Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 144




“Ừ, ba tôi rất mệt, rất bận, không có thời gian giặt, nếu không thường xuyên giặt đồ cho ông, ông sẽ mặc mãi một bộ đồ suốt cả tháng! Em gái tôi rất lười, còn lười hơn tôi, hơn nữa từ nhỏ nó đã được cưng chiều, đương nhiên là tự nó chiều nó. Tôi không giặt thì ai giặt?”

Đôi mắt hẹp dài của Trần Tư Khải khẽ lướt qua ngực Tiêu Mộng, anh ta thầm hít sâu một hơi: “Ừ, mua cái máy giặt không phải là được rồi sao, em cũng không cần vất vả như thế.”

Tiêu Mộng giơ áo ngực lên, khua tay múa chân nói: “Mua máy giặt cái gì chứ, cũng không có mấy bộ, không cần máy giặt!”

“Tôi tặng nhà em một cái máy giặt, coi như là cổ vũ cấp dưới.”

“Không cần đâu!” Tiêu Mộng điên cuồng khua tay: “Anh có cho tôi máy giặt tôi cũng không dùng. Còn phí điện, phí nước, giặt còn không sạch bằng giặt tay, có cho tôi tôi cũng chỉ coi như là đồ gia dụng, bày đó nhìn mà thôi.”

Trần Tư Khải day sống mũi, có chút cạn lời.

“Cái đó… Trợ lý Tiêu…”

“Hả? Cái gì?”

“Em có thể…” Trần Tư Khải nuốt ngụm nước bọt: “Em có thể mặc áo ngực vào trước có được không?”

ĐM, cô vừa nói hay động đậy, cái nơi đầy đặn trước ngực cô lại lay động qua lại, lay động khiến đầu anh ta muốn nổ tung!

“Hả?” (⊙_⊙) Tiêu Mộng ngây người.

Áo ngực cái gì?

Lúc này Tiêu Mộng mới từ từ cúi đầu, nhìn lại chính mình.

Vậy mà cô vẫn mặc bộ đồ ngủ cực kỳ trẻ con ở nhà!

Hơn nữa, vì mặc đã lâu, cái bộ đồ ngủ này của cô giật nhiều nên rất mỏng, rất mỏng, hai cục thịt bên trong của cô đã gần như lộ ra cho anh ta nhìn!

“A a a a a… Anh nhắm mắt lại cho tôi! Mau nhắm mắt lại!”

Tiêu Mộng sợ tới mức co rúm người về sau, hai bàn tay ôm lấy che ngực mình.

Đương nhiên là Trần Tư Khải không nhắm mắt, anh ta vẫn cười như không cười nhìn cô nhóc cuộn thành một cục trên sofa đối diện, khẽ cười, nói: “Che cái gì mà che, hai chúng ta còn cần khách sáo vậy sao? Em quên rồi sao, tối đó, cả người em đều bị tôi sờ hết một lượt rồi, dáng người em đã in sâu ở đây rồi.” Ngón tay thon dài của Trần Tư Khải chỉ vào đầu mình.

“Hơn nữa, tôi thấy cũng chẳng làm sao, không phải là đã sờ, đã hôn rồi sao? Em nói nhiều như thế làm gì? Được rồi, đừng giả tạo nữa, hai người chúng ta đã có thể trần trụi ở dưới cùng một mái nhà rồi. Em mau mặc áo ngực lên đi, em cũng dậy thì rồi, hơn nữa còn thuộc loại dậy thì cực kỳ tốt nữa, em không mặc áo ngực, em không thấy trĩu xuống sao?”

Những lời thiếu đòn như này, Trần Tư Khải nói rất thong dong nhẹ nhàng như thể lẽ dĩ nhiên.

Nhưng Tiêu Mộng thì tức điên lên.

Cô nghe mà mặt đỏ bừng, cắn chặt cánh môi, cô thật sự là một con lợn, cô thật sự muốn cho người đàn ông đang cười xấu xa nàu một gậy, đập cho anh ta thành bánh nhân thịt.

“Tôi không cần biết, tôi không cần biết! Anh nhắm mắt lại cho tôi! Nhắm lại! Quay người đi, nhắm mắt lại, nhanh lên! Mau!”

Tiêu Mộng vừa xấu hổ vừa giận, quát lên.

“Trời ơi, phụ nữ đúng là phiền phức.”

Trần Tư Khải khẽ cười, lần này không làm khó cô nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, quay mặt đi.

Tiêu Mộng kiểm tra một lúc xem rốt cuộc Trần Tư Khải nhắm mắt thật hay chưa, dường như anh ta có mắt sau gáy, duỗi tay vỗ lên chiếc mông căng tròn của Tiêu Mộng, cười nói: “Em mau lên, lát nữa tôi thấy phiền, tôi mới không thèm để ý em đã mặc xong hay chưa đâu, tôi ghét phải nhắm mãi mãi, tối om. Tranh thủ thời gian mặc mau đi.”

Tiêu Mộng sợ tới mức xị mặt xuống.