Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 132




Tiêu Mộng ra sức lắc đầu, lùi về sau một bước, nói: “Tôi… Tôi không đi… Tôi cũng không phải là gì của anh, vì sao tôi phải gặp bạn anh, anh đừng có điên nữa có được không, tha cho tôi đi, nhé?”

Kim Lân nhoẻn miệng cười: “Nhóc con xấu xa, em lại cố ý làm tổn trái tim tôi.

Em là bạn gái của tôi mà, sau này còn phải gả cho tôi nữa, em là người phụ nữ mà tôi yêu nhất, cũng là người mà tôi để ý nhất, đương nhiên tôi phải giới thiệu em cho bạn bè thân thiết của tôi rồi.

Đi thôi, đừng xấu hổ nữa.”

Kim Lân nói, dường như trong mắt tràn ra sóng tình dịu dàng như nước, khiến Bạch Mị nghe mà lâng lâng.

Trời ơi, cảm động quá!

Người ta đường đường là anh Kim, giàu có như thế, có địa vị như thế, đẹp trai như thế, vậy mà người ta lại khom lưng uốn gối nói với Tiêu Mộng cái gì mà người anh ta yêu nhất, người anh ta để ý nhất.

Ôi trời ơi, Tiêu Mộng còn ngây ngốc gì chứ, mau đi theo anh chàng đẹp trai si tình này đi!

Tiêu Mộng cũng chả biết làm sao.

Trời ạ, có phải cái tên họ Kim này bị điên hay không?

Cô căn bản chưa có đồng ý trở thành bạn gái của anh ta, vì sao anh ta còn bám riết mãi không thôi như này chứ?

Đau đầu chết mất!

“Không phải là xấu hổ hay không, anh Kim… Anh nghe tôi nói, tôi và anh căn bản không phải là loại quan hệ đó…”

Không đợi Tiêu Mộng giải thích xong, Kim Lân đã trực tiếp đi tới, ôm ngang người Tiêu Mộng lên.

“A… Anh làm gì thế, anh buông tôi xuống, buông tôi xuống!”

Tiêu Mộng hoảng sợ lôi kéo quần áo của Kim Lân, đạp loạn trong lòng anh ta.

“Chị Mị, cứu em, mau cứu em!”

Kết quả, Bạch Mị hoàn toàn ngây ngốc, cứng ngắc đứng tại chỗ, không ngừng lẩm bẩm: “Trời ơi, bế công chúa đó, thật sự là bế công chúa đó! Lãng mạn quá!”

Bế công chúa cái mẹ gì chứ!

Bế công chúa thì làm sao, cô cũng là bị ép buộc mà!

Nhóc ngốc, cứu cô trước đi.

Tiêu Mộng gào về phía Bạch Mị, nhưng vẫn bị Kim Lân ôm đi vào.

“Anh… Anh Kim… Tôi… Tôi… Không… Không thể…”

Tiêu Mộng gấp chết mất, cánh tay nhỏ của cô ôm lấy cổ Kim Lân, ra sức nhô đầu ra, hà hơi loạn lên.

Cô muốn nói, anh Kim, tôi thật sự không thể làm bạn gái của anh, anh Kim, hai chúng ta không cùng một thế giới, không cùng một đẳng cấp, anh Kim, tôi có người mình thích rồi, tôi thích đàn anh của tôi, anh Kim…

Kết quả, vì Kim Lân ôm cô quá chặt, đi quá nhanh, khiến Tiêu Mộng không nói được một câu nào hoàn chỉnh, chỉ còn lại từng hơi thở nóng ấm.

Hơn nữa, hơi thở nóng ấm của cô vừa khéo phả vào vành tai Kim Lân.

Một góc rẽ, phía trước là căn phòng chỗ Trần Tư Khải bọn họ, Kim Lân dừng bước, theo quán tính, đôi môi ấm nóng của Tiêu Mộng lập tức dán lên vành tai Kim Lân, tiếp đó, liền vô thức ngậm lấy vành tai trân châu của anh ta.

“Ô…” (⊙_⊙) Tiêu Mộng chớp mắt, hơi ngơ ngác.

Á! (⊙_⊙) Còn Kim Lân, khi đạp cửa căn phòng 8808 thì cả người liền căng cứng.