Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 131




Bác sĩ? Em chính là bác sĩ của tôi!

Khi nào em trở thành người phụ nữ của tôi, thì bệnh của tôi sẽ khỏi hẳn!”

Kim Lân tự do phóng túng đứng ở cửa Dạ Mị, không hề cố kỵ mà hét lớn, khiến người qua lại không khỏi quay sang nhìn anh ta.

Vừa nhìn, liền ngây ngốc.

Người đàn ông này, thật sự là đẹp trai quá!

Rất có khí chất, ăn mặc cũng thật là thời thượng!

Vì Kim Lân điên cuồng theo đuổi Tiêu Mộng, người trực ban cũng không dám trách cô, Tiêu Mộng vui sướng, lập tức đi bưng rượu, còn kiếm được 700 nghìn tiền tip.

“Mộng! Sao mà hôm nay em vui thế?”

Bạch Mị đi về phía Tiêu Mộng.

“Đương nhiên rồi, anh Kim không sao nữa, đã xuất viện rồi, em nên vui mà.

Bây giờ còn sắp ra nước ngoài mấy ngày nữa, cũng nên vui.

Mặc dù hôm nay đi muộn lâu như thế, vậy mà vẫn còn đánh chuyên cần cho em, không phải là càng nên vui vẻ sao?

Hahaha…”

Tiêu Mộng khua khua 700 nghìn vừa kiếm được trước mặt Bạch Mị, cực kỳ đắc ý.

Bạch Mị vừa định cười liền nhìn thấy Kim Lân đứng phía sau Tiêu Mộng, nụ cười của cô ta liền cứng ngắc.

“Anh… Anh Kim…”

Bạch Mị lắp bắp không dám nhìn thẳng vào Kim Lân.

Thứ nhất, Kim Lân quá chói mắt, quá đẹp trai.

Thứ hai, đầu Kim Lân là do cô ta đập phải, cô ta chột dạ.

Kim Lân rất bình tĩnh khẽ liếc nhìn Bạch Mị, sau đó rời ánh mắt cực kỳ nóng bỏng nhìn Tiêu Mộng.

“Bé con, đi với tôi một chuyến, tôi phải giới thiệu em với đám anh em tốt của tôi. Người phụ nữ của Kim Lân tôi, đương nhiên là phải long trọng giới thiệu!”

“Hả!” (⊙_⊙) Tiêu Mộng sợ hãi lùi về sau, trước tiên là hoảng sợ nhìn Bạch Mị.

Bạch Mị cũng bị dọa sợ, trợn tròn mắt hít sâu một hơi.

Không ngờ… Anh Kim lại nghiêm túc với Tiêu Mộng?

Vậy mà lại muốn giới thiệu với bạn bè của mình… Điều này chứng tỏ, anh ta muốn công khai quan hệ của bọn họ.

Thật sự không biết đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu nữa.

“Đi thôi, bọn họ đang chờ em đó!

Bọn họ đã sớm nghe về em rồi, đều sốt ruột muốn thấy mặt em đó.

Đi thôi, đừng xấu hổ, em là người phụ nữ của tôi, bọn họ sẽ không trêu đùa em đâu.

Em cứ trốn trong lòng tôi là được, tôi chiều em.”

Kim Lân cười ngọt ngào, duỗi cánh tay trắng nõn về phía Tiêu Mộng.

Bàn tay thon dài sạch sẽ, tinh tế, chăm sóc cẩn thận, các khớp xương rõ ràng, không hề có chút tì vết.

Bàn tay này, vừa nhìn là biết anh ta luôn sống trong nhung lụa không lo cơm áo gạo tiền.

Lời của Kim Lân ngọt ngào gần chết, Bạch Mị nghe mà xoa cánh tay, trời ơi, nổi hết da gà!

Không ngờ anh Kim này lại biết dỗ dành phụ nữ như thế.