Tiếng gọi lớn cửa Nhất Hồ đã đánh thức mọi người trong biệt thự. Mọi người nhanh chóng tỉnh dậy ra xem đã có chuyện gì xảy ra.
"Có chuyện gì vậy Nhất Hồ?" Tam Cực hấp tấp chạy từ lầu bốn xuống.
"Mọi người kiểm tra xem tiểu Lạp có trong nhà hay ngoài sân vườn không."
Nhất Hồ nói rồi nhanh chóng chạy về phòng lấy điện thoại gọi cho cô. Chuông điện thoại có nổ nhưng không bắt máy.
Đúng lúc Thượng U trở về. Ông thấy mới sáng sớm mà mọi người đã siêng làm việc, chạy tới chạy lui đến vậy thì vô cùng vui vẻ.
Mọi người thấy lão đại về thì ai cũng xanh mặt, đi ngang qua ông thì chào nhẹ một tiếng rồi vắt chân lên cổ mà tìm người.
"Sao hôm nay mọi người có vẻ làm việc... hơi không đúng với bình thường nhỉ! Mới có 6 giờ hơn thôi mà!"
Lúc này quản gia Lương mới ra chào lão đại rồi cùng ông vào trong ghế ngồi.
"Lão đại, ông ngồi đây xem thời sự đi. Tôi kêu người chuẩn bị bữa sáng cho ông."
"Được. À mà... hôm nay có việc gì gấp sao, sao người làm chạy ghê thế?"
Quản gia Lương sượng mặt lại, nói lớn:
"Các người có cần chạy thế không! Đi... từ từ một chút!"
Lão đại cảm giác hôm nay vui tươi hơn nên nhớ đến Á Kha Lạp, ông liền hỏi:
"Tiểu Lạp vẫn chưa ngủ dậy sao?"
Lúc này một người làm chạy vào hấp tấp mà nói lớn:
"Tiểu thư hình như chạy xe của mình đi rồi!"
Lời nói này làm Nhất Hồ và Tam Cực tức tốc chạy xuống lầu. Hai người vừa chạy xuống thì lão đại cũng đi tới mà hỏi:
"Con bé mới sáng sớm mà lái xe đi đâu?"
Câu hỏi này khiến mọi người nhìn nhau mà không biết trả lời làm sao. Bởi vì họ biết nếu lão đại biết chuyện con gái ông bị thương, dù đúng hay sai ông đều cho là con mình đúng dù có sai đến đâu đi nữa và ông sẽ trách phạt mọi người liên quan tới.
"Nói đi, sao không trả lời?"
Đúng lúc Nhất Hồ định nói thì Á Kha Lạp đã chạy xe về tới cổng.
Quản gia Lương vội nói:
"Tiểu thư về rồi! Cô ấy lái xe về rồi, lão đại muốn ra xem không?"
"Đi."
Á Kha Lạp không lái xe xuống hầm mà đậu xe trước cửa nhà. Cô vừa mở cửa đã thấy bố và mọi người đang đứng trước hiên nhà.
Thấy bố cô khựng người lại. Gượng cười rồi vẫy tay chào bố. Ông định xuống thì cô liền nói:
"À... bố! Sáng nay con lái xe qua nhà chị Kiều Nữ, tại chị ấy... thất tình nên con qua tâm sự mỏng chút. Con để quên điện thoại ở nhà chị. Cho con lái xe tới đó một vòng nữa để lấy về cái!"
Vì chiếc xe đậu ngang trước mặt ông, chiếc xe cũng đã che đi chân cô nên ông không thấy chân cô thế nào.
Thấy con gái nói vậy ông cũng không cản gì, còn nói:
"Vậy con đi đi! À mà Kiều Nữ thất tình sao! Vậy con dẫn cô ấy đi giải toả tâm trạng luôn đi. Con cũng giải toả đi. Nhưng mà chỉ ở Vũ Hán này thôi, tại mấy ngày nữa con phải theo bố tới một bữa tiệc quan trọng nên không được đi xa đâu."
Á Kha Lạp nghe vậy liền phấn khởi, cô cười toả nắng rồi tạo hình trái tim với bố, vẫy tay chào rồi vào xe lái đi.
Màn vừa rồi đã giúp mọi người thở phào nhẹ nhõm, như vừa được bỏ xuống cái bao nặng trên vai.
Quản gia Lương đứng sau âm thầm kêu người lên tầng dọn dẹp phòng tiểu thư. Họ nhanh chóng chạy lên dọn phòng.
[...]
Á Kha Lạp tuy bị thương ở chân nhưng cô vẫn kéo Kiều Nữ đi chơi cho bằng được. Hai người đi xe của Á Kha Lạp đến trung tâm thương mại mua đồ.
Trong lúc đang dạo ngó đồ thì hai người gặp tên tra nam mắc bệnh tổng tài từng theo đuổi Á Kha Lạp nhưng bị cô từ chối.
Hắn ta ăn mặc thời thượng trông khá bảnh. Vừa thấy Á Kha Lạp hắn ta đã sáng mắt chạy tới.
"Hôm nay trời đẹp thế nhỉ! Cũng lâu lắm rồi hai ta mới được gặp nhau!"
Á Kha Lạp nhìn hắn ta với vẻ mặt khinh thường rồi kéo tay Kiều Nữ đi sang chỗ khác.
Hắn không dừng lại mà còn bám theo, tiếp tục nói với giọng điệu tán tỉnh.
"Á Kha Lạp à! Khiêm Vũ Ninh anh chưa từng theo đuổi ai lâu như vậy đó. Anh có sắc, có tiền, có phận. Em làm bạn gái anh, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn."
Á Kha Lạp không chịu nổi nữa, cau mày lên tiếng:
"Tên ảo tưởng, cút!"
Á Kha Lạp kéo Kiều Nữ đi nhanh tới khu bán nước bên cạnh.
Tên kia thấy cô vẫn mạnh mẽ như ngày nào, hắn ta lại càng thêm hứng thú.
Hắn nhận ra chân cô đang bị thương, nhanh chóng chạy theo có ý muốn bế cô lên một cách bất ngờ từ đằng sau. Nhưng xui cho hắn đã bị Kiều Nữ nhìn thấy, cô nhanh tay đập chiếc túi mình đang cầm vào mặt hắn.
Á Kha Lạp giật mình quay lại. Hắn ta ôm mặt hơi cúi xuống.
"Tên biến thái, mau cút nhanh trước khi chị đây cho thêm một phát nữa." Kiều Nữ hùng hổ nói.
Hắn ta ngẩn lên rồi cười đầy nham hiểm. Hắn buông tay ra thì họ thấy hắn đã chảy máu mũi một bên. Hắn không tức giận, lau nhẹ đi rồi lại nói:
"Chị gái này... là ai mà xen vào chuyện của tôi?"
Hắn ta nhìn Kiều Nữ với vẻ mặt khinh thường. Hai người không nhìn được nữa liền quay đầu bỏ đi.
Hai người ngồi vào bàn rồi gọi nước. Hắn ta nhất quyết không từ bỏ. Mặt dày ngồi đối diện họ.
Á Kha Lạp thấy hắn ta lì như vậy cô liền lên tiếng:
"Anh không hiểu tiếng người nói à! Tôi bảo cút mà!"
Hắn ta nhìn Á Kha Lạp một cách đắm đuối, cười nói:
"Gặp lại em sao anh cút được! Trừ khi em cho anh một cơ hội."
"Cơ hội sao! Vậy..."
Lúc này cô nảy ra một suy nghĩ táo bạo, cười đểu rồi nói:
"Anh có lắc chân Vũ Ngọc không?"
Hắn ta cười lớn rồi nói:
"Lắc chân sao! Lắc chân Vũ Ngọc là thứ gì chứ! Tí tôi mua cho em cả 10 cái còn được. Trung tâm thương mại này là của nhà anh. Thứ gì mà chả có chứ!"
Á Kha Lạp cười lại vào mặt hắn, khiến hắn ta không hiểu gì.
"Lắc chân Vũ Ngọc đính 2 carat kim cương hồng, thế giới này chỉ mới có một chiếc duy nhất, anh chắc là có chứ?"
"Cái... cái gì cơ!"
Kiều Nữ ngồi bên cạnh cũng không nhịn nổi mà cười ra tiếng. Hắn ta bị làm quê liền trở nên tức giận mà nói lớn:
"Mặc kệ cái lắc gì đó. Em sẽ mãi là của anh."
"Nực cười! Anh là cái thá gì chứ! Anh chẳng có gì xứng với tôi cả. Với tôi anh chỉ là một con kiến nhỏ đang bò trên mặt đất mà thôi! Không hơn không kém."
Hắn ta tức giận đập mạnh vào bàn. Nói với vẻ mặt hung dữ.
"Em dám!"
Á Kha Lạp cười khinh, cô còn chẳng thèm nhìn mặt hắn ta để nói chuyện. Đúng lúc phục vụ bưng nước tới, cô điềm tĩnh cầm ly nước lên và uống.
Kiều Nữ thấy hắn không có ý bỏ đi. Cô đành làm liều nói dối:
"Thật ra em ấy có bạn trai rồi! Cậu từ bỏ đi là vừa."
Lời nói được thốt ra hết sức chắc nịch. Á Kha Lạp ngồi bên cạnh cũng bị cô làm cho sặc nước quay sang nhìn.
Hắn ta thấy vẻ mặt bất ngờ quay sang nhìn của Á Kha Lạp thì biết ngay Kiều Nữ đang nói dối, hắn ta cao ngạo lên tiếng:
"Cô nói dối trắng trợn thế à! Vừa nhìn là biết nói dối rồi! Á Kha Lạp làm gì có bạn trai!"
Kiều Nữ liền ghé vào tai Á Kha Lạp nói nhỏ:
"Em hợp tác chút đi. Bịa đại một cái tên nào đó để đuổi hắn đi đi."
Á Kha Lạp cũng không muốn chị mình mất mặt nơi đông người, cô liền điều chỉnh lại vẻ mặt, hợp tác với chị để đáp trả hắn.
"Chị ấy nói là thật. Tôi có bạn trai rồi, tốt hơn anh gấp nghìn lần!"
"Vậy em nói xem, anh ta tên gì? Ở đâu, gia thế như nào?"
"Bạn trai tôi là..."