Sóng Vẫn Đập Thì Vợ Anh Vẫn Là Em

Chương 12: Che đậy vết thương




Á Kha Lạp nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường, cô cố gắng bước đi cà nhắc tới trước cái gương lớn cạnh tủ. Nhẹ nhàng vén hết mái tóc dài thướt tha sang một bên trước ngực. Đứng quay lưng vào gương, cố ngoảnh mặt lại để xem vết thương ở lưng như thế nào.

Chiếc áo sơ mi loang trắng đen sau lưng đã rách ra vài phần, cũng đã chảy máu không ít. Cô nhận ra ngay bên phải sươn sườn của mình còn dính một miếng thủy tinh nhỏ.

Cô thở dài rồi lại cà nhắc đi tới khoá cửa phòng lại.

Sau đó đi tìm thử trong phòng chú có hộp sơ cứu nào không để lấy bông gòn, nhíp hoặc thứ gì đó có thể lấy miếng thủy tinh đó ra được, ngoài ra cô còn chuẩn bị khăn ướt và khăn khô.

Cô cẩn thận ngó xem có camera không. Phòng Nhất Hồ đương nhiên sẽ có. Thế là cô đành vào nhà tắm để làm. Để an toàn cô khoá luôn cả nhà tắm.

Á Kha Lạp lấy một cái khăn tắm ngậm vào miệng đề phòng mình bất ngờ hét lên. Người cô toát cả mồ hôi sau khi cởi áo.

Cô vật vã hơn nửa tiếng tự làm. Sau đó mặc lại áo, dọn dẹp mớ bông gòn và khăn bị thấm máu vào sọt rác trong phòng.

Sở dĩ Nhất Hồ bế cô hai lần mà không nhận ra bởi vì mái tóc dày, mềm mại của cô đã chắn giúp. Khi anh bế mái tóc cũng dính vào áo bị thấm máu, độ dày đã giúp cô thành công không bị nhận ra.

Cô ngồi trên giường muốn thức tới sáng mai. Bởi vì nếu cô nằm máu sẽ dính vào giường, giường của anh còn là màu xám nhạt nên màu đỏ của máu chắc chắn sẽ lộ.

Mặc dù trong người rất mệt, muốn nằm xuống ngủ một giấc đã đời nhưng cô ráng chịu đựng, ngồi nhìn đây nhìn đó, suy nghĩ về cuộc đời, chán quá lại tới bật tắt đèn ngủ để giết thời gian.

Cứ như vậy đến tờ mờ sáng.

Cô nhìn đồng hồ đã 5 giờ sáng, mặt trời cũng lên dần. Trong nhà giờ này chưa ai thức nên cô nhẹ nhàng lấy túi rác trong phòng rồi nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài. Cô cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai không rồi mới dám đi. Phòng Nhất Hồ là ở lầu ba, phòng cô ở lầu hai, lầu một là sảnh lớn, phòng khách, bếp và phòng của quản gia Lương và lão đại Thượng U.

Á Kha Lạp đi được vài bước thì tới phòng làm việc của Nhất Hồ. Cô thấy đèn phòng còn sáng, cửa cũng không đóng mà mở lớn. Cô đành lén lút nấp bên cửa và từ từ lén nhìn thử.

Thấy Nhất Hồ đang ngồi ở bàn làm việc cô thấy hơi rén nhưng nhìn kỹ thì anh đã dựa vào ghế mà ngủ thì cô thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhanh chóng bịt miệng và đi nhẹ nhàng không phát ra tiếng động để trở về phòng.

Về phòng cô thấy đống thủy tinh trên sàn cũng không thể bước vào với đôi chân trần được. Cô đành đi qua phòng đồ kế bên. Nhanh chóng thay áo phông rộng, lấy một đôi dép bánh mì mang vào, cô còn lấy thêm một cái nón lưỡi trai, buộc gọn tóc lại, lấy chìa khoá xe Bugatti Centodieci của mình xuống hầm xe lái đi.

Ban đầu khởi động xe tiếng xe chạy vang lên khá to. Nhưng có lớp tường cách âm khá tốt nên nghe được chắc chỉ có tầng một. Mà tầng một chỉ có quản gia Lương cũng đang ngủ nên mọi người sẽ không nhận ra cô đã lái xe đi. Sau đó cô nhanh chóng lái xe đến nhà bạn mình là Kiều Nữ.

Kiều Nữ là người chị cô quen được lúc nhỏ. Khi ấy cô đưa đến trường học ngày đầu. Vì cô là học sinh mới nên đã bị bạn bè bắt nạt. Cô có chống cự, ngày đầu đi học không thể để chuyện đánh nhau mà mời phụ huynh, cô đành chịu đựng. Nhưng Kiều Nữ đã đến và đánh lại họ giúp cô. Tuy vẫn bị mời phụ huynh nhưng hai người đã kết bạn từ đó và trở thành chị em tốt tới bây giờ.

Kiều Nữ lớn hơn cô 2 tuổi. Và đang làm thực tập bác sĩ ở một bệnh viện lớn. Lúc này cũng chỉ có cô có thể khám cho Á Kha Lạp.

Mới 5 rưỡi sáng, Kiều Nữ đã bị Á Kha Lạp làm cô thức giấc. Á Kha Lạp bấm chuông inh ỏi gọi Kiều Nữ. Kiều Nữ với vẻ mặt cau có còn ngáp ngủ ra mở cửa.



Vừa thấy Á Kha Lạp cô liền chửi:

"Á Kha Lạp, chị còn đang chửi đứa nào mất dạy dám bấm chuông inh ỏi nhà chị. Chị đây làm việc mệt mỏi cả ngày trời. Mới ngủ bù được 3 tiếng đã bị gọi dậy. Em biết hành động này của em đáng bị chị tiêm cho mấy mũi không!"

Á Kha Lạp chỉ biết cười trừ rồi đẩy chị vào nhà, đóng cửa lại.

"Sao, có chuyện gì?"

"Chị xem lại vết thương cho em đi!"

Nghe đến vết thương Kiều Nữ tỉnh ngủ luôn. Cô đang ngồi cũng bật đứng dậy, nắm vai Á Kha Lạp gấp gáp ngó người từ trên xuống dưới.

"Chị nhẹ nhàng thôi!"

"Chân sao! Bị gì đây?"

"Chị gỡ băng ra xem thử có nặng không."

"Chứ ai băng cho em đây?"

"Chú Nhất Hồ."

"Nhất Hồ hả... Vậy thì chắc không sao đâu, chú ấy xem rồi thì chị xem làm gì nữa!"

"Nhưng mà chú ấy không nói mấy ngày là lành, chị cứ gỡ ra xem đi rồi nói cho em. Sắp tới em còn tham gia cuộc thi quan trọng, không thể bỏ lỡ."

Á Kha Lạp nhất quyết bắt Kiều Nữ gỡ băng ra xem. Kiều Nữ cũng gỡ ra xem rồi nói:

"Vết thương này... chắc 1 tuần sẽ đỡ đau nhưng mà 3 tuần hơn mới lành hẳn được. Mà bị gì đấy?"

"Em đạp dính thủy tinh thôi!"

"Mắt mũi để đâu vậy hả!"

Á Kha Lạp lại cười trừ rồi cầm lấy quả táo trên bàn cắn một miếng. Vừa nhai táo vừa nói:



"Chị băng lại vết thương... rồi xem cho em... ở lưng nữa."

Kiều Nữ đang thay lại băng mới cho Á Kha Lạp một cách chầm chầm và cẩn thận, khi nghe còn vết thương ở lưng thì cô dừng tay lại, nhìn Á Kha Lạp với ánh mắt nghi ngờ. Sau đó nhanh tay hơn để kiểm tra.

Á Kha Lạp ăn được nửa trái táo thì bị Kiều Nữ bắt cởi áo ra để xem. Cô cố cắn thêm một miếng lớn rồi mới cởi.

Kiều Nữ nhìn thấy vết thương ở lưng mà há hốc mồm.

Á Kha Lạp vẫn điềm tĩnh, chỉ nói chị mình sát trùng lại cho cô một lần nữa, bởi vì tối qua cô tự làm cũng không đảm bảo an toàn lắm.

"Á Kha Lạp, em có phải con gái không vậy! Tuy vết thương ở lưng em không lớn nhưng nó cũng không nhỏ..."

"Ây da... chị nói không lớn cũng không nhỏ, chị làm bác sĩ mà chuẩn đoán kiểu vậy thì chết rồi!"

"Thì... vết thương có vài đường cũng chỉ là ngoài da, không đáng lo ngại, nhưng có vài đường thì khá sâu, trông đau lắm đấy! Em không thấy đau hay sao mà điềm tĩnh như vậy?"

"Đau, có chỗ gần xương sườn bên phải bị thủy tinh nhỏ găm vào. Tối qua em lấy ra rồi! Chị sát trùng lại cho em đi, ở lưng nhiều chỗ em chưa với tới nên vẫn để đó."

"Em..."

Kiều Nữ nói không nên lời với Á Kha Lạp, cô nhanh chóng lấy hộp cứu thương trong phòng mình ra rồi chữa cho cô.

[...]

Nhất Hồ ngồi ghế ngủ thiếp lúc nào không hay. Vì ngồi ghế ngủ mãi một tư thế khá lâu nên anh cảm thấy khá mỏi cổ nên đã thức dậy. Anh đứng dậy xoay cổ và người phát ra các tiếng giòn tan của xương khớp. Sau đó anh sang phòng ngủ mình xem thử Á Kha Lạp ngủ ngon không.

Anh mở cửa phòng đã không thấy cô đâu, nghĩ chắc ở trong nhà vệ sinh. Anh đi tới gõ cửa và gọi:

"Tiểu Lạp, con ở trong sao?"

Mãi không thấy lên tiếng, anh gõ thêm lần nữa và nói:

"Con không lên tiếng là chú mở cửa vào luôn đấy!"

Nhất Hồ đứng chờ một lúc vẫn không thấy phản hồi gì, anh liền mở cửa kiểm tra. Thấy bên trong cũng không có, anh mới chạy ra ngoài, đứng ở lan can rồi gọi lớn:

"Tiểu Lạp!"