Song Trùng

Chương 582: Giọng nói có chút quen




Có một chuyện mà tất cả mọi người trong phòng họp đều không biết. Bọn họ đều nghĩ Tịch Cảnh Dương để

Nghiên Trạch ra ngoài nghe điện thoại mà không nói lời nào, thậm chí còn chẳng có chút nổi giận, là do Nghiên Trạch có đặc quyền riêng. Tuy nhiên, bọn họ lại không để ý đến lúc điện thoại vừa reo, Tịch Cảnh Dương đã liếc mắt nhìn sang và nhận ra số máy gọi đến kia là của ai. Vậy nên, người có đặc quyền ở đây chính là người gọi điện đến.

Bên ngoài phòng họp, Nghiên Trạch nhìn cuộc gọi ban nãy đã biến thành cuộc gọi nhỡ thì hơi nhíu mày. Số máy có mã vũng Nước Z, nên chắc hẳn không phải cuộc gọi công việc từ phía bên kia, mà cả dãy số cũng không giống là số điện thoại spam để lừa đảo, hay quảng cáo bán bảo hiểm.

Đang định gọi điện lại số máy đó, thì phía bên kia đã gọi lại trước. Lần này Nghiên Trạch không suy nghĩ gì thêm mà nhấn phím nghe ngay.

"Xin chào?"

Giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên, Nghiền Trạch hơi sững người vì giọng nói êm tai trong điện thoại.

Nhưng ngẫm lại một lúc, anh bỗng cảm thấy giọng nói này rất quen.

"Xin chào, là ai thế?"

Cô gái bên kia lên tiếng bằng giọng điệu nghi hoặc:"Thư ký Nghiên?"

Nghiên Trạch lần nữa nhíu mày:"Phải, là tôi."

"À, anh có đang ở công ty chứ?"

Sở dĩ Nghiên Trạch vẫn kiên nhẫn duy trì cuộc gọi, vì anh đang cố gắng để nhớ lại xem giọng nói khá quen tai này là của ai, nhưng khi nghe đối phương hỏi câu này, từ đáy mắt của anh loé lên tia nghi ngờ.

"Cô là ai?"



"Vợ của sếp anh."

Giọng nói của cô gái vẫn rất dịu dàng êm tai, cô trả lời một cách thản nhiên như không có gì quan trọng. Thế nhưng, một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua, phía bên Nghiên Trạch hoàn toàn im lặng, khiến cho Kỷ Thần Hi không khỏi cau mày vì mất kiên nhẫn.

"Nè, anh còn nghe máy không thế?"

"Cô...cô nói cô là ai?"

"Trước đó tôi họ Kỷ, bây giờ tôi họ Tịch." Lấy chồng theo chồng, cô hiện tại là Tịch thiếu phu nhân.

"..."

Lại là sự im lặng khiến người ta khó chịu này, Kỷ Thần Hi lại nói tiếp:"Hôm nay anh ấy vẫn luôn ở công ty đúng chứ?"

Sau khi giải đáp được câu hỏi giọng nói quen thuộc kia là của ai, Nghiên Trạch đã sửng sốt mất một lúc, nhưng anh cũng không quên phòng bị đối phương dùng thiết bị chỉnh giọng.

"Xin lỗi, nhưng..thiếu chủ phu nhân, cô cần tôi giúp gì sao?" Một câu hỏi tiêu chuẩn, vừa tránh trả lời câu hỏi của đối phương, vừa có thể thăm dò.

"Không cần dò xét làm gì, nếu anh đang ở công ty, có thể xuống đón tôi không? Tôi đang ở đại sảnh đây."

Nghiên Trạch lại đứng hình mất ba giây, không một gián điệp nào lại tự tin bảo anh gặp mặt ngay cả. Chẳng lẻ người gọi điện đến thật sự là...thiếu chủ phu nhân?

"Đang ở đại sảnh nào?"



Chậc, vẫn còn đang nghi ngờ cô à, đến kính ngữ cũng nghỉ dùng rồi? Kỷ Thần Hi nhìn lên chiếc bảng gần đó rồi trả lời:"Khu chờ đại sảnh F."

"Được, đợi tôi báo lại với thiếu chủ sẽ xuống đón cô ngay."

Khoé môi Kỷ Thần Hi giật mạnh, nếu tôi muốn nói cho anh ấy biết tôi đến, chắc tôi cần gọi cho tên thiếu tinh tế như anh chắc!

"Thư ký Nghiên, hoặc là lúc này xuống đây gặp tôi, hoặc là tôi giúp anh có một chuyến du lịch Châu Phi khi Mục Hành trở lại. Anh chọn đi."

Nghiên Trạch:".."

Cái giọng điệu này còn nhầm đi đâu được nữa.

"Thiếu chủ phu nhân, cô bình tĩnh chút, tôi lập tức xuống đó ngay!"

Nghiên Trạch ngay lập tức hướng đến thang máy chuyên dụng, vội vàng bẩm nút mũi tên xuống. Trong khi di chuyển, tâm trí anh vẫn đang loay hoay suy nghĩ về cuộc gọi bất ngờ này. Làm sao lại có thể là thiếu chủ phu nhân gọi điện cho mình? Và tại sao cô ấy lại muốn gặp anh ngay bây giờ? Quan trọng nhất tại sao cô lại không gọi cho Boss? Hàng vạn câu hỏi vì sao nảy ra trong đầu anh, nhưng anh nào có ngờ đến cái lí do lại là vì vợ Boss muốn gây bất ngờ cho Boss.

Lúc này nhiệt độ bên trong phòng họp càng lúc càng đi xuống. Tịch Cảnh Dương nhiều lần mở điện thoại lên xem và vẫn y như cũ không một cuộc gọi hay tin nhắn nào xuất hiện, còn Nghiên Trạch đã ra ngoài bảy phút hai mươi ba giây để nghe điện thoại và vẫn chưa trở lại. Sắc mặt của anh càng lúc càng đen, trong người càng lúc càng khó

chiu.

"Đây là bản kế hoạch cả tổ thiết kế chuẩn bị trong một tháng?"

Giọng nói lạnh như băng vang lên, vị giám đốc bộ phận thiết kế đang báo cáo chợt rùng mình, không thể nói lên lời. Ông ta nhanh chóng lục lại ký ức về những gì mình đã nói, cố gắng tìm kiếm câu nói nào của mình đã đắc tội đến tảng băng lạnh đang ngồi ở kia, nhưng hoàn toàn không có câu trả lời.

Tịch Cảnh Dương lại ngồi im lặng, ánh mắt lướt qua đồng hồ trên tường, cảm giác thời gian trôi chậm rãi trong khi cơn tức giận của anh ngày càng dâng cao. Những nhân viên trong phòng họp, cảm nhận được sự căng thẳng, không dám cử động hay lên tiếng.