Thời gian Kỷ Thần Hi quen biết Nghiên Trạch không lâu, mà thư ký bên cạnh Tịch Cảnh Dương quen thuộc với cô nhất chỉ có một người, đó chính là Mục Hành. Theo cô nhớ thì hiện tại anh chàng này đang đi du lịch chữa lành, sau những ngày dài bị Tịch Cảnh Dương ép tăng ca ngày đêm. Hiện tại gọi điện làm phiền đối phương cô cũng có chút ngại, nhưng biết sao giờ, mặt mỏng quá sống sẽ không tốt.
Rất nhanh chỉ với vài giây phía bên Mục Hành đã nghe máy, anh ta còn lên tiếng trước bằng giọng điệu vô cùng vui vẻ:"Alo, nghe đây, ai đó?"
Khoé môi Kỷ Thần Hi khế giật, chuyến đi này của Mục Hành chắc là rất vui và khá dài rồi, vậy nên sao đến giờ vẫn chưa bị tư bản..à nhầm Tịch Cảnh Dương lôi về tăng ca vậy nhỉ?
"Thư ký Mục, anh đi du lịch ở nước nào thế? Xem ra rất vui, tôi cũng phải hẹn Cảnh Dương đi mới được."
Khi nghe thấy giọng nói của cô, đầu dây bên kia im lặng mất một lúc. Trước khi nghe thấy tiếng trả lời, âm thanh mà Kỷ Thần Hi nghe được là tiếng ly thủy tinh vỡ.
"Thiếu...thiếu chủ phu nhân...ngày đẹp trời mây xanh nắng vàng thế này...cô gọi tôi có chuyện gì không?"
"Ở Nước Z đang là buổi tối."
"..."
Mục Hành hơi sượng lại rồi thở dài nói:"Thiếu chủ phu nhân, cô đừng trêu tôi nữa, tôi biết tôi chặn số người của công ty và thiếu chủ là tôi sai. Đợi đến khi trở về tôi sẽ tự giác tăng ca bù lại mà ...chẳng lẻ thiếu chủ lại đang nổi giận nên mới bảo cô gọi cho tôi? Vậy thì thật sự không ổn rồi, tôi sẽ đặt vé máy bay về nước ngay!"
"Khoan đã!" Khoé miệng Kỷ Thần Hi giật mạnh, cô không ngờ vì bảo toàn chuyến du lịch của mình mà Mục Hành dám chặn cả số Tịch Cảnh Dương, anh ta không sợ lúc trở về bị đem đi hành hình tại chỗ à?
Nếu xét công tâm, hành động của Mục Hành không có gì sai cả, dù sao chuyến du lịch này của anh là phần thưởng, việc muốn tận hưởng trọn vẹn mà không bị làm phiền bởi công việc, thì đúng là không thể không cắt liên lạc với người của công ty. Nhưng hình như Mục Hành quên mất, tâm tình của một người dù tốt đến đâu, sẽ vẫn có lúc không vui. Anh ta dám chặn cả số của Tịch Cảnh Dương trong thời điểm này, thật sự là tự tìm đường tăng ca tới chết.
Nhưng mà cô cần nhắc nhở anh ta không? Đương nhiên là không rồi, nếu làm như thế, chẳng khác nào cô là người tốt cả. Cô thích nhất là làm người xấu đấy!
"Không phải Cảnh Dương tìm anh, là tôi."
Mục Hành nghe thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng trở lại trạng thái vui vẻ:"Thiếu chủ phu nhân, tôi đang nghỉ phép đấy, có việc gì gấp không?"
Ý tứ rất rõ, tôi đang trong thời gian nghỉ phép, nếu không có việc gấp xin đừng liên hệ, cũng đừng có mà giao việc cho tôi.
"Ha, không phải tìm anh làm việc, chỉ muốn hỏi anh số của Nghiên Trạch thôi."
"Hửm, Nghiên Trạch? Anh ta về nước rồi sao? À, chắc là thiếu chủ gọi anh ta về để tạm thời thay vào vị trí của tôi.
Nhưng sao cô không xin số anh ta từ chỗ thiếu chủ?"
"Nói nhiều thế...cuối cùng anh có cho không?"
"Tôi đã gửi qua tin nhắn cho cô rồi, cô còn cần gì không?"
"Được rồi cảm ơn, cúp máy đây."
"Được, gặp lại sau."
"Mà này, chúc bảo trọng nhé."
"Hả? Sao cơ?"
Mục Hành ngơ ngác hỏi, nhưng đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút khá quen thuộc.
Mục Hành:"???"
Sau khi kiểm tra tin nhắn mới, Kỷ Thần Hi nhìn thầy dãy số mà Mục Hành gửi qua, liền nhấn giữ màn hình để sao chép, rồi mở giao diện gọi điện lên dán dãy số vừa chép được vào chỗ quay số.
***
Lúc này bên trong phòng họp, bầu không khí căng thẳng đến đáng sợ. Các giám đốc bộ phận, từng người từng người thay nhau lên báo cáo trong trạng thái run rấy. Thậm chí trước đó còn có người không chịu được mà ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện.
Lí do xảy ra tình huống này, bởi vì cuộc họp này đã được kéo dài hơn năm giờ liên tục, ai nấy đều kiệt sức vì họp liên tục thời gian dài, còn phải chịu áp lực nặng nề từ người ngồi ở vị trí cao nhất phía trung tâm bàn họp.
Ngoại trừ âm thanh báo cáo càng lúc càng nhỏ đi của các giám đốc bộ phận, thì bầu không khí im lặng trong phòng càng tăng thêm sự căng thẳng và mệt mỏi.
Ngay lúc này, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên phá tan sự tĩnh lặng, mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về nơi phát ra âm thanh, để cùng xem là kẻ xấu số nào quên tắt chuông điện thoại.
Vì mới trở về nước không lâu, cộng thêm việc chỉ tạm thời đảm nhận công việc của Mục Hành, nên Nghiên Trạch không quá bận tâm sẽ có người gọi đến cho mình. Dù sao việc bình thường anh hay xử lý đều ở R Quốc, mà hiện tại anh đã đến Nước Z, công việc bên đó cũng đã được bàn giao lại, sẽ không có việc bên kia gọi điện tìm đến anh.
Phản ứng đầu tiên của Nghiên Trạch là xin lỗi mọi người trong phòng, rồi cầm máy ra ngoài để nghe, mà không bị
Tịch Cảnh Dương nhắc nhở lấy một tiếng hay một ánh mắt như thông thường. Mọi người trong phòng đều há hốc mồm nhìn theo anh bằng ánh mắt ghen ty. Biết sao đây, đó là đặc quyền khi là thân tín của Boss, bọn họ cũng chẳng so bì được.