Trước tình cảnh hiện tại, Kỷ Thần Hi đã chắn chắn gần như trăm phần trăm việc Bách Du biết gì đó liên quan đến cô, cũng như căn bệnh rối loạn lưỡng cực mà cô mắc phải. Cũng chính vì vậy, anh ta năm lần bảy lượt chuyển đề tài này lên người cô.
"Giáo sư Bách, tự biết bản thân giảng dạy chưa tốt thì nên tìm thầy hiệu trưởng xin từ chức đi. Chẳng có lí do gì để em phải giúp thầy cả."
Bách Du không hề tức giận, vẫn duy trì nụ cười ôn hoà đáp:"Bạn học Kỷ chẳng phải rất am hiểu về căn bệnh này sao? Em có phiền nếu chia sẻ cho những bạn học ở đây hiểu thêm về nó?"
Cả giảng đường lần nữa vang lên tiếng xôn xao.
"Ý gì vậy? Ý của giáo sư Bách có phải đang nói cô ta có bệnh không?"
"Rất đáng nghi nha! Tôi cảm giác hai người này giống như có quen biết gì đó từ trước rồi."
"Tôi cũng thấy thế, nếu không quen biết thì thầy ấy đâu rảnh để nói giúp cô ta đâu."
"Nếu vậy...chẳng phải Kỷ Thần Hi thật sự có bệnh tâm thần sao?"
"Căn bệnh này có nguy hiểm không thế? Có đột nhiên cắn người hay làm hại người khác không?"
Ba người bạn cùng bàn của Kỷ Thần Hi đều đen mặt, Đường Tử giận đến mức muốn đập bàn đứng dậy chửi lại mấy người bạn kia, chính mấy người mới có bệnh, cả nhà các người đều có bệnh. Cũng may là Triều Nguyệt đã ngăn cản kịp thời, trước khi Đường Tử làm náo loạn cả lớp học lên.
Sắc mặt của Kỷ Thần Hi cũng không tốt hơn là mấy, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh, mỉm cười trả lời:"Nếu chỉ vì biết được những kiến thức cơ bản được viết đầy ra trong sách lại trở thành người am hiểu, vậy thì giáo sư à, em hơi nghi ngờ chiếc bằng tiến sĩ của thầy...có phải là đồ thật không đấy?"
Muốn chứng minh tôi có bệnh, phải xem anh có đủ năng lực đó không đã.
Thái độ của Kỷ Thần Hi đối với Bách Du chưa từng tốt, luôn luôn thể hiện chống đối, thế nhưng dù là ở trường hợp nào thì anh cũng chưa từng nổi giận với cô.
"Tôi rất thưởng thức kiến thức và sự hiểu biết của em, nhưng xem ra việc đó đã khiến em khó chịu rồi, thật xin lỗi."
Kỷ Thần Hi khẽ cau mày, anh ta xin lỗi cô?
Những bạn học khác cũng nháo lên vì bất bình khi thấy Bách Du nhún nhường và xin lỗi.
"Giáo sư, là cô ta sai sao thầy lại phải xin lỗi? Làm gì có sinh viên nào lại có thái độ xấc xược như thế với giáo sư của mình chứ? Thầy phải đuổi cô ta ra khỏi lớp mới đúng!"
"Phải đó ạ, em cảm thấy cô ta có bệnh thật đấy! Lỡ như gây nguy hiểm đến tụi em thì sao? Thầy đuổi cô ta khỏi lớp đi!"
Kỷ Thần Hi thoáng ngạc nhiên, không phải vì những lời nói của người xung quanh, mà dường như trong một khoảnh khắc nào đó, cô nhìn thấy sát ý trong mắt của Bách Du. Một người luôn dùng nụ cười để nói chuyện như anh ta, còn có một mặt khác nữa sao?
Ngay lúc cô nghĩ rằng bản thân đã nhìn nhằm, thì lần đầu tiên Bách Du thay đổi biểu cảm, đập bàn quát lên:"Im hết đi!"
Lần này không chỉ Kỷ Thần Hi mà cả lớp học đều sững sờ, không ai ngờ đến anh lại tức giận như thế. Phàm là một người có tính cách càng ôn hoà thì khi
tức giận lại càng đáng sợ.
Bách Du quét mắt nhìn quanh lớp, lần đầu dùng giọng điệu cùng thái độ lạnh như băng để nói chuyện:"Những bạn học nào vừa rồi lớn tiếng muốn đuổi bạn học Kỷ, vui lòng ra khỏi lớp học ngay lập tức! Hoặc là tiết học này dừng lại ở đây!"
Những nữ sinh ban nãy còn hùng hổ giờ đây co rụt người run rẩy, còn những học sinh chỉ im lặng hóng chuyện thì lại vô cùng hả hê khi nhìn thấy người khác gặp chuyện.
Nữ sinh mở đầu việc bạo lực ngôn từ với Kỷ Thần Hi nhìn ra được ánh mắt lạnh lùng của Bách Du rơi vào người cô ta đầu tiên, rõ ràng là anh muốn đuổi cô khỏi lớp thay vì Kỷ Thần Hi. Chẳng lẻ chỉ vì cái gương mặt hồ ly tinh đó mà tên đàn ông nào cũng muốn bênh vực con kia nhân đó.
Đã đến bước đường cùng, nữ sinh đó giận dữ đứng dậy chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi rồi chấp vấn Bách Du:"Giáo sư, rõ ràng người sai là cô ta, cô ta lại là kẻ có bệnh, thầy không thể vì tụi em dám nói ra sự thật lại đuổi tụi em ra khỏi lớp, thầy không thể thiên vị như thế được!"
Kỷ Thần Hi nhíu mày, cô không muốn để Bách Du đứng ra bảo vệ cô, vì cô không muốn nợ bất kỳ ân tình nào của anh ta nên tự mình lên tiếng đáp trả.
"Mấy người mở miệng ra là gọi tôi là kẻ gian lận, là kẻ dùng quy tắc ngầm với giảng viên để vào được Đại học A. Vậy các người có bằng chứng gì chứng mình tôi đã làm những chuyện đó không?"
Nữ sinh gào lên:"Còn cần bằng chứng à? Đó là việc ai ai cũng biết!"
Kỷ Thần Hi cười lạnh:"Việc ai cũng biết sao? Vậy tôi nói tôi biết cô là kẻ sát nhân, cô liền biến thành kẻ sát nhân sao? Tôi nói tôi biết cô là kẻ phản quốc, cô chính là kẻ phản quốc?"