Những nữ sinh phía sau nghe thấy lời của Mục Duyệt Hề sắc mặt liền thay đổi, tuy nhiên vẫn có một số người thẹn quá hoá giận.
"Ngay tới cả hiệu trưởng cũng có một chân, xem ra vào đời bằng gương mặt xinh đẹp đúng là một lợi thế lớn."
Nhóm bạn của Kỷ Thần Hi giờ phút này gần như bốc hoả trước những kẻ chỉ biết ghen ghét đố kỵ, ngay cả Mục Duyệt Hề cũng siết chặt điện thoại trong tay muốn đứng lên phản bác lại, thì đột nhiên bả vai bị giữ lại.
Kỷ Thần Hi như cười như không nghiêng mặt ra sau, nhếch môi nói:"Vì ghen tỵ mà hạ bệ người khác, không làm bản thân bạn thanh cao hơn được đâu"Mấy nữ sinh vừa rồi còn cố ý công kích cô, lúc này gương mặt bỗng ửng đỏ, ngẩn người đến mức không để ý tới lời mỉa mai của Kỷ Thần Hi. Cái này cũng quá phạm quy rồi, sao lại có người xinh đẹp đến thế? Đặc biệt cái cười khẽ đó đúng là làm điên đảo chúng sinh mà!
Cả hội trường bỗng nhiên im bặt, Kỷ Thần Hi cũng không nói thêm lời nào mà kéo Đường Tử ngồi xuống. Đường Tử trông thấy nhóm nữ sinh đều ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi thì cũng đắc ý về chỗ ngồi.
Lúc này trong không gian tĩnh lặng ấy, tiếng bước chân đều đều từ ngoài hành lang càng lúc càng rõ. Cánh cửa được đẩy nhẹ ra bằng một bàn tay thon dài, người đàn ông với vẻ ngoài xuất chúng cũng bước vào ngay sau đó.
Anh đưa mắt nhìn quanh giảng đường, thoáng sững sờ trước bóng người quen thuộc, khoé môi bất chợt cong lên.
Những nữ sinh nhìn thấy không nhịn được ôm tim cảm thán.
"Thầy...thầy ấy vừa cười với tớ kìa đúng không? Tớ đau tin quá!"
"Má ơi! Giết người bằng nhan sắc!"
"Chụp lại! Phải chụp lại liền! Tớ phải cho bạn cùng phòng đang cúp tiết của tớ hối hận đến chết thì thôi!"
"Khi người có đẹp biết nhận được giấy hướng dẫn sử dụng nhan sắc!"
Ba cô bạn cùng phòng của Kỷ Thần Hi cũng kích động không thôi, không ngừng kéo tay cô vì phấn khích.
Đường Tử:"Thầy...thấy ấy nhìn về phía chúng ta đó, tớ chắc chắn!"Triều Nguyệt:"Thuốc trợ tim...tớ cần thuốc trợ tim!"
Mục Duyệt Hề:"Không lẽ chỉ mỗi mình tớ cảm thấy....thầy ấy quen chúng ta sao?"
Khả năng nhận thức và quan sát của Mục Duyệt Hề vô cùng tốt. Lúc ở nhà ăn cô cũng nhìn thấy Bách Du khi nhìn thấy bọn họ thì trong mắt loé lên tia ngạc nhiên, ánh mắt đó y hệt như lúc này và vẫn là khi nhìn thấy bọn họ. Nếu nói anh không quen biết gì thì cô không tin.
Nghĩ nghĩ gì đó, Mục Duyệt Hề lại đưa mắt nhìn vào cô gái bên cạnh đang chăm chú đọc sách, dường như cô bạn này của cô là người duy nhất hoàn toàn không để ý gì đến người trên bục giảng kia.
Ngẫm lại lúc Kỷ Thần Hi lấy lí do không khoẻ khi vừa nhìn thấy Bách Du để về kí túc xá, trong đầu Mục Duyệt Hề đã có một vài suy đoán nhưng lại không nói ra. Nếu như muốn thì Kỷ Thần Hi sẽ tự nói với họ, nếu không thì cô cũng chẳng cần phải tò mò làm gì.
"Đây là lần đầu tớ gặp thầy ấy mà, thầy ấy chẳng phải mới đến Nước Z chưa bao lâu, làm sao quen biết được?" Đường Tử ngơ ngác hỏi lại.
Triều Nguyệt cũng gật đầu nói:"Tớ cũng thế, tớ không quen thầy ấy"
Mục Duyệt Hề là người đưa ra nghi vấn trước tiên, nên chắc chắn cũng không thể nào là cô ấy được. Ánh mắt cả ba người không hẹn cùng nhìn về phía của Kỷ Thần Hi.
Cảm nhận được ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào phía mình, Kỷ Thần Hi cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, giải thích qua loa:"Từng gặp hai lần, không gọi là quen biết."
Đường Tử như nghe được tin tức gì đó động trời, càng lúc càng nhích lại gần Kỳ Thần Hi thì thầm hỏi:"Hi Thần, có phải thầy ấy thích cậu không? Ánh mắt đó rõ ràng là có ý gì đó đấy!"
Về vấn đề này Kỷ Thần Hi không chần chừ mà thẳng thắn đáp:"Xin đừng! Bảo Bảo nhà tớ là chủ xưởng sản xuất giấm, để anh ấy nghe được anh ấy sẽ không vui đâu."
Ba người cùng bàn đột nhiên bị thần thức ăn cho chó:".."
Cũng đúng, vị kia nhà Kỷ Thần Hi cũng gọi là cực phẩm của cực phẩm, so ra chẳng hề kém cạnh gì với vị giáo sư trên bục giảng kia. Nếu so sánh thì chỉ có thể nói một người mang vẻ đẹp thánh thiện và ấm áp như thiên sứ, một người tuy lạnh lùng trầm mặc nhưng luôn quan tâm và hướng về một người. Với tính cách của Kỷ Thần Hi, người thứ hai đúng là phù hợp với cô hơn.
"Bạn học mặc áo sơ mi đen có cà vạt sọc caro bàn thứ tư từ dưới lên ở dãy thứ hai góc trái, em có thể giúp thầy trả lời câu hỏi tôi đã đặt ra ở tiết học trước không?" Giọng nói không nhanh không chậm nhưng lại vô cùng rõ ràng từ trên bục giảng phát ra, khiến mọi ánh mắt của sinh viên trong giảng đường đều đổ dồn về một người.
Người vừa bị điểm danh trúng:"... Đậu xanh, tôi cảm thấy anh không nên làm giáo sư tâm lý học gì đó đâu, anh nên đi thi mấy cuộc thi về rap ấy!
Những nữ sinh ban nãy nói xấu Kỷ Thần Hi liền được dịp hả hê vì cảm thấy cô sắp phải mất mặt trước cả lớp.