Song Trùng

Chương 231: Chi phí sửa chữa tính cho Viện trưởng Phó




Người đàn ông cả người đầy vết bầm tím, có vài chỗ còn rách da chảy cả máu, nằm yên bất động trên đất. Hình ảnh ấy như đánh thức thứ gì đó bên trong Kỷ Thần Hi. Dường như một đoạn kí ức mơ hồ nào đó đang dần dần được phục hồi.

Cơ thể cô không ngừng run lên, cố kiềm nén cảm xúc muốn giết người xuống, nhỏ giọng nhờ bảo an gọi thêm vài bác sĩ lên sân thượng đưa anh vào phòng cấp cứu.

Nói xong Kỷ Thần Hi quay người rời khỏi phòng giám sát. Cô không tự mình lên đó, bởi vì cô biết, nếu tận mắt chứng kiến vết thương của anh lúc này, cô tuyệt đối không khống chế được mà ra tay với Beliar. Tuy nhiên, không đồng nghĩa cô sẽ bỏ qua cho anh ta.

Cảm giác lo lắng cho Tịch Cảnh Dương, cùng với sự phẫn nộ trước hành động của Beliar, mà đã qua một lúc lâu nhưng mắt của Kỷ Thần Hi vẫn chưa trở về bình thường.

Cô đứng trước cửa sổ bằng kính, nhìn bộ dạng của bản thân trong gương. Đôi mắt màu xanh dương như những dải biển trong xanh rực rỡ. Khi nhìn vào đôi mắt ấy, sẽ cảm nhận được sự sâu thẳm và bí ẩn của nó, như một tầng mây trôi qua những đỉnh núi xa xăm. Còn mái tóc của dài tỏa sáng với màu bạch kim rực rỡ. Vẻ ngoài của cô lúc này, chỉ cần là công dân Nước R nhìn qua, lập tức sẽ biết cô xuất thân từ hoàng tộc.

Dù hiện nay màu nhuộm tóc hay màu lens giống thế không hiếm, nhưng đạt được độ tự nhiên đến rung động lòng người như thế, chỉ có thể là màu tóc và màu mắt thật. Bởi vì nó đem lại cảm giác hài hòa và vô cùng ưa nhìn.

Kỷ Thần Hi đưa đôi mắt đầy sương lạnh ấy nhìn về phía bầu trời đêm âm u xa xăm. Rồi lại nhìn xuống phía dưới, nơi hai hàng Bentley màu đen bắt mắt đang đỗ lại. Nhất là hình bóng người đàn ông cao gần mét chín đang đi đến một trong số những chiếc xe kia.

Cánh tay không bị thương của Kỷ Thần Hi khẽ xiết chặt thành quyền, ngay sau đó trước ánh mắt hoảng hốt của các y tá và bệnh nhân trên hành lang, cô tung một cú đấm cực mạnh vào cửa kính, khiến cho tấm kính dày khoảng 0.6mm vỡ nát.

Vì hành động bất ngờ của cô không hít bệnh nhân nhìn thấy hoảng sợ mà la hét. Và cũng vì tiếng động quá lớn, cũng như những mãnh vụn cửa kính rơi xuống đất, khiến cho người đàn ông cùng với cô xinh đẹp bên cạnh anh ta cùng nhìn lên.

Cảnh tượng một cô gái với mái tóc trắng đang phấp phới trong gió, trước cửa kính đã vỡ nát trên tầng năm, cùng với bàn tay phải xiết chặt đang không ngừng nhỏ máu xuống đất. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng Beliar hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt đầy ý vị muốn giết người từ cô gái kia, khi cô đang nhìn chằm chằm về phía anh.

Cả hai như chết lặng mà mắt đối mắt.

Đến lúc này, Beliar biết bản thân đã sai rồi, anh không nên coi nhẹ tình cảm mà Kỷ Thần Hi dành cho tên nhóc kia. Hay nói đúng hơn, anh hối hận rồi. Bởi vì dường như, bộ dáng ma quỷ kia, do chính tay anh thức tỉnh...

Lúc này một bảo an dè dặt tiến đến gần cô sợ hãi nói:"Cô...cô gì đó ơi, tôi không thấy ai ở trên sân thượng cả."

Kỷ Thần Hi vẫn đang đứng trong mảnh vỡ cửa kính lạnh lùng đáp:"Kiểm tra trong camera, xem anh ấy đi đâu."

Bảo an nhìn vào bàn tay đang không ngừng nhỏ máu xuống đất mà thầm nuốt nước bọt:"Sau đoạn cô xem ở phòng giám sát, cam...cam mất tín hiệu rồi, lúc chúng tôi lên trên đó, không nhìn thấy ai cả."

Ánh mắt của Kỷ Thần Hi vào thời điểm này không còn chút gợn sóng nào. Cô nhìn người đàn ông vốn dĩ đang ra xe chuẩn bị rời đi, giờ đang quay trở lại vào trong bệnh viện, thì quay sang nói với bảo an:"Dọn dẹp chỗ này, mọi chi phí sửa chữa tính cho viện trưởng Phó."

Nói rồi cô xoay người đi vào thang máy, mà khi thang máy vừa mở ra, Kỷ Thần Hi không khỏi ngây người một lúc.

Một người đàn ông đang dựa lưng vào thang máy khẽ nhắm hờ mắt, với gương mặt bầm tím, trên hai cánh tay có vết trầy xước và vẫn còn đang chảy máu. Trên người anh đang mặc một chiếc áo phông đen và quần jeans đen dài, nên không nhìn ra còn vết thương gì nữa không.

Kỷ Thần Hi cố ổn định cảm xúc, lẳng lặng đứng chắn ở cửa thang máy mà nhìn chằm chằm về phía anh.

Có lẻ ngoại trừ mấy vết thương ngoài da trên người anh, thì không còn gì đáng ngại, nên đôi mắt màu xanh kia của cô trước khi bị ai đó kịp nhìn thấy, nó đã trở lại màu đen bình thường.

Qua một lúc lâu nhưng thang máy vẫn không di chuyển, Tịch Cảnh Dương nhíu mày khẽ mở mắt ra. Đến khi nhìn thấy bóng dáng trước mặt, cổ họng anh nghẹn ứ không nói lên lời, mà cũng chỉ biết bất động đứng đó.

Và rồi khi tắm mắt anh rơi xuống bàn tay trái buông thõng, đang nhỏ từng giọt từng máu xuống đất của cô, Tịch Cảnh Dương khẽ nhíu mày lên tiếng trước:"Sao lại bị thương rồi?"