Song Trùng

Chương 230: Camera ở sân thượng




Lúc này trên hành lang truyền đến tiếng lách cách êm tai từ giày cao gót đang từ từ đến gần.

Beliar gương mặt lạnh tanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đi đến thì nhíu mày hỏi:"Sao cô biết tôi ở đây?"

Cô gái bình thản bước đến trước mặt anh nhẹ nhàng đáp:"Thân là thư ký trưởng ban thư ký của Đại sứ quán, chẳng lẻ đến đến ông chủ của mình ở đâu tôi cũng không biết."

Beliar khó chịu chau mày lại:"Cô nên làm tốt chuyện của mình là được rồi, có những chuyện không đến phiên cô quản."

Cô gái xinh đẹp khẽ nhướng mày tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn mỉm cười lên tiếng nhắc nhở:"Dù sao Ngài cũng là Đại biểu của R Quốc, hy vọng sau này Ngài đừng lỗ mãng như thế nữa."

Chuyện của Kỷ Thần Hi hôm nay, Beliar đã hành động quá mức liều lĩnh. Tuy họ là người của Đại sứ quán, nhưng lại tùy tiện đến cục cảnh sát đòi người, lại còn là nghi phạm quốc tế nguy hiểm khi chưa thông báo gì đến bộ ngoại giao, thì điều này rất có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến ban giao hai Nước.

Beliar tất nhiên hiểu ý của cô thư ký trưởng kia, anh nhìn cô ta bằng một ánh mắt rét lạnh cảnh cáo:"Chuyện của tôi, vẫn chưa đến lượt thư ký trưởng Dương phải bận tâm."

Cô gái trước mặt anh chính là thiên kim nhà họ Dương - gia đình có gốc rễ trong bộ chính trị ở Thủ Đô. Từ nhỏ cô ta đã được đến Giáo Viện hoàng gia của R Quốc để làm học sinh trao đổi, vì thế đối với văn hoá và cách ứng xử của người trong hoàng thất, cô ta có có chút am hiểu nhất định.

Khi Beliar đồng ý đề nghị của Quốc Vương Sigrid, đến Đại sứ quán ở Nước Z nhậm chức Đại biểu của R Quốc, thì nhà họ Dương kia liền tìm đủ cách đưa con gái họ vào ban thư ký của anh. Lấy lí do cô ta từng là du học sinh ở Giáo Viện, rồi còn là con gái của Thứ trưởng bộ quốc phòng mà ép buộc anh phải nhận người.

Quả thật cô ta là một người rất thông minh và khôn khéo, nhưng tâm tư quá sâu. Những kẻ như thế thật sự quá nguy hiểm.

Làm sao Beliar lại không nhận ra ánh mắt thù địch của cô ta đối với Kỷ Thần Hi khi ở cục cảnh sát. Có những chuyện anh không nói ra, không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua.

Cô ta cùng lắm chỉ là con gái của một thứ trưởng nhỏ nhoi, lại dám dùng ánh mắt đó với cháu gái cưng của anh, còn là bảo bối được cả hoàng thất R Quốc nâng niu trong tay. Nếu không phải vẫn chưa đến lúc, anh thật sự sẽ không để cô ta đắc ý đến giờ.

Beliar lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, lên tiếng hỏi:"Lúc cô lên đây có gặp con bé không?"

Dương Nguyệt mỉm cười một cách tiêu chuẩn đáp:"Thưa Ngài Đại sứ, tôi quả thật không thấy."

Beliar nhíu mày, sau đó xoay người ra lệnh:"Về Đại sứ quán."

Dương Nguyệt với tư cách một thư ký chuyện nghiệp, không nói gì thêm nữa mà nhanh chóng đi theo sau anh.

Trên hành lang vắng vẻ, Beliar chỉ mong tên kia đừng hành động quá ngu ngốc. Tuy anh nói hết tất cả những cơn ác mộng mà Kỷ Thần Hi phải chịu đựng suốt những năm qua cho hắn biết, không phải để hắn tự trách bản thân, hay cảm thấy mặc cảm tội lỗi gì.

Ít ra dưới tư cách một người bạn lâu năm, hay một người Cậu yêu thương cháu gái. Beliar muốn nói cho Tịch Cảnh Dương biết, anh chưa từng bị cô bỏ rơi, bốn ngày tắm mình trong bão tuyết tuyệt vọng đó cũng không phải là điều vô nghĩa, nếu không anh cũng sẽ không kể chuyện của Kỷ Thần Hi cho anh biết.

Nếu như Kỷ Hàn Phi không tra ra được, năm đó đã có một tên ngốc, chờ đợi trong vô vọng suốt bốn ngày dưới bão tuyết tại quãng trường, đến nỗi gục ngã trên nền tuyết lạnh lẽo, thì anh cũng không ngờ tình cảm Tịch Cảnh Dương dành cho Kỷ Thần Hi sâu nặng như thế.

Nhưng cũng có một cô gái, cũng đã làm và chịu đựng những điều còn ngu ngốc hơn cả thế.

Vậy nên, dù từng hứa sẽ thay cô giữ bí mật với cậu ta, dù có thể vĩnh viễn làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai người, thì đến cuối cùng Beliar vẫn lựa chọn nói ra hết cho Tịch Cảnh Dương biết, bởi vì anh ta có quyền được biết tất cả.

Dù nói chuyện cũng nhẹ nhàng, nhưng quả thực Beliar đã không nhịn được mà đánh Tịch Cảnh Dương một trận thừa sống thiếu chết. Bởi vì Tịch Cảnh Dương không hề tránh né, nên Beliar càng không giữ được bình tĩnh mà ra tay vô cùng mạnh.

Lúc Beliar rời đi, bản thân anh đã nhếch nhác như thế, thì đừng kể đến Tịch Cảnh Dương đang thoi thóp nằm trên sân thượng. Ít ra những gì mà Kỷ Thần Hi một mình chịu đựng, anh phải thay cô đòi lại một ít.

Tuy nhiên có một điều Beliar không ngờ đến, từng cú đấm cú đạp của anh đối với Tịch Cảnh Dương, từng cái từng cái một, đều thể hiện vô cùng rõ ràng trên màn hình camera ở sân thượng.

Đến nỗi bảo vệ đang truy xuất camera cũng dám nhìn tiếp, chỉ biết nghĩ trong đầu là có ân oán sâu nặng cỡ nào mà có thể ra tay tàn nhẫn như thế. Mà chưa nói đến Kỷ Thần Hi với hốc mắt đỏ ửng, đôi mắt màu xanh vẫn chưa trở về màu đen bình thường và hai nắm tay đang siết chặt, cũng đang chết lặng nhìn màn hình giám sát.