[Song Tính] Thủy Tinh

Chương 7: Cưỡng Hôn




~~~~

Không khí yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy âm thanh tí tách của nước rơi.

Lông mày hắn cao và dốc, đôi mắt hẹp dài, lúc nhìn thẳng người khác hẳn là sẽ có sát khí đi.

Diêu Lương liếc trộm qua bên cạnh, nghĩ như thế.

Bọn họ ngồi trên một ghế sô pha, ai cũng không nói chuyện.

Bởi vì bị gián đoạn nên năng lực khơi gợi đề tài của anh cũng biến mất không còn thấy bóng dáng, ngay cả câu "Hôm nay thời tiết rất tốt đúng không?" do vị thầy giáo dương cầm dư thừa nhiệt tình dạy anh cũng không nghĩ ra.

Mắt thấy không khí vừa quỷ dị vừa yên lặng như vậy giống như muốn duy trì rất lâu, Diêu Lương nghiêng đầu vừa định mở miệng liền đối diện với một đôi con ngươi.

Có lẽ là do ấn tượng đầu tiên nên sau khi biết hắn là một người mũi đao liếm máu người, Diêu Lương vẫn luôn cảm thấy xung quanh tròng đen của người đàn ông này luôn có một vòng màu máu nhuộm đẫm tròng mắt trong sự thô bạo hung ác.

Mà hiện tại, chủ nhân của đôi mắt này đang đưa một ly trà cho anh, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, "Khát sao?"

Giữa trưa Diêu Lương đã ăn rất nhiều nhưng canh uống hơi ít, nên lúc này xác thật cũng có khát nước, anh duỗi tay ra nhận rồi nói cảm ơn.

Lúc đầu ngón tay chạm nhau, tĩnh điện thường xuất hiện trong mùa đông năm ngoái xuyên qua bọn họ, hai người đều bị điện giật đến hơi tê.

Tay người đàn ông rất vững chắc, đợi Diêu Lương cầm lấy chung trà mới thu tay lại. Diêu Lương rũ mắt vuốt ve vách ly, độ ấm này giống như đầu ngón tay của hắn....

Nghiêm Ngật nhất thời bị ma quỷ ám nên nhìn lên chỗ làm mình nôn nóng đến mức không thể khống chế được. Sau khi Diêu Lương uống mấy ngụm trà, Nghiêm Ngật bỗng nhiên đứng lên, khoảng cách giữa hai người cũng kéo ra theo.

"Lên lầu nhìn không?" Môi hắn bị nước trà hun đến đỏ tươi.

Thực tế lầu trên và lầu dưới trong nhà của một người đàn ông độc thân đều nhàm chán nhạt nhẽo giống nhau, nhưng so với khoảng cách vừa rồi, hắn rốt cuộc cũng lấy lại được không gian hô hấp ngắn ngủi.

Nghiêm Ngật dẫn Diêu Lương đi lên phòng trên lầu, bởi vì phải vội vàng rời đi nên tủ quần áo trong phòng còn chưa đóng kĩ, sẽ để lộ quân trang bên trong.

Anh ấy nhất định sẽ rất chán ghét, người đàn ông chậm đi nửa bước, một kẻ thô tục chỉ biết đánh đánh giết giết như hắn....

"A?" Nghiêm Ngật nghe thấy tiếng gọi nên hoàn hồn, lúc đi tới chỉ thấy cánh cửa căn phòng bí mật kia thế nhưng đã mở ra một nửa —— là do buổi sáng hôm nay hắn đi quá gấp nên quên đóng!

Diêu Lương nhịn không được dùng tay đẩy cửa ra, trong căn phòng trống trải để lộ ra một cây đàn dương cầm tam giác màu trắng.

"Thì ra anh cũng biết đánh đàn...." Diêu Lương bỗng nhiên nhớ tới lần biểu diễn của mình trong tiệc từ thiện, không khỏi cẩn thận nhớ lại lúc mình diễn tấu có phạm lỗi gì hay không.

"Không phải." Là lễ vật, nhưng mà hắn không nói ra được.

"Hả? Không phải sao?" Một đường đi tới đây vừa rồi anh chỉ cảm thấy thì ra sinh hoạt của thượng tướng chiếm giữ một phương không khác gì với bá tánh bình dân, nhưng hiện tại nhìn thấy cây dương cầm tam giác màu trắng này anh mới bật cười bừng tỉnh, sao có thể không khác gì được chứ, một cây đàn dương cầm như vậy sợ là người bình thường cả đời để dành cũng không mua được....

Chính là vị giáo viên nhiệt tình kia có nói qua, tuy rằng dương cầm là do người Italy phát minh ra nhưng nơi chế tác dương cầm thủ công tốt nhất thế giới chính là nước Đức. Mà chữ vàng trên cây dương cầm kia rõ ràng là tiếng Đức.

Nếu có thể đàn một lần thì tốt rồi, âm sắc nhất định rất hoàn mỹ —— cho nên mua một cây dương cầm như vậy đặt trong nhà mà không dùng là để làm gì?

Tuyết ngoài cửa sổ chiết xạ dưới ánh đèn huỳnh quang, làn da của người đang nhìn chăm chú dương cầm trắng nõn đến mức như hòa làm một thể với cây dương cầm tam giác kia, tại một khắc này hắn bỗng nhiên nhanh trí, nói với người duy nhất trong phòng, "Tôi muốn học dương cầm."

Diêu Lương kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt vừa chuyên chú vừa nghiêm túc của Nghiêm Ngật.

"Có thể.... Dạy tôi không?" Một câu như vậy phát ra từ trong miệng của một người lộ ra hơi thở bậc trên khắp người lại làm tim anh không hiểu sao đập lỡ một nhịp.

".... Có thể." Thật lâu sau, Diêu Lương đứng cạnh cửa rốt cuộc cũng trả lời với người đàn ông đang căng chặt trong lòng đến sắp đứt đoạn.

Một khi ngồi trước dương cầm Diêu Lương dường như thay đổi thành một người khác, tuy rằng dù làm động tác gì cũng đều ưu nhã như vậy, nhưng nếu phần ưu nhã này tiếp xúc với âm nhạc lại thể hiện vui thích thuần túy.

Cánh tay anh chuyển động giống như cánh chim chóc, bay lượn chơi đùa cùng mây ở phía chân trời, lúc vung tay lên lại biến thành Chức Nữ xinh đẹp, một đám bụi sáng lên hóa thành sao trời màu xanh tím.

Dưới ánh sáng có chút ảm đạm lông mi tổng cộng chớp ba lần, khoảng cách gần như thế, hắn thậm chí có thể nhìn thấy hoa văn trên da thịt anh vô cùng rõ ràng.

Hắn ngồi bên cạnh anh, lúc dựa gần có thể ngửi được một mùi hương tản ra từ trên người Diêu Lương. Là mùi hương phát ra từ bánh mì đậm mùi kẹo mạch nha. Là mùi hương hắn ngày đêm thương nhớ, mùi hương của mùa hè, mùa thu, mùa đông trộn lẫn với mùi hương đó.

"Thầy." Hắn đột nhiên gọi một tiếng, lấy thân phận là học sinh của anh, lấy một cái quan hệ vừa thuần khiết vừa mới thiết lập để gọi anh —— giống như đang nhắc nhở chính mình phải khắc chế cái gì đó.

Diêu Lương quay đầu lại, vẻ mặt sinh động —— đầu tiên là khẽ nhếch miệng, sau đó lại cong đôi mắt. Anh giống như bởi vì bản thân quá chăm chú mà cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn nhiễm phải một màu đỏ ửng nhìn về phía trước, chạm đến trong lòng của một người khác.

Vì thế dã thú máu tươi đầm đìa nhẫn nại đã lâu bắt đầu kêu gào, giãy giụa muốn thoát khỏi cái lồng giam này.

Phím đàn đột ngột bị áp xuống, phát ra âm thanh hỗn loạn. Hắn đè anh trên cây đàn dương cầm màu trắng, cúi người hôn lên.