~~~~
Dây thường xuân sinh trưởng mạnh mẽ tầng tầng lớp lớp, gió bấc thổi qua nhấc lên một làn sóng xanh. Lớp gạch màu đen xếp so le đan xen nhau như vảy cá, một tòa nhà nhỏ vươn cao về phía Nam.
Tòa nhà này cũng không phải là biệt thự cao cấp, chỉ là vị trí có hơi quanh co nên âm thanh thét to cùng tiếng bước chân hỗn loạn trải qua khoảng lớn truyền tới đây liền trở nên mơ hồ hơn.
Trong ấn tượng của Diêu Lương, nếu cho mấy vị "Tướng quân" hiện giờ tụ lại với nhau chỉ sợ đều có thể tạo thành một nhánh quân đội.
Mà nay, trong đám thuộc hạ có mấy tên lính đều sẽ được phong làm tướng. Mà phần lớn đàn "Tướng" này chỉ là một đám ô hợp, trên tay có quyền thì bắt đầu chiếm đất xây nhà, nuôi vợ lẽ, tìm hoan mua vui, đắm mình trong trụy lạc ——
Nhưng Nghiêm Ngật không giống vậy....
Diêu Lương đi theo phía sau người đàn ông, rũ mắt nghĩ nếu có một người phụ nữ môi đỏ lắc mông mở cửa thì anh sẽ không tiếp tục ở lại nữa.
Chuyện như vậy đương nhiên sẽ không xảy ra, người đàn ông đi phía trước đưa lưng về phía anh, mặt không đổi sắc lau mồ hôi lạnh trên tay, sau đó khom lưng lấy một đôi dép ra.
Màu đỏ, Diêu Lương nhìn thoáng qua, là kiểu dáng tương đồng với đôi màu xanh lam Nghiêm Ngật đang mang, đều là hàng chế tác thủ công, chỉ là phong cách tục tằng hiếm thấy này không biết là do cửa hàng nhà ai sản xuất ra được thứ độc nhất vô nhị như thế.
Đổi giày, vào nhà rồi ngồi xuống. Biết rõ không lễ phép nhưng Diêu Lương vẫn nhịn không được đánh giá cách bài trí trong nhà.
Căn phòng thọat nhìn cũng không lớn lắm nhưng bài trí rất gọn gàng ngăn nắp, vừa đơn giản vừa thoải mái —— cũng có thể từ đống đồ dùng sinh hoạt đơn giản này nhìn ra được rõ ràng nơi này chỉ có một người sống.
Hoàn cảnh quen thuộc làm người ta thả lỏng, hắn cởi nút tay áo trên bộ quân phục ra, thả ống tay áo xuống, giọng điệu dò hỏi người đầu tiên bước vào quân phủ trừ bản thân ra cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
"Anh muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được." Diêu Lương uống một ngụm trà nóng, sau đó anh đặt chung trà lên bàn nhỏ rồi đứng lên nói, "Tôi cũng đến phòng bếp giúp anh."
"Không được," Có lẽ là do cự tuyệt quá nhanh, giọng nói hắn hơi dừng rồi nói thêm hai chữ để giải thích, "Nguy hiểm." —— Xác thực rất nguy hiểm, lúc nấu cơm dầu bắn lên người Diêu Lương còn nguy hiểm gấp một trăm lần so với anh dũng chiến đấu trên chiến trường.
Người đàn ông nói xong liền đi vào phòng bếp, để lại Diêu Lương đứng tại chỗ, chậm rãi nghiêng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của hắn.
Sau khi tiếng nước vang lên, trong phòng bếp rất nhanh truyền đến tiếng chảo dầu sôi trào, Diêu Lương ngồi trên sô pha nghe thấy âm thanh này, tay siết chặt ly nước —— anh cũng từng thử học nấu cơm, nấu canh còn tạm ổn, nhưng lúc bỏ rau vào chảo để xào thì dầu nháy mắt liền bắn ra giống như bị nổ mạnh. Khói nhẹ đập vào mặt, căn bản không thấy rõ dầu có văng khắp nơi không, bởi vậy đối với âm thanh này anh quả thực có chút kích ứng....
Lúc Nghiêm Ngật bưng món ăn thứ nhất ra bàn, từ nơi này sẽ đi ngang qua người đang ngồi đối diện trên sô pha. Nhờ ánh sáng tốt đẹp trong phòng, dáng vẻ của Diêu Lương càng hiện rõ ràng.
Một tay anh dựa tay vịn, tay trái chống cằm, gò má vừa an tĩnh vừa trắng như tuyết. Cổ anh rất nhỏ, xương cổ tay tinh xảo, từ sợi tóc mềm mại đến cái cằm nhọn, từ hai chân thon dài thẳng tắp đến đôi dép lê xấu xí mang trên chân đều là đường cong vô cùng đẹp.
Anh chỉ cần tùy tiện dựa người cũng có thể ngắm bắn chính xác trái tim hắn, đều là ưu nhã trời sinh từ ngoài vào trong —— nhưng lại như hai thế giới đối với hắn.
Người đàn ông một thân khói dầu không tự chủ được siết chặt mâm đồ ăn, bị nhiệt độ nóng hổi mới ra nồi làm cho bỏng đến kêu lên một tiếng.
Diêu Lương đang lật xem một tờ báo thanh niên năm xưa —— trên tờ báo in màu mực nhạt, những chữ khó hiểu đều bị người khác khoanh lại, còn chú thích ở một bên —— anh bỗng nghe được một giọng nói trầm thấp.
"Ừ? Làm xong rồi sao?" Diêu Lương đi tới muốn giúp Nghiêm Ngật dọn bàn.
Đầu ngón tay chạm nhau, mạch máu dưới da phảng phất như có thể thông qua một chút mm này chạm đến, mỗi một giọt máu đều đang mê hoặc lôi kéo hắn.... Muốn, từ ánh mắt đầu tiên đã muốn....
Nghiêm Ngật đột nhiên lùi lại, làm cho người tới giúp khiếp sợ.
"Không cần." Người đàn ông đặt mâm xuống, lấy một tờ khăn giấy chỉ chỉ, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Duyên Lương nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thì ra vừa rồi lúc bọn họ chạm vào nhau anh không cẩn thận dính một ít dầu trên tay hắn.
Dọn đồ ăn lên bàn xong, Diêu Lương nắm chặt chiếc đũa nghiêm túc nhớ lại, hôm nay xác thật không phải trừ tịch, cũng không phải tân niên —— chỉ thấy sáu cái mâm tròn trên khăn trải bàn ô vuông đựng đầy đồ ăn, tôm bạch chước*, cá quế chiên xù, canh gà, khâu nhục, đậu hủ nhồi.... Màu sắc và hương vị đều đầy đủ, chay mặn canh đều có, quả thực có thể so với bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa.
(*Tôm thẻ chân trắng (Exopalaemon) gọi chung là động vật giáp xác. Do vỏ mỏng hơn và ít tế bào sắc tố hơn, cơ thể thường trong suốt và các cơ có màu trắng sau khi chết, do đó có tên như vậy. Là loài tôm sống ở vùng biển ôn đới, nhiệt đới ven biển và nước ngọt, phần lớn có giá trị kinh tế cao, phân bố nhiều ở khu vực Ấn Độ Dương - Tây Thái Bình Dương, được sản xuất nhiều ở các vùng ven biển và hồ của Trung Quốc.)
Trên bàn cơm rất yên tĩnh, một người là do từ trước đến giờ ngoài mặt đều không biểu hiện ra, còn một người là bởi vì khiếp sợ với trù nghệ và bữa cơm phong phú này.
"Ăn rất ngon." Tất cả từ ngữ đều có vẻ bần cùng, trước mặt mỹ vị chân chính chỉ có thể nói ra được hai chữ ăn ngon này.
Nghiêm Ngật giật giật đũa gỗ trong chén, giương mắt đối diện với cặp mắt lóng lánh tràn đầy ý cười kia.
Vì thế hắn lại không chút dấu vết mà hạ mí mắt xuống, chậm rãi trả lời như cũ, "Anh thích.... Là tốt."
Nói xong, hắn bỏ con tôm đã chờ đợi thật lâu vào miệng.
"Rột." Ngay cả vỏ cũng ăn, lớp thịt cùng lớp vỏ đi vào yết hầu, yết hầu sớm bị mài giũa đến bách độc bất xâm nên đã thích ứng, nhưng biện pháp ăn thô bạo này lại làm người đối diện hơi giật mình một chút.
Ngón tay linh hoạt tách rời lớp vỏ cứng rắn bên ngoài hiện ra lớp thịt màu trắng bên trong, một thân tôm đã được lột vỏ hoàn chỉnh bị bỏ vào trong chén của người đối diện.
"Cảm ơn cơm của anh." Giọng nói ôn nhu giống như lông chim gãi vào tay.
Người đàn ông nhìn con tôm có hình dạng giống lỗ tai trong chén, yết hầu nuốt vài cái nhưng vẫn khát khô đến mức không thể đáp lại.
Thịt tôm bị người cẩn thận bỏ vào trong miệng, hàm răng khép kín, giữa môi răng tràn đầy cảm giác mới mẻ trơn mềm. Thịt tôm rất co dãn, chảy ra nước sốt càng ngọt hơn bất cứ thứ gì hắn đã từng ăn.