Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Là Một Barbarian

Chương 175 : Sóng gió




Chương 175 : Sóng gió

Một chiếc giường đôi và một tủ quần áo.

Và một chiếc bàn máy tính được đặt trong phòng của Lee Han-soo .

[Đại Hàn Dân Quốc độc lập muôn năm] – 0 người đang kết nối.

Đầu tiên, tôi bật máy tính và vào phòng chat. Lần cuối cùng tôi vào phòng chat muộn vài phút, anh ấy nghĩ rằng tôi đ·ã c·hết.

Và trên hết, chúng tôi chỉ có thể ở bên nhau trong một giờ. Lần này, tôi có một sự kiện lớn nên tôi sẽ lấy càng nhiều thông tin từ Lee Baek-ho càng tốt.

'Tôi là người đầu tiên đến đây hôm nay.'

Một căn phòng rộng rãi với đồ nội thất phong cách cổ. Tôi chưa kịp ngồi xuống ghế sofa thì Lee Baek-ho đã theo sau và đăng nhập.

Cho đến nay vẫn chưa có vấn đề gì.

“Anh!”

Nhưng chuyện gì đây? Biểu cảm của anh ấy rõ ràng rất khẩn trương.

"Em hiện đang trong trận chiến, anh thấy đấy? Vì vậy, em cần phải đi ngay bây giờ."

"Cái gì?"

“Em không có thời gian để giải thích chi tiết.”

"Nhưng-"

“Anh đã nghe về cuộc chinh phục Noark rồi phải không? Đừng bao giờ tham gia vào cuộc chiến đó, và cả cuộc chiến sau đó nữa. Đó là những gì em đến đây để nói với anh.

"Ý cậu là gì-"

“Hẹn gặp lại vào tháng sau!”

Đó là toàn bộ cuộc trò chuyện của chúng tôi. Chỉ vài giây sau khi gặp mặt trực tiếp, anh ta đã biến mất.

"…Cái gì?"

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

Tuy nhiên, nếu tôi bình tĩnh sắp xếp tình hình…

'…Anh ấy nói anh ấy đang trong trận chiến?'

Một giờ trong cộng đồng tương đương với 1 giây ngoài đời thực. Vậy tại sao phải rời đi vội vã như vậy sao?

Điều đó có nghĩa là anh ta đang chiến đấu với một kẻ thù đáng gờm.

Ở đây khoảng một phút, chỉ có khoảng 0,02 giây trôi qua ở bên ngoài. Đó là bằng chứng cho thấy kẻ địch quá mạnh đến nỗi không thể lãng phí dù chỉ 1 giây.

'Chính xác thì anh ấy đang chiến đấu với điều gì?'

Tôi không biết.

Nhưng có một điều chắc chắn. Anh ta có quan hệ mật thiết với đoàn thám hiểm Noark .

'Tên khốn này, hắn thực sự có liên quan tới thành phố ngầm sao?'

Đêm khuya.

Anh ấy không ở trong Mê cung và anh ấy đang chiến đấu với kẻ thù. Tôi không nghĩ ra nơi nào khác để anh ấy chiến đấu, ngoài Noark .

Đoàn chinh phạt vừa mới khởi hành ngày hôm qua.

Quân đội của nhà vua, Liên minh thám hiểm và thậm chí cả Hiệp sĩ Nhà thờ được gửi đến làm quân tiếp viện. Cảnh tượng họ xếp hàng và tiến vào cống ngầm thật ngoạn mục.

'Những lời cuối cùng của anh ấy….anh ấy nghĩ rằng cuộc viễn chinh sẽ thất bại?'

'Đừng tham gia cuộc chiến này, và cả cái sau đó nữa'

Hiểu theo cách này thì có nghĩa là cuộc viễn chinh đầu tiên sẽ thất bại và lực lượng viễn chinh thứ hai sẽ được thành lập.

'Ôi, thật là bực mình…'

Vì ở lại đây chẳng có lợi ích gì, tôi trở về phòng. Vẫn còn 3 giờ nữa cho đến khi Hội Bàn tròn mở cửa.

Đầu tiên, tôi kiểm tra các sàn giao dịch, sau đó là các phòng trò chuyện công cộng.

Mọi cuộc trò chuyện đều như nhau. Mọi người chỉ nói về chuyến thám hiểm Noark.

'…Có vẻ như sự hỗn loạn đã nổ ra ở t·hế g·iới n·gầm.'

Số lượng người chơi tham gia chuyến thám hiểm rất đáng kể.

Và lắng nghe họ…



[Tôi ở phía sau nên không biết nhiều, nhưng bầu không khí thực sự không bình thường. Phía trước liên tục có t·iếng n·ổ, nhưng các chỉ huy chỉ im lặng và không giải thích gì cả…]

[Sao hôm nay ít người tham gia thế? Đừng nói là c·hết hết rồi nhé?]

Ngay lúc này, một trận chiến khốc liệt dường như đang diễn ra dưới lòng đất.

Thành thật mà nói, tôi thậm chí có thể tưởng tượng được mức độ dữ dội của nó thông qua bầu không khí trong cộng đồng.

Điều này thậm chí còn rõ ràng hơn khi tôi đọc một bài đăng trên diễn đàn.

[“Tôi sắp c·hết rồi, hãy hỏi tôi bất cứ điều gì.”]

Tôi b·ị đ·âm vào cổ, và khi mở mắt ra, tôi đã ở đây.

Tôi đoán là tôi có thể sống thêm được 12 giây nữa?

Mẹ kiếp.

[EdwardBl·ess77: Tôi hy vọng đây không phải là một giấc mơ vĩnh hằng. Tôi hy vọng bạn sẽ thức dậy ở nhà mình.]

[└OP: Tôi thực sự hy vọng là vậy.]

[godFLEXyou: Bạn đã chịu đựng đủ rồi. Hãy nghỉ ngơi đi.]

[└OP: Cảm ơn vì lời an ủi.]

[stevencastle: Chắc hẳn anh đã từng ở tuyến đầu. Tôi nghe nói ở đó là địa ngục trần gian. Anh đã gặp Orcul·es chưa?]

[└OP: Không biết. Tôi nghe thấy ai đó hét lên rằng chúng đã đến nhưng tôi không nhớ. Có thể họ đã nhìn nhầm. Tầm nhìn chỉ còn 1m phía trước vì những pháp sư bóng tối c·hết tiệt đó.]

[teckmonkey: Bạn muốn làm gì nhất?]

[└OP: Sống.]

[└teckmonkey: Ừm, được thôi… Tôi sẽ dừng ở đây.]

[tunaboot: Bạn đến từ đâu?]

[└OP: Không biết bạn đang hỏi gì. Nếu là Trái Đất, thì là Canada. Nếu bạn muốn nói đến đây, thì là Clan Ariveten, tôi là một sĩ quan.]

[└tunaboot: Ý tôi là quê hương của anh, tất nhiên rồi. Nhưng anh là sĩ quan của Gia tộc Ariveten, đúng không? Anh là một nhân vật quan trọng.]

[└1spring: Thì sao, giờ ngươi sắp c·hết rồi. Tạm biệt.]

[└ionboii: Wow, để có thể leo lên tới đây, bạn hẳn đã cố gắng rất nhiều, nhỉ? Trân trọng, hãy yên nghỉ. Bạn đã làm tốt lắm. Và hãy bỏ qua những điều vô nghĩa ở trên.]

Hàng chục bình luận đã được đăng bên dưới.

Ngay cả khi số lượng bình luận tăng lên theo thời gian thực, OP vẫn trả lời từng bình luận.

Như bị mê hoặc, tôi đọc từ đầu đến cuối và đăng bình luận.

[Elfnunna: Tại sao lại bỏ cuộc sớm thế? Thay vì làm thế, bạn nên đăng xuất ngay lập tức và cố gắng sống sót.]

( Yupp nhân vật chính gọi nhân vật mình đã chơi là elf nhưng bản dịch tiếng anh vẫn để chủng tộc đó là Fairy, dịch giả-kun ko chịu trách nhiệm cho việc này )

Nếu bạn không bỏ cuộc thì vẫn có cơ hội. Nó có thể vô cùng gần với 0, nhưng nó không phải là 0.

Tôi là bằng chứng cho điều đó.

Tuy nhiên, sau khi đăng bài, tôi thấy điều đó có vẻ quá tự phụ nên đã thêm lời giải thích.

[└Elfnunna: Tôi đã từng b·ị đ·âm vào cổ. Tôi cũng đã từng rơi vào trạng thái đếm ngược giống như trong trò chơi. Nhưng cơ thể tôi đã di chuyển. Cuối cùng, tôi đã g·iết được kẻ thù, uống một lọ thuốc và may mắn sống sót. Vậy, bạn thử xem?]

Trải nghiệm ở Vùng đất của Người c·hết và Lâu đài Máu.

Tôi hy vọng điều này sẽ mang lại hy vọng cho một người mà tôi không biết tên và biết mặt.

Nhưng…

[└OP: Tôi hiểu ý anh. Nhưng tôi là cung thủ, nên phương pháp của anh không hiệu quả với tôi.]

Câu trả lời là sự cam chịu hoàn toàn.

[└Elfnunna: Nhưng anh vẫn có thể thử, phải không?]

Tôi buộc phải đăng thêm một bình luận nữa. Và ngay sau đó, phản hồi đã xuất hiện.

[└OP: Xin lỗi, nếu dù sao tôi cũng phải c·hết, tôi muốn c·hết như chính mình. Không phải là cơ thể bị nguyền rủa này, mà là người mà cha mẹ tôi đã sinh ra.]

Sau khi đọc xong, tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

Tôi bỏ tay khỏi bàn phím.

Có thể nói gì trong tình huống này?

Nhưng đây cũng không phải là cơ thể thật của anh, anh biết chứ?



Rằng đó chỉ là hình chiếu của bản thân xuất phát từ nhận thức của chính mình ?

Vâng, không ai có quyền chỉ trích sự lựa chọn của OP.

Và họ không nên làm vậy.

“……”

Tôi vô tình nhìn vào tủ quần áo.

Chính xác hơn là vào tấm gương bên cạnh.

Tôi đã gặp Lee Han-soo .

Cạch-cạch-cạch-

Tôi lại bắt đầu gõ bàn phím.

Và tôi đã nhiều lần viết rồi xóa đi vô số lời an ủi, hy vọng anh ấy có thể yên nghỉ hoặc thức dậy ở thế giới ban đầu của mình.

Nhưng tôi không thể dễ dàng nhấn phím Enter.

Cạch-cạch-cạch-

Trong lúc tôi do dự, gõ bàn phím nhưng không làm được gì thì những bình luận của người chơi vẫn tiếp tục được đăng.

OP đã trả lời từng câu hỏi.

[branbran_helmet: Trò chơi này thật tệ.]

[└OP: Tôi cũng nghĩ vậy, cái trò chơi rác rưởi này!]

Sau bình luận đó, không có bình luận nào được đăng nữa.

Trong khi tôi cố làm mới trang nhiều lần, tên người dùng của OP ở trên cùng bị mờ đi.

“…”

Điều đó có nghĩa là anh ấy đ·ã c·hết.

****

Tôi không biết tại sao.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt anh ta hoặc nói chuyện với anh ta.

Nhưng tim tôi vẫn đập rất nhanh.

Thình thịch, thình thịch.

Tôi đã chứng kiến vô số c·ái c·hết trên thế giới này. Nhưng hôm nay, gánh nặng của c·ái c·hết này đặc biệt nặng nề.

Nguyên nhân có thể là gì?

Cuộn lên như thể muốn tìm câu trả lời, tôi đọc lại tất cả bình luận từ trên xuống dưới.

Nhờ có nhiều người hỏi về danh tính thực sự của anh ta, tôi có thể thoáng thấy những câu chuyện cả đời của anh chỉ qua câu chuyện đó.

Anh ấy đến từ Canada.

Sinh ra trong một gia đình làm nông, tên thật của anh là Mack Davis.

Nụ hôn đầu tiên của anh là vào năm 17 tuổi.

Với bạn thân của bạn gái anh ấy, phải không? Nghe có vẻ như là một kẻ rắc rối, nhưng anh ta chưa từng sống một cuộc đời đáng c·hết.

Anh ấy mơ ước trở thành bác sĩ thú y. Việc chứng kiến chú chó thời thơ ấu của mình c·hết ngạt vì nôn chính là chất xúc tác.

Nhưng anh ấy không giỏi học và đã trượt. Cuối cùng, chàng trai giúp bố mẹ làm việc đồng áng và thỉnh thoảng thích chơi trò chơi.

Đúng, anh ấy là một người bình thường.

Khá tốt bụng, và đôi khi bị coi là người xấu vì một số lỗi lầm…

Chỉ là một người bình thường về mọi mặt.

Sau đó, tôi dừng cuộn ở một thời điểm.

Có một bình luận mới bên dưới bình luận tôi để lại.

[└OP: Những lời của anh cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Không hiểu sao, tôi thấy anh là người mạnh mẽ. Tôi hy vọng anh có thể vượt qua trò chơi này và quay trở lại Trái Đất. Tất nhiên, đó là lựa chọn của anh.]

Những lời động viên anh ấy để lại cho tôi khi tôi liên tục viết rồi xóa đi những câu an ủi của mình.



“…”

Qua từ "lựa chọn" tôi có thể cảm nhận được anh ấy chu đáo đến thế nào.

Cạch-cạch-cạch-

Dù đã quá muộn để anh ấy có thể nhìn thấy, tôi đã gõ một bình luận mới.

[└Elfnunna: Nếu tôi quay lại, tôi sẽ đảm bảo viết một lá thư đến địa chỉ mà anh đã đăng ở trên.]

[└Elfnunna: Anh đã làm việc chăm chỉ.]

Tôi rời khỏi bài viết bằng cách để lại một bình luận có vẻ vô nghĩa. Sau đó, tôi nằm xuống giường, tiếp tục suy nghĩ một cách vô hồn.

Đã bao lâu trôi qua?

[03:07]

Chỉ còn ba phút nữa là thời gian đăng nhập của Những Người giá·m s·át Hội Bàn Tròn sẽ đóng lại.

Nhưng chuyện gì xảy ra đây?

Căn phòng trống rỗng khi tôi vội vã chạy vào.

***

Không có Trăng Lưỡi Liềm, không có Goblin, không có Cáo, không có Hươu Sừng .

Và không có Chú Hề.

Chỉ có tôi trong phòng bàn tròn.

“…Chẳng lẽ mọi người đều tham gia vào chuyến viễn chinh này sao?”

Có vẻ như đó là lời giải thích duy nhất.

3 giờ trong cộng đồng.

Ở bên ngoài, thời gian này chỉ tương đương với 3 giây.

Nếu không có lý do gì khác thì làm sao họ lại không thể dành ra 3 giây này?

'Không đời nào, tôi không nghĩ mình lại bị bỏ rơi ở đây…….'

Từng cơn sóng gió liên tiếp đánh vào tôi sau khi tôi gặp Lee Baek-ho.

Mắt tôi thoáng nhìn về phía trước, khi tôi tỉnh lại thì đã quay trở lại phòng của Lee Han-soo .

[Không đạt được số lượng người tham gia tối thiểu.]

[Phiên họp này đã kết thúc.]

Tin nhắn hiển thị trên màn hình.

Đúng vậy, đây chính là điều xảy ra khi không có ai xuất hiện và thời gian vào cửa đã hết. Giống như thể nền tảng của cộng đồng đã bị khoét rỗng hoàn toàn.

“Tôi đoán là tôi sẽ tiếp tục tham quan xung quanh trước khi đi.”

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dành thời gian lướt web và xem những tin tức nhỏ.

Thời gian trôi qua và đã đến lúc đăng xuất.

[Nhân vật của bạn sẽ di chuyển đến Raphdonia]

Vẫn là căn phòng quen thuộc của Bjorn và cơ thể của Bjorn, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại cảm thấy có chút lạ lẫm.

Hoặc có lẽ tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi?

'Đến giờ đi ngủ rồi'

Tôi gạt bỏ mọi suy nghĩ và nằm xuống giường.

Cót két.

Chiếc giường, như thường lệ, phát ra tiếng rên rỉ khi cơ thể tôi chìm xuống.

Một ngày nữa lại sắp kết thúc.

Và ba ngày sau.

“Bjorn! Ra đây nhanh lên! Đoàn thám hiểm đến thành phố ngầm đã trở lại!”

Đội quân đang tiến về Noark đã quay trở lại… nhưng chỉ có khoảng một phần ba trong số họ sống sót.

“…”

“…”

Đội quân đi qua trong im lặng, vai họ chùng xuống một cách nặng nề. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ làm cho kết quả trở nên rõ ràng.

“Họ thực sự đã thất bại.”

Mọi chuyện đang dần trở nên phức tạp.