Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Ngư Tinh Tú Thần Đế

Chương 58: Xuất quan hạ sơn - Trận đấu đầu tiên!




Chương 58: Xuất quan hạ sơn - Trận đấu đầu tiên!

Thế là thấp thoáng đã qua hai năm ròng rã, chiến cuộc trên 'Lục Lam tinh cầu' diễn ra liên tục không dứt.

Trên đỉnh 'Vô Cấu Tiên Sơn' một thân ảnh vốn đã bất động uy nguy tựa một pho tượng sống trong hai năm qua cuối cùng cũng đã có chút động tĩnh.

Động tĩnh ngày càng trở nên rõ ràng khi quanh thân ảnh đó bỗng xuất hiện một lớp mỏng linh lực bao trùm mọi thứ xung quanh và ngày càng trở nên rắn chắn hơn từng chút ít một.

Ngay khi lớp linh lực đó trở nên ngưng thực thì cũng là lúc thân ảnh kia mở hai mắt với ánh kim quang chói lọi lan tỏa quanh thân chiếu khắp tòa tiên sơn.

Ánh kim quang dần trở nên mờ nhạt cuối cùng biến mất, lớp linh lực kia cũng theo đó thu hồi vào trong thân thể của thân ảnh kia.

Thân ảnh đó bỗng thở ra một hơi trọc khí, dần đứng thẳng người dậy, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

"Cuối cùng cũng đã thành công đột phá nút thắt đó, trở thành 'Tinh Linh vương' cảnh giới."

"Chúc mừng chủ nhân thuận lợi tiến cảnh thành công trở thành 'vương giả'!." Sơn linh đi tới bên cạnh cúi đầu với thân ảnh trước mặt ôm quyền nói

"Từ nay về sau ngươi cứ xưng ta thiếu chủ là được đừng xung cái gì chủ nhân." Thân ảnh kia đáp: "Tình hình hiện nay của 'Lục Lam tinh cầu' ra sao rồi Tiểu Sơn?."

"Bẩm thiếu chủ, chiến cuộc vẫn đang vô cùng gây gắt thậm chí có thể nói là 'Thiên Đình' đang đè ép các nơi với sức mạnh không tưởng, dù là hai thế lực vương giả còn lại hay liên quân kia cũng đang bị yếu thế." Tiểu Sơn thưa gửi nói: "Thế lực duy nhất hiện vẫn còn đang có thể cố gắng hết sức để giữ thế cân bằng với 'Thiên Đình' chính là môn phái của ngài 'Nhật Nguyệt Tinh Môn'. "

" Hai phe 'Thiên Đình' và 'Tinh Môn' đã chạm mặt nhau không dưới trăm lần tuy 'Tinh Môn' có phần lép vế hơn nhưng nhờ có trận pháp hộ môn phụ trợ mà giúp giữ được thế cục cân bằng không tốn thất gì nhiều."

"Ùm, đây cũng xem như trong tính toán ban đầu của ta." Thân ảnh kia đạm mạc nói: "Nếu vậy thì đã tới lúc để chiến cuộc biến đổi rồi."

"Tiểu Sơn, theo ta hạ sơn đi ra chiến khu cải thiện tình thế."

"Phải để cho 'Lục Lam tinh cầu' biết rõ... Ta - Băng Thanh Nhật xuất quan!."

Nghe thấy thanh âm hào hùng của Băng Thanh Nhật, Tiểu Sơn không khỏi vui vẻ nhìn theo cung kính đáp: "Rõ thưa thiếu chủ."

Nghe theo lời Băng Thanh Nhật, Tiểu Sơn nhanh chóng sắp xếp mọi thứ ổn thỏa sau đó mang lấy cho Băng Thanh Nhật một bộ thanh bào rồi cả hai lập tức biến mất ngay giữa đỉnh núi.

'Lục Lam tinh cầu'.

Trước đại môn của 'Nhật Nguyệt Tinh Môn'.

"Lê Tú Ngọc, yêu nữ nhà ngươi nếu như biết điều thì hãy mở ra trận pháp hộ môn, dẫn theo người trong 'Tinh Môn' cúi đầu xưng thần với 'Thiên Đình' ta, nếu làm thế ta sẽ châm chước mà bẩm lại với 'Thiên Đế' đại nhân tha cho các ngươi một con đường sống." Một lão giả mang bộ dáng trung niên 30, 40 tuổi thân mang hoàng bào, tay cầm đại đao chỉ về phái đại môn 'Tinh Môn' hét lớn

"Hóa ra là một trong tứ đại thiên vương của 'Thiên Đình' Huyết Đao thiên vương - Lục Hoàn Kiệt." Lê Tú Ngọc cùng với Phan Phi Hải đám người và Băng Hàn Sa cùng nhau xuất hiện phía trước đại môn 'Tinh Môn'.

"Nếu đã biết tên của bổn đại gia thì tốt hơn hết là các ngươi nên biết điều mà buông tay chịu trói đi tránh làm mất thời giờ của bổn đại gia." Lục Hoàn Kiệt cười lớn ngạo nghễ nói: "Bản đại gia nể tình ngươi là linh trận sư thiên tài sẽ nói tốt vài câu trước mặt 'Thiên Đế' bệ hạ để người thu nhận ngươi."

"Với năng lực của ngươi và bản lĩnh trận pháp thế này thì chắc hẳn cũng đủ tư cách để trở thành một thiên vương nữa a."

"Cần gì phải như thế cố thủ tự tìm c·ái c·hết, hủy mất tự thân tiền đồ."

"Cẩu thí đồ vật ở đâu tới, lại dám buôn lời nhục mạ đại tỷ của ta, ngươi chán sống rồi phải không." Võ Nhi Linh khuôn mặt nhăn nhó, tức giận tột cùng quát lên: "Cho ngươi nếm thử tuyệt chiêu của bản tiểu thư, để ngươi biết một kẻ với tu vi 'Tinh Linh sứ giả' cảnh niên kỳ mà dám lớn lối trước đại môn bọn ta thì phải chịu kết cục như thế nào."



"[Ngự Thiên Khí Chưởng] đệ tam trọng 'Hóa Khí Thiên Chưởng'. "

"Chưởng pháp không tệ, sức lực cũng đủ lớn. Nhưng ngươi nói sai một điểm rồi bản thiên vương ta đã không còn là 'sứ giả' cảnh niên kỳ nữa mà là đỉnh phong." Lục Hoàn Kiệt cười lớn nói: "Ha ha ha, ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng tuyệt học mà ta vừa luyện thành."

"[Phá Liệt Đao pháp] đệ nhất đao 'Liệt Đoạn Đao'. "

Một chưởng uy vũ thông thiên, khí trời đảo sắc.

Một đao cương mãnh uy lực, trảm nát đại địa.

BÌNH...!

Chưởng và đao chạm nhau tạo ra một vụ nộ linh lực chấn đ·ộng đ·ất trời, hai người giao thủ đều bị sóng linh lực đẩy lùi về phía sau cả chục thước.

Nhưng mọi người xung quanh lại dễ dang phát giác ra kẻ nắm uy thế hơn chính là...Lục Hoàn Kiệt!

Bởi hắn tuy mặt mũi trắng bệch nhưng một thân áo bào lại không chút tổn hại trong khi đó...

Võ Nhi Linh không chỉ khuôn mặt trắng đi mà ngay cả ống tay áo cũng đã vỡ vụn lộ ra làn da trắng nõn, miệng không kiềm được mà liên tục phun ra từng ngụm máu tươi.

May thay...Vũ Minh đã kịp thời ứng cứu Võ Nhi Linh và hóa giải sóng xung kích từ v·ụ n·ổ.

Vũ Minh đặt nhẹ Võ Nhi Linh xuống đại môn 'Tinh Môn' quay lưng lại nói khẽ:

"Muội mau phục dụng đan dược mà ngồi ở đây chữa thương đi, thù này để ta thay muội trả cho hắn."

Võ Nhi Linh chỉ đành im lặng nghe theo bởi nàng có thể cảm nhận được không khí chiến trận bấy giờ là bậc nào kinh khủng, bởi không chỉ mình Vũ Minh mà cả mấy người Lê Tú Ngọc trên thân cũng đang toát ra sát khí huyết tính ngút trời.

"Ha ha ha, sao đây, người của 'Tinh Môn' chỉ có nhiêu đó bản lĩnh thôi sao." Lục Hoàn Kiệt tiếp tục trào phúng nói: "Năng lực như vậy, thiên phú như thế lại cứ thích đâm đầu vào chỗ c·hết."

"Tuy nhiên không thể phủ nhận tiểu cô nương ngươi thiên phú rất khá, còn chưa lên tới 'sứ giả' cảnh đã có thể đánh lùi ta."

"Nếu như các ngươi thiên phú đều khá như vậy thì hãy chấp nhận đầu hàng đầu quân cho 'Thiên Đình' ta, góp sức cho 'Thiên Đế' bệ hạ đi."

"Ta nghĩ là nể tình các ngươi có thiên phú mà người sẽ trọng dụng đâu, ha ha ha..."

Lục Hoàn Kiệt cứ thế cười cợt, trào phúng nhưng hắn đâu biết rằng hắn đã bị Vũ Minh nhắm tới.

Vũ Minh lật ra trong tay một thanh trường kiếm màu bạc, hai mắt hắc ám gán trên thân Lục Hoàn Kiệt.

Nhân lúc hắn không để ý đã phóng tới trước người hắn, một kiếm chém ra mang theo sát ý nồng đậm.

Lục Hoàn Kiệt nhanh chóng phản ứng lại trong tích tắc kiếm chém qua nhưng tuy hắn phản ứng đã tránh kiếm chém điểm chí mạng nhưng bù lại là cánh tay trái của hắn cứ thế mà bị kiếm của Vũ Minh trảm cho đứt lìa, máu tươi đầm đìa.

"A....a....a...a..a.a.a.a.a." Lục Hoàn Kiệt gào hét, quát lên: "Tên khốn kiếp nhà ngươi lại dám đánh lén chém đút một tay của ta."

"Đáng ghét...đáng ghét!"

"Ở trên chiến trận, lơ là đi đôi với việc sẽ bỏ mạng." Vũ Minh sau khi rút lui đã chỉ kiếm về phía Lục Hoàn Kiệt nói: "Hơn hết là do nhà ngơi ngạo mạn tự đại mới phải chịu kết cục như vậy."



"Tuy nhiên, điểm quan trọng nhất là ngươi dám tổn hại muội ấy vậy thì để mạng ngươi lại đây đi."

"[Phong Lôi Kiếm pháp] đệ nhị thức 'Tỏa Lôi Kiếm'. "

*Kiếm Thế* đại thành trực tiếp dung nhập vào đường kiếm khiến uy lực tăng thêm gấp bội.

"Thế mà lại dùng [linh quyết tam phẩm] cộng với *Kiếm Thế* để chém ra, xem ra là nhà người rất muốn g·iết ta đi." Lục Hoàn Kiệt nói khẽ: "Vậy thì để ta cho ngươi nếm thử một đao khi này mùi vị."

"[Phá Liệt Đao pháp] đệ nhất đao 'Liệt Đoạn Đao'. "

Lần này đao của Lục Hoàn Kiệt uy lực còn mạnh hơn mấy phần so với đao trước đó đã đả thương Võ Nhi Linh, bởi hắn biết Vũ Minh khác với Võ Nhi Linh.

Một kẻ có thể được môn chủ 'Tinh Môn' trao cho vị trí tả hộ pháp vậy thì không thể xem thường được, nên hắn phải dùng hết tất cả thủ đoạn kể cả là *Đao Thế* tiểu thành cũng nhập vào đao pháp để trợ lực cản trở một kiếm kia.

Keng..!

Âm thanh của đao kiếm v·a c·hạm vang lên tận trời, dưới uy lực của linh lực xung chấn mà cảnh vực mười dặm xung quanh hóa thành bột mịn tựa như chưa từng tồn tại vậy!

Linh lực dư chấn cũng khiến cho mọi người không rét mà run, đặc biệt là hai người Vũ Minh và Lục Hoàn Kiệt.

Nhìn vào tình cảnh cuộc chiến thì mọi người đều rõ kẻ nhận lấy kết cục thảm bại là Lục Hoàn Kiệt, hắn bị v·ụ n·ổ chấn bay ra vạn dạm nện vào sườn núi, toàn thân đạo bào tươm tất khi trước bây giờ đã nát bấy, thất khiếu thì không ngừng chảy máu, tay phải cầm kiếm còn lại cũng đã b·ị c·hém đứt, hai chân thì lòi cả bạch cốt bên trong.

Tình trạng như thế khiến người khác không khỏi hít một ngụm khí lạnh mà không tự chủ quay sang phía Vũ Minh.

Trái ngược với Lục Hoàn Kiệt, Vũ Minh tuy đạo bào cũng nát tươm, tay phải không ngừng chảy máu, không thể đứng thẳng phải khụy một chân xuống làm điểm tựa mới gương mặt có chút trắng đi.

Hiển nhiên là Vũ Minh cũng phải kiệt sức sau đòn khi này thậm chí là còn b·ị t·hương tuy nhiên tình hình của hắn còn tốt hơn nhiều so với Lục Hoàn Kiệt bên kia.

"Các vị trưởng lão mau tới dìu Vũ hộ pháp lùi về đại môn dưỡng thương." Lê Tú Ngọc vốn từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng lúc này lại nhìn lên trên hư không ở trên đầu đội quân của Lục Hoàn Kiệt nói:

"Các hạ nếu như đã tới thì cần gì như thế đứng một bên quan sát, ẩn nấp đâu."

"Đường đường là đệ nhất thiên vương, Vĩnh Dạ thiên vương - Hắc Vũ Hạo, lại là kẻ hèn nhát như vậy sao?."

"Ha ha, Lê môn lão cần gì như thế hung dữ a." Từ chỗ hư không, một bóng hình khoác hắc bào đen nhánh từ trên xuống dưới lên tiếng: "Tại hạ chỉ là phụng lệnh quan sát đề phòng bất trắc mà thôi, thế nào lại thành kẻ hèn trong mắt đại môn lão của 'Tinh Môn' rồi."

"Nhưng mà để so sánh với người như đại môn lão thì ta được xem như là kẻ hèn cũng không phải không được a."

"Hoa ngôn xảo ngữ!" Lê Tú Ngọc mất kiên nhân nói

"Nếu đại môn lão đã nói vậy thì ta cũng không có gì để nói nữa." Hắc Vũ Hạo nói: "Từ lúc bắt đầu có vẻ như đại môn lão vẫn luôn đang cố mở đại trận hộ môn đối phó ta nhỉ."

"Nhưng tiếc phải thông báo cho môn lão rằng trận pháp đó không có tác dụng với ta đâu."

"Nên 'Tinh Môn' các người vẫn là ngoan ngoãn đầu hàng mà quy phục đi."



"Hừ!...Có tác dụng hay không thử rồi sẽ rõ." Lê Tú Ngọc bay lên trên đại môn nói: "Các trưởng lão, đệ tử nghe lệnh lui vào trong môn phái chấn thủ đại môn."

"Ta và các vị môn lão, hộ pháp còn lại sẽ vận chuyển đại trận hộ môn g·iết c·hết tên thiên vương kia."

"Băng Hàn Sa tiền bối, ngài mau vào trong chung với đám Vũ Minh, Võ Nhi Linh đi. Thương thế của tiền bối từ trận chiến trước với 'Thiên Đế' vẫn còn rất nghiêm trọng không nên tự tiện dùng linh lực."

"Ngọc nha đầu, ta là thủ tịch hộ nhân của 'Tinh Môn' do thiếu chủ phân phó, há lại có thể bỏ mặc các ngươi tự chống lại ngoại địch được." Băng Hàn Sa tuy hơi thở khó khăn nhưng vẫn kiên nghị nói: "Hôm nay chúng ta cùng nhau liều c·hết một phen, ta tin tưởng chúng ta sẽ thành công đánh chặn hắn chờ thiếu chủ quay về."

"Chỉ cần thiếu chủ trở lại nhất định chơi c·hết 'Thiên Đình' bọn chúng."

"Hảo!...nếu đã như thế thì cùng nhau liều mạng." Lê Tú Ngọc hai tay bấm pháp quát lên: "Khai triển họ môn đại trận - 'Huyễn Sát Tứ Phương Trận'. "

"Sát trận diệt thế, tứ phương quỳ lạy,...MỞ!."

Trận thế đã thành lấy Lê Tú Ngọc làm trung tâm trận nhãn, linh lực của những người khác liên tục nạp vào trận pháp khiến trận pháp quang mang chói lọi.

Linh lực liên tục không dứt rớt vào nơi trận nhãn sau đó được Lê Tú Ngọc tỉ mỉ nén lại, sau khi toàn bộ linh lực được nén hết cỡ sẽ được nàng phóng ra như một chùm sáng húy diệt, dưới uy lực trận pháp giúp cho đòn này uy lực ngang với 'Tinh Linh vương' trung kỳ một đòn toàn lực.

"Hừ!...Điêu trùng tiểu kỳ mà thôi, ta sẽ cho các ngươi xem năng lực của một 'Tinh Linh vương' thực sự." Hắc Vũ Hạo cười mỉa mai nói: "[Vĩnh Dạ Thôn Thiên Chỉ pháp] đệ nhất trọng 'Hắc Ám Bao Phủ'.]

Chùm sáng hủy diệt bắn ra chẳng mấy chốc đã bị thuộc tính hắc ám của 'Hắc Ám Bao Phủ' ăn mòn một phần, khiến cho trận pháp chỗ 'Tinh Môn' cũng trở nên mờ nhạt hẳn đi.

"Mọi người cố gắng giữ lấy!..." Lê Tú Ngọc hét lên

"Vẫn còn cố gắng chống cự sao? Vùng vẫy giãy c·hết mà thôi!." Hắc Vũ Hạo mỉm cười tà ác hai tay bấm pháp: "Vậy hãy nhận thêm phần quà này đi, 'Ám Dạ lĩnh vực'. "

Khung cảnh xung quanh chẳng máy chốc bị bao phủ trong một màu đen tuyền quỷ dị, tất cả linh lực cứ thế mà bị màn đen nuốt chửng lấy.

"Không giữ được nữa rồi." Trần Nhuyễn lên tiếng

"Không được, chúng ta không thể chịu thua ở đây được!." Phan Phi Hải nói

"Mu...a...ha...ha, sau ngày hôm nay 'Tinh Môn' sẽ toàn thể bị diệt, mà ta sẽ lập được danh tiếng lẫy lừng khắp 'Tam giới." Hắc Vũ Hạo ngửa mặt lên trời kiêu ngạo cười gào lên: "Chịu c·hết đi 'Nhật...Nguyệt...Tinh...Môn'!."

"Chẳng lẽ tới đây là kết thúc rồi sao." Lê Tú Ngọc lúc này mặt cũng đã có chút biến sắc mà bi ai

Hình ảnh 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' cứ thế mà dần dần bị hắc ám bao lấy tới khi không thể nhìn thấy được nữa.

Tất cả người trong 'Tinh Môn' đều như rơi vào hố sâu tuyệt vọng khi thấy tràng cảnh này.

Tuy nhiên...ngay giây phút cuối cùng, kỳ tích đã xảy ra!

Một thanh cự kiếm bằng linh lực trên trời rớt xuống phá nát hắc ám tăm tối chắn ngay trước mặt mấy người Lê Tú Ngọc.

Linh lực tỏa ra khiến cho cả đại quân 'Thiên Đình' thất khiếu chảy máu, ngay cả Hắc Vũ Hạo cũng không tự chủ được mà khụy một chân xuống nền đất, miệng phun ra ngụm máu tươi đỏ hỏn.

Phụt...!

Một thanh âm hùng hồn làm chấn động cả vùng thiên địa trong cả phạm vị vạn dặm:

"Một tên thiên vương nhỏ bé mà cùng dám tới 'Tinh Môn' ta lớn lối."

"Là ai cho nhà ngươi lá gan gây chuyện ở đại môn 'Tinh Môn' ta, lại là ai dám cho ngươi tự tin diệt người của ta."

"CÚT!..."