Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Ngư Tinh Tú Thần Đế

Chương 45: Ta là nghĩ...dừng lại 'Đại điển' tại đây thôi.




Chương 45: Ta là nghĩ...dừng lại 'Đại điển' tại đây thôi.

Băng Thanh Nhật thu lại linh lực hóa kiếm mà chậm rãi đáp xuống nền sàn đấu võ nhìn bãi kia huyết vụ ngao ngán nói khẽ:

"Mất bao thời gian, công sức mới có thể tu luyện tới cảnh giới như thế mà lại..."

"Lại...chẳng thể đỡ nổi một kiếm của ta, đúng là làm người thất vọng."

"Vốn ta còn là muốn xem thử cuối cùng là một trong ba thế lực phụ tá đắc lực, thực lực của kẻ được xưng làm 'Kiếm chủ' có bao nhiêu mạnh."

"Hóa ra 'Kiếm chủ' danh xưng này chỉ là một màn trò cười cho thiên hạ mà thôi."

Bỗng...

ẦM!

Một t·iếng n·ổ phát ra rầm vang cả quảng trường khiến tất cả mọi người cả mặt vốn còn đang nhớ lại kia lực lượng một kiếm rơi xuống mà ngớ người, lúc này là hoàn tỉnh trở lại nhìn về phía nơi phát ra t·iếng n·ổ.

Tại nơi thanh âm kia phát ra thì thấy tại một trong ba vị trí của các vương giả, đang có một thân ảnh đứng lên sừng sững, ánh mắt hung hãn chứa đầy oán hận, nộ khí nhìn về phái Băng Thanh Nhật.

Người đó không ái khác chính là vị vương giả cai quản 'Hải giới' người đứng đầu thế lực 'Hải Cung' được người người biết đến với danh xung 'Hải Hoàng'.

Đại gia khẽ nuốt một ngụm nước bọt, lau đi mồ hôi đầy trán mà âm thầm sợ hãi bởi họ đã biết nguyên nhân vừa rồi có âm thanh t·iếng n·ổ xuất hiện khi nhìn xuống vị trí chỗ 'Hải Hoàng' đứng.

Ngay tại vị trí của 'Hải Hoàng' lúc trước vốn có một chiếc bảo tọa lớn được thiết kế riêng biệt cho các vị vương giả, nguyên liệu để đúc ra bảo tọa đó ít nhất cũng ngang bằng với một thanh /linh khí/ nhị phẩm.

Vậy mà giờ đây khi đại gia nhìn đến chiếc bảo tọa đó lại biến mất, mà dưới chân 'Hải Hoàng' lúc này lại có vô số mảnh vỡ lớn nhỏ khác nhau đang tỏa ra một lượng linh lực vô cùng loãng.

Tuy linh lực rất loãng nhưng họ là nhận biết lấy, bởi linh lực và tinh lực là hai loại lực lượng khác nhau về mặt chất.

Lúc này đây đại gia đều là rõ ràng, nguyên lai...bảo tọa là bị chính 'Hải Hoàng' tức giận mà phá hủy đi biến thành những kia mảnh vỡ dưới chân.

Đại gia nghi hoặc trong lòng

'Hải Hoàng' vị này là thật sự nộ l·ên đ·ỉnh điểm rồi a, chuẩn bị phân rõ rạch ròi với môn chủ 'Tinh Môn' ngay tại sàn đấu hôm nay của ' Đại điển' sao?

Nhưng là...mọi người bỗng suy nghĩ một hồi thì đành gật nhẹ đầu

'Hải Hoàng' này nộ như thế cũng là đúng a, dù sao người vừa c·hết chính là người của 'Hải giới' một cường giả 'Tinh Linh sứ giả' hàng thật giá thật.

Hơn nữa kẻ đó còn là người đứng đầu một phái trong những thế lực phú tá 'Hải Cung' vị này vương giả có thể nào lại nhịn được cơ chứ.

Cảm nhận được luồng sát khí bức người áp lên chính mình, Băng Thanh Nhật đạm mạc ngước lên nhìn về phía 'Hải Hoàng' không kiêng kị nói:

"Không biết 'Hải Hoàng' đại nhân ngài, đây là có ý gì đâu a."

"Như thế nào lại hội như thế nộ mà dẫn động sát khí nhìn ta a."

"Ta có thể là việc gì cũng chưa làm ảnh hưởng đến ngài a."

Đại gia nghe ra ý tứ trong lời nói của Băng Thanh Nhật mà âm thầm tặc lưỡi trong miệng mắng.

Ngọa tòa!

Cái này vị môn chủ của 'Tinh Môn' đầu óc còn là tỉnh táo hay không a?

Thế nào dạng còn dám buông ra lời như thế khiêu khích, châm chọc 'Hải Hoàng' người đang bừng bừng nộ khí, sát khí thao thiên như kia a.



'Hải Hoàng' cũng là mặt ngày càng đen lại, u ám thanh âm phát ra:

"Ngươi có thể là đã làm ra một sự việc quá phận đi, Băng Thanh Nhật môn chủ!"

"Sự việc đã đến nước này, tất cả đều là rõ rành rành ngay tại đó mà ngươi...Ngươi lại dám hỏi ngược lại ta là làm sao nộ?."

"Ngươi là giả ngốc hay còn là ngốc thật đâu..."

"À không, phải hỏi cho đúng ngươi là đang tỏ ra thông minh gan dạ còn là ngu xuẩn nhưng tỏ vẻ thông minh đâu."

" 'Hải Hoàng' đại nhân à, ngài như thế hỏi như thế nói ta là...không có hiểu đến a." Băng Thanh Nhật bỡn cợt đáp: "Ta có thể là không dám nhận mình là kẻ thông minh đâu a."

"Dù sao cổ nhân là từng nói: 'Thông minh quá sẽ bị thông minh hại'. "

"Nên ta là không thích trở thành kẻ thông minh a."

"Ngươi dám như thế đối đáp với ta là do...thật nghĩ ta không dám động thủ sao?." 'Hải Hoàng' nhíu lại hai bên lông mày, hai mắt nheo lại hung ác nói: "Nếu đã vậy thì không còn gì để nói thêm nữa."

'Hải Hoàng' đạp không mà đi tới trước sân võ đài thất thanh vang vọng nói:

"Ngay tại đây, dưới sự chứng kiến của mọi người khắp 'Tam giới'. "

"Bản hoàng tuyên bố, 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' dĩ hạ phạm thượng, tội ác chồng chất không thể dung thứ."

"Mà môn chủ của 'Tinh Môn' Băng môn chủ-Băng Thanh Nhật lại là kẻ lòng dạ ác bá, s·át n·hân máu lạnh."

"Kẻ này đặc biệt đã phạm phải đại tội cấm kỵ của 'Hải giới' ta chính là g·iết c·hết 'Kiếm chủ'-Kiếm Nam Vân thuộc thế lực dưới trướng ta."

"Nên hôm nay, trước mặt toàn thể đại gia, ta 'Hải Hoàng' chính thức treo lệnh t·ruy s·át cả 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' và những thế lực liên quan, bất kể là ai chen vào việc này đều sẽ trở thành kẻ địch của cả 'Hải Cung' bọn ta."

Nói xong 'Hải Hoàng' lập tức thủ chưởng đánh ra chộp về hướng Băng Thanh Nhật.

Băng Thanh Nhật khẽ nhíu mày, một tay giơ ra trước người, trực tiếp đón lấy thủ chưởng chộp tới trước mặt.

Thủ chưởng bị chặn lại sau đó bị Băng Thanh Nhật khẽ xoay cổ tay một cái, thủ chưởng liền nổ tung mà biến mất.

Băng Thanh Nhật phủi nhẹ lên y phục của bản thân lác đầu nói:

"Không đủ không đủ a, nhiêu đó lực lượng chỉ có thể khiến bụi bay tứ tung làm bẩn y phục của ta mà thôi."

"Nếu 'Hải Hoàng' ngài đây là chỉ có điểm đó lực lượng thì có lẽ...ta nghĩ tốt nhất là ngài nên bỏ ngôi vị này đi a."

"Ngông cuồng tiểu bối, chỉ chặn được một cái chưởng phong bình thường của ta mà đã đắc ý như vậy." 'Hải Hoàng' cười lạnh nói: "Ta là sẽ để ngươi hiểu đến rõ ràng thực lực cường đại chân chính mà một vị vương giả có thể sở hữu."

Linh lực của 'Hải Hoảng' lập tức lan tỏa ra khắp toàn thân trên dưới tựa như sóng biển cuồn cuộn, song thủ đưa ra trước ngực lập thành hình dạng kì lạ.

Trong miệng 'Hải Hoàng' một âm thanh trầm thấp âm lãnh đến đáng sợ hốt ra:

" 'Triều Tịch lĩnh vực' mở!"

Tách...

Một rào chắn linh lực phóng ra với trung tâm là chính 'Hải Hoàng' màn chắn bao quanh trăm dặm khu vực.

Tất cả những ai ở trong rào chắn này đều cảm giác được áp lực khủng bố, chuyển động thì bị giảm đi đáng kể tựa như đi vào vùng biển có ngàn vạn cơn sóng đang ùa tới vậy.



Tinh lực và linh lực trong màn chắn này cứ như là dòng nước cuốn lấy thân thể mỗi người hạn chế và cản trở việc vận dụng tinh lực lẫn linh lực.

Thậm chí cả tinh thực lực cũng bị hạn chế nhất định.

Thứ màn chắn bằng linh lực ấy chính là năng lực đặc biệt chỉ có được khi đạt tới cảnh giới 'Tinh Linh vương'.

Tên gọi của thứ năng lực ấy là...LĨNH VỰC!

Nếu muốn thành vì 'tiểu Tinh Linh' tức đột quá thành 'Tinh Linh' cảnh thì cần phải biến đổi lượng tinh lực tích trữ chuyển hóa thành linh lực.

'đại Tinh Linh' thì lại cần tích lũy linh lực bao phủ đầy não hải khiến não hải lột xác thành linh hải.

'Tinh Linh sứ giả' lại muốn dùng linh lực phá toái đan điền lập thành linh căn

Thì 'Tinh Linh vương' chính là cảnh giới giúp linh lực được khống chế hoàn mỹ hội tụ tại thân sau đó phóng thích tạo thành các trường màn chắn năng lượng còn gọi là 'lĩnh vực' với đặc tính khác nhau phù hợp với linh lực của mỗi người.

Tại trong vùng không gian của 'lĩnh vực' thì người thi triển sẽ có sức mạnh vô hạn được xem là vua chúa.

Băng Thanh Nhật giờ phút này cũng là thân hình bị đình trệ, hắn thế mà hội quên mất mấy kẻ đạt tới cảnh giới vương giả thì sức mạnh, chiêu thức không phải điều đáng sợ nhất.

Sự đáng sợ thật sự của những kẻ đó chính là khả năng tạo ra 'lĩnh vực'.

Một cái vương giả biết dùng 'lĩnh vực' chính là phiền toái không hề nhỏ

Băng Thanh Nhật cố gắng di chuyển thật nhanh để thoát ra khỏi phạm vi của 'lĩnh vực' mà 'Hải Hoàng' sử dụng.

"Hừ, tiểu bối vô tri, điều ngu ngốc nhất mà ngươi từng làm là chống chọi lại ta." 'Hải Hoàng' lạnh lùng nói: "Ở trong 'Triều Tịch lĩnh vực' này của ta, ngươi là đừng mong thoát thân trở ra ngoài nữa."

"Ngươi không thoát nổi đâu, hãy sám hối về việc làm ngu ngốc của ngươi ở thế giới bên kia đi."

"Tạm biệt, Băng môn chủ-Băng Thanh Nhật."

'Hải Hoàng' hung ác nhìn lấy Băng Thanh Nhật đang bị đình trệ chuyển động mà cười to, lật tay ra bỗng xuất hiện một thanh đoản kiếm ngắn.

Lưỡi kiếm tuy ngắn nhưng sắc bén vô cùng hơn nữa còn phát ra ánh sáng ngũ sắc.

Cán kiếm và chuôi kiếm đều có một màu xanh ngọc tuyệt đẹp.

Nhìn lấy thanh đoản kiếm 'Hải Hoàng' vừa tế ra, Băng Thanh Nhật cũng là bất chợt giật nảy mình lên.

Kia đoản kiếm chính là một thanh /linh khí/ ngũ phẩm /Ngũ Ngọc kiếm/.

'Hải Hoàng' thế nhưng lại dùng chính bảo vật chấn cung ra để đối phó với hắn a.

Băng Thanh Nhật bất giác mỉm cười nói:

"Ngài thế nhưng là có lòng rồi, bỏ ra nhiều công sức như vậy."

"Không chỉ sử dụng tự thân 'lĩnh vực' đã vậy còn dùng tới món này bào vật trấn cung /Ngũ Ngọc kiếm/. "

"Này kiếm thế nhưng là v·ũ k·hí của hoàng giả cấp bậc a, ngài thế mà hội coi trọng ta như vậy."

"Thậm chí dùng cả v·ũ k·hí cấp bậc này, dù biết bản thân sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng a."

"Thật khiến ta khâm phục lòng quyết tâm này của ngài."



"Bớt ăn nói chuyện phiếm lại." 'Hải Hoàng' hùng hổ nói: "Tuy dùng này kiếm sẽ bị tiêu hao nghiệm trọng, nhưng có thể g·iết ngươi cái này tai họa...Đáng!"

Nói rồi 'Hải Hoàng' một kiếm g·iết ra chém tới Băng Thanh Nhật cái cổ.

Băng Thanh Nhật con ngươi co lại nhìn lấy kia đoản kiếm cứ dần dần dí sát lại gần cổ của bản thân mà âm trầm đáng sợ.

Ngay khi lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ của Băng Thanh Nhật một thước thì bỗng...

'Triều Tịch lĩnh vực' b·ị đ·ánh đổ vỡ, phản phệ lên thân thể 'Hải Hoàng' khiến hắn phải cấp tốc lùi về phía sau nhổ ra một ngụm máu tươi đỏ hỏn.

'Lĩnh vực' chính là ngưng kết do linh lực của chính bản thân người thi triển cấu thành nên nếu bị phá thì không khác gì b·ị đ·ánh trực tiếp trên thân mà dẫn đến phản phệ thổ huyết.

Ổn định lại cơ thể, lau đi v·ết m·áu tươi dính trên khóa môi, 'Hải Hoàng' hung tợn nhìn lên thiên khung quát:

"Là kẻ nào ra tay, là ai, mau cút ra đây cho ta."

"Dám ngăn cản đại sự của ta chính là đối địch với ta là đối địch với cả 'Hải Cung'. "

"Tội đáng c·hết vạn lần."

"Hôm nay ta là sẽ g·iết tên tiểu bối này, cho dù ngươi là ai cũng sẽ không ngăn được ta."

Điên cuồng gào hét, 'Hải Hoàng' lại lần nữa triệu hồi 'lĩnh vực' tiếp tục một kiếm đâm tới.

Lần này vị trí đâm chính là trái tim của Băng Thanh Nhật.

Thiên khung chỗ, một thanh âm vang vọng như sấm rềnh tràn ngập tức giận hốt lên:

"Thiếu chủ nhà ta, là kẻ như ngươi nói g·iết là g·iết sao?"

"Cuồng vọng đồ vật."

"Mau biến đi cho ta...'Ma Sa lĩnh vực' TÁN!"

Lại một lần nữa 'Hải Hoàng' bị đẩy văng lùi ra sau, nhổ ra một ngụm tiên huyết.

Mai mắt huyết hồng nhìn lên thiên khung, 'Hải Hoàng' mỉm cười nói:

"Hóa ra là ngươi...'Sa Vương'. "

"Tốt nhất là nên ngưng việc này lại đi 'Hải Hoàng' nếu không ta là không khách khí nữa đâu."

"Còn nữa đừng gọi ta cái gì 'Sa Vương' ta bây giờ là tôi tớ trung thành của thiếu chủ, tên ta là Băng Hàn Sa, nhớ lấy." Nói rồi Hàn Sa đi tới đỡ lấy Băng Thanh Nhât rồi quay sang nhìn về phía 'Thiên Đế' phía trên cười nói: " 'Thiên Đế' à, ngươi sẽ không phiền nếu ta là dẫn thiếu chủ lẫn người của ngài rời đi a?."

Nghe thấy Băng Hàn Sa như thế hỏi chính mình, 'Thiên Đế' đáp:

"Đó là tự nhiên, có điều..."

"Có điều như thế nào?." Hàn Sa không kiên dè nói

"Có điều...'Đại điển tộc hội' lần này còn chưa xong, nếu ngươi dẫn họ rời đi e là không ổn." 'Thiên Đế' đạm mạc nói

Băng Hàn Sa cười khi miệt nói:

"Ta có thể là không quan tâm lần này 'Đại điển' xong còn là chưa xong đâu."

"Nhưng có thể, ta là nghĩ...dừng lại 'Đại điển' tại đây thôi."

Nói rồi Hàn Sa quay người mang theo Thanh Nhật và đám người 'Tinh Môn' rời đi mà không cần đợi câu trả lời của 'Thiên Đế'.