Chương 44: Nhất kiếm trảm 'sứ giả'?
Thẩm Thiên Thu lúc này cũng là rơi vào hư nhược tình trạng, thở dốc liên hồi, gương mặt trắng toát, hai mắt khẽ nhắm lại mà ngã xuống nền võ đài.
Nhưng may mắn trước khi Thẩm Thiên Thu ngã chạm nền thì bỗng có một thân ảnh xuất hiện đỡ lấy hắn, hốt ra một âm thanh đầy tự hào.
"Thu nhi, con là làm rất tốt, ta rất tự hào."
"Trước mắt con cứ nghỉ ngơi đi đã, thân thể và tinh lực của con đã hao tổn rất nhiều rồi."
"Yên tâm có vi sư ở đây."
Chủ nhân của thanh âm đó không ai khác ngoài Băng Thanh Nhật, sư tôn của Thẩm Thiên Thu.
Thẩm Thiên Thu cố gắng mở mắt nhìn lấy sư tôn mình mà khẽ gật nhẹ đầu mà th·iếp đi.
Băng Thanh Nhật khéo léo sử dụng linh lực bao bọc cơ thể Thẩm Thiên Thu sau đó chuyển về phía chỗ ngồi của 'Tinh Môn'.
Thân thể của Thẩm Thiên Thu vừa tới chỗ vị trí của 'Tinh Môn' thì đã được cao tầng hạch tâm người đón tiếp lấy.
Nhìn thấy hắn vị này duy nhất đồ nhi hiện tại đã là an ổn xuống, Băng Thanh Nhật chậm rãi chuyển dời sự chú ý của mình về phía 'Kiếm Môn' nhìn chằm chằm lấy kia kim bào trung niên đang tỏa ra vô tận sát khí nồng đậm.
Không ai khác chính là môn chủ của 'Kiếm Môn' người được mệnh danh là 'Kiếm chủ' Kiếm Nam Vân.
Băng Thanh Nhật khẽ mở miệng nói: "Nam Vân 'Kiếm chủ' ngài như thế sát khí hưng thịnh nhìn ta đồ nhi là có ý gì đâu?."
"Không biết ngài đây là có thể cho Băng mỗ một lời giải thích sao?."
Kiếm Nam Vân chỉ khẽ nhướng mày hai mắt tối lại, sắc mặt nghiêm trang nói: "Băng môn chủ, ngươi là muốn biết vì sao ta đây như thế sao?."
"Vậy thì để bản 'Kiếm chủ' nói cho ngươi biết."
"Đồ nhi của ngươi g·iết kia người thế nhưng là ta người này duy nhất một cái nhi tử, hơn nữa còn là một 'Tinh kim' cảnh chưa tới
tuổi."
"Ngươi là nói xem bản 'Kiếm chủ' ta làm sao không nộ cơ chứ!"
Thanh âm giận dữ của Kiếm Nam Vân vang vọng toàn trường, người người nghe đến cũng là kh·iếp sợ
'Kiếm chủ' là thật nổi cơn thịnh nộ rồi a!
"Chỉ là c·hết một cái 'Kiếm tử' nhỏ nhoi mà thôi, cần gì như thế nộ." Băng Thanh Nhật bình tĩnh lãnh đạm đáp: "Ngài đây thế nhưng là 'Kiếm chủ' được người người tung hô, ta tin chắc ngài chỉ cần thông báo muốn tìm người sinh cho mình một cái nhi tử đảm bảo là sẽ có thật nhiều nữ tử chạy đến vì ngài mà hạ sinh một đứa đâu a."
"Tới khi đó ngài lại đem đứa trẻ đó tài bồi không phải nó liền trở thành 'Kiếm tử' sao?"
"Không chừng đứa trẻ đó thiên phú còn tốt hơn so với ngài cái trước đó 'Kiếm tử' đâu."
Toàn trường nghe lấy toàn bộ Băng Thanh Nhật lời nói hốt ra mà nhịn không được toàn thân run rẩy.
Mã đức!
Cái này vị Băng môn chủ là không có vấn đề về đầu óc đi.
Ở tình thế hiện tại mà còn cư nhiên nói ra như vậy lời nói chọc tức Kiếm Nam Vân.
Kia có thể là một vị hàng thật giá thật 'Tinh Linh sứ giả' cảnh giới hậu kỳ đâu.
Đây là đang không cần mạng sao?
Kiếm Nam Vân lúc này mặt cũng là càng lúc càng đen lại.
"Tiểu bối ngông cuồng, lại dám như thế nói bọn ta môn chủ?." Một lão giả gương mặt già cõi toàn thân mặc bạch bào ở kế bên Kiếm Nam Vân lên tiếng quát: "Đồ nhi ngươi g·iết chúng ta 'Kiếm tử' ngươi vị này sư tôn lại dám như thế sỉ nhục bọn ta môn chủ."
"Tội của các ngươi không thể tha thứ."
"Để ta cho ngươi nhóm biết hậu quả của việc xúc phạm 'Kiếm Môn' chúng ta là như thế nào?."
Nói rói lão giả đó biến mất tại chỗ, giây lát sau liền đã trước mặt Băng Thanh Nhật, tay phải cầm lấy một thanh đoản kiếm.
"Chịu c·hết đi đồ thứ tiểu bối ngu si ngạo mạn."
Đoản kiếm trong tay trực tiếp dung hợp một cỗ năng lượng đặc biệt lập tức đâm ra tới vị trí lồng ngực của Băng Thanh Nhật.
Kia năng lượng lại chính là *Kiếm Thế*!
Nhìn kia lão giả câu trước câu sau liền g·iết ra tới, Băng Thanh Nhật chỉ cười thầm trong miệng mà khẽ một ngón tay điểm ra chặn lấy kia một kiếm lực lượng.
Lão giả bạch bào khẽ nhíu mày kinh hãi, lão không nghĩ rằng kẻ tiểu bối trước mắt vậy mà chỉ dùng một cái ngón tay liền chặn được hắn một kiếm này.
Này kiếm, lão thế nhưng là dung nhập *Kiếm Thế* vào a...
Thế nào hội lại bị một ngón tay của thanh niên cản lấy?
"Lão già à, ngươi cái này tính tình còn là khá xấu đâu." Băng Thanh Nhật lên tiếng: "Một câu không hợp liền đánh lén tới ta thân bên trên."
"Ngươi là thế nào nghĩ dùng chút này thực lực ít ỏi đến trước mặt ta dương oai đâu."
"Ngay cả ngươi môn chủ còn là không dám lên tới ra tay với ta, ngươi cái này dạng mới bước vào cảnh giới 'Tinh Linh sứ giả' sơ kỳ liền dám lên rồi."
"Nếu như đã có tâm đánh lén thì nên hiểu rằng đánh lén không thành chính là muốn để mạng mình lại đi."
"ĐỊNH!"
Lập tức thân thể lão giả kia bị cố định bất động tại chỗ không thể nhúc nhích mà khụy hai chân quỳ xuống.
"Ngươi đừng hòng uy h·iếp ta, ta thế nhưng là trưởng lão nồng cốt trong môn, 'Kiếm chủ' ngài ấy nhất định là sẽ không tha cho người nếu ngươi g·iết ta." Lão giả 'Kiếm Môn' không ngừng gào hét.
"Thế thì ta hội thử một lần, xem thử ngươi cái này người mất đi thì 'Kiếm chủ' có thật đem 'Kiếm Môn' đến nháo loạn 'Tinh Môn ta không a." Băng Thanh Nhật hờ hững đáp
"Môn chủ đại nhân xin hãy cứu ta." Lão giờ phút này đây liền nhìn về phía 'Kiếm chủ' mà hốt hoảng nói.
"Băng môn chủ ngươi thật hội muốn đem chúng ta đại gia ở giữa sự tình nháo nhào lên thật sao?" Kiếm Nam Vân hung tợn đáp
"Nè nha, 'Kiếm chủ' đại nhân, ta cái này ngươi chính là rất dễ sợ hãi a." Băng Thanh Nhật giễu cợt nói: "Ngài như thế hùng hổ đe dọa nếu như làm ta sơ ý trong lúc sợ hại mà đ·ánh c·hết lão ta thì là không trách được ta nha."
Dễ sợ hãi?
Ngươi thế nào hội dễ sợ hãi rồi?
Ta tin ngươi cái rắm!
"Được rồi, ngươi mau nói điều kiện của ngươi đi." Kiếm Nam Vân cố áp lửa giận trong lòng nói: "Ngươi là muốn như thế nào mới hội thả ra hắn?."
"Việc này dễ nói...việc này dễ nói..." Băng Thanh Nhật cười cợt nhã nói: "Chỉ cần ngươi nhóm chịu bỏ qua tất cả hiềm khích trước đây mà không đụng tới 'Tinh Môn' ta nữa và hắn phải tiếp ta một kiếm."
"Thời gian trước đó không lâu ta là cảm thấy bản thân là sắp đột phá nhưng là như cũ vẫn chưa thanh công."
"Cho nên ta muốn mượn hắn làm bia cho ta, chỉ c·ần s·au một kiếm hắn có thể sống sót thì ta đảm bảo sẽ tặng cho ngươi nhóm một thanh /linh khí/ tam phẩm."
"Còn nếu hắn c·hết dưới kiếm kia thì ngươi nhóm liền làm theo ước định không được gây chuyện với 'Tinh Môn' ta."
"Thế nào, cảm thấy hứng thú chứ?"
Kiếm Nam Vân khẽ nhíu mày lại suy nghĩ mà rơi vào trầm tư.
Việc xóa bỏ mâu thuẫn giữa hai môn phái thì không cần phải bàn.
Hơn nữa nếu bọn hắn thắng thì sẽ được một thanh /linh khí/ tam phẩm, /linh khí/ phẩm cấp như thế hiện trong môn của hắn cũng không hơn năm kiện nên có thể nói này /linh khí/ bọn hắn là muốn.
Có thể là nếu thua, cái giá bọn hắn bỏ ra là có chút lớn đi, kia lão giả thế nhưng là 'Tinh Linh sứ giả' cảnh giới a, nếu như thật c·hết ở đây thì chiến lực của môn phái là sẽ bị giảm đi một phần đâu.
Nhìn một màn này đại gia xung quanh võ trường cũng là bàn tán xôn xao.
Ván cược này có thể là quá lớn a.
Một bên là /linh khí/ tam phẩm; một bên là 'Tinh Linh sứ giả' cao thủ a.
Dù là bên nào thua cũng sẽ chịu tổn thất không nhỏ.
Mọi người đều tập chung ánh mắt nhìn về phía vị kia 'Kiếm chủ' để xem thử này lần cược này vị đồng ý còn là từ chối đâu.
'Hải Hoàng' lúc này cũng là mặt mũi tối đen lại, hắn không thể tin được Băng Thanh Nhật thế mà hội như thế đánh chủ ý tới lên trên thế lực dưới trướng hắn rồi.
Đây là thật sự muốn đánh vào mặt hắn a.
Khẽ mở miệng, thanh âm của 'Hải Hoàng' truyền đến tai Kiếm Nam Vân: "Nam Vân ngươi cứ chấp nhận vụ này đi, yên tâm ta sẽ giúp ngươi nhóm một phần sức lực."
"Dù thế nào thì ngươi nhóm cũng là phục vụ dưới trướng ta, ta không thể để kẻ khác xỉ nhục các ngươi được."
"Ta bây giờ sẽ truyền một phần lực lượng qua cho ngươi, ngươi cứ đem này lực lượng truyền cho tên kia đi."
"Lực lượng này của ta sẽ bảo vệ tính mạng hắn trong lúc nguy cấp giúp các ngươi thắng trận."
"Vâng thưa 'Hải Hoàng' bệ hạ." Kiếm Nam Vân thanh âm kính trọng đáp
Kết thúc truyền âm, 'Hải Hoàng' khẽ nhếch môi mỉm cười, một nụ cười khiến người khác nhìn vào mà sởn cả gai óc.
'Địa Vương' nhìn một màn vừa rồi, tuy hắn là không biết 'Hải Hoàng' nói gì với Kiếm Nam Vân nhưng hắn chắc chắn là không phải việc gì tốt khi nhìn thấy nụ cười kia trên môi 'Hải Hoàng'.
Ánh mắt 'Địa Vương' nhìn về thân ảnh thanh niên trên sàn đấu mà nói nhỏ: "Mong rằng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng mà lại mang đến thêm bất ngờ cho ta a..."
Trở về sàn đấu.
Kiếm Nam Vân nhìn Băng Thanh Nhật đáp: "Được, chúng ta đồng ý, bây giờ ngươi mau thả người."
"Tốt thôi." Băng Thanh Nhật khẽ hốt: "Tản!."
Lập tức lực áp bức biến mất, thân thể lão giả liền cử động được mà thở dốc.
Kiếm Nam Vân bỗng hạ xuống vỡ trường đỡ lấy lão giả đó mà nói nhở vào tai lão: "Đây là lực lượng của 'Hải Hoàng' đại nhân ban cho, ngươi hãy cứ an tâm mà tiếp kia một kiếm đi."
Lão giả nghe kia lời nói mà gương mặt bông tươi cười hung ác nhìn về phía Băng Thanh Nhật.
Băng Thanh Nhật là nhìn đến một màn này cũng là biểu hiện không quan tâm bộ dáng thầm nghĩ: "Mượn 'Hải Hoàng' lực lượng để ngạnh kháng sao, tiếc là ngươi nhóm đã đanh giá thấp ta rồi."
"Chuẩn bị xong chưa?" Băng Thanh Nhật lên tiếng hỏi
Lão giả nhìn Kiếm Nam Vân gật đầu rồi nhìn sang Băng Thanh Nhật nói: "Băng môn chủ cứ việc hết sức, ta là đã chuẩn bị xong."
"Được vậy thì ngươi thì cẩn thận."
"Bộ này kiếm pháp có tên là [Phần Thiên kiếm pháp]." Băng Thanh Nhật hội tụ linh lực hóa thành một thanh trường kiếm lộng lẫy nói: "[Phân Thiên kiếm pháp] đệ nhất kiếm 'Thiên Diễm Tế'."
Trường kiếm bỗng rực lửa tựa như mặt trời một dạng thiêu đốt mọi thú xung quanh.
Băng Thanh Nhật mũi chân điểm ra, trường kiếm nương theo đó mà oanh động chém tới.
Một được kiếm khí nóng rực lướt tới chém tới kia lão giả.
Lão giả nhìn thấy này một kiếm lực lượng như thế khủng bố mà đổ mồ hôi hột, hoảng hốt vận dụng linh lực được ban cho hóa thành thủy thuẫn bao bọc cơ thể chóng lại kiếm khí.
Kiếm khí chém lên thủy thuẫn liễn bị đứng lại không thể xuyên phá, lão giả thấy thế liền cười phá lên: "Băng môn chủ này lần có thể là ta thắng rồi a, ha ha ha."
"Thật là ngươi nhóm thắng sao?." Băng Thanh Nhật khẽ mỉm cười nói: "Này kiếm phần cốt lõi không phải ở sự sắc bén, không phải ở lực lượng, cũng không phải ở tốc độ."
"Cốt lõi của này một kiếm nằm ở hỏa diễm và 'Tế' tự."
"Ý nói hỏa diễm thiêu đốt, tế tất cả thành tro củi."
"Để ta cho ngươi thấy này kiếm thật sự cốt lõi...TẾ!"
Kiếm khí bỗng hóa thành hỏa diễm khổng lồ nuốt lấy thủy thuẫn hóa nó thành tro sau đó nhiệt độ tiếp tục tăng lên lao về phía kia lão giả.
Lão giả bị hỏa diễm thiêu đốt với nhiệt lượng khổng lồ mà không thể chóng trọi lại, chỉ có thể gào hét trong đau đớn, quằn quại.
"A...a...nóng quá...nóng quá."
"Môn chủ cứu ta, 'Hải Hoàng' đại nhân cứu ta."
"Ta không muốn c·hết...ta không thể c·hết a..."
Cuối cùng thanh âm của lão chợt tắt, hỏa diễm biến mất, còn lại ở trung tâm hỏa diễm khi nãy chỉ còn lại một nắm tro tàn màu đen.
Đại gia đều là hít vào một ngụm khí lạnh, cả đầu lạnh buốt.
Một cưởng giả 'Tinh Linh sứ giả' sơ kỳ liền cứ như thế hóa thành tro bụi mà c·hết rồi?
Tuy 'sứ giả' không mạnh bằng 'vương giả' nhưng ở vùng 'Tam giới' này cũng là thực lực cường đại được xem như cự phách một phương.
Vậy mà hiện tại liền c·hết dễ dàng một cái rồi.
Đại gia quay sang nhìn Băng Thanh Nhật mà khẽ tặc lưỡi.
Người thanh niên kia cuối cùng là thực lực khủng bố cỡ nào cơ chứ.
Chỉ một kiếm liền trảm sát một vị 'sứ giả'.
Ngày sau khi nhìn thấy Băng Thanh Nhật vị này môn chủ 'Nhật Nguyệt Tinh Môn'.
Người dân toàn thể 'Tam giới' đều sẽ nhớ tới sự việc ngày hôm này mà rung động khẽ hốt lên câu:
Nhất kiếm diệt 'sứ giả'!