Chương 42: Trận chiến thiên kiêu thật sự!
Trải qua thêm ba ngày chiến đấu kịch liệt thì kết quả vòng tái đấu số hai đã tiếp tục chọn lọc ra được những người từ hạng 10 đến hạng 6.
Lần lượt là...
Đệ nhất: Lý Vân Nam
Đệ nhị: Âm Ninh Thanh
Đệ tam: Thẩm Thiên Thu
Đệ tứ: Kiếm Nam Thiên
Đệ ngũ: Nghê Mạn Thiên
Đệ lục: Thạch Lưu Vũ
Đệ thất: Thạch Thông
Đệ bát: Thiên Kình Thư
Đệ cửu: Băng Tấn
Đệ thập: Mộng Nhu Mị
Top 10 đã được định ra khiến mọi người càng là náo nhiệt bởi vòng ba chính là lượt cuối cùng để những người trẻ tuổi này nâng cao thứ hạng của bản thân.
Chỉ khi lọt vào top 5 mới được xem là thiên kiêu chi tử tư chất thiên tài trong đồng lứa ở 'Tam giới' này.
Đại gia bàn tán xôn xao, bàn luận qua lại về việc lần này ai sẽ là thiên tài chói mắt nhất, trong lòng mọi người có 3 cái tên được nêu lên:
Chính là Lý Vân Nam; Thẩm Thiên Thu; Âm Ninh Thanh!
Từ hai vòng đấu trước có thể thấy được sự cường đại của những người trẻ tuổi này...
Ngay lúc này đây không khí xung quanh rung động bỗng xuất hiện ba thân ảnh mang theo khí thế uy nghiêm mạnh mẽ
Đó không phải ai xa lạ mà chính là ba vị vương giả người trị vì của 'Tam giới'.
Thiên Đế mỉm cười thanh âm vang vọng:
"Hôm nay sẽ cử hành vòng cuối cùng của đại điển tộc hội lần nữa."
"Mong rằng những người trẻ tuổi kia sẽ đem hết khả năng lẫn bản lĩnh của chính mình ra đến mà thách thứ người có thứ hạng cao hạng."
"Bởi đây có thể là lần duy nhất mà các ngươi có thể tự vượt qua giới hạn của bản thân mà tiến xa hơn trên con đường trở thành cường giả."
"Ta xin tuyên bố, vòng cuối tộc hội chính thức bắt đầu!"
Toàn trường phấn khích, hô hào không ngớt...
-Tại vị trí ngồi của 'Tinh Môn'-
Băng Thanh Nhật thư thái ngồi nghe lấy bài diễn văn vừa rồi của 'Thiên Đế' mà ghi nhớ từng chữ, ánh mắt hờ hững nhìn lấy xung quanh các phương thế lực mà cẩn trọng suy nghĩ.
Như nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Thanh Nhật đầy vẻ đăm chiêu nên Lê Tú Ngọc cất tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ đó.
"Môn chủ à, huynh sao lại bày ra bản mặt đó đâu."
"Bộ có chuyện gì hay sao?."
"Ta đúng là dự cảm sẽ có chuyện không lành khi nghe bài diễn văn vừa rồi cũng như là thông tin 'Địa Vương' nói trước đó." Băng Thanh Nhật thở dài nói: "Nhưng là ta không biết rõ hội sẽ xảy ra cái gì biến cố nên là ta cảm thấy cần phải thận trọng đề phòng mới được."
"Huynh thật sự là tin mấy kia lời nói nghe từ chỗ 'Địa Vương' sao?." Phụng Bàng nghe thấy vậy bèn trả lời: "Ta nghĩ có lẽ sẽ không có việc gì đâu, huynh đừng quá lo lắng như thế mà tự hù mình hù người."
"Cho dù là thật có biến cố đi nữa thì bên cạnh huynh vẫn còn bọn muội gánh vác chung mà nên không cần giữ khuôn mặt đó đâu."
"Hiện giờ việc huynh cần làm với tư cách là 1 môn chủ cũng như là 1 vị sư tôn thì huynh nên nhìn lấy những trận chiến tiếp theo đây của thiên tài môn ta cũng như đồ đệ duy nhất kia của huynh a."
Những người còn lại cũng là gật đầu tán đồng với lời nói của Phụng Bàng.
Biến cố có xảy ra hay không họ là không biết đến nhưng dù như thế nào đi nữa chỉ cần bọn họ bảy người luôn đoàn kết thì cho dù trời có sập xuống cũng không khiến bọn họ lùi bước.
Băng Thanh Nhật bất giác mỉm cười đáp:
"Đúng vậy nhỉ, dù có ra sao chúng ta đều sẽ vượt qua được bởi nguyện vọng của chúng ta chính là đi tới điểm cuối của con đường tu luyện đâu."
"Cảm ơn mọi người, vậy thì chúng ta tiếp tục kiến mục những trận chiến kia nào."
"Có lẽ hôm nay sẽ là ngày đệ tử 'Tinh Môn' ta vang danh thiên hạ đâu."
Đại gia nhìn thấy Băng Thanh Nhật đã trở lại bình thường cũng là gật đầu nhất trí tán đồng.
-Tại võ đài-
Một thanh niên với vẻ mặt dữ tợn, toàn thân diện lam bào tiến tới trên võ đài nói lớn:
"Thẩm Thiên Thu ngươi cái kia con rùa quản chuyện bao đồng có dám lên đấu với ta một trận!"
Thanh âm hùng hồn mang đầy sự khiêu khích, người phát ra không ai khác ngoài Kiếm Nam Thiên của 'Kiếm Môn'.
Từ sau lần trước sau khi hắn g·iết c·hết Âm Cương Trực sau đó muốn mang đi 'Hắc Ngục kiếm' nhưng lại bị Thẩm Thiên Thu ngăn trở thậm chí là đe dọa hắn trước toàn võ trường khiến hắn nhục nhã mà ôm hận.
Nhưng do quy tắc ở vòng hai là không được khiêu chiến với những người đã thắng ở vòng 1 thì hắn đã quyết tâm phải trả thù Thẩm Thiên Thu ở vòng cuối cùng này.
Bởi vòng này có thể là vòng duy nhất khiến hắn có cơ hội báo thù rửa nhục đâu.
Thanh âm vang vọng toàn võ trường tiến tới chỗ vị trí đám người 'Tinh Môn'.
'Tinh Môn' người lúc này cũng là máu huyết sục sôi tức giận hừng hực
Đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn a...
Thiên Kinh Thư lúc này cũng khẽ nhướng mày nói:
"Cái tên này thế mà hội hướng Thẩm sư huynh mà khiêu chiến, hắn nghĩ hắn là ai mà có tư cách đó."
"Muốn khiêu chiến ít nhất cũng phải cỡ Lý Nam Thiên cái kia gia hỏa mới đúng, tên này là cảm thấy bản thân mạnh hơn Lý Nam Thiên sao."
"Tên tiểu tử này cũng quá trương cuồng đi, thiếu môn chủ của chúng ta đâu phải là hắn cái này dạng có tư cách xin chiến chứ." Một số trưởng lão lúc này cũng là tức giận lên tiếng
"Chư vị đại gia còn là bình tĩnh tới đi." Băng Thanh Nhật khẽ nhắc nhở rồi quay sang phái chính mình duy nhất đệ tử hỏi: "Thu nhi, con muốn chiến còn là không chiến đều dựa theo ý của con mà làm."
"Không cần câu nệ gì cả cứ buông tay mà làm là được, sư tôn và mọi người sẽ luôn tại đây làm chỗ dựa cho con."
Suy nghĩ hồi lâu...
"Sư tôn, con quyết định đi lên ứng chiến, bởi nếu này chiến con là rút lui thì không có tư cách tiếp tục truy cầu đạo của mình nữa..." Thẩm Thiên Thu chấp tay cúi đầu nói với Băng Thanh Nhật sau đó quay sang nói với Âm Ninh Thanh: "Nhinh Thanh muội, ta biết người này là người muội muốn tự tay đem hủy diệt có thể là này chiến ta không thể không nhận, cho nên sư muội yên tâm ta sẽ thay muội hủy diệt hắn."
Âm Ninh Thanh lẳng lặng gật đầu đáp: "Thẩm sư huynh, vậy việc trả thù cho Cương Trực đành giao phó cho huynh rồi."
Thẩm Thiên Thu gật đầu sau đó nhảy lên tới võ đài.
"Ta chấp nhận lời khiêu chiến của 'Kiếm tử' ngươi." Thẩm Thiên Thu thanh âm hùng hồn tự tin nói: "Chỉ là không biết 'Kiếm tử' là còn nhớ hay không lời nói ta ngày hôm đó?."
Câu hỏi kia của Thẩm Thiên Thu vừa dứt, đại gia bên dưới và xung quanh võ đài đều là náo động.
Lời Thẩm Thiên Thu nói ngày hôm đó?
Không phải liền là ước chiến bảo rằng chỉ cần 'Kiếm tử' Kiếm Nam Thiên của 'Kiếm Môn' đánh bại được Thẩm Thiên Thu thì không chỉ cầm về kia thanh hắc kiếm trước đó cùng với thanh lợi kiếm trong tay Thẩm Thiên Thu hay sao?
Tên này thế mà hội muốn thật sự như thế ước chiến!
"Tốt, tốt lắm, nếu ngươi là vẫn cảm thấy ta hôm nay giống như trước đó khi đánh với tên đệ tử phế vật kia của 'Tinh Môn' các ngươi thì ngươi lầm to rồi." Kiếm Nam Thiên gương mặt tối lại tràn đầy sự giận giữ hung tợn nói: "Bổn 'Kiếm tử' trước đo chỉ bộc lộ ra một chút thực lực mà thôi, nhưng hôm nay ta sẽ là dốc hết sức mà đánh bại ngươi để cho ngươi biết rằng cho dù ngươi có là kẻ đã sáng lập kỷ lục mới trên 'Thiên Bia' thì trong mắt của bổn 'Kiếm tử'; ngươi cũng chỉ là một cái kiến cỏ, một hòn đá lót đường cho ta mà thôi."
"Chuẩn bị đi Thẩm Thiên Thu!."
Thẩm Thiên Thu hờ hững đáp:
"Vậy thì hôm nay ta là phải lĩnh giáo một phen thực lực thật sự của Kiếm Nam Thiên ngươi rồi."
"Phóng ngựa tới đi!."
Lời vừa dứt Thẩm Thiên Thu tế ra chính mình bảo kiếm chí hướng Kiếm Nam Thiên với vẻ mặt nghiêm nghị, /Hồng Trường kiếm/ xuất vỏ!
Mà bên phía Kiếm Nam Thiên lúc này cũng là trong tay phải ra, một lượng lơn huyết khí lập tức tập trung tại lòng bàn tay của hắn sau đó không ngừng bành trướng tạo thành một thanh huyết kiếm tà ác.
/Huyết Sát kiếm/ hiện!
Cả hai trong giây lát đã cầm lấy chính mình kiếm xông lên phía trước với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy được mà liên tục chém ra nhiều ít đường kiếm khí đánh tới đối phương.
Chỉ vẻn vẹn trong hơn mười hơi thở mà cả hai đã đánh ra hơn trăm đạo kiếm khí khiến toàn trường đều là hít vào một ngụm khí lanh.
Những này thanh niên còn thật là quá biến thái đi, không hổ là thiên kiêu thuộc thực lực top đầu.
Ở phía trên, tại chỗ ngồi của mình, tam đại vương giả cũng là trầm ngâm nhìn kia hai cái thanh thiếu niên tiểu bối trẻ tuổi đang đối kiếm với nhau.
"Hai tên tiểu bối này xác thực là không tồi, tuổi còn nhỏ mà đã có kiếm thuật siêu việt và *Kiếm Ý* cao minh như vậy." Địa Vương là người đầu tiên mở miệng nói ra sự tán thưởng của bản thân: "Đây có lẽ mới là...Trận chiến thiên kiêu thật sự a!."
"Quả đúng là hạt giống tốt, nếu như ở 'Thiên giới' này của ta cũng có nhiều người trẻ tuổi có thiên phú bậc này thì tốt." Thiên Đế từ tốn nói khẽ: "Đặc biệt là người tựa như Thẩm Thiên Thu kia một dạng thì càng tốt."
"Hắn này tiểu bối, thiên phú tu luyện lẫn nhân phẩm, tâm cảnh đều là rất tốt đâu a."
"Như vậy có thể thấy được, tương lai sau khi đại điển lần này kết thúc; 'Hải giới' sẽ là ra tới thêm nhiều một cái thiên kiêu để bồi dưỡng đâu."
"Tại đây ta là chúc mừng Hải Hoàng ngươi trước a."
Địa Vương ở một bên nghe thấy câu cuối của Thiên Đế đối với Hải Hoàng chỉ cảm thấy...lão Thiên Đế này thật là quá vô sỉ đi.
Người người đều biết mâu thuẫn giữa 'Tinh Môn' và 'Hải Cung' hơn nữa trước đó tại ải đầu tiên hai bên người đứng đầu có thể là cự cãi một trận to đâu?
Vậy mà bây giờ hắn đây lại lên tiếng chúc mừng Hải Hoàng sắp có nhân tài mới để bồi dưỡng.
Chúc mừng ngươi cái nương a...
Ngươi đây còn không phải muốn đem thêm dầu châm vô lửa sao?
Thật quá nham hiểm đi!
Hải Hoàng lúc này mới lên tiếng đáp với đôi mắt ánh lên một tia sát khí nồng đậm:
"Tên nhóc họ Thẩm đó đúng là thiên tài có thiên phú nổi bật nhưng đáng tiếc hắn là không có cơ hội để trưởng thành lên tới."
"Nếu hắn đã không thể cống hiến phần đó thiên phú thành thanh lợi khí cho Hải Hoàng ta sử dụng, vậy thì...tốt nhất là đem hướng hủy diệt!."
Địa Vương nghe thấy Hải Hoàng lời nói cũng là động dung lên tới...
Hải Hoàng đây là động sát tâm với một thiên tài tiểu bối mà chuẩn bị ra tay sao?
"Hải Hoàng ngươi lại có thể như thế nhẫn tâm muốn phế bỏ một cái thiên tài tiểu bối sao?" Thiên Đế cũng là ngạc nhiên lên tới, hắn là thật muốn đem 'Hải Cung' với 'Tinh Môn' đánh lên đâu...Có thể là hắn là không nghĩ Hải Hoàng thật như thế cam tâm thà đ·ánh c·hết Thẩm Thiên Thu chứ không lôi kéo.
"Thà là diệt sát từ đầu nếu không để hắn phát triển lên tới thì chính là một mầm tai họa lớn, ngươi nói xem ta là dám hay không." Hải Hoàng kiên định đáp.
Địa Vương lẫn Thiên Đế đều là không lên tiếng...
Trong lúc tam đại vương giả giao lưu thì bên trên sàn đấu Thẩm Thiên Thu và Kiếm Nam Thiên đã đánh với nhau không dưới trăm hiệp, cả hai lúc này đều là tựa như người điên một dạng không ngừng tăng tốc chính mình tốc độ mà né tránh kiếm khí của đối phương.
Đồng thời bọn hắn còn khiến tốc độ ra kiếm của mình càng lúc càng nhanh.
Inh...inh...inh...ình!
Toàn sân đấu bây giờ gió bụi mịt mù kèm theo đó là tiếng thanh âm kiếm khí gào hét v·a c·hạm vào nhau tạo ra những đợt sóng tinh lực càn quét xung quanh.