Chương 41: Ta thế nhưng là có một cách
Hải Hoàng xoay người ôm lấy Giao Minh Nhật đang thở hoi hóp tiến về chỗ ngồi của mình rồi cho người mang Giao Minh Chiến đi điều trị.
Bản thân Hải Hoàng thì lấy ra hai mai đan dược cho vào miệng bắt đầu nhai nuốt mà khôi phục linh lực và hồi phục thân thể của mình đặc biệt là chiếc lỗ ở bả vai phải.
Một bên khác thì Băng Thanh Nhật cũng mang lấy Âm Ninh Thanh cùng Lê Tú Ngọc về chỗ của bản thân mà lập ra trận pháp hội tụ linh lực và cho cả hai những đan dược giúp cơ thể hồi phục tốt nhất để phục dụng.
Thiên Đế ngồi trên bảo tọa của mình cũng là khó hiểu khẽ chau mày lại bởi...
Hắn thật nghĩ hội để cho Hải Hoàng và Băng Thanh Nhật đánh lên tới kẻ mất người còn rồi giả bộ can ngăn từ đó mà nhằm hạ ấn ký khống chế cả hai.
Nhưng hắn thật không nghĩ rằng cả hai người kia thế mà hội không đánh lên ngược lại còn là nghe lời hắn mà dĩ hòa vi quý biến c·hiến t·ranh thành tơ lụa...Nói là nể mặt hắn này vị Thiên Đế nhưng hắn là biết thật ra cả hai người này đều là cáo già mưu mẹo.
Chỉ cần còn đang trong địa phận của địch nhân bọn hắn hai cái sẽ không ra tay đánh nhau sống c·hết bởi vì hành động đó chỉ khiến bọn hắn bất lợi và mất khả năng chống chọi, dù sao thì địa phận của một vị vương giả cũng không dễ dàng biết được sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo!
Quay lại với sân đài chiến thì Thiên Đế cũng chỉ đành giấu nhẹm tâm tư tính toán của bản thân vào lòng rồi nở một nụ cười mà tiếp tục sướng tên của những người ở trận đấu kế tiếp tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những trận chiến tiếp theo diễn ra cũng là muôn phần đặc sắc và hấp dẫn tuy nhiên hầu hết tất cả đều là nằm trong dự đoán ban đầu của mọi người nên gần như không khiến họ bất ngờ với kết quả cuối cùng.
Vào lượt đầu tiên thì hai người Nghê Mạn Thiên, Thạch Lưu Vũ đã dùng quyền của mình mà chọn ra đối thủ, ngạc nhiên thay là cả hai đều chọn đệ tử của 'Nhật Nguyệt Tinh Môn'.
Mộng Nhu Mị!
Thiên Kình Thư!
Hai trận đấu cuối cùng của hôm nay được mọi người mở mang tầm mắt về thực lực của những người trong năm hạng đầu với đệ tử Tinh Môn.
Tuy thực lực của Tinh Môn đệ tử là không tồi nhưng khi so sánh với năm hạng đầu vẫn là có chênh lệch chỉ riêng hai người Thẩm Thiên Thu, Âm Ninh Thanh mới có tư cách sánh ngang với năm hạng kia bởi kết quả đã nói lên điều đó.
Trận của Mộng Nhu Mị và Nghê Mạn Thiên thì người thắng là...Nghê Mạn Thiên.
Mộng Nhu Mị đã dốc hết sức đấu nhưng chỉ cầm cự được tới đòn thứ năm mươi thì đã b·ị đ·ánh văng rớt khỏi đài đấu.
Thiên Kình Thư thì tốt hơn một chút khi đối mặt với hạng ba là Thạch Lưu Vũ thì hắn lại chịu được tới chiêu bảy mươi mới bại trận, tuy là thua nhưng hắn cũng cảm thấy hãnh diện.
"Những trận đấu cho vòng loại đầu tiên ngày đầu tiên đã kết thúc, xin mời tất cả hãy trở về đình viện mà 'Thiên Đình' ta đã sắp xếp trước đó cho từng thế lực mà nghỉ ngơi dưỡng sức cho trận đấu loại tiếp theo vào ngày mai." Thiên Đế đứng dậy tuyên bố kết quả và đề nghị tất cả thế lực về chỗ nghỉ của mình để chuẩn bị cho những trận tiếp theo ngày mai.
Đại gia nhanh chóng tản ra dẫn theo riêng phần mình thế lực trở về đình viện được sắp xếp trước đó mà nghỉ ngơi.
-Tại 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' đình viện-
"Môn chủ sư bá, ngài bản lĩnh thông thiên, xin người hãy cho con biết đệ đệ ngốc kia của con liệu có cách nào có thể sống lại hay không ạ?". Quỳ trên nền đất đình viện là thân ảnh thiên kiêu chi nữ của 'Tinh Môn' đồ đệ của đại môn lão Tú Ngọc đang cúi đầu chạm đất thân hình run rẩy giọng nói yếu ớt mà mỏng manh tràn đầy thương cảm.
Thiếu nữ đó không ai khác ngoài Âm Ninh Thanh.
Nàng giờ phút này đã rũ bỏ xuống hình ảnh tựa như tiên nữ hạ phàm, thực lực càn quét thiên tài khác với tính cách hiên ngang, ngạo nghễ mà lạnh lùng, thay vào đó là hình ảnh thiếu nữ mềm yếu, nhỏ nhẹ khi giờ đây xung quanh nàng không còn ai khác ngoài người của 'Tinh Môn'.
Cuối cùng nàng cũng đã bộc lộ ra cảm xúc của bản thân sau c·ái c·hết của đệ đệ mình.
Ngồi trên bảo tọa Băng Thanh Nhật nhìn lấy kia nữ tử đang khóc lóc như trẻ nhỏ đồng dạng mà khẽ thở dài đáp.
"Cải tử hoàn sinh vốn là việc trái với luân thường đạo lý, dù cho có là vương giả, hoàng giả cấp bậc cũng không thể làm tới tình trạng đó.
"Nói chi đến ta cái này còn chỉ mới đạt tới 'Đại Tinh Linh' cảnh đỉnh còn chưa thành vì 'Tinh Linh sứ giả' đâu!"
"Ngươi cảm thấy sư thúc ta là có thể có kia bản sự mà cải tử hoàn sinh sao?"
Nghe thấy Thanh Nhật lời nói, Âm Ninh Thanh cũng là c·hết lặng đi.
Đúng vậy!
Kia những vương giả cảnh còn chưa có đó bản sự thì môn chủ sư thúc của nàng tuy nói có thực lực đủ chống chọi vương giả nhưng đó chỉ là mặt sức mạnh chứ còn về cảnh giới thì còn là cách xa nhau 2 đại cảnh giới đâu.
Nàng thế nào hội nghĩ nàng sư thúc làm được đến đâu!
Thật là chuyện cười mà...
Lê Tú Ngọc nhìn lấy thân ảnh đệ tử kia của nàng trước câu trả lời của môn chủ mà đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, khuôn mặt cúi xuống để tóc mái che đi hai mắt đỏ hoa bởi lệ nóng lăn trên má mà cảm thấy thương xót.
Cú sốc này đối với đệ tử của nàng là quá lớn, lớn đến độ đủ để nàng duy nhất đệ tử có thể gục ngã.
Những người khác trong đình viện giây phút này cũng là im lặng như tờ không ai hốt ra được câu gì nhưng trên gương mặt mỗi cá nhân đều là mang một chút buồn bã biểu hiện.
Một đệ tử có thiên phú như thế chính trực như vậy hơn nữa còn được 'Hung Kiếm' chọn, cứ thế mà mất đi sao?
Thật không cam tâm a!!!
Ngay lúc này bỗng một tiếng nói vang vọng ra tới phá vỡ cả bầu không khí trầm lắng mà tĩnh lặng.
"Băng môn chủ a, ta thế nhưng là có một cách để cứu lấy vị đệ tử này của 'Tinh Môn' a".
Một người trung niên toàn thân mặc lục bào mỉm cười điềm nhiên nói.
Nghe thấy kia tiếng nói tất cả mọi người trong đình viện đều là hướng mắt tới kia thân ảnh vừa mới xuất hiện mà ngạc nhiên vô cùng.
Bởi người tới không ai khác chính là một trong ba vị vương giả của vùng thế giới này.
'Địa Vương' !!!
Cái này vương giả sao lại tới đây rồi?
Băng Thanh Nhật nhìn về phía 'Địa Vương' đạm mạc hỏi.
"Không biết 'Địa Vương' ngài lời vừa rồi là ý gì đâu?"
"Ý trên mặt chữ, chỉ là không biết Băng môn chủ đây có hứng thú hay không thôi". Địa Vương mỉm cười đáp
Băng Thanh Nhật nhíu nhíu mày lại nhìn 'Địa Vương' mà hỏi thẳng: "Không biết điều kiện kèm theo của ngài là gì mới có thể nói cho ta thông tin quan trọng như này đâu."
"Ha ha ha, môn chủ 'Tinh Môn' đúng quả đúng như lời đồn vô cùng thông minh, nói chuyện với người thông minh đúng là đốn tốn công sức." Địa Vương cười to nói
"Điều kiện gì thì ngài cứ trực tiếp nói thẳng không cần vòng vo". Thanh Nhật đáp.
"Cũng không phải việc gì to tát cả." Địa Vương đáp xuống đại sảnh đình viện đi tơi gần bảo tọa nghiêm túc nói: "Chỉ cần Băng môn chủ đồng ý giúp ta vào lúc phân bố giải thưởng của đại điển, nếu như người của 'Địa Phủ' ta gặp nguy hiểm thì có thể cứu lấy bọn họ."
"Ta là có dự cảm không lành lắm"
Nhìn thấy 'Địa Vương' vị này vương giả như thế nghiêm túc thì Băng Thanh Nhật cũng không hỏi thêm gì nữa bởi hán cũng cảm nhận được đợt đại điển tộc hội này không có đơn giản như trước đây; rất có thể sẽ có sự kiện trọng đại xảy ra.
Thanh Nhật khẽ nói " ĐƯỢC!"
"Hảo, hảo, có lời này của Băng môn chủ thì ta yên tâm rồi."
"Đây là cách mà ta nói, tuy không chắc chắn là hoàn toàn có thể thành công nhưng ó thể ít nhất là có mọt tia cơ hội."
'Địa Vương' lấy từ trong giới chỉ ra một quyển trục toàn thân màu đen tuyền tựa như hắc ám một dạng ném sang cho Băng Thanh Nhật, rồi xoay người biến mất tại chỗ.
Băng Thanh Nhật cầm lấy quyển trục trong tay mà mở ra xem xét nội dung bên trong, một lúc sau mới khép quyển trục lại mà mỉm cười nói.
"Thì ra cách mà hắn nói là như thế, đúng là có một tia hi vọng có thể thành công."
Cuộc trò chuyện vừa rồi diễn ra giữa 'Địa Vương' và Băng Thanh Nhật tuy khá ngắn ngủi nhưng là mọi người trong đình viện là nghe đến rõ ràng.
Bọn họ môn chủ thỏa thuận với 'Địa Vương' rồi!
'Địa Vương' bảo sẽ có việc không lành xảy ra ở khúc cuối đại điển?
Kia quyển trục hắc sắc lại là thứ đồ gì!
Thật sự có cách để cứu sống Âm Cương Trực sao?
Đại gia ai náy cũng là một bụng đầy câu hỏi nhưng là không biết mở miệng ra sao.
"Môn chủ sư thúc, trong quyển trục đó thật có cách cứu sống đệ đệ của con sao". Âm Ninh Thanh mở miệng lên tiếng hỏi
Thấy Âm Ninh Thanh như thế hỏi thẳng, đại gia cũng là dời ánh mắt về hướng người ngồi trên bảo tọa mà chờ đợi câu trả lời.
Băng Thanh Nhật chỉ nở một nụ cười mà nhẹ nhàng gật đầu.
Âm Ninh Thanh lẫn mọi người nhìn thấy môn chủ cả họ gật đầu thì đều là phấn khích lên tới.
Thật không ngờ trên đời này lại thật sự có cách đánh đổ luân thường, cải tử hồi sinh!
Xem ra trên thế giới này vẫn còn rất nhiều điều họ chưa biết tới.
"Mọi người cũng đừng như thế vui mừng vội, bởi đây chỉ là một cách duy nhất có khả năng trong hoàn cảnh như hiện tại mà thôi, xác xuất thành công chỉ có một nửa." Băng Thanh Nhật nhìn mọi người mừng rỡ thì lắc đầu chậm rãi nói.
"Việc này còn cần ta phải nghiên cứu tỉ mỉ một khoảng thời gian, ta sẽ cố hết sức mình để nâng tỉ lệ thành công lên ít nhất là 7, 8 thành thì mới bắt đầu tiến hành thực hiện."
"Trong thời gian này mọi người là vẫn như cũ đừng biểu hiện ra ngời cho người khác biết, còn những đệ tử tham gia đại điển thì tiếp tục cố gắng giành lấy thứ hạng."
"Ninh Thanh khoảng thời gian tiếp theo phiền con đưa /Hắc Ngục kiếm/ cho ta, ta sẽ thanh con bảo quản nó." Thanh Nhật quay sang Âm Ninh Thanh nói.
"Tuân lệnh môn chủ." đại gia đồng loạt đáp
Âm Ninh Thanh nương theo lời của Băng Thanh Nhật mà đem trong giới chỉ tế ra hắc kiếm tiến tới giao cho Băng Thanh Nhật.
Băng Thanh Nhật khẽ gật đầu rồi vẫy tay một cái đem hắc kiếm kia thu vào trong giới chỉ mà thầm nói nhỏ.
"Dù sao này kiếm có thể là một cái quan trọng đồ vật trong việc cứu sống lại Âm Cương Trực kia tiểu tử đâu."
-------------------
Thành thật xin lỗi các vị đạo hữu đã, đang và sắp đọc cũng như theo dõi bộ truyện này!!!
Do trong khoảng thời gian vừa qua Băng mỗ có khá nhiều việc nên đã chậm trễ việc ra thêm chương mới!!!
Mong rằng các vị đạo hữu sẽ tiếp tục đọc ủng hộ cho Băng mỗ bằng cách thả tim, đề cử và tặng gạch để Băng mỗ có thêm động lực mà sáng tác nhé!!!
Băng mỗ sẽ cố gắng chỉnh sửa lại chỉnh chu lại tất cả các chương trước đó và cũng như sẽ cố gắng nâng cao kỹ năng viết của mình để chư vị đạo hữu có thể đọc thêm được nhiều chương cũng như tình tiết thú vị hơn nữa!!!
Xin Cảm Tạ lần nữa!!!