Mạnh Thụy Chi không biết Cận Văn Tu chú ý đến Sơ Bạch bằng cách nào, nhưng điều đó giờ đã không còn quan trọng nữa.
Dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ được, có lý do gì có thể khiến Điện hạ đứng đầu một vùng lãnh thổ, bỗng dưng mang Sơ Bạch về chăm sóc cẩn thận, thậm chí còn dùng vô số lọ thuốc đắt tiền để chữa trị cho cái thân thể tàn tạ này.
Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.
Cái gì miễn phí, cái đó mới là đắt nhất.
Ông ta hiểu rõ đạo lý này.
Vì vậy, ngoài lý do kia ra, ông ta không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
Mạnh Thụy Chi tuyệt đối không thể để Sơ Bạch rơi vào tay một kẻ biến thái.
Sơ Bạch...
Nói ông ta hèn hạ cũng được, độc ác cũng được, ông ta vốn dĩ chính là kẻ bẩn thỉu không chịu nổi, từ linh hồn đến thể xác đều mục ruỗng cả rồi, cho nên thà tiếp tục phạm tội ác, hy sinh bao nhiêu người cũng chẳng sao.
Mạnh Thụy Chi chỉ muốn Sơ Bạch được sống tốt.
Mạnh Thụy Chi nhắm chặt mắt, lại nặng nề dập đầu xuống sàn hai cái, trên sàn nhà nhanh chóng in lại dấu máu nhàn nhạt.
Cận Văn Tu ôm người đang say ngủ trong lòng, yên lặng nhìn Mạnh Thụy Chi không nói tiếng nào, sự im lặng bao trùm trong giây lát, hắn mới chậm rãi lên tiếng: "Nếu, tôi chỉ muốn em ấy thì sao?"
Mặt Mạnh Thụy Chi hướng xuống sàn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bàn tay chống trên mặt đất hơi siết chặt, nhưng rất nhanh, ông ta nói: "Điện hạ chẳng qua là thích dung mạo của thằng bé, tôi nếu đã có thể tìm được một thì sẽ có thể có người thứ hai thứ ba, ngài hà tất chỉ cần một. Nếu điện hạ bằng lòng buông tha cho, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngài, bất cứ chuyện gì ngài... không làm được."
Mạnh Thụy Chi rất hiểu, trong tinh vực rộng lớn này, hầu như không có kẻ quyền quý nào là trong sạch, bọn họ luôn cần dùng đủ loại thủ đoạn mờ ám để có được thứ mình muốn, cũng luôn cần tìm kẻ thế mạng thích hợp khi sự việc bại lộ.
Đành rằng, Cận Văn Tu thân là Điện hạ của Bạch Động, bên cạnh không thiếu loại người này, nhưng đại đa số mọi người khi đối mặt với nguy hiểm đều sẽ sợ hãi lùi bước.
Nhưng Mạnh Thụy Chi thì không.
Tuy rằng ông ta nửa tàn phế, nhưng sửa chữa một chút vẫn còn dùng được.
Ông ta sẽ là một vũ khí rất tốt.
Nhưng tất cả điều này đều được xây dựng trên việc, có thể cho Sơ Bạch một cuộc sống tốt hơn.
Nếu Cận Văn Tu nuốt lời, hoặc kiên quyết làm như vậy.
Mạnh Thụy Chi nhất định sẽ dốc hết toàn lực, sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, giết chết đối phương.
Không biết có phải động tĩnh hơi lớn hay không, khuôn mặt Sơ Bạch áp vào ngực Cận Văn Tu khẽ động đậy, cả khuôn mặt vùi vào trong.
Cận Văn Tu thấy vậy khẽ nâng tay, đỡ em đến một góc độ thoải mái, ôm vào lòng.
Sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn Mạnh Thụy Chi, cười khẽ, "Ông Mạnh nói đùa rồi."
Vẻ mặt Mạnh Thụy Chi lạnh đi.
Lại nghe Cận Văn Tu tiếp tục nói: "Chắc ông hiểu lầm tôi rồi, tôi không có cái loại đam mê đó, hơn nữa..." Cận Văn Tu nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt có vẻ vô tội nói: "Tuổi này của tôi e rằng cũng không làm được loại chuyện đó đâu."
Mạnh Thụy Chi đại khái không ngờ hắn lại vô lại như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt trêu tức của đối phương.
"Ngài..."
"Đương nhiên, giống như những công cụ khác... ông cũng biết đấy, cha mẹ tôi dạy dỗ vẫn tương đối nghiêm khắc." Cận Văn Tu cười nói, "Ông thật sự nghĩ nhiều rồi."
Hô hấp Mạnh Thụy Chi cứng lại.
Không biết vì sao, một cảm giác khó chịu bị đùa giỡn chợt dâng lên.
Nhưng ông ta không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ, bề ngoài không có bất kỳ biến hóa nào.
Ánh mắt ông ta lướt qua khuôn mặt Cận Văn Tu.
Bề ngoài đối phương quả thực non nớt, có lẽ là sự trưởng thành trong lời nói và hành động của đối phương khiến ông ta bỏ qua vấn đề đó.
Nhưng dù sao, ông ta cũng không tin.
Nếu thật sự chỉ là muốn nhận nuôi Sơ Bạch, tại sao không ghi vào danh nghĩa cha của hắn.
Cho dù sợ dính líu đến quyền thế của bọn họ, cũng có thể đăng ký dưới danh nghĩa của bất kỳ một vị quyền quý hoặc thân tín nào đó, thậm chí là một gia đình bình thường.
Thế nhưng, Cận Văn Tu lại không cho phép.
Hắn chỉ cho Sơ Bạch một thân phận độc lập.
"Ông Mạnh, ông cần phải biết, với tính cách cổ hủ của cha tôi, dạy dỗ không ra loại người có sở thích kỳ quái gì đâu." Cận Văn Tu khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo sự khinh thường nhàn nhạt, "Loại người có loại tâm tư đó, chung quy là thứ không thể đưa lên mặt bàn được, sau này tôi nhất định sẽ ngồi vào vị trí của cha, cũng sẽ không dùng loại đam mê này để hạ thấp bản thân."
"Cho nên, ông cứ yên tâm đi."
Cận Văn Tu ôm chặt cục bông nhỏ trong lòng chậm rãi đứng dậy, hắn ôm Sơ Bạch từng bước đi đến trước mặt Mạnh Thụy Chi.
Nhìn ánh mắt Mạnh Thụy Chi không kìm được mà dừng trên người Sơ Bạch, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa Sơ Bạch qua.
Mạnh Thụy Chi sửng sốt, sau đó vội vàng đưa tay ôm lấy đứa trẻ vào lòng.
Động tác của ông ta rất nhẹ rất nhẹ, đôi bàn tay đầy sẹo nhẹ nhàng ôm Sơ Bạch vào lòng, sợ đánh thức em.
"Sau này ông có thể ở lại đây, đương nhiên, cũng sẽ không ngăn cách ông và Sơ Bạch."
"Nhưng trong thành không nuôi người rảnh rỗi, ông có thể làm việc cho tôi hoặc cha tôi, cũng có thể đi theo mẹ tôi quét dọn vệ sinh, còn về bệnh của ông, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức." Cận Văn Tu xoay người ngồi trở lại vị trí, mỉm cười nói: "Ông sẽ nhìn Sơ Bạch trưởng thành, đến lúc đó ông sẽ biết lời tôi nói là thật hay giả."
Mạnh Thụy Chi đón nhận ánh mắt kiên định của thiếu niên, nhất thời ngây người.
Ông ta chợt cảm thấy, có lẽ sự dơ bẩn của thế gian này không tràn lan như ông ta tưởng tượng.
Những điều kiện và dự tính mà Cận Văn Tu đưa ra đều rất tốt, Mạnh Thụy Chi có thể sống ở đây, tiếp tục chăm sóc Sơ Bạch trưởng thành, như vậy sự an nguy của Sơ Bạch đều nằm trong tầm mắt, ông ta tin rằng chỉ cần có bất kỳ điều gì khác thường ông ta đều có thể phát hiện ra.
Nhưng mà thật sự, đơn giản như vậy sao?
Mạnh Thụy Chi cúi đầu, nhìn đứa trẻ đang say ngủ trong lòng.
Thứ vốn dĩ bẩn thỉu đã được lau sạch sẽ, để lộ ra vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp vốn có, đôi má vốn gầy gò hóp lại, cũng dần trở nên đầy đặn, bộ quần áo vốn mòn đến nỗi làm da bị đỏ ửng, cũng được thay bằng loại vải tốt nhất.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đứa trẻ này đã được nuôi dưỡng tốt hơn rất nhiều.
Đây là cuộc sống mà ông ta muốn cho, nhưng mãi mãi không thể cho được.
Nếu có thể cứ như vậy mãi...
Mạnh Thụy Chi ôm Sơ Bạch chặt hơn, hồi lâu sau, ông ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Cận Văn Tu.
Chậm rãi nói: "Được."
"Điện hạ, tôi tin ngài."
Duy nhất, tin tưởng lần này.
Dù thế nào đi nữa, cuộc sống mà ông ta mơ ước dành cho Sơ Bạch, giờ đã bày ra trước mắt.
Mạnh Thụy Chi muốn tin tưởng một lần, duy nhất một lần.
...
Hành lang.
Mạnh Thụy Chi rời khỏi thư phòng, ôm Sơ Bạch trên đường về phòng.
Cận Văn Tu vậy mà lại để mặc ông ta ôm Sơ Bạch rời đi...
Mạnh Thụy Chi cụp mắt nhìn đứa trẻ đang say ngủ trong lòng, ánh mắt nhìn vào nút bịt tai không rõ ràng kia, biểu cảm có chút phức tạp.
Có lẽ là nhìn lâu quá rồi, cũng có lẽ là đã đến lúc.
Lúc này Sơ Bạch có chút động tĩnh nhỏ, em mơ mơ màng màng khẽ hừ một tiếng, tay vô thức nắm tay nắm lại.
Mạnh Thụy Chi thấy vậy vội vàng vỗ về lưng em.
Nhưng Sơ Bạch đã tỉnh.
Lông mi trắng khẽ run, em mơ màng mở mắt ra một chút, theo bản năng cọ cọ mặt vào người Mạnh Thụy Chi, cọ xát một hồi lâu mới cuối cùng tỉnh táo hơn một chút.
Chỉ là vừa mới tỉnh dậy đầu óc còn hơi choáng váng, đôi mắt bạc ngơ ngác nhìn Mạnh Thụy Chi một lúc lâu, dường như không hiểu sao trước khi ngủ là Cận Văn Tu, sau khi ngủ sao lại đổi thành người khác rồi.
Nhưng em không nghĩ ngợi gì, chỉ hơi thẳng người dậy, nhẹ nhàng dựa lên người Mạnh Thụy Chi ôm lấy cổ đối phương.
"Thụy Thụy."
Giọng nói mềm mại ấm áp vang lên bên tai, Mạnh Thụy Chi trong nháy mắt mềm lòng đến rối tinh rối mù.
"Còn muốn ngủ nữa không?" Mạnh Thụy Chi cố gắng làm cho giọng nói ôn hòa hơn.
Nhưng cái giọng nói bị tổn thương này của ông ta, dù thế nào cũng không thể phát ra âm thanh dễ nghe được.
Sơ Bạch ôm ông ta lắc đầu, "Không buồn ngủ nữa."
Nói xong, em dựa trên vai Mạnh Thụy Chi không nhúc nhích.
Mạnh Thụy Chi vuốt ve lưng em, cũng không còn bao xa nữa là đến phòng, ông ta bước nhanh mấy bước đưa Sơ Bạch về phòng.
Trong phòng rõ ràng không có ai, nhưng cũng không yên tĩnh.
Chỉ thấy chú chó nhỏ đang ngoạm đồ chơi trên thảm lắc lư rất vui vẻ, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên thấy là Mạnh Thụy Chi và Sơ Bạch, vội vàng chạy tới sủa vang.
Mạnh Thụy Chi đóng cửa lại, cẩn thận cúi người đặt Sơ Bạch xuống.
Chân vừa chạm đất, chú chó nhỏ liền nhào vào lòng Sơ Bạch, lực của nó rất mạnh, khiến Sơ Bạch loạng choạng một cái, may mà Mạnh Thụy Chi ở phía sau đỡ lấy.
"Đừng nghịch." Mạnh Thụy Chi thấp giọng quát.
Chú chó nhỏ làm như không nghe thấy, đuôi vẫy như chong chóng cứ thế chui vào lòng Sơ Bạch.
Sơ Bạch sờ sờ đầu nó, nghiêng đầu nhìn Mạnh Thụy Chi, tuy rằng em không nói gì, nhưng Mạnh Thụy Chi rất nhanh hiểu ra.
Mạnh Thụy Chi chậm rãi ngồi xổm xuống, chỉnh lại mái tóc hơi rối của Sơ Bạch.
Nói ra thì, ông ta cũng đã lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Sơ Bạch.
Đứa trẻ này, thật sự rất đẹp.
"Bây giờ thân thể ta khỏe rồi, thuốc ở đây rất tốt." Mạnh Thụy Chi nhẹ nhàng nói, sờ sờ cái đầu mềm mại của Sơ Bạch, "Vừa rồi chỉ là đi nói chuyện với Điện hạ một chút, sau này ta sẽ luôn ở bên cạnh con."
Sơ Bạch gật đầu, "Con đi theo Thụy Thụy."
Em chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống hiện tại chính là cuộc sống mãi mãi, nơi này quả thật rất tốt, nhưng đối với em mà nói, Mạnh Thụy Chi ở đâu, em mới ở đó.
"Tốt, tốt." Mạnh Thụy Chi ôm em vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng của em.
Nếu có thể, Mạnh Thụy Chi cũng muốn ở bên Sơ Bạch cả đời.
Nhưng dù sao ông ta cũng già rồi, thân thể cũng quá kém, không chắc ngày nào đó sẽ chết.
Mạnh Thụy Chi hy vọng ít nhất trước khi chết, có thể nhìn thấy hiện tại và tương lai của Sơ Bạch, đều tốt đẹp.
Sơ Bạch không nghĩ nhiều như vậy, chỉ ôm chú chó nhỏ yên lặng dựa vào lòng Mạnh Thụy Chi.
Điều này khiến em cảm thấy an tâm.
...
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Sơ Bạch đến phòng Mạnh Thụy Chi, hiếm khi Mạnh Thụy Chi không phải nhanh chóng quay về phòng bệnh để điều trị, em muốn ở bên cạnh ông ta thêm một chút.
Cùng lúc đó buổi tối cũng nhận được thông báo do robot nhỏ gửi đến.
Ngày kia là sinh nhật của phu nhân Cận, hỏi bọn họ có muốn tham gia hay không.
Dù là vợ của Vực chủ, phu nhân Cận cũng không tổ chức sinh nhật hàng năm. Có lẽ phải năm hay mười năm mới có một lần, còn bình thường chỉ là ăn bữa cơm giản dị trong gia đình cho qua ngày.
Nhưng lần này, buổi tiệc sinh nhật được tổ chức dành cho nhiều tinh cầu.
Mạnh Thụy Chi ngừng một chút, sau đó đưa tay nhận lấy thiệp mời.
Thiệp được trang trí rất tinh xảo, bên trong ghi rõ ràng thời gian và địa điểm. Địa điểm tất nhiên là trong thành, còn thời gian... chính là hai ngày nữa.
Điều này cho thấy việc chuẩn bị đã bắt đầu từ mấy ngày trước.
Cùng lúc, robot nhỏ cũng mang tới hai bộ lễ phục.
Mạnh Thụy Chi nhìn qua, bộ lễ phục này được may khá chu đáo, đã tính đến vóc dáng cong gù của ông ta. Nhưng dù như vậy, khi ông ta mặc lên cũng không thể đẹp.
Hơn nữa, ông ta từng là tội phạm bị truy nã ở nhiều tinh vực. Dù bây giờ khả năng bị nhận ra với hình dạng này rất thấp, nhưng một khi bị phát hiện...
Cho dù Bạch Động có muốn bảo vệ ông ta, điều này cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Sơ Bạch.
Suy nghĩ đến đây, Mạnh Thụy Chi chỉ giữ lại thiệp mời dành cho Sơ Bạch, còn thiệp của mình thì trả lại. Tiện thể, ông ta sử dụng chức năng ghi âm của robot để gửi cho phu nhân Cận một lý do hợp lý.
Sơ Bạch đứng bên cạnh khẽ nhăn mũi.
Sau khi robot rời đi, em ôm lấy Mạnh Thụy Chi, nói: "Nếu Thụy Thụy không đi, con cũng không đi."
Sơ Bạch không ngốc, ngược lại em rất nhạy cảm. Suốt thời gian qua, em có thể cảm nhận được sự xa cách mơ hồ từ những người hầu trong thành và những người khác đối với Mạnh Thụy Chi. Em không muốn để Mạnh Thụy Chi bị loại trừ ra ngoài.
"Sơ Bạch." Mạnh Thụy Chi cúi xuống, bế em lên giường. Sau khi đặt em xuống, ông ta nói: "Hồi trẻ, ta có vài kẻ thù, không thể lộ mặt trước đám đông được. Con đi là được rồi."
Vừa nói, ông ta vừa xoa đầu em, "Chơi vui vẻ lên nhé."
Sơ Bạch lắc đầu, cúi đầu xuống, nói: "Con sẽ ở lại với Thụy Thụy."
Em hiểu rõ, nếu có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Em sợ khoảng cách giữa mình và Mạnh Thụy Chi sẽ ngày càng xa.
Mạnh Thụy Chi khẽ thở dài, kéo em vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về vai em: "Ta biết con muốn ở lại với ta, nhưng ta cũng muốn con được vui vẻ."
"Ta hứa với con, chỉ cần còn sống, ta sẽ không rời xa con."
Nghe vậy, Sơ Bạch trừng mắt nhìn ông ta: "Thụy Thụy sẽ luôn sống mà."
Em cảm thấy lời nói của đối phương có gì đó rất kỳ lạ, khiến em không thoải mái.
"Được, được." Mạnh Thụy Chi vội vàng đồng ý, ông ta nắm lấy tay nhỏ của Sơ Bạch, làm động tác ngoéo tay, "Ta sẽ mãi ở bên cạnh con."
Ông ta dỗ dành: "Vậy nên, con theo Điện hạ đi chơi được không? Cứ chơi vui đi. Tiệc tối sẽ được phát trực tiếp một lúc, ta sẽ xem con, thức ăn ở bếp cũng rất ngon, ta thích lắm."
Sơ Bạch cũng nắm lấy tay đối phương, nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Tuy nhiên, em biết rõ, việc mình đi theo có lẽ sẽ tốt hơn. Em mơ hồ hiểu rằng nhờ có thiếu niên mà em và Thụy Thụy mới được ở lại đây.
Nếu em làm mất lòng mẹ của thiếu niên, chắc chắn sẽ không hay.
Hơn nữa, Thụy Thụy còn phải chữa bệnh.
Sơ Bạch nhăn mặt, trông đầy suy tư.
Mạnh Thụy Chi xoa đầu em, trong lòng cảm thấy đau xót. Ông ta lại bế em lên, nhẹ nhàng vỗ về: "Không sao đâu, Điện hạ và phu nhân Cận hiện giờ đều là người tốt, họ sẽ đối xử tốt với con. Ta cũng sẽ luôn ở bên con. Nếu có ngày nào con không thích nữa, ta sẽ dẫn con đi, được không?"
Sơ Bạch vùi đầu vào ngực Mạnh Thụy Chi, nhắm mắt lại.
Em hiểu rõ, mọi thứ em muốn, Thụy Thụy luôn cố gắng mang đến trước mặt em.
Những gì đối phương vừa nói cũng là một điều rất khó khăn, nhưng em tin.
Tuy nhiên, em cũng muốn đối xử tốt với Thụy Thụy.
"Vâng." Cuối cùng, Sơ Bạch không nói gì, chỉ khẽ đáp một tiếng.
Em biết rằng nếu em ở lại vì Thụy Thụy, Thụy Thụy chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Vì thế, em không thể nói ra.
Đợi đến sau này.
Em sẽ có thời gian để giúp Thụy Thụy sống tốt hơn, em sẽ không để Thụy Thụy rời xa mình.
Mạnh Thụy Chi cũng đang mang trong lòng nhiều tâm sự.
Ông ta không thể không nghĩ đến lời của Cận Văn Tu rằng có thể giúp hắn hoặc cha hắn làm việc...
Dù không biết cụ thể là gì, nhưng ông ta cần phải cân nhắc.
Mạnh Thụy Chi đại khái hiểu được, thái độ của mọi người trong thành đối với ông ta và Sơ Bạch hoàn toàn khác nhau, điều này khiến em có cảm giác bất an. Nhưng nếu ông ta có địa vị trong thành, vấn đề này sẽ tự khắc được giải quyết.
Mạnh Thụy Chi an ủi vỗ nhẹ lên lưng Sơ Bạch, rồi bắt lấy con chó nhỏ bên cạnh, nhét nó vào tay em.
Con chó nhỏ rất nghịch ngợm, chui vào lòng em liếm hai cái lên khuôn mặt trắng nõn của em, vẫy đuôi cọ loạn xạ.
Sơ Bạch nhanh chóng bị thu hút sự chú ý.
Tối hôm đó, em ngủ lại bên cạnh Mạnh Thụy Chi.
Đã lâu rồi em không được ngủ cùng đối phương, tối đó, em ngủ rất say.
Ngày hôm sau.
Âm thanh trang trí cho buổi tiệc sinh nhật trong thành lớn hơn nhiều.
Sau khi tỉnh dậy, Sơ Bạch đi theo Mạnh Thụy Chi, cùng ăn những món do robot nhỏ mang đến.
Dù trước đây em thường ăn cùng Cận Văn Tu và phu nhân Cận, nhưng cũng thường xuyên ăn thức ăn do robot mang đến, nên chuyện này không có gì đặc biệt.
Sau khi ăn xong, Sơ Bạch vẫn theo sát bên cạnh Mạnh Thụy Chi, trong khi con chó nhỏ cứ chạy quanh họ không ngừng, thỉnh thoảng lại lao tới cắn một thứ gì đó vì tò mò.
Ban đầu, Sơ Bạch cũng không có cảm giác gì, sự an tâm khi ở bên cạnh Mạnh Thụy Chi đủ để xóa tan mọi thứ. Nhưng càng lâu, em càng cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.
Có vẻ từ khi thức dậy hôm qua, ngoài bữa ăn và lần gặp thoáng qua với Cận Văn Tu, em chưa hề nhìn thấy hắn nữa.
Ở độ tuổi hiện tại, Sơ Bạch đã hoàn toàn có thể đi, chạy và nhảy. Nhưng trong mấy ngày ở bên cạnh Cận Văn Tu, hắn luôn thích bế và quấn quýt lấy em.
Giờ đột nhiên không thấy bóng dáng của hắn, em cảm thấy hơi không quen.
Sơ Bạch nắm tay Mạnh Thụy Chi, vừa đi vừa lơ đãng.
Cho đến khi con chó nhỏ va vào chân em, em mới giật mình tỉnh lại.
"Lại đụng vào rồi." Mạnh Thụy Chi cúi xuống, gõ nhẹ vào đầu con chó nhỏ.
Rõ ràng, chuyện này không phải lần đầu.
Trước đây, khi Sơ Bạch còn nhỏ, đi chưa vững, con chó nhỏ đã làm em ngã. Nhóc tì nhỏ bé ngã uỵch xuống đất, nhưng sau đó lại ngơ ngác đứng dậy, rồi bóp nhẹ con chó nhỏ đang quấn quýt làm nũng xin lỗi trong lòng em, coi như cho qua.
Nhưng Mạnh Thụy Chi vẫn mắng con chó nhỏ một trận.
Con chó nhỏ kêu lên một tiếng, vẫy đuôi, rồi nũng nịu cọ vào ống quần của Sơ Bạch.
Sơ Bạch cúi xuống, bế nó lên.
Quay sang Mạnh Thụy Chi, em nói: "Con muốn về."
Mạnh Thụy Chi tất nhiên chiều theo em, vì Sơ Bạch đang bế con chó nhỏ nên ông ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay em, dẫn em về.
Buổi tối, Sơ Bạch cố ý đến phòng ăn để xem xét, nhưng chỉ thấy phu nhân Cận đang ăn tối ở đó.
Khi thấy Sơ Bạch và Mạnh Thụy Chi, phu nhân Cận vội vàng mời họ đến.
Cuối cùng, Sơ Bạch ngồi xuống bên cạnh phu nhân Cận.
Em ngoan ngoãn cầm muỗng, chăm chú ăn những món mà phu nhân Cận gắp cho.
"Con thích món nào? Món này con có thích không?" Bà vừa nói vừa gắp những món mà thường trẻ con thích ăn vào chén của Sơ Bạch.
Sơ Bạch ăn rất chăm chỉ, hai má phồng lên vì thức ăn, nhưng nhìn thức ăn chất cao trong bát, em có chút bất lực.
Nhưng phu nhân Cận thực sự quá nhiệt tình.
Trời biết bà đã chờ đợi ngày này từ bao lâu rồi.
Càng ở gần, bà càng yêu thích đứa trẻ này. Trước đây bà rất muốn có một cô con gái, nhưng vì một số lý do, đến nay vẫn chưa có.
Vì vậy, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Bạch, bà đã rất thích em.
Đứa trẻ thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả cô con gái mà bà từng tưởng tượng.
Mặc dù, khi biết Sơ Bạch là bé trai, ảo mộng của bà có hơi vỡ tan một chút, nhưng khi nhìn vào gương mặt ấy, bà lại không thể ngừng yêu mến.
Hơn nữa, đứa trẻ này thật đáng yêu, bà luôn muốn ôm em một cái, nhưng Cận Văn Tu luôn giữ em bên mình. Bà không thể tranh với con trai mình, nên chỉ đành nhịn.
Nhịn lâu rồi, bà lại càng thích hơn.
Càng không có được, bà càng khao khát.
Và giờ đây... cuối cùng bà đã chờ được đến lúc con trai mình không có ở đây.
Phu nhân Cận nhìn chằm chằm vào Sơ Bạch một lúc lâu, khiến em cảm thấy có chút rợn người.
Sơ Bạch nhai thức ăn một cách gượng gạo, sau đó lén lút nhìn về phía phu nhân.
Chỉ thấy phu nhân Cận đưa tay xoa xoa tay em, vẻ mặt đầy xót xa, "Cầm cái muỗng này mệt lắm phải không, tay đỏ hết cả rồi."
Sơ Bạch: "?"
Em cúi đầu nhìn vào bàn tay trắng mịn của mình.
Ngay lúc đó, bà đưa tay ra phía trước, "Để ta đút cho con ăn, như thế này vất vả quá."
Bà giống hệt như một người mẹ chiều chuộng con cái.
Sơ Bạch:?
Em không nhịn được mà nhìn lại chiếc muỗng dành cho trẻ em.
Có mệt lắm không? Nhưng em đã được phu nhân Cận bế vào lòng.
Phu nhân Cận rất thích em, đôi tay bà không ngừng cử động, có chút nghịch ngợm. Nếu không phải Mạnh Thụy Chi đang ngồi bên cạnh, có lẽ bà đã bắt đầu véo nắn lung tung rồi.
Tuy nhiên, vì có người ngồi bên cạnh, bà vẫn giữ phong thái của một quý phu nhân. Dù đang bế một đứa trẻ và đút ăn, động tác của bà vẫn rất tao nhã.
Sơ Bạch vừa mới nuốt xuống một miếng thì lại bị đút thêm một miếng khác.
Món ăn rất ngon, nhưng em cảm thấy hơi mệt.
Suy nghĩ vậy, em cố tình nhai chậm rãi.
Ngồi trong lòng phu nhân, Sơ Bạch nhận ra rằng đây là lần hiếm hoi em tiếp xúc gần với một người phụ nữ như vậy. Cảm giác khi ngồi trong lòng Cận Văn Tu và Mạnh Thụy Chi hoàn toàn khác, thân hình của họ cứng hơn, khiến em ngồi có phần không thoải mái.
Ngược lại, lòng phu nhân rất mềm mại, còn tỏa ra một mùi hương dễ chịu.
Chỉ là... mùi này khá giống với mùi thơm nồng trên người chú chó nhỏ của em.
Sơ Bạch khẽ nhíu mũi, cố gắng nhịn không hắt xì.
Phu nhân Cận đối xử với em như thể em là búp bê dễ vỡ, bà dịu dàng đến mức tuyệt đối.
Thế nhưng, không hiểu sao, hình ảnh chú chó nhỏ được "làm đẹp" với chiếc nơ hồng to và căn phòng màu hồng ấm cúng lại hiện lên trong đầu Sơ Bạch, khiến em có cảm giác không mấy dễ chịu.
Quả nhiên, sau bữa tối, bà đã dẫn em đi.
Tất nhiên, trước khi rời đi, bà vẫn rất nhẹ nhàng hỏi ý kiến của em.
Sơ Bạch nhìn Mạnh Thụy Chi, rồi gật đầu đồng ý.
Tiếp xúc với phu nhân Cận một lúc cũng không sao, em cũng không ghét bà.
Ngay sau đó, phu nhân Cận dẫn em về phòng của bà.
Phòng của phu nhân Cận rất đẹp, so với phong cách lạnh lùng của Cận Văn Tu và căn phòng màu hồng công chúa của em, căn phòng của bà giống hệt như con người bà – nhã nhặn và thanh tịnh.
Căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, bên cạnh có một cửa sổ lớn sát đất, rèm cửa trắng đung đưa theo gió, tạo thành những đường cong uyển chuyển.
Phu nhân Cận bế Sơ Bạch lên ghế sofa, nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của em rồi hỏi: "Mai con có dự sinh nhật không?"
Sơ Bạch nhìn phu nhân, lặng lẽ gật đầu.
Phu nhân đã quen với tính cách ít nói của Sơ Bạch, bà mỉm cười dịu dàng: "Vậy Văn Tu đã chuẩn bị quần áo cho con chưa?"
Nghe vậy, Sơ Bạch cũng gật đầu.
Phu nhân khẽ hừ một tiếng: "Nó chuẩn bị không đẹp đâu."
Sơ Bạch không đưa ra ý kiến gì.
Bà liền chuyển giọng, "Ta đã chuẩn bị cho con một bộ mới, lấy ra thử xem được không?"
Sơ Bạch:?
Em ngơ ngác ngẩng đầu nhìn phu nhân.
Trong đầu em bỗng hiện lên hình ảnh chú chó đen đúa được buộc nơ hồng to và mặc áo ghi-lê ren trắng.
Sơ Bạch:...
Em im lặng một lúc, khuôn mặt không có biểu cảm như đang suy tư.
Sau khi do dự một chút, em nhẹ nhàng gật đầu.
Nghĩ rằng, chắc không có vấn đề gì.
Chỉ cần làm phu nhân Cận vui lòng thôi mà.
Sơ Bạch bình thản chấp nhận những gì phu nhân Cận định làm tiếp theo.
...
Hôm nay Cận Văn Tu bận rộn hơn thường lệ, cha hắn giao cho một số việc cần xử lý, còn mẹ thì phải chuẩn bị tiệc sinh nhật. Vì vậy, cả ngày hắn đều bận bịu bên ngoài, mãi đến tối mới có chút thời gian rảnh. Khi về nhà, hắn nghe người hầu nói rằng mẹ đã ăn tối cùng Sơ Bạch.
Vì vậy, Cận Văn Tu chỉ tiện tay lấy hai chai dinh dưỡng uống cho xong.
Hắn nghĩ một lúc, rồi bước đến phòng của Mạnh Thụy Chi, đoán rằng Sơ Bạch có thể ở đó. Nhưng lần này hắn đoán sai. Hắn đến phòng trống.
"Sơ Bạch đâu?" Cận Văn Tu quét mắt nhìn quanh một vòng, giọng điềm tĩnh hỏi.
Không có người ngoài, Mạnh Thụy Chi cũng trở nên thản nhiên hơn nhiều, "Thằng bé ở phòng phu nhân Cận."
Nghe vậy, Cận Văn Tu ngạc nhiên nhướn mày, ánh mắt lướt qua bộ lễ phục trong góc phòng. Hắn tiến lại gần, vừa cầm lên vừa hỏi, "Đã thử chưa, có vừa không?"
Mạnh Thụy Chi lắc đầu, "Chưa."
Cận Văn Tu đặt lễ phục xuống, mới nghe Mạnh Thụy Chi bổ sung thêm, "Trước khi phu nhân rời đi có nói gì đó về việc thử trang phục."
Thực ra, phu nhân Cận chỉ lẩm bẩm một câu nhỏ, nhưng thính giác của Mạnh Thụy Chi rất nhạy, nên ông ta vô tình nghe được.
Tuy nhiên, Cận Văn Tu khựng lại khi nghe đến đó.
Hắn đứng yên tại chỗ một lúc lâu, rồi khẽ thở dài.
Sau đó, hắn quay người rời khỏi phòng và tiến thẳng đến phòng của mẹ mình.
"Cốc, cốc"
Đứng trước cửa phòng, Cận Văn Tu gõ cửa hai lần theo thói quen. Hắn lờ mờ cảm nhận được sự chuyển động trong phòng, nhưng sau khi hắn gõ cửa, bên trong đột nhiên trở nên im lặng.
"Mẹ, mở cửa."
Cận Văn Tu bình thản nói, hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mọi người bên trong đang vội vàng dọn dẹp.
Hắn đứng đợi trước cửa một lúc, rồi mới nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
"Văn Tu... con đến làm gì?" Phu nhân Cận có chút bối rối.
Cận Văn Tu: "..."
Hắn đẩy nhẹ cánh cửa đang bị phu nhân Cận chặn lại, "Con biết mẹ đang làm gì, mẹ mở cửa ra đi."
Phu nhân Cận lặng lẽ liếc sang chỗ khác, ngập ngừng một lúc mới mở cửa.
Ngay khi cánh cửa hé mở một khe nhỏ, Cận Văn Tu đã nhận ra bên trong có những bộ quần áo vương vãi khắp nơi. Đến khi cửa mở hoàn toàn, cảnh tượng còn tệ hơn hắn tưởng tượng.
Chỉ thấy sàn nhà rải rác đủ loại váy nhỏ và áo choàng lụa, cùng với các món phụ kiện nhỏ, nhiều đến mức gần như không có chỗ đặt chân.
Dù đã lường trước, nhưng Cận Văn Tu vẫn không kìm được mà đưa tay lên xoa trán.
Hắn không ngần ngại đẩy cửa bước vào, khiến phu nhân Cận giật mình, vội nói, "Đừng giẫm lên đồ."
Cận Văn Tu: "..."
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, ngay lập tức phát hiện ra một dáng hình nhỏ nhắn đang ngồi trên giường. Hắn bước nhanh tới.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy trên chiếc giường lớn phủ màn lụa mềm mại, có một "búp bê" tinh xảo ngồi ngay ngắn.
"Búp bê" mặc một chiếc váy công chúa cổ điển màu xanh trắng, được trang trí bằng ren và hoa hồng tinh tế. Sau lưng có một chiếc nơ to, mái tóc dài màu trắng xõa xuống, che khuất một phần chiếc nơ, tạo cảm giác mờ ảo.
Tóc của "búp bê" được chải chuốt gọn gàng, phía sau còn đính những viên ngọc trai nhỏ, nhưng đầu vẫn trống rỗng, chỉ có một chiếc kẹp tóc đơn giản. Nhìn vào đống phụ kiện rải rác xung quanh, rõ ràng là còn chưa hoàn thành việc trang trí.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, "búp bê" khẽ nghiêng đầu, đôi mắt bạc nhìn chằm chằm vào hắn.
"Mẹ..."
Cận Văn Tu nghẹn lời. Hắn đột nhiên nhớ lại khi còn nhỏ, hắn cũng từng bị mẹ bế lên giường, dùng những thứ này để thử cho hắn. Nhưng sau khi lục tung cả tủ quần áo, mẹ hắn cuối cùng vẫn phải thất vọng thu dọn đồ lại vì gương mặt lạnh lùng của hắn.
Nhưng Sơ Bạch thì khác. Dù không biểu cảm nhiều, nhưng em rất đẹp, giống như một búp bê tinh xảo.
Hơn nữa, khác với cảm giác khó chịu mà Cận Văn Tu luôn mang lại, Sơ Bạch lại toát lên vẻ dịu dàng, chỉ có điều em mang một cảm giác lạnh lẽo.
"Mặc thử một chút thôi mà." Phu nhân Cận ngượng ngùng nói, đi tới bên giường bế Sơ Bạch vào lòng, vuốt ve yêu thương, "Dễ thương quá mà."
Thật ra, phu nhân Cận nói không sai.
Sơ Bạch thật sự rất xinh đẹp, giống như búp bê tinh xảo nhất trong tủ kính vừa bừng tỉnh.
"Con đã từng nhắc mẹ về giới tính của em ấy rồi mà." Cận Văn Tu nói.
Phu nhân Cận ôm chặt "búp bê" không chịu buông, "Chỉ lần này thôi, đợi khi đứa bé lớn hơn thì mẹ sẽ không làm thế nữa."
Bà cũng hiểu rằng nếu lớn hơn, việc này sẽ dễ gây nhầm lẫn về nhận thức giới tính.
Nhưng thật sự là... quá đẹp. Bà luôn mong có một cô con gái.
Vẻ mặt Sơ Bạch vô cảm lướt nhìn hai người, trong lòng chẳng chút xúc động. Đối với em, đây chỉ là việc mặc thử quần áo cùng phu nhân Cận mà thôi, chỉ có điều ngồi lâu hơi mệt.
Em muốn đi ngủ rồi.
Phu nhân Cận ôm Sơ Bạch không nỡ rời, vẫn muốn hoàn thiện những món trang sức cuối cùng. Bà chọn lựa rất lâu trên kệ bên cạnh, từng chút một làm phong phú thêm đồ trang trí trên đầu Sơ Bạch.
Khi hoàn thành xong xuôi, bà vỗ nhẹ tay, "Ngày mai sẽ mặc bộ này nhé."
Cận Văn Tu:...
Hắn nhìn ánh mắt không gợn sóng của Sơ Bạch, cuối cùng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu vậy, thời gian không thể quá lâu, những món đồ này của mẹ không nhẹ đâu."
Trẻ con mặc lâu sẽ mệt.
Phu nhân Cận cũng hiểu điều này, liên tục gật đầu, "Làm sao mẹ nỡ để đứa bé này mệt chứ."
Nói rồi, bà không kìm được ôm Sơ Bạch vào lòng, khẽ cọ nhẹ, bà thực sự yêu thích vô cùng.
Tuy nhiên vào buổi tối, bà vẫn để Cận Văn Tu đưa Sơ Bạch đi trước.
Lúc này hắn bế Sơ Bạch, như đang bế một búp bê cỡ lớn.
Sơ Bạch gục trên vai hắn, lặng lẽ tháo một chiếc kẹp tóc hơi chặt ra nắm trong tay.
"Có nặng không?" Cận Văn Tu phát hiện ra, tiện tay giúp em tháo thêm vài cái nữa.
Sơ Bạch im lặng vùi mặt vào cổ hắn, "Cũng được."
Thực sự cũng tạm ổn, xét đến việc em còn nhỏ, phu nhân đã cố gắng chọn những món nhẹ hơn.
Cận Văn Tu đưa em về phòng, tháo hết đồ trên người em xuống, thu gọn vào chiếc hộp bên cạnh, ngày mai hắn phải hoàn nguyên từng món một cho mẹ.
Sơ Bạch đã lâu không ngủ ở chỗ Cận Văn Tu, em cuộn mình vào chăn, mùi hương quen thuộc khiến em cảm thấy rất dễ chịu.
Chẳng mấy chốc sau, Cận Văn Tu cũng chui vào, ôm em vào lòng.
Cằm hắn khẽ tựa lên đỉnh đầu em.
"Mẹ có vài sở thích nhỏ, nếu em không thích thì cứ nói với anh." Cận Văn Tu vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Sơ Bạch vừa khẽ nói.
Sơ Bạch vùi mình trong lòng hắn, gật đầu qua loa, trong lòng cũng chẳng có suy nghĩ gì.
Đêm đó, em ngủ rất bình yên.
...
Ngày hôm sau.
Trí nhớ của Cận Văn Tu cực kỳ tốt, hắn gần như hoàn nguyên từng chi tiết trang phục mà phu nhân Cận đã cho Sơ Bạch mặc tối qua.
Rồi nắm tay "búp bê" rời khỏi phòng.
Buổi tiệc sắp bắt đầu, khách khứa bên ngoài lần lượt đến thành, Cận Văn Tu dắt Sơ Bạch rời khỏi nơi ở của họ, hướng đến địa điểm tổ chức tiệc, chỉ là giữa đường, Sơ Bạch bị giữ lại.
Phu nhân Cận nói rằng, lát nữa bà muốn cùng Sơ Bạch xuất hiện.
Bà nhìn đứa trẻ được trang điểm tỉ mỉ, ánh mắt tràn đầy yêu thích không giấu nổi.
Cận Văn Tu nhìn mẹ trong bộ trang phục lộng lẫy, trao tay Sơ Bạch cho bà.
Sau đó quay người đi đến địa điểm, tiếp đón khách khứa đến từ các tinh cầu khác nhau.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là tại đây, hắn cũng gặp được người quen — Cảnh Lan.
Cảnh Lan lớn hơn hắn vài tuổi, nếu nhớ không nhầm thì chỉ vài năm nữa, gã sẽ giết sạch cha mẹ và gia tộc của mình để đoạt lấy ngôi vị vực chủ.
Cận Văn Tu từ xa liếc nhìn gã một cái. Giờ đây, Cảnh Lan trông có vẻ đã chín chắn hơn. Bên cạnh gã là một đứa trẻ rõ ràng nhỏ tuổi hơn, có mái tóc trắng.
Cận Văn Tu nheo mắt lại, rồi khẽ cười nhạt, quay đi. Không sao, ở kiếp này, Cảnh Lan sẽ không còn cơ hội lên ngôi nữa. Sự diệt vong của Linh Khung cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Sau khi các vị khách lần lượt vào hội trường, phu nhân Cận là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, xuất hiện cuối cùng. Bà được trang điểm sang trọng và quý phái trong chiếc váy dài lộng lẫy, đính vô số trang sức. Nhưng điều thu hút sự chú ý không kém là người đang nắm tay bà đi bên cạnh.
Đó là một đứa trẻ mặc váy áo lộng lẫy, giống như một búp bê, được bà nắm tay đi sát bên.
"Phu nhân Cận, đây là con gái nhà bà sao?" Một người phụ nữ quen biết với phu nhân Cận bước tới hỏi, ánh mắt nhìn đứa trẻ tràn đầy ngạc nhiên và kinh ngạc.
Có người mở lời trước, rồi đến người thứ hai, thứ ba. Ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thích từ các quý phu nhân khiến phu nhân Cận vô cùng thỏa mãn. Bà cũng không phản bác, chỉ mỉm cười gật đầu. Dù sao, đó cũng chỉ là "con gái" trong một ngày.
Sơ Bạch đứng yên ngoan ngoãn như búp bê xinh đẹp, để mặc cho các phu nhân cúi xuống trêu đùa.
"Mái tóc của đứa trẻ này là phu nhân đặc biệt đặt làm sao? Màu đẹp quá," Một tiểu thư quý tộc nói.
Phu nhân Cận lắc đầu, "Là tự nhiên đấy, đặt làm sao có màu đẹp thế này."
"Đứa bé thật xinh đẹp, tôi có thể chạm vào một chút không?"
"Xin lỗi, đứa bé này sợ người lạ."
...
Cận Văn Tu đứng từ xa nhìn thấy mẹ hắn đang nắm tay Sơ Bạch, bị vây quanh bởi các cô gái quý tộc. Hắn vừa tiếp đón khách, vừa âm thầm tính toán thời gian để dẫn Sơ Bạch rời đi. Thật ra, việc tiếp khách đáng ra là trách nhiệm của cha hắn, nhưng không hiểu sao hôm nay lại đến trễ như vậy. Có lẽ ông đã bị chuyện gì đó làm trì hoãn. Nếu là ngày thường, mẹ hắn chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng hôm nay bà đã dồn hết tâm trí vào Sơ Bạch, đến mức có lẽ bà còn quên mất cha hắn.
Đến khi tiệc đã diễn ra được nửa chặng đường, Cận Văn Tu canh thời điểm thích hợp, tìm một lý do để rút lui và bế Sơ Bạch ra khỏi đám đông.
Khi cả hai dần rời khỏi trung tâm náo nhiệt, ngay cả Sơ Bạch cũng không kìm được mà mệt mỏi gục đầu lên vai Cận Văn Tu, nhẹ nhàng thở phào.
Cận Văn Tu an ủi, vuốt ve đầu em. Chỉ là mẹ hắn không biết từ lúc nào đã lén xịt nước hoa lên người Sơ Bạch, khiến trên người em giờ thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ.
Khi đưa Sơ Bạch đến phía sau hội trường, Mạnh Thụy Chi đã đứng chờ sẵn ở đó. Không biết ông ta đã chọn một góc tối từ lúc nào, lặng lẽ quan sát tình hình trong tiệc từ xa, cho đến khi Cận Văn Tu bế Sơ Bạch đến trước mặt, ông ta mới bước ra vài bước khỏi bóng tối.
"Cảm ơn Điện hạ."
Mạnh Thụy Chi đón lấy Sơ Bạch. Có lẽ do bộ váy và phụ kiện, đứa trẻ vốn gầy gò nhẹ nhàng này giờ đây lại có vẻ nặng nề hơn một chút khi ôm vào lòng.
"Hai người đi nghỉ ngơi đi. Tôi đã sắp xếp robot, lát nữa sẽ đến tìm hai người," Cận Văn Tu nói.
Mạnh Thụy Chi khẽ cúi đầu, "Cảm ơn."
Nói xong, ông ta bế Sơ Bạch rời đi.
Ông ta không đến phòng nghỉ mà đi thẳng tới một khu vườn yên tĩnh phía sau. So với sự ồn ào náo nhiệt của tiền sảnh, nơi này quả thật thanh tịnh hơn nhiều.
Mạnh Thụy Chi tìm một chỗ có bàn đá, lau sạch chiếc ghế bên cạnh rồi để Sơ Bạch ngồi xuống, còn ông ta thì ngồi ngay xuống chỗ đối diện.
"Mệt không?" Mạnh Thụy Chi vừa hỏi vừa đưa tay mân mê món đồ trang sức cầu kỳ trên đầu Sơ Bạch. Nhìn độ sáng bóng của những viên ngọc trai này, e rằng mỗi viên cũng phải đến cả vạn tiền sao.
Sơ Bạch lắc đầu. Ngồi một lúc, em thấy hơi khó chịu nên đứng dậy, đi tới bãi cỏ bên cạnh. Em nhớ phu nhân Cận đã nói bộ quần áo này không sợ bẩn, cứ thoải mái vận động. Vậy nên, Sơ Bạch cứ thế ngồi phịch xuống bãi cỏ.
Nơi này rất rộng rãi, ngồi trên bãi cỏ có thể nhìn thấy bầu trời bao la phía trên. Khi có gió thổi qua, cảm giác cũng rõ ràng hơn.
Vài giây sau, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt. Mạnh Thụy Chi cũng ngồi xuống bên cạnh em. Sơ Bạch nghiêng đầu nhìn rồi nhích lại gần. Nhìn từ xa, trông hai người như đang dựa vào nhau.
Không lâu sau, từ đâu chẳng biết, một chú chó nhỏ đột nhiên lao ra từ bụi cỏ, cả người dính đầy cỏ dại, nhào tới người Sơ Bạch. Không biết lúc nãy nó chạy đi chơi ở đâu. Sơ Bạch túm lấy chú chó nhỏ, mân mê một lúc, rồi kéo kéo chiếc nơ bướm nổi bật trên người nó, sau đó ôm vào lòng.
"Thụy Thụy." Sơ Bạch đột nhiên lên tiếng, em nghiêng đầu nhìn Mạnh Thụy Chi, nhẹ giọng hỏi: "Sau này chúng ta sẽ luôn tốt đẹp như vậy chứ?"
Mạnh Thụy Chi vẫn luôn nhìn Sơ Bạch, lúc này đột nhiên chạm phải ánh mắt của em, ông đưa tay lên xoa đầu Sơ Bạch.
"Sẽ mà."
Nhìn Sơ Bạch bây giờ tốt hơn lúc ở tinh cầu rác biết bao nhiêu, trong lòng ông ta cũng không khỏi dấy lên hy vọng. Ở đây, Sơ Bạch được ăn ngon, ngủ yên, có được những thứ mà hầu hết mọi người đều không có được. Ông ta hy vọng có thể mãi mãi như vậy.
Sơ Bạch ôm chú chó nhỏ, lặng lẽ dựa vào người Mạnh Thụy Chi.
Nhìn dáng vẻ này của em, Mạnh Thụy Chi không khỏi nhớ tới ánh mắt của phu nhân Cận khi nhìn Sơ Bạch. Ông ta rất quen thuộc với ánh mắt đó, giống như đang nhìn đứa con của chính mình vậy. Ấm áp, dịu dàng.
Hơn nữa, với khả năng thấu hiểu lòng người của mình, Mạnh Thụy Chi có thể cảm nhận được phu nhân Cận là một người nhân hậu, mềm lòng. Ông ta nghĩ, chỉ cần có phu nhân Cận, Sơ Bạch có lẽ sẽ có thể sống tốt.
Ngược lại, ánh mắt của Cận Văn Tu lại nguy hiểm hơn nhiều. Hoàn toàn không giống phu nhân Cận, thật lòng coi Sơ Bạch như con ruột.
Mạnh Thụy Chi nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai nhỏ bé của Sơ Bạch, ôm đứa trẻ vào lòng. Chú chó nhỏ không biết có phải vì mệt quá hay không mà cứ thế ngủ thiếp đi.
Gió ở đây hơi mạnh, thổi vào người có chút lạnh lẽo. Xung quanh yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn lại ba người bọn họ trên thế gian này.
Không biết bao lâu sau, Mạnh Thụy Chi ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng. Ông ta thấy một chấm đen từ xa đang dần tiến lại gần.
Đến gần hơn, ông ta mới nhìn rõ. Là Cận Văn Tu đang dẫn theo một robot nhỏ. Ban đầu, hắn nói đã sắp xếp robot, vậy mà bây giờ lại tự mình đi theo.
Cận Văn Tu thấy bọn họ ngồi trên bãi cỏ cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ đầu robot. Robot nhỏ lập tức trải một tấm khăn trải bàn trước mặt, rồi lần lượt bày thức ăn lên. Sau đó, Cận Văn Tu cũng vén áo ngồi xuống đối diện bọn họ.
"Điện hạ." Mạnh Thụy Chi cầm lấy ấm trà bên cạnh rót cho hắn một tách. Ban đầu ông ta tưởng sẽ là rượu, thấy là trà nên có chút ngạc nhiên.
Cận Văn Tu cũng không khách khí nhận lấy, sau đó từ trong ngực lấy ra hai chiếc thiết bị đầu cuối, đưa cho Mạnh Thụy Chi, "Đây là giấy chứng nhận cư dân thành Động Tâm tôi đã làm cho hai người."
Mạnh Thụy Chi cầm lấy thiết bị đầu cuối xem qua, bên trong còn chu đáo kèm theo sách hướng dẫn. Ông ta đặt cả hai chiếc vào lòng Sơ Bạch, định bụng về nhà rồi từ từ nghiên cứu.
"Điện hạ chắc hẳn còn việc khác."
Mạnh Thụy Chi nói tiếp.
Cận Văn Tu cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: "Tôi muốn đưa Sơ Bạch đến học viện ở tinh cầu A Tháp, ông thấy thế nào?"
Tuy thành Động Tâm là thành chính của Bạch Động, nhưng ở đây không có học viện. Hiện tại, học viện tốt nhất và lớn nhất trong tinh vực Bạch Động chính là tinh cầu A Tháp kế bên. Học viện quý tộc ở đó nổi tiếng khắp tinh vực, rất nhiều chủ tinh vực sẽ đưa con cái của mình đến đó học tập.
Đương nhiên, Cận Văn Tu chưa từng đến đó, hắn không cần. Từ nhỏ hắn đã được học tại nhà, nhưng nếu là Sơ Bạch thì...
"Tuy Sơ Bạch tính tình trầm lặng, nhưng em ấy không sợ người lạ. Gửi em ấy đến học viện, ngoài những khóa học mà em muốn học, thì việc quen biết thêm nhiều người cũng là điều tốt. Sau này dù muốn đi theo con đường nào, có lẽ cũng sẽ có chút quan hệ."
Nhân mạch, với tư cách là Điện hạ của Bạch Động, Cận Văn Tu căn bản không thiếu những thứ này.
Nhưng Sơ Bạch "thiếu".
Hắn biết mối quan hệ và môi trường như thế nào sẽ khiến Sơ Bạch thoải mái và an toàn hơn, hắn muốn tạo ra môi trường như vậy. Những gì Sơ Bạch từng có, bây giờ chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Đồng thời, cũng là để cho Mạnh Thụy Chi cảm giác an toàn.
So với việc để Sơ Bạch chỉ có một mình Cận Văn Tu bên cạnh, rõ ràng là để Sơ Bạch có các mối quan hệ và thế lực của riêng mình sẽ tốt hơn.
Mà Mạnh Thụy Chi cũng hiểu điều này.
Ông ta hiểu rõ Cận Văn Tu đang cố tình cho họ một sự "an toàn".
Rõ ràng chỉ là đưa Sơ Bạch đến học viện, nhưng cũng ẩn chứa nhiều tâm tư.
Mạnh Thụy Chi không khỏi khẽ thở dài, vị Điện hạ của Bạch Động này, quả thật không đơn giản.
"Điện hạ đã suy xét rất chu toàn." Mạnh Thụy Chi nắm lấy tay Sơ Bạch, đáp lời Cận Văn Tu.
Cận Văn Tu gật đầu, "Chuyện này tôi sẽ sắp xếp, chỗ ở bên đó cũng sẽ lo liệu ổn thỏa, đến lúc đó ông cũng có thể ở lại đó."
Mạnh Thụy Chi nhất thời nghẹn lời, có lẽ không ngờ đối phương lại chu đáo đến vậy.
Cuối cùng ông ta cũng chỉ gật đầu.
Mấy người họ vây quanh nhau yên lặng ăn một lúc, chú chó nhỏ bên cạnh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, cũng bắt đầu ăn phần của mình.
Sơ Bạch thỉnh thoảng lại nhặt những thứ chú chó con làm rơi ra khỏi bát bỏ vào lại, rồi lại xoa xoa cái đầu đen đen ấy.
Lúc này, bầu không khí lại trở nên hài hòa và yên tĩnh lạ thường.
Mạnh Thụy Chi cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dùng bữa xong, Mạnh Thụy Chi bế Sơ Bạch vào lòng, rất thành thạo dỗ em ngủ. Cận Văn Tu ngồi yên lặng đối diện, như thể đã dự đoán trước được hành động của đối phương, kiên nhẫn chờ đợi.
"Điện hạ." Một lát sau, quả nhiên Mạnh Thụy Chi mở lời. Ông ta nhẹ nhàng ôm Sơ Bạch, trong động tác và ánh mắt đều toát lên sự trân trọng. Ông ta chậm rãi nói: "Đứa trẻ này theo tôi từ nhỏ, không có bữa ăn no giấc ngủ yên."
"Thân phận của tôi ngài cũng biết, đời này tôi không thể mang lại cho thằng bé một cuộc sống bình yên."
Nói đến đây, Mạnh Thụy Chi ngừng lại đôi chút.
Cận Văn Tu vẫn im lặng lắng nghe, không đưa ra câu trả lời.
Một lúc sau, Mạnh Thụy Chi mới tiếp tục: "Tôi không tin tưởng ngài."
"Nhưng tôi chỉ có thể tin tưởng ngài."
"Ngài là người duy nhất mà tôi biết có thể mang lại tương lai cho thằng bé."
"Điện hạ... xin ngài hãy đối xử tốt với Sơ Bạch."
Mạnh Thụy Chi ôm chặt lấy Sơ Bạch, cúi gập người trước mặt Cận Văn Tu. Ông ta biết rằng việc để Sơ Bạch ở lại đây đã là chuyện không thể thay đổi. Hơn nữa, Cận Văn Tu không phải là người dễ đối phó.
Quan trọng nhất là, cho đến giờ, Cận Văn Tu thực sự đối xử rất tốt với Sơ Bạch. Ngay cả Mạnh Thụy Chi cũng muốn đặt một chút niềm tin nhỏ bé của mình vào lúc này.
Ánh mắt Cận Văn Tu dừng lại trên người ông ta rất lâu. Tiếng cỏ xào xạc dưới chân vang lên, hắn chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt Mạnh Thụy Chi. Sau đó, hắn quỳ một chân xuống, từng chữ một nói rõ ràng.
"Mạnh Thụy Chi, chỉ cần ông tin tưởng tôi, thì điều ông mong muốn sẽ trở thành sự thật."
Hắn luôn như vậy, thể hiện sự tự tin mạnh mẽ và thái độ như nắm chắc mọi việc trong tay, khiến người ta quên mất tuổi tác của hắn.
Mạnh Thụy Chi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục nhìn thẳng vào Cận Văn Tu. Sau một hồi im lặng, dường như ông ta cũng đã đưa ra quyết định trong lòng.
"Được, Điện hạ, chỉ cần ngài thực hiện lời hứa, tôi sẽ không ngại xông pha vì Bạch Động."
"Ông nặng lời rồi." Cận Văn Tu cười nhạt, "Bạch Động không làm những việc bẩn thỉu ấy."
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn nhanh chóng xua tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi. Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên vai Mạnh Thụy Chi.
"Được rồi, Sơ Bạch cũng ngủ rồi, để tôi bế em ấy về."
"Vừa nãy trông ông ăn không nhiều, tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thêm đồ ăn cho ông. Sau đó, tối nay chúng ta sẽ bắt đầu đợt trị liệu tiếp theo, bác sĩ vẫn đang chờ."
Nghe vậy, Mạnh Thụy Chi cũng thả lỏng phần nào. Ông ta khẽ gật đầu, cẩn thận trao Sơ Bạch vào tay Cận Văn Tu.
Cận Văn Tu dặn dò robot đưa Mạnh Thụy Chi đi ăn rồi ôm Sơ Bạch đi về hướng khác. Lúc này, chú chó nhỏ cũng chạy theo. Khi đã đi được một đoạn, Cận Văn Tu bỗng dừng lại, cúi đầu khẽ nói: "Chúng ta đã đi đủ xa rồi."
Lúc này, Sơ Bạch, người lẽ ra đã ngủ, lại từ từ mở mắt. Đôi mắt bạc của em ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Cận Văn Tu.
Em có chút ngạc nhiên, tại sao mình có thể qua mắt được Thụy Thụy, mà lại không qua mắt được Cận Văn Tu.
"Độ cong của ngón tay em không đúng, độ cong khi thật sự ngủ say và khi giả vờ ngủ không giống nhau." Cận Văn Tu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sơ Bạch, chậm rãi nói.
Sơ Bạch: "..."
Phải thừa nhận là Sơ Bạch giả vờ rất giống, nhưng vẫn không thể qua mắt được Cận Văn Tu.
"Sao vậy, lo lắng cho ông ấy à?"
"Ông ấy", dĩ nhiên là chỉ Mạnh Thụy Chi.
Sơ Bạch do dự vài giây, rồi gật đầu.
Em có thể cảm nhận được Thụy Thụy đang cố tình ru em ngủ, em cũng thuận theo ý của Thụy Thụy, muốn biết Thụy Thụy muốn làm gì.
Nghĩ đến những lời Mạnh Thụy Chi vừa nói, Sơ Bạch không khỏi cúi đầu, cảm thấy có chút khó chịu.
Em thật sự không thể chấp nhận việc Thụy Thụy vì em mà hạ mình cầu xin như vậy.
Cận Văn Tu cúi người đặt em xuống, chỉnh lại chiếc váy nhỏ của Sơ Bạch, nhẹ giọng nói: "Bởi vì ông ấy yêu em."
Giống như biết Sơ Bạch đang nghĩ gì, hắn đáp lời.
Sơ Bạch đột nhiên nhìn hắn.
"Ông ấy cam tâm tình nguyện làm vậy, chỉ cần ông ấy có thể nhận được hồi đáp, thì chỉ vài lời cầu xin có đáng là gì." Cận Văn Tu nói tiếp, hắn xoa xoa khuôn mặt Sơ Bạch.
"Nhưng mà em..." Nghe vậy, Sơ Bạch nhíu mày, có chút vội vàng muốn nói gì đó.
Cận Văn Tu lại ngắt lời: "Em là tất cả của ông ấy."
"Chỉ cần em sống tốt, ông ấy sẽ hạnh phúc."
Ánh mắt Sơ Bạch khẽ động.
Không phải Sơ Bạch không hiểu, em biết Mạnh Thụy Chi đối xử tốt với em.
Nhưng em cũng chưa bao giờ dám chắc chắn về tầm quan trọng của mình đối với Mạnh Thụy Chi như vậy.
"Phải sống thật tốt." Cận Văn Tu xoa đầu Sơ Bạch, "Ông ấy sẽ hạnh phúc."
Nghe vậy, Sơ Bạch im lặng.
Em cụp mắt xuống, dường như đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Ngay khi Cận Văn Tu nắm lấy tay em định dắt về, thì thấy Sơ Bạch đột nhiên ôm lấy cánh tay hắn trước khi hắn đứng dậy.
"Vậy còn anh..."
Sơ Bạch ôm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: "Những lời anh nói..."
"Anh trai."
Hai chữ cuối cùng em nói rất nhỏ, ánh mắt hơi lảng tránh có chút ngượng ngùng.
Tuy rằng đêm hôm đó đã gọi như vậy, nhưng sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, em lại không gọi nữa, dù sao vẫn còn hơi xấu hổ.
Cận Văn Tu ngừng thở trong giây lát, sau đó mỉm cười nói: "Đương nhiên là thật rồi."
Hắn tiến đến gần, hôn lên trán Sơ Bạch, "Anh cũng sẽ là người yêu em nhất."
Sơ Bạch ngẩn người, ngay sau đó đã được hắn bế lên bằng một tay.
Vì quán tính, em đột nhiên úp mặt vào vai hắn.
Chỉ nghe hắn nói: "Đi thôi, mẹ còn để dành cho em ít bánh ngọt."
Nhưng Sơ Bạch đã không còn nghe rõ câu này nữa.
Sơ Bạch sờ sờ cổ Cận Văn Tu, vùi mặt vào đó.
Đôi mắt màu bạc khẽ chớp, có chút mơ màng.
Người... yêu nhất sao?
...
Ở góc khuất mà Sơ Bạch không nhìn thấy, tâm trạng Cận Văn Tu rất phức tạp.
Thật ra khi nói giúp Mạnh Thụy Chi, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Hắn không vui vì Mạnh Thụy Chi có thể thẳng thắn bày tỏ tình yêu với Sơ Bạch như vậy, còn hắn thì không thể.
Thân phận hiện tại của hắn vẫn chưa đủ.
Tuy nhiên, những lời nói sau đó của Sơ Bạch ít nhiều cũng an ủi hắn phần nào, coi như tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.
Nói đến việc hắn có thể quen thuộc với cách Sơ Bạch giả vờ ngủ như vậy...
Là bởi vì lúc trước, khi hai người ở trên giường, khi thì Sơ Bạch thật sự ngủ, khi thì giả vờ ngủ, lẫn lộn vào nhau.
Ngủ thật là vì thật sự mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Giả vờ ngủ... là vì muốn trốn tránh.
Phải nói là, hắn đã thật sự bị lừa hai lần.
Nghĩ đến đây, Cận Văn Tu liếc nhìn cục bông trắng đang vùi vào cổ mình.
Ừm, sẽ không bị lừa nữa.