Mạnh Thụy Chi, đó là tên của "ông lão".
Tuy nhiên, ông ta chỉ trông già nua bên ngoài. Mái tóc hoa râm, cơ thể tàn tạ, thoạt nhìn như không sống được bao lâu, nhưng thực tế ông ta mới chỉ ngoài 50.
Từ nhỏ, ông ta đã lăn lộn ở tầng đáy xã hội trên một tinh cầu bị bỏ hoang gần tinh vực, nơi mà quy luật cá lớn nuốt cá bé ngự trị ngay từ khi ông ta sinh ra.
Ở nơi đó, chỉ cần có thể sống sót, chính là kẻ mạnh.
Mạnh Thụy Chi không chỉ tồn tại, mà còn khó khăn lắm mới gây dựng được một lực lượng trung thành theo mình khi mới hai mươi tuổi.
Sau đó, vì ông ta và những người theo ông...
Một cơ hội tình cờ đã đưa ông ta và đồng bọn rời khỏi tinh cầu hoang vắng để gia nhập vào băng hải tặc không gian, từ đó bước vào một cuộc sống vừa nguy hiểm vừa giàu có hơn.
Họ không từ một tội ác nào trong vũ trụ bao la, cướp bóc, giết chóc, khiến người người khiếp sợ, biến sắc.
Mạnh Thụy Chi thực sự tận hưởng điều đó.
Ông ta là một kẻ ác bẩm sinh, một kẻ cướp đoạt bẩm sinh.
Những ngày tháng tiêu dao đó kéo dài rất lâu.
Họ cướp đoạt tất cả những gì mình muốn, phá hủy tất cả những gì mình chán ghét, họ sát hại sinh linh, họ tàn phá sự sống.
Nhưng rồi, có lẽ là quả báo sau khi gây ra quá nhiều tội ác, hoặc cũng có thể chỉ là một lần sơ sẩy hiếm hoi.
Họ không phải chưa từng bị điều tra hay truy đuổi bởi một số tinh vực, cũng không phải chưa từng mất đi đồng đội.
Nhưng lần này, đặc biệt nghiêm trọng.
Không phải bị quân đội của một tinh vực nào đó bắt giữ, mà là đụng độ với một thế lực cướp biển còn mạnh hơn họ.
Cùng là kẻ ác, kẻ địch chỉ tàn độc và man rợ hơn họ mà thôi.
Hải tặc đoàn của Mạnh Thụy Chi gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, mỗi người đều bị tra tấn dã man đến chết.
Mạnh Thụy Chi cũng không ngoại lệ, ngón tay ông ta bị chặt đứt, xương đùi bị đánh gãy, một con mắt bị móc sống.
Ông ta phải chịu đựng mọi hình thức tra tấn.
Không biết nên nói ông ta xui xẻo hay may mắn.
Ông ta là người bị tra tấn lâu nhất, đau đớn nhất, nhưng cũng là người duy nhất tìm được cơ hội trốn thoát.
Sau khi thoát khỏi tay kẻ thù, ông ta hoàn toàn sống cuộc sống lẩn trốn như một con chuột cống hôi hám.
Ông ta không phải không nghĩ đến việc gia nhập một băng hải tặc khác, nhưng ông ta cũng hiểu rõ với tình trạng tàn phế hiện tại, ngay cả khi quy phục, ông ta cũng chỉ bị lợi dụng rồi trả về.
Ông ta không dám đánh cược.
Cuối cùng, ông ta lưu lạc đến một tinh cầu bị bỏ hoang xa xôi nhất.
Tinh cầu rác.
Khác với những tinh cầu cấp thấp khác, nơi đây thậm chí còn không có quản lý.
Nơi này hoàn toàn bị lãng quên và bỏ rơi, ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị ném một ít rác thải, không còn gì khác.
Sau khi Mạnh Thụy Chi trốn đến đây một thời gian, khi những kẻ truy sát ông ta dần dần biến mất, mới bắt đầu lộ diện, và dần dần định cư trên hành tinh này.
Ông ta quay lại con đường cũ.
- Giết chóc, cướp bóc.
Đó vốn dĩ cũng là quy luật của tinh cầu này.
Mạnh Thụy Chi tuy rằng tàn phế một nửa, nhưng kinh nghiệm phong phú của vẫn giúp ông ta chiến đấu tốt, ông ta gia nhập vào một băng nhóm địa phương, trở thành trợ thủ đắc lực của thủ lĩnh.
Cuộc sống ở đây tuy không bằng trước kia, nhưng ít nhân tài, ít cạnh tranh, chỉ cần có thể giết chết vài kẻ ngáng đường, là có thể nhận được một lượng lớn thức ăn mỗi ngày, sống khá thoải mái.
Nơi này cũng phù hợp với ông ta hiện tại, đã tàn tạ đi nhiều.
Vài năm sau, ông ta lại bị thương thêm vài lần, con mắt còn lại cũng bị mù một nửa.
Cho đến một lần, ông ta làm việc không thuận lợi, hơn nữa thủ lĩnh thấy ông ta ngày càng nhiều thương tích, tuổi tác ngày càng cao, trở nên vô dụng, không chút do dự vứt bỏ ông.
Mạnh Thụy Chi lại một lần nữa sống cuộc sống lang bạt.
Lúc này ông ta đã mang đầy thương tích, sống cũng không còn lâu nữa.
Mạnh Thụy Chi thực sự đã nhìn thấu, cả đời này gây ra biết bao tội ác, miễn cưỡng sống đến bây giờ, không có gì hối tiếc, không có gì ràng buộc.
Ông ta không có gì, cũng không sợ mất gì.
Có thể sống thêm một ngày là một ngày, sống không nổi nữa cũng là số mệnh.
Số mệnh của ông ta, đến đây là hết.
Ôm lấy suy nghĩ đó, ông ta trở thành một kẻ lang thang thực sự, đói thì cướp, mệt thì ngủ, không tắm rửa, không chăm sóc bản thân, cả người trở nên hôi hám và bẩn thỉu, đầy bệnh tật.
Không khác gì đống rác thải xung quanh.
Ông ta già đi rất nhanh, mái tóc bạc vốn đã lốm đốm từ thời trẻ giờ đã phủ kín cả đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn, thương tích khiến ông ta gù lưng, đi cà nhắc.
Trông giống như một lão già tám chín mươi tuổi sắp xuống mồ.
Ai có thể ngờ ông ta mới chỉ ngoài năm mươi.
Cuộc sống như vậy lại kéo dài thêm một thời gian, ông ta sống dai hơn mình tưởng, kiên cường hơn mình nghĩ.
Cho đến một ngày, đang đi giữa đường, ông ta bỗng cảm thấy choáng váng, sau đó chân loạng choạng, cả người ngã xuống giữa đống rác.
Ông ta ngã vào đống rác, nằm trên đó, đầu nặng trĩu như thể giây tiếp theo sẽ ngủ mãi mãi.
Ông ta chợt hiểu ra, có lẽ mình sắp chết.
Nhìn lại cả cuộc đời, dường như chỉ có những ngày tháng tuổi trẻ chém giết, cướp bóc là vui vẻ nhất, nhưng nghĩ kỹ lại, ông ta thấy cũng không vui vẻ gì cho cam.
Có lẽ ông ta không thực sự muốn làm những việc đó.
Thực ra cũng chẳng thú vị gì.
Nhưng ngoài những điều đó ra, cuộc đời ông ta chẳng còn ý nghĩa gì khác.
Mạnh Thụy Chi nghĩ vậy, từ từ nhắm mắt lại.
Ông ta bình thản đón nhận cái chết, thậm chí còn cảm thấy một chút giải thoát.
Đôi khi, số phận thật biết cách trêu ngươi.
Khi người gần như chìm nghỉm, nó thả xuống một chiếc cần câu với hai con mồi, dụ dỗ người tiến lên, đớp lấy.
Sau đó, bị mắc kẹt trong bánh răng số phận, khó lòng thoát ra.
Mạnh Thụy Chi đúng lúc này, gặp được mồi câu của ông ta.
—— Một đứa trẻ vẫn còn đang mặc tã.
Ông ta nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết của mình, nhưng không biết từ lúc nào, bên tai vang lên tiếng thở nhẹ nhàng.
Âm thanh cực kỳ nhỏ trong bóng tối khi ông ta nhắm chặt mắt, khiến lòng ông ta bị trêu chọc.
Thậm chí ngay cả khi chờ đợi cái chết cũng không thể khiến ông ta bình yên!
Mạnh Thụy Chi hơi tức giận mở bừng mắt, nhìn về hướng phát ra tiếng thở.
Lúc này trời đang tờ mờ sáng, ánh sáng đỏ chiếu xuống mảnh đất này.
Nhưng vẫn còn khá tối, Mạnh Thụy Chi lại bị mù mắt, nhìn hơn nửa ngày mới thấy được một đứa trẻ gần như bị chôn vùi dưới một đống rác.
Đứa trẻ đó nằm ngửa trong đống rác, chỉ lộ ra một con mắt và cái mũi nhỏ, ban đầu có lẽ bị rác chôn chặt nên không có tiếng động gì, còn vừa rồi có lẽ do Mạnh Thụy Chi nằm xuống làm rung động khiến rác phía trên rơi xuống, mới khiến đứa trẻ này lộ ra và có thể hít thở được vài hơi.
Mạnh Thụy Chi kéo lê chân què, loạng choạng từng bước đi tới, chậm rãi đứng trước mặt đứa trẻ đó.
Vì cơ thể ông ta cong vẹo cực độ, nên mặt ông ta rất gần với đứa trẻ.
Mạnh Thụy Chi trông rất đáng sợ, khủng khiếp đến mức bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ giật mình sợ hãi, thậm chí trẻ con thấy cũng sẽ òa khóc thét lên.
Vì vậy ông ta ghét trẻ con.
Rất ghét.
Ông ta vốn tưởng đứa trẻ này cũng sẽ gào khóc trong giây lát tiếp theo, sau đó thu hút những kẻ lang thang gần đó tới gần, phát hiện ra đứa trẻ, xé xác ăn thịt nó...
Đứa trẻ này không có động tĩnh gì.
Rất im lặng.
Im lặng chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng.
Đứa trẻ chớp đôi mắt bạc, lặng lẽ nhìn ông ta.
Trong khoảnh khắc này, Mạnh Thụy Chi rất khó diễn tả đó là cảm giác gì.
Ông ta là một kẻ bẩn thỉu, ông ta biết rõ điều đó.
Linh hồn của ông ta bị máu tươi và tội ác nhuốm đen, tanh tưởi, từ trong ra ngoài toát ra mùi hôi thối.
Cả thể xác lẫn tâm hồn.
Nhưng trong khoảnh khắc chạm vào đôi mắt đó, ông ta như gặp phải lửa nghiệp, đốt cháy và gột rửa linh hồn tanh hôi bẩn thỉu của ông ta.
Đau đớn tận xương tủy, nhưng cũng có cảm giác được giải thoát.
Ánh đỏ của bình minh chưa hoàn toàn sáng tỏ chiếu rọi, dừng lại trên làn da trắng nõn của đứa trẻ, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa.
Mạnh Thụy Chi vào khoảnh khắc đó cảm thấy, có lẽ đứa trẻ này là một món quà vận mệnh đã ban tặng cho ông ta.
Bất kể đó là sự cứu rỗi hay trái cấm trong vườn địa đàng, ông ta đều sẵn lòng chấp nhận.
Một cách vô thức, Mạnh Thụy Chi nhặt đứa trẻ ấy từ trong đống rác, mang theo bên mình.
Ông ta lật từng trang từ điển để tìm tên cho đứa trẻ, gõ cửa các nhà phụ nữ quanh đó, đổi thức ăn lấy một ngụm sữa. Ông ta tranh giành được những mẩu bánh mì tươi nhất, nghiền thành cháo để đút từng chút một vào miệng đứa nhỏ.
Phần lớn đồ ăn ông ta kiếm được đều dành cho đứa trẻ, chỉ để lại một chút ít để duy trì sự sống cho bản thân.
Từ lúc ban đầu chỉ là một cơn xúc động, theo thời gian trôi qua, Mạnh Thụy Chi thực sự bắt đầu yêu thương đứa nhỏ ấy.
Chưa bao giờ ông ta yêu thương một đứa trẻ như vậy.
Sơ Bạch thật sự khác biệt, không giống với bất kỳ đứa trẻ nào.
Em rất yên tĩnh, nhưng không chỉ đơn giản là sự im lặng.
Mỗi khi ông ta dẫn Sơ Bạch bên mình, có một sức mạnh kỳ lạ khiến tâm hồn ông ta trở nên bình yên, mọi đau khổ và bực bội đều bị xoa dịu.
Thậm chí, điều này còn hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào.
Về sau, Mạnh Thụy Chi nhận ra, đó là vì đứa nhỏ này đã trở thành điểm tựa cho ông ta.
Đứa trẻ ấy gánh vác mọi hy vọng và tình cảm của ông ta, như một loại thuốc tuyệt vời kéo dài sự sống cho Mạnh Thụy Chi.
Đây là cảm giác mà Mạnh Thụy Chi chưa từng trải qua trước đây. Suốt cuộc đời mình, ông ta chưa bao giờ thực sự chân thành với bất kỳ điều gì, linh hồn giống như bồ công anh không nơi chốn cố định, phiêu bạt đến đâu rồi tan biến ở đó.
Nhưng giờ đây, ông ta đã tìm thấy cội rễ.
Mạnh Thụy Chi không biết liệu tình yêu dành cho đứa trẻ này có phải vì nó đã trở thành điểm tựa cho ông ta, hay vì tình yêu thương đó đã nảy sinh từ trước và khiến ông ta tràn đầy hy vọng.
Có lẽ, chỉ đơn giản là vì Sơ Bạch chính là sự cứu rỗi linh hồn ông ta, là món quà mà vận mệnh ban tặng.
Từ đó trở đi, Mạnh Thụy Chi tìm thấy động lực sống, ông ta như một con rệp không thể bị tiêu diệt, dù thân thể đã tàn tạ đến mức nào cũng vẫn có thể sống sót.
Ông ta bắt đầu chăm sóc bản thân một lần nữa, tự giữ mình sạch sẽ, vì mọi khu vực đều có thể có kẻ thù của ông, ông mang theo Sơ Bạch đến khu 27 – nơi xa xôi, nghèo nàn, nhưng cũng yên bình nhất.
Ông ta muốn nuôi lớn đứa trẻ này thật tốt.
May mắn thay, Sơ Bạch không phụ lòng mong đợi, vẫn luôn khỏe mạnh và lớn lên, được Mạnh Thụy Chi chăm sóc từng chút một.
Nhưng càng lớn lên, vẻ đẹp của đứa trẻ càng hiện rõ.
Mạnh Thụy Chi tự nhận mình đã gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào xinh đẹp như vậy.
Ông ta nhanh chóng nhận ra sự nguy hiểm, bèn làm ra thảo dược để che đi khuôn mặt và tóc của Sơ Bạch.
Ở nơi này, người ta rất kỵ người có sắc đẹp mà không có khả năng tự bảo vệ.
Về sau, Sơ Bạch luôn ở bên cạnh ông ta, lớn lên trong sự bình yên.
Mạnh Thụy Chi cố gắng hết sức để dành tất cả thức ăn cho đứa trẻ, nhưng cơ thể ông ta ngày càng suy kiệt.
Mạnh Thụy Chi gần như đã chạm đến giới hạn, nhiều lần cận kề cái chết, nhưng khi nghĩ đến Sơ Bạch, ông ta lại cố gắng chống chọi để quay trở lại.
Đứa trẻ này, còn không thể sống thiếu ông ta.
Về sau, Mạnh Thụy Chi lại nuôi thêm một con chó. Ông ta hy vọng sau khi qua đời, con chó này có thể bảo vệ Sơ Bạch.
Thời gian trôi qua, Sơ Bạch và chó nhỏ đều dần lớn lên.
Trong khi đó, Mạnh Thụy Chi ngày càng suy yếu, bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn từng ngày, không chỉ là bệnh tật về thể xác mà còn là những cơn đau trong tâm hồn.
Những tội ác mà Mạnh Thụy Chi đã gây ra khi còn trẻ giờ đây giống như một sự báo ứng, lần lượt hiện lên trong giấc mơ, chất vấn, căm ghét ông ta, hận không thể nuốt chửng ông ta.
Nếu là trước đây, Mạnh Thụy Chi hẳn sẽ cười lớn, xua đuổi những hồn ma đó, chế nhạo chúng đầy khinh thường.
Nhưng hiện tại, Mạnh Thụy Chi đã chùn bước.
Không phải vì điều gì khác, mà chỉ vì Sơ Bạch.
Sơ Bạch quá trong sạch. Em không giống những đứa trẻ khác, ngay cả cái gọi là "tính ác" bẩm sinh cũng không có. Em không quấy khóc, không gào thét, không tò mò với sinh vật nhỏ bé như kiến hay bất cứ điều gì xung quanh. Em chỉ luôn yên lặng ngồi bên Mạnh Thụy Chi, bình thản đồng hành.
Tựa như một viên ngọc tinh khiết nhất trên đời.
Nhưng khi so sánh với em, ông ta cảm thấy mình thật bẩn thỉu.
Ông ta là hiện thân của tội ác, đôi tay ông ta đã thấm đẫm máu của vô số người.
Khi ở bên Sơ Bạch, ông ta cảm nhận được đối phương như một ngọn lửa nghiệp chướng, dường như đang thanh tẩy và gột rửa sự ô uế của ông ta, nhưng đồng thời, ông ta lại lo sợ rằng chính mình sẽ làm bẩn em.
Ông ta không xứng đáng.
Mạnh Thụy Chi cảm thấy mình không xứng đáng ở bên cạnh đứa trẻ này.
Ông ta bắt đầu hối hận, thường tự hỏi nếu như Sơ Bạch được lớn lên trong một môi trường tốt hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Sơ Bạch không nên sống cùng một người bẩn thỉu như ông ta, trong một thế giới cũng đen tối và tội lỗi như thế.
Mạnh Thụy Chi lo sợ rằng bản thân mình sẽ khiến viên ngọc trong sáng ấy cũng bị vấy bẩn.
Mạnh Thụy Chi cố gắng hết sức để bảo vệ Sơ Bạch. Ông ta không muốn em chứng kiến những tội ác, không muốn em phải đối diện với những cảnh giết chóc, sự tàn ác và gương mặt xấu xa, dữ tợn của con người.
Nhưng trong hoàn cảnh này, làm sao có thể bảo vệ hoàn toàn?
Sơ Bạch dĩ nhiên vẫn nhìn thấy hết. Em đã chứng kiến rất nhiều.
Mỗi khi nghĩ về điều đó, Mạnh Thụy Chi lại rơi vào sự dằn vặt vô tận.
Nhưng dù vậy, như một món quà của số phận, cậu bé này dường như mãi mãi không dính chút bụi bẩn nào. Một năm, rồi hai năm trôi qua.
Sơ Bạch không thay đổi.
Em vẫn giữ nguyên dáng vẻ như ban đầu, không dao động trước bất kỳ điều gì đã thấy.
Mạnh Thụy Chi ôm chặt lấy em, không thể kìm nén mà rơi lệ. Ông ta biết ơn vì Sơ Bạch vẫn kiên định, và căm ghét bản thân vì sự bất lực của mình.
Ở một nơi bị bỏ rơi như thế này, việc ôm lấy một báu vật như vậy càng khiến ông ta đau khổ hơn theo thời gian.
Mạnh Thụy Chi luôn ước ao có thể cho Sơ Bạch một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng ở nơi này, sống sót đã là điều khó khăn. Huống chi, ông ta biết mình sắp chết. Ông ta không biết mình còn có thể gắng gượng bao lâu nữa.
Nếu có thể, Mạnh Thụy Chi muốn có thể chống chọi đến khi Sơ Bạch trưởng thành, ít nhất là đến tuổi hai mươi, ba mươi.
Nhưng điều đó rõ ràng là không thể.
Ngày mà ông ta sợ hãi cuối cùng đã đến, nhanh hơn ông ta tưởng. Khi cơ thể mất kiểm soát, ý thức bắt đầu mờ dần, ông ta đã cảm nhận được điều tồi tệ sắp xảy ra.
Nhưng Mạnh Thụy Chi không thể mở mắt ra. Dù có cố gắng đến đâu, ông ta cũng không thể làm được.
Cơ thể ông ta hoàn toàn tê liệt.
Trong những ngày tiếp theo, ý thức của ông ta lúc có lúc không. Mạnh Thụy Chi mơ hồ nhận ra rằng đứa trẻ kia đang cố gắng tìm thuốc để cứu ông ta.
Sơ Bạch thật sự là một đứa trẻ ngoan, rất thông minh.
Chỉ có điều, những loại thuốc này đối với ông ta chỉ là lãng phí.
Mạnh Thụy Chi chỉ mong Sơ Bạch không cần phải bận tâm lo lắng cho ông ta, mà hãy giữ lấy mọi thứ để sống tiếp.
Nhưng đứa trẻ ấy lại dành hết thức ăn và thuốc men cho ông ta.
Mạnh Thụy Chi vô cùng lo lắng. Ông ta muốn thức tỉnh, muốn bảo Sơ Bạch ngừng lại, nhưng ông ta không thể làm gì được.
Ông ta thực sự cảm thấy mình vô dụng đến tột cùng.
Khi ý thức Mạnh Thụy Chi chìm vào hôn mê sâu thẳm, Mạnh Thụy Chi bất giác nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên Sơ Bạch cất tiếng gọi.
"Ba... ba."
Đứa trẻ ngây thơ và lạc lõng cất lên tiếng gọi, âm thanh không quen thuộc, nghe có phần ngượng nghịu và kỳ lạ.
Mạnh Thụy Chi cảm thấy buồn cười, không hiểu tại sao đứa bé này lại gọi một ông già tóc bạc như ông ta là "ba". Nhưng đồng thời, nước mắt ông ta bỗng chảy ra không thể kiềm chế. Mạnh Thụy Chi ôm chặt Sơ Bạch vào lòng, khóc không thành tiếng, như thể nỗi đau đã dồn nén bấy lâu nay đột nhiên bộc phát.
Sau đó, ông ta nói với Sơ Bạch không cần gọi như vậy nữa, bảo em hãy gọi ông ta là "Mạnh Thụy Chi". Đứa bé có thể trực tiếp gọi tên ông ta.
Ông ta tự thấy bản thân không xứng đáng làm người thân của đứa trẻ này.
Sơ Bạch không hiểu, chỉ nghiêng đầu nhìn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng đứa trẻ quá nhỏ bé, hiển nhiên không thể hiểu hết được những gì ông ta đang nghĩ.
Khi Mạnh Thụy Chi một lần nữa yêu cầu Sơ Bạch gọi mình bằng tên "Mạnh Thụy Chi", đứa trẻ đột nhiên ôm chặt lấy ông ta, giọng nói mềm nhẹ và non nớt vang lên:
"Thụy Thụy."
...
"Thụy Thụy."
Sơ Bạch nhào vào lòng Mạnh Thụy Chi, ôm chặt cổ ông ta rồi dụi mặt vào vạt áo, giọng nói nhỏ nhẹ pha chút nghẹn ngào.
"Ta ở đây, không sao đâu."
Mạnh Thụy Chi vội ôm chặt Sơ Bạch, nhẹ nhàng vỗ về lưng em để trấn an. Giọng nói của ông ta đã bị thương tổn, khàn đục và khó nghe.
Sơ Bạch chỉ khẽ gật đầu, nhưng vẫn bám chặt lấy cổ ông ta, không chịu buông tay.
Rõ ràng là trong suốt thời gian qua, mặc dù trông em như không để ý đến tình trạng của Mạnh Thụy Chi, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng. Đến lúc thấy ông ta tỉnh lại thật sự, Sơ Bạch mới yên tâm.
Mạnh Thụy Chi nhẹ vuốt mái tóc của Sơ Bạch, nhìn dung mạo sạch sẽ và màu tóc sau khi đã được gột rửa hết bụi bẩn, trong lòng ông ta không khỏi hiện lên chút lo âu.
Sau khi tỉnh lại, Mạnh Thụy Chi đã hiểu rõ tình hình.
Điện hạ của Bạch Động? Được thu lưu?
Mạnh Thụy Chi không biết trong đầu nghĩ đến điều gì, ánh mắt trầm ngâm nặng nề. Tuy vậy, khi ngẩng đầu lên, trên gương mặt không lộ ra chút dấu hiệu bất thường.
Mạnh Thụy Chi ôm chặt Sơ Bạch, ho khan vài tiếng, cơ thể gầy guộc như chỉ còn da bọc xương run rẩy, như thể sắp tan biến. Trông ông ta giống như một ông lão tàn phế sắp chết đến nơi.
"Cảm ơn Điện hạ đã cứu lấy đứa trẻ này," Mạnh Thụy Chi run rẩy nói, trong ánh mắt đục ngầu đầy sự biết ơn. "Tôi thật không biết phải báo đáp ngài thế nào, tôi... tôi cho ngài..."
Ông ta vừa nói vừa đặt Sơ Bạch sang một bên, loạng choạng đứng dậy. Cơ thể gầy gò đáng sợ của ông ta như một bộ xương trống rỗng. Chân vừa khuỵu xuống, chuẩn bị quỳ.
Trước khi Sơ Bạch kịp phản ứng, vẻ mặt em đầy mơ hồ, Cận Văn Tu đã nhanh tay đỡ lấy Mạnh Thụy Chi. Đầu gối ông ta khựng lại giữa không trung, ngay sau đó bị Cận Văn Tu kéo thẳng lên.
"Không cần."
Cận Văn Tu thản nhiên nói.
Hắn nhìn Mạnh Thụy Chi rất sâu, như thể đang cố nhìn thấu điều gì đó.
Không cho Mạnh Thụy Chi cơ hội nói thêm, Cận Văn Tu tiếp tục: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tôi đã ghi danh Sơ Bạch vào sổ hộ tịch, từ nay em ấy sẽ ở lại đây. Giờ thì đến ăn cơm thôi, ông cũng đến đi."
Những lời Mạnh Thụy Chi định nói nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra.
Lúc này Cận Văn Tu cúi người xuống, hướng về phía Sơ Bạch nói: "Lại đây."
Hắn chậm rãi chìa tay về phía đứa trẻ.
Sơ Bạch hơi chững lại, em nhìn về phía Mạnh Thụy Chi. Mặc dù Mạnh Thụy Chi không hoàn toàn quỳ xuống, nhưng Sơ Bạch cảm nhận được sự thận trọng trong hành động của ông ta trước Cận Văn Tu.
Sơ Bạch có chút lo lắng.
So với vẻ ngoan ngoãn trước đó đối với Cận Văn Tu, lần này rõ ràng có nhiều do dự hơn.
Họ giằng co một lát.
Cuối cùng, Mạnh Thụy Chi cúi xuống, vuốt nhẹ đầu em rồi nói: "Qua đó đi."
Sơ Bạch mới chần chừ bước những bước nhỏ, lưu luyến quay về bên Cận Văn Tu. Vừa đến nơi, hắn đã bế thốc em lên.
Vì hắn bế em lên quá nhanh, theo quán tính, Sơ Bạch vội vàng ôm chặt cổ hắn.
"Tôi sẽ bảo người mang một bộ quần áo ấm đến cho ông thay, rồi sẽ có người đưa ông đi dùng bữa." Cận Văn Tu liếc nhìn Mạnh Thụy Chi, rồi ôm Sơ Bạch nhanh chóng rời đi.
Sơ Bạch vẫn còn hơi bất an, liên tục ngoái nhìn về phía Mạnh Thụy Chi.
Đi được một đoạn, Cận Văn Tu đặt đứa trẻ đang tựa vào vai hắn xuống, thấy em hơi nhăn mặt, hắn không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng xoa giữa hai hàng lông mày đang cau lại của em.
"Sơ Bạch." Cận Văn Tu khẽ gọi.
Sơ Bạch ngẩng lên nhìn hắn theo tiếng gọi.
"Anh sẽ không làm hại mọi người." Cận Văn Tu vuốt ve khuôn mặt em, ánh mắt chăm chú nhìn em, chậm rãi nói.
Sơ Bạch đang nắm lấy cổ áo hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi bất giác chớp mắt. Một lúc sau, em mới cẩn thận gật đầu.
"Em có biết anh tên gì không?" Cận Văn Tu hỏi.
Sơ Bạch mím môi, lặng lẽ cúi đầu.
"Nói cho anh nghe." Cận Văn Tu quả quyết nói. Hắn chắc chắn Sơ Bạch biết tên hắn.
Sơ Bạch thông minh, mẹ đã gọi tên hắn trước mặt em, chắc hẳn Sơ Bạch cũng đã ghi nhớ.
Sơ Bạch chỉ im lặng nhìn hắn một lúc lâu, rồi buông tay đang nắm cổ áo hắn ra, vòng tay ôm lấy cổ hắn lần nữa, khuôn mặt nhỏ áp vào cổ áo hắn, mềm mại và ấm áp.
Hành động lấy lòng này khiến trái tim Cận Văn Tu mềm nhũn.
Hắn thở dài một tiếng, xoa đầu Sơ Bạch, dịu dàng nói: "Thôi được rồi, anh không cần em nói đâu. Nhưng chỉ cần em có thể nhớ một ngày, anh sẽ không làm hại người thân của em."
Cận Văn Tu hiểu rõ, bất kỳ sự "tốt bụng" nào không có lý do cũng sẽ gây ra bất an, đặc biệt là đối với Sơ Bạch lúc này, vì vậy hắn thêm vào một điều kiện. Cho dù điều kiện này rất đơn giản, nó cũng sẽ khiến Sơ Bạch dễ chấp nhận hơn nhiều.
Sơ Bạch im lặng tựa vào người hắn, vòng tay ôm chặt lấy hắn hơn.
Sau đó, Cận Văn Tu đưa Sơ Bạch vẫn im lặng suốt quãng đường, trở về phòng ăn. Cha hắn đã ra ngoài, có lẽ là để giải quyết chuyện của Liêu Lâm Sinh, trên bàn chỉ có mẹ hắn.
Phu nhân Cận nhìn thấy Cận Văn Tu đưa Sơ Bạch đến, vội vàng nói: "Văn Tu, lại đây."
Cận Văn Tu tinh ý nhận ra giữa chỗ của hắn và mẹ có thêm một chiếc ghế cao nhỏ, vừa đủ để Sơ Bạch ngồi.
Cận Văn Tu không từ chối ý của mẹ, đặt Sơ Bạch ngồi vững vàng trên chiếc ghế cao, sau đó đưa cho em một chiếc muỗng để ăn chút điểm tâm.
Một lúc sau, Mạnh Thụy Chi mới vội vã đến.
Ông ta ăn mặc khá chỉnh tề, nhưng dù có mặc gì đi nữa cũng không thể che giấu được chân què và lưng gù. So với đại sảnh nguy nga tráng lệ và những người đang ngồi ăn một cách tao nhã trên bàn, trông ông ta thật lạc lõng.
Mạnh Thụy Chi khập khiễng bước đến bàn ăn. Sơ Bạch nhìn thấy, khẽ nhíu mày. Chỉ đến khi ông ta ngồi xuống ghế, nét mặt em mới dịu lại đôi chút.
Phu nhân Cận đã biết thân phận của Mạnh Thụy Chi từ trước. So với sự thân thiện mà bà dành cho Sơ Bạch lúc nãy, giờ đây bà giữ thái độ khách sáo hơn nhiều, đúng chuẩn một quý phu nhân lễ nghi chuẩn mực.
Bà bảo người hầu dọn thức ăn cho Mạnh Thụy Chi, vẫn giữ một khoảng cách vừa phải.
Về phần Sơ Bạch, Cận Văn Tu gắp thức ăn vào chén cho em, còn em thì cầm muỗng từ từ ăn.
Không khí trên bàn ăn thiếu đi phần ấm áp, mà thêm vào đó là sự xa cách.
Đối với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện thì điều này chẳng có gì đáng nói, nhưng Mạnh Thụy Chi, dù trông có vẻ già yếu, nhưng với những vết thương trên người và khả năng nuôi nấng một đứa trẻ trong thời gian dài như vậy, rõ ràng ông ta không phải là người tầm thường.
Tất nhiên, đối với Cận Văn Tu, điều quan trọng nhất chính là cảm giác.
Hắn luôn nhạy cảm với sát khí, ngay từ cái nhìn đầu tiên vào mắt Mạnh Thụy Chi, hắn đã cảm nhận được sát khí mơ hồ.
Chỉ là kinh nghiệm dày dặn của ông ta đã che giấu nó rất kỹ, người thường khó mà nhận ra, ngay cả hắn cũng chỉ cảm nhận được trong thoáng chốc, nhanh đến mức hắn gần như nghĩ đó chỉ là ảo giác.
Nhưng hắn không thể nhầm được.
Người này, không hề đơn giản.
"Chào ông, ông tên là gì?" Phu nhân Cận vừa bảo người hầu chuẩn bị một số món ăn mềm dễ nuốt cho Mạnh Thụy Chi, vừa như vô tình hỏi.
"Thưa bà." Mạnh Thụy Chi ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ, rồi nói khẽ: "Cứ gọi tôi là Triệu Thụy."
Phu nhân Cận mỉm cười dịu dàng, "Mấy năm nay chắc hẳn ông Triệu đã vất vả lắm, có thể nuôi nấng Sơ Bạch ở nơi như thế."
Mạnh Thụy Chi vội vàng nói: "Không dám, không dám."
Sau đó, ông thở dài, trong lời nói pha lẫn chút chân thành, "Là đứa nhỏ này mang đến phúc vận cho tôi mới đúng."
Nghe vậy, Cận phu nhân vẫn giữ nụ cười trên môi. Họ trò chuyện thêm vài câu xã giao, rồi bà đi thẳng vào vấn đề chính: "Không biết Văn Tu đã nói với ông chưa, chúng tôi dự định làm giấy tờ tùy thân cho đứa nhỏ này, tất nhiên cũng sẽ chuẩn bị cho ông. Không biết ông là người thân của đứa nhỏ, thấy thế nào?"
Phu nhân Cận là vợ của Vực chủ, Cận Văn Tu là con trai của Vực chủ, bất kỳ ai trong số họ cũng có thể dễ dàng áp đảo Mạnh Thụy Chi.
Ông ta căn bản không có đường lui để phản kháng.
Nhưng hiện tại, phu nhân Cận đang dùng giọng điệu như đang thương lượng, liệu đó có thật sự là thương lượng hay chỉ là giữ thể diện?
Mạnh Thụy Chi có thể cảm nhận được phu nhân Cận là một người nhân hậu. Nếu ông ta không muốn, có lẽ bà sẽ cho ông ta một vài lựa chọn. Nhưng còn con trai của Vực chủ Cận...
Mạnh Thụy Chi mơ hồ cảm thấy đối phương sẽ không ép buộc ông ta, nhưng hắn cũng không phải là người lương thiện, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì.
Hơn nữa, so với lời nói có vẻ thương lượng của phu nhân Cận, Cận Văn Tu lại trực tiếp nói với ông ta về kết quả.
Mạnh Thụy Chi hiểu rõ rằng cứng rắn chống đối sẽ không có lợi, huống hồ việc cấp giấy tờ tùy thân cho Sơ Bạch cũng là điều tốt, như vậy Sơ Bạch sẽ không còn phải lưu lạc đến tinh cầu rác nữa, đứa trẻ này sẽ có một cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng Mạnh Thụy Chi vẫn lo lắng...
Trong khoảnh khắc, vô số suy nghĩ lướt qua đầu ông ta, cuối cùng ông ta cúi thấp đầu, run run nói: "Này... chuyện này là thật sao? Cám ơn bà! Cám ơn bà!"
Mạnh Thụy Chi cúi đầu không để lộ biểu cảm, nhưng giọng nói vô cùng xúc động, thậm chí mang theo chút nghẹn ngào.
"Như vậy cũng tốt, đứa nhỏ này không cần phải lang thang cùng tôi nữa... Nó là đứa trẻ ngoan, nếu sau này có thể không phải chịu những thiệt thòi đó nữa, tôi thật sự không biết phải cảm ơn như thế nào."
Mạnh Thụy Chi run rẩy nói, giọng nói già nua đầy xúc động, thể hiện rõ hình ảnh sẵn sàng hy sinh tất cả vì Sơ Bạch, lo lắng cho số phận của đứa bé.
Nghe vậy, phu nhân Cận khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng nhìn Sơ Bạch một thoáng, rồi quay lại nói với Mạnh Thụy Chi: "Ông Triệu cứ yên tâm, sau này đứa trẻ này tôi sẽ xem như con ruột mà chăm sóc. Ông cũng có thể ở lại đây, tiếp tục chăm sóc cho con nó."
"Chuyện này... chuyện này..." Mạnh Thụy Chi lắp bắp, dường như xúc động đến mức không thốt nên lời. Ông ta loạng choạng đứng lên, nhưng phu nhân Cận đã đoán trước được, vội vàng cho người hầu đỡ ông: "Không cần, không sao đâu."
Mạnh Thụy Chi nghẹn ngào, đôi mắt mờ đục tuôn ra vài giọt nước mắt: "Đứa nhỏ này cuối cùng đã thoát khỏi khổ nạn, gặp được người lương thiện như bà, một lão già vô dụng như tôi thật sự không biết làm sao để đền đáp ân tình này."
Phu nhân Cận dịu dàng cụp mắt, nói: "Không sao đâu ông Triệu, cũng là duyên phận giữa đứa bé và gia đình chúng tôi. Sau này, đứa nhỏ sẽ ở lại đây, chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị một căn phòng cho ông."
"Cảm ơn bà, cảm ơn bà..." Mạnh Thụy Chi vừa xoa khóe mắt vừa không ngừng nói lời cảm ơn.
Lúc này, Sơ Bạch ngồi đối diện trên bàn ăn nhưng hoàn toàn không có tâm trạng muốn ăn. Em cầm cái muỗng, ánh mắt dán chặt vào Mạnh Thụy Chi.
Cận Văn Tu thấy vậy, gắp thêm vài miếng thức ăn vào chén Sơ Bạch, nhưng em vẫn không động đũa. Hắn đành dừng tay, nhìn Mạnh Thụy Chi một cái, nhàn nhạt gọi: "Ông Triệu."
Mạnh Thụy Chi nhanh chóng nhìn qua, chú ý thấy Sơ Bạch lo lắng cho mình. Ánh mắt già nua của ông ta thoáng hiện lên vẻ đau lòng. Ông ta lảo đảo đi đến bên cạnh Sơ Bạch, em vội vàng ngồi dậy vươn bàn tay nhỏ nhắn lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ông ta.
Đôi tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng lau qua khóe mắt già nua.
"Không sao, không sao." Mạnh Thụy Chi liên tục trấn an: "Ta vui quá mà khóc thôi, khóc vì vui mừng."
Ông ta vuốt đầu Sơ Bạch, giọng nói bình thường trở lại, không còn vẻ đáng thương nữa, dịu dàng an ủi Sơ Bạch, khuyên em ăn cơm.
Lúc này Sơ Bạch mới miễn cưỡng ăn được vài miếng.
Phu nhân Cận thấy thế, bảo người hầu dọn thêm một chiếc ghế. May mắn là không gian đủ rộng, dù có thêm hai người ngồi cũng vẫn thoải mái.
Người hầu bên cạnh nghĩ thầm: "Phu nhân Cận quả thực là người hiền lành, ngay cả với một ông lão từ tinh cầu rác cũng đối đãi lịch sự như vậy."
Bữa cơm này không khí hơi kỳ lạ.
Sơ Bạch còn nhỏ, từ bé đã ở bên Mạnh Thụy Chi, cảm xúc của em không thể che giấu được. Suốt bữa ăn, em không nhìn Cận Văn Tu lấy một cái, tất cả sự chú ý đều dồn vào Mạnh Thụy Chi.
Cận Văn Tu không lộ vẻ gì, nhưng xung quanh hắn, nhiệt độ không khí dường như giảm đi mấy độ.
Cuối cùng, thấy Mạnh Thụy Chi không còn buồn rầu nữa, Sơ Bạch mới ăn thêm được một chút.
Sau bữa ăn, Cận Văn Tu dẫn Mạnh Thụy Chi đi xem phòng. Ban đầu hắn định chỉ để người hầu dẫn đi, nhưng ánh mắt của Sơ Bạch vẫn luôn dõi theo Mạnh Thụy Chi. Tuy em không nói ra cũng không làm ầm lên, nhưng rõ ràng em đang rất lo lắng. Thấy vậy, Cận Văn Tu không đành lòng, bèn tự mình bế Sơ Bạch lên rồi cùng đưa Mạnh Thụy Chi đi xem phòng.
Căn phòng nằm ở tầng một, cách chỗ Sơ Bạch một chút, nhưng nội thất bên trong tất nhiên được trang trí rất đẹp.
"Cảm ơn Điện hạ." Mạnh Thụy Chi lại một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn "chân thành".
So với phu nhân Cận, Cận Văn Tu phản ứng khá thờ ơ, chỉ gật đầu nhẹ.
Sau đó, Mạnh Thụy Chi ở lại đây.
Dù sao cũng có sự khác biệt về thân phận, những người trong thành của Vực Chủ luôn có chút khoảng cách với ông ta. Những người hầu ở chung với ông ta sẽ có phần tốt hơn một chút, nhưng đối với những người khác, thân phận của Mạnh Thụy Chi thật sự quá thấp kém.
Khác với Sơ Bạch, một đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì và được Điện hạ cùng vợ của Vực Chủ yêu thích, Mạnh Thụy Chi lại là một người có thể sống sót trên tinh cầu rác, không biết đã trải qua những gì.
Ông ta không còn giữ được sự trong sạch như một đứa trẻ.
May mắn là Mạnh Thụy Chi cũng không có ý định hòa nhập, vốn dĩ ông ta cũng không thuộc về nơi này.
Hơn nữa, phần lớn thời gian ông ta đều nằm trong khoang trị liệu để điều trị, rất ít khi tiếp xúc với những người khác.
Sơ Bạch lại dần quen thuộc hơn với mọi người trong thành. Ban đầu, khi Mạnh Thụy Chi còn tỉnh táo, em luôn muốn ở bên cạnh, nhưng về sau, do Mạnh Thụy Chi phải thường xuyên đi trị liệu, em dần chuyển sang ở bên cạnh Cận Văn Tu.
Theo thời gian, mỗi khi Mạnh Thụy Chi tỉnh lại, Sơ Bạch cũng không còn ỷ lại ông ta như trước.
Ban đầu, em rất cẩn trọng, nhưng dưới sự chăm sóc tận tâm của Cận Văn Tu, dần dần em trở nên thoải mái hơn nhiều. Đôi lúc, em thậm chí còn chủ động tiến tới ôm lấy chân Cận Văn Tu, để hắn bế mình lên.
Thời gian trôi qua, phu nhân Cận cũng dần trở nên thân thiết với Sơ Bạch. Bà vốn là người dịu dàng và ấm áp, khiến ai ở bên cũng cảm thấy dễ chịu, ngay cả Sơ Bạch cũng không ngoại lệ.
Mỗi khi ở bên phu nhân Cận, Sơ Bạch cảm thấy mọi thứ thật nhẹ nhàng, thời gian trôi qua bình yên, tĩnh lặng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Đêm nay, lại đến giờ em trở về phòng ngủ.
Sau khi Sơ Bạch lên giường, chú chó nhỏ với chiếc nơ hình bướm cũng nhảy theo lên giường, tung tăng nhảy nhót bên cạnh em. Nói thêm, phu nhân Cận thật sự rất thích trang điểm cho con chó nhỏ này. Bà thường mặc cho nó những chiếc áo choàng đẹp, buộc các loại nơ bướm hay dây cột tóc hoa văn, thậm chí còn làm cho người nó tỏa ra mùi thơm dễ chịu.
Mỗi lần chú chó nhỏ nhảy vào lòng Sơ Bạch, mùi hương lại khiến em muốn hắt hơi.
Em vuốt ve con chó nhỏ thơm ngào ngạt, nhéo nhéo mặt nó, nhìn nó ngây ngô cười rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.
Nói tới đây, ngày đầu tiên Mạnh Thụy Chi tỉnh lại, con chó nhỏ đang ngủ nướng, mà Sơ Bạch cũng quên gọi nó. Sau đó, khi ngửi thấy mùi của Mạnh Thụy Chi trên người em, nó đã kêu rối rít suốt một lúc lâu.
Sơ Bạch ôm con chó nhỏ chui vào chăn.
Sự ấm áp của chiếc chăn làm em dần thả lỏng.
Cuộc sống hiện tại mang lại cho em chút niềm vui mà trước đây em chưa bao giờ dám mong đợi.
Nhưng đêm nay, em lại gặp một cơn ác mộng.
Em như bị kéo trở lại tinh cầu rác.
Sự lạnh lẽo và cơn đói trong ký ức của em lập tức ập đến, chân thật đến mức không giống như một giấc mơ. Em đi chân trần trên mặt đất lạnh giá, cảm giác rét buốt xuyên qua từng mảnh đá và rác rưởi xâm nhập vào cơ thể.
Em cảm thấy rất đau khổ, nhưng cũng rất tê liệt.
Trên người em có vài vết thương đang rỉ máu, máu chảy ra rồi đông cứng lại vì lạnh.
Em loạng choạng bước đi một quãng khá xa, trên tay đang cầm một mẩu bánh mì mốc meo. Không biết đã đi bao lâu, khi cơ thể gần như sắp đổ gục, em mới dừng lại.
Em dừng lại trước một thứ gì đó đen như mực.
Thứ đen như mực đó phác họa hình dáng một con người, tỏa ra mùi hôi thối của sự phân hủy, trên đó bò đầy những con giòi lúc nhúc. Bên cạnh còn nằm một con chó nhỏ toàn thân thối rữa.
Em từ từ quỳ xuống trước mặt họ, cứng nhắc lấy ra chiếc bánh mì trong tay, xé thành từng miếng nhỏ, rồi máy móc đút vào miệng họ.
Nhưng... không thể đút vào được.
Tuy vậy, em vẫn lặp lại hành động của mình như một cái máy.
Trên người em cũng lấm lem, chiếc áo vải thô vốn luôn sạch sẽ giờ đã bẩn thỉu, trên mặt và tóc cũng dính đầy vết bẩn màu đen, còn trên da tay chân chi chít những vảy máu khô và vết máu đỏ sậm.
"Thụy Thụy..."
"Sói nhỏ..."
Những tiếng thì thầm khe khẽ phát ra từ kẽ răng.
Cảnh trong mơ trở nên nhạt nhòa và đau đớn, mọi thứ xung quanh dường như bắt đầu hỗn loạn. Em không biết mình đã ở đó bao lâu, dần dần tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.
Cho đến khi một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn mờ ảo đó.
Có phải Cận Văn Tu không?
Em thầm nghĩ.
Nhưng cho đến khi người đó đến gần, em vẫn không thể nhìn rõ mặt người đó.
Em chỉ biết mình được đưa đi, đến một nơi ấm áp, có thể ăn no mặc ấm.
Người đó rất tốt với em.
Cho em mọi thứ, giúp em mọi thứ, chỉ cần em nhìn một món đồ, người đó sẽ mang đến trước mặt em. Mọi người đều nói, người đó yêu em.
Em cũng từng nghĩ rằng mình đã có một chỗ dựa mới.
Cho đến sau này...
Cảnh trong mơ vỡ vụn từng chút một, nỗi đau nhói như những hạt giống nảy mầm từ đáy đá, xuyên thủng lớp đá cứng.
Khi mở mắt ra lần nữa và nhìn rõ mọi thứ.
Em nằm trên nền tuyết, một bông hồng nhuốm máu đâm ra từ ngực em.
Máu tươi tràn ra, che mờ tầm mắt...
...
Sơ Bạch đột nhiên mở to mắt, bật dậy khỏi giường.
Em thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đôi mắt bạc yên lặng nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó thật lâu, không thể hoàn hồn.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt em mới dần dần lấy lại tiêu cự.
Chú chó con bên cạnh cũng tỉnh dậy vì sự chuyển động của em, nhận thấy cảm xúc của em, nó vẫy đuôi lo lắng đi quanh em, rồi đột nhiên bị Sơ Bạch túm lấy và ôm chặt vào lòng.
Em thở hổn hển, lực ôm chú chó con ngày càng mạnh hơn.
Thực ra, em đã không còn nhớ rõ nội dung cụ thể của giấc mơ, chỉ mơ hồ cảm thấy rất khó chịu, như thể bị chìm trong nước, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được.
Nhưng em có thể cảm nhận được một cách mơ hồ rằng mình đã mất đi một người rất quan trọng.
"Sói nhỏ..."
Sơ Bạch lẩm bẩm: "Mình gặp ác mộng."
Em mở to mắt, sợ rằng khi nhắm mắt lại bóng tối sẽ khiến em nhớ lại nỗi đau nhói đó một lần nữa. Dưới ánh trăng đêm, những giọt nước mắt không tự chủ lăn xuống từ đôi mắt bạc, phản chiếu ánh sáng yếu ớt, rồi rơi xuống bộ lông tơ của chú chó con.
...
Cận Văn Tu vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn đang làm việc.
Với tư cách là Vực Chủ, hắn không có một phút giây nào rảnh rỗi, và sau khi sống lại trở về, hắn cũng không chậm trễ. Mải mê làm việc, bất giác đã đến khuya.
Khi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ ngoài hành lang.
Như thể nhận ra điều gì đó, hắn đứng dậy đi đến cửa, đưa tay mở cửa.
Trên hành lang tối đen, trước cửa phòng hắn, một bóng người nhỏ bé đang đứng.
Đứa trẻ trước giờ gần như không biểu lộ cảm xúc, gần như lãnh đạm, giờ đây lại đứng trước cửa phòng hắn, đôi mắt ướt nhòa.
Em mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, thân hình gầy gò như có thể nhìn xuyên thấu lớp vải mỏng để thấy những xương nhô lên. Lúc này, em đang ôm chú chó con, đứng đó, mờ mịt và bối rối.
Cận Văn Tu vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Sơ Bạch vào lòng.
Ôm ấp của hắn thật ấm áp, dường như còn ấm hơn cả chiếc chăn bông.
Sơ Bạch nép chặt vào lòng hắn, vùi khuôn mặt đẫm nước mắt vào cổ hắn, cơ thể nhỏ bé thỉnh thoảng lại khẽ run lên.
Cận Văn Tu bế em vào phòng, đóng cửa lại, một tay vuốt đầu em trấn an, thì thầm: "Sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Tất nhiên, hắn biết không ai ở đây dám bắt nạt Sơ Bạch.
Chắc là... gặp ác mộng rồi.
Sơ Bạch nép vào hắn, khẽ lắc đầu.
Cận Văn Tu ôm em ngồi xuống giường, vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng em, vừa nói: "Đừng sợ, anh ở đây."
"Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ giúp em."
Sơ Bạch ngồi trong lòng hắn, ôm chặt chú chó, nép sát vào hắn, không nói một lời.
Cận Văn Tu thấy vậy, im lặng ở bên cạnh, nhẹ nhàng cúi xuống ôm em, vuốt ve mái tóc dài và lưng em.
Chú chó lúc này cũng rất biết điều, dù mặt bị ép bẹp dí cũng không kêu một tiếng.
Sơ Bạch nép trong lòng Cận Văn Tu một lúc lâu mới dần dần bình tĩnh lại. Em ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Cận Văn Tu đang nhìn em.
Đôi mắt đen vốn dĩ mang vẻ xâm lược, giờ đây lại rất bình tĩnh, giống như mang theo một ma lực khiến người ta an tâm.
"Em thấy khó chịu."
Lần đầu tiên, Sơ Bạch mở miệng nói trước mặt Cận Văn Tu. Giọng em rất nhẹ, có lẽ vì vừa khóc nên nghe có chút mềm mại.
"Ừm, vậy em có muốn nói cho anh biết không?"
Cận Văn Tu hôn lên trán em, dỗ dành.
Sơ Bạch gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó vùi mặt vào ngực Cận Văn Tu, rầu rĩ nói: "Em... quên mất rồi."
Em không nhớ rõ, em chỉ nhớ là mình cảm thấy rất khó chịu.
Cận Văn Tu đưa tay ôm chặt em, chú chó con ở giữa hai người lập tức bị ép, mặt lại bẹp thêm vài phần.
"Đừng sợ, anh sẽ ở bên em."
Sơ Bạch không nói gì, chỉ im lặng rúc sâu hơn vào lòng hắn.
Dường như, chỉ có như vậy có thể khiến em cảm thấy an tâm hơn một chút.
Sơ Bạch nép trong lòng Cận Văn Tu một lúc lâu, cho đến khi Cận Văn Tu cảm nhận được cảm xúc của em đã qua đi phần nào, dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, hắn mới khẽ nói: "Tối nay ngủ ở đây với anh nhé."
Nói rồi, hắn xoa đầu Sơ Bạch.
Sơ Bạch ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt dường như vẫn còn đọng nước, trông thật ướt át. Em chớp chớp mắt, "Được không ạ?"
"Tất nhiên rồi." Cận Văn Tu bật cười, "Em đợi anh đi rửa mặt một chút, rồi chúng ta cùng ngủ."
Nói rồi, hắn đặt Sơ Bạch sang một bên giường.
Đột nhiên rời khỏi vòng tay hắn, Sơ Bạch có chút không quen, em cuộn tròn người lại. Nhưng ngay sau đó, Cận Văn Tu đã đắp chăn lên người em.
Sơ Bạch cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khi Cận Văn Tu đi rửa mặt, chú chó con trong lòng em cũng cuối cùng cử động.
Nó thò đầu ra, bộ lông vốn được chải chuốt gọn gàng giờ đã rối tung, còn có vài chỗ bị xẹp xuống, đặc biệt là một chỗ bị xẹp hẳn.
Cận Văn Tu nhanh chóng quay lại, không để Sơ Bạch đợi lâu. Sau khi dọn dẹp xong, hắn lập tức trở lại giường, chui vào chăn rồi kéo Sơ Bạch vào lòng.
Sơ Bạch thuần thục tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, đôi mắt bạc nhìn chằm chằm vào hắn.
"Sao vậy, không buồn ngủ à?" Cận Văn Tu vừa cười vừa kéo chăn lên.
Sơ Bạch lắc đầu, nép vào lòng hắn.
Một lúc sau, một giọng nói mềm mại khẽ vang lên: "... Văn Tu."
Cận Văn Tu đột nhiên khựng lại, cúi xuống nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn trong lòng. Em cũng lặng lẽ nhìn hắn, rồi tiếp tục nói: "Anh."
Đứa trẻ nhỏ nhẹ ôm lấy cổ hắn, thử thăm dò: "... Anh Văn Tu?"
Căn phòng bỗng chốc im lặng.
Hơi thở của Cận Văn Tu đột nhiên trở nên gấp gáp, ngực hắn phập phồng, ánh mắt nhìn thẳng vào Sơ Bạch.
Một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu, bàn tay ôm lấy em không khỏi run rẩy.
Hắn không kìm được mà ôm chặt Sơ Bạch nhỏ bé vào lòng hơn, khẽ đáp: "Anh ở đây."
"Anh ở đây."
....
Đèn trong phòng tắt, mọi thứ chìm vào yên tĩnh hoàn toàn.
Trong bóng tối, Cận Văn Tu lặng lẽ nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng xinh đẹp của em.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm là tình yêu vô tận.
Cùng lúc đó, chú chó con bị ném vào một góc mép giường khẽ kêu một tiếng.
Nó bị Cận Văn Tu lườm một cái, vội rụt rè vẫy đuôi, cuộn tròn người lại nằm phục xuống.
...
Từ đêm đó trở đi, Sơ Bạch thân thiết hơn với Cận Văn Tu, phu nhân Cận và những người trong thành, mặc dù không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng mọi người đều cảm nhận được điều đó.
Ít nhất phu nhân Cận có thể cảm nhận được.
Bà nhìn những chiếc váy nhỏ bị Cận Văn Tu dọn dẹp rồi ném vào tủ quần áo của mình, không khỏi thở dài, nhưng trong lòng vẫn không kìm được sự xốn xang.
Mặc dù bà có chút buồn khi biết Sơ Bạch là bé trai, nhưng nhìn đứa trẻ xinh xắn như búp bê đó, bà vẫn không thể ngừng mơ mộng.
Phải biết rằng, khi Cận Văn Tu còn nhỏ, bà không phải là không nghĩ đến chuyện này, nhưng đứa trẻ đó từ khi sinh ra đã... không hợp. Mặc váy vào thì y như rằng sẽ làm hỏng váy, nhưng Sơ Bạch thì khác...
Cận phu nhân nhéo chiếc váy nhỏ, ngồi xổm trong góc, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, bà bỗng nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng đứng dậy chỉnh trang quần áo, trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ ngoài hoàn hảo của một quý phu nhân.
Ngay sau đó, bà nhận ra có gì đó không đúng.
Mình cũng thật là, đang ở trong phòng thì sợ gì chứ, chỉ là tiếng bước chân ngoài hành lang mà thôi.
Nghĩ vậy, Cận phu nhân cảm thấy xấu hổ, nhìn chiếc váy nhỏ trong tay không còn tâm trạng nữa, trước tiên dọn dẹp hết quần áo vào.
Sau khi dọn dẹp xong, bà ra cửa nhìn, thấy Mạnh Thụy Chi đang đi ngang qua hành lang.
Bà chợt nghĩ, Mạnh Thụy Chi đã trải qua vài đợt điều trị, lần này sau khi điều trị xong, ông ta sẽ có một thời gian nghỉ ngơi khá dài.
Phu nhân Cận không nghĩ nhiều, quay về phòng rồi mở giao diện thiết bị đầu cuối. Bà mở một cửa sổ, bên trong là bản phác thảo thiết kế dày đặc.
Bà thành thạo mở một bản thiết kế dang dở và bắt đầu vẽ...
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Cánh cửa văn phòng của Cận Văn Tu bị gõ vang lên.
Hắn cúi xuống nhìn Sơ Bạch đang ngủ say trong lòng, lặng lẽ lấy một đôi nút bịt tai từ bên cạnh rồi đeo cho em, sau đó mới nói: "Vào đi."
Nút bịt tai mà hắn dùng có khả năng cách âm tuyệt vời, không sợ đánh thức em.
Cánh cửa "két" một tiếng rồi từ từ mở ra.
Dáng người gù lưng của Mạnh Thụy Chi chậm rãi xuất hiện ở cửa. Ông ta khập khiễng bước vào, tay run rẩy đóng cửa lại.
Cận Văn Tu thấy là ông ta, không khỏi nhướng mày, ôm đứa trẻ trong lòng, thư thái dựa vào lưng ghế.
"Ông Triệu có chuyện gì sao?"
Mạnh Thụy Chi không nói gì, chỉ bước từng bước lại gần.
Khi nhìn thấy Sơ Bạch trong lòng Cận Văn Tu, ánh mắt ông ta dừng lại một lúc lâu.
Cận Văn Tu mỉm cười, "Không sao đâu, tôi còn lo lắng cho em ấy hơn cả ông, nên chắc hẳn ông đến đây không phải vì chuyện đó đâu nhỉ, ông Triệu."
Khi nói đến hai chữ "ông Triệu", hắn nhấn mạnh một chút.
Lúc này, Mạnh Thụy Chi đã không còn vẻ ngoài đáng thương của một ông lão nữa. Đôi mắt đục ngầu đầy tia máu, ông ta lặng lẽ nhìn Cận Văn Tu, lạnh lùng nói: "Đúng vậy."
Cận Văn Tu thấy thái độ của ông ta như vậy, bèn tỏ rõ thái độ của mình. Hắn khẽ cười một tiếng, "Nếu vậy, có lẽ tôi nên gọi ông là ông Mạnh."
"Từng là thủ lĩnh thứ ba của băng hải tặc lừng lẫy ở vùng Lưu Bạc."
Mạnh Thụy Chi nghe vậy không tỏ ra ngạc nhiên, dường như đã biết rõ đối phương sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra thân phận của ông ta.
Ông ta đã nhận ra từ sớm, Điện hạ Bạch Động này không hề đơn giản, hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác.
Sau khi tỉnh lại, ông ta đã thử vài lần và càng khẳng định điều này hơn.
Mạnh Thụy Chi đứng đó một lúc lâu, rồi thở dài, "Không sai, Điện hạ quả nhiên thủ đoạn cao tay."
Cho dù có thế lực của Bạch Động, việc có thể điều tra ra những chuyện từ lâu như vậy cũng chứng tỏ hắn là người có bản lĩnh.
"Đúng là thủ đoạn của tôi cao tay thật, ai có thể ngờ Mạnh Thụy Chi mới chỉ hơn 50 tuổi mà đã ra nông nỗi này." Cận Văn Tu từ tốn nói, nhìn biểu cảm không chút thay đổi của Mạnh Thụy Chi, rồi thản nhiên hỏi: "Vậy ông đến đây là muốn..."
Mạnh Thụy Chi hơi cúi đầu, im lặng một lúc lâu.
Sau đó, bất ngờ quỳ xuống đất.
"Rầm" một tiếng, xương cốt của ông ta dường như cũng kêu lên "rắc" một tiếng theo.
Cận Văn Tu vẫn giữ nguyên sắc mặt, bình thản nhìn ông ta.
Mạnh Thụy Chi cúi thấp đầu từng kiêu hãnh, "Tôi biết ngài có thực lực phi phàm, tôi không thể chống lại bất cứ điều gì ngài muốn làm, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu..."
Ông ta đột nhiên cúi đầu, dập đầu hai cái thật mạnh xuống đất, van xin: "Xin ngài hãy tha cho Sơ Bạch... thằng bé... chỉ là một đứa trẻ."
"Nếu ngài thích, tôi có thể tìm những đứa trẻ xinh đẹp khác cho ngài."