Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa - Chương 192: Chương 157: Em nói thật sao?




Vương Tuấn Kỳ cảm thấy như mình bị biến thành tàu lượn siêu tốc vậy, chốc lát bay lên chốc lát lại hạ xuống, khiến anh khó mà thích ứng được.



Vừa rồi em gái phân tích cho anh, anh cũng hiểu ý nghĩ trước kia không đáng tin cậy, tính toán dẹp hết cho rồi, kết quả em gái lại xoay một vòng, nói là muốn cùng anh hợp tác làm ăn.



Mặc dù đầu óc kinh doanh của anh không được tốt, nhưng cũng không đại biểu là anh ngu dốt, em rể anh là thị trưởng thành phố D, anh và em gái của anh cùng nhau làm ăn, muốn kiếm ra tiền cũng không phải khó.



"Tĩnh Kỳ, em nói thật sao?"



"Đúng vậy, nhưng vẫn còn ở giai đoạn kế hoạch, cũng không phải là buôn bán lớn gì, em chỉ định kinh doanh nhỏ nhỏ kiếm chút tiền mua sữa bột cho mấy đứa cháu của anh." Vương Tĩnh Kỳ vuốt ve bụng mình dịu dàng nói.



Vương Tuấn Kỳ cảm động đỏ hốc mắt, anh biết em gái mình đang cố kéo mình lên.



"Em đang mỉa mai anh có phải không, với tài nghệ của anh, muốn làm buôn bán lớn thì có thể làm không nổi, chứ làm ăn quy mô nhỏ đương nhiên là được." Vương Tuấn Kỳ vui mừng cười toét miệng.



Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng vui mừng của anh cô, trong lòng cũng vui mừng theo, nếu anh trai mình có thể làm được, cô còn vui sướng hơn bất kỳ ai.



"Vậy bây giờ em nói với anh, khi nào anh về nhà thì cùng thương lượng với chị dâu.



Anh cũng biết dự án xây cao ốc chung cư của thành phố đã bắt đầu khởi công rồi, vừa vặn Cẩn Du phụ trách mảng này, có chút quan hệ với nhà đầu tư, biết bọn họ muốn mở siêu thị......"



Vương Tĩnh Kỳ nói đến đây, nhìn ánh mắt tỏa sáng mắt, không khỏi cười một tiếng, nói tiếp: "Mà nói đến siêu thị thì khỏi phải suy nghĩ, với quy mô đó chúng ta không có khả năng theo được."



Ánh mắt tỏa sáng Vương Tuấn Kỳ lập tức ảm đạm xuống.



"Nhưng chúng ta có thể nghĩ đến những thứ có liên quan đến siêu thị."



"Cái gì?" Vương Tuấn Kỳ không hiểu ý cô.



"Ý em là, ở phía trước siêu thị thuê bốn căn nhà, sau đó dỡ bỏ, rồi làm lại thành một khu soft playground cỡ lớn." Đây chính là dự định của Vương Tĩnh Kỳ.



Kiếp trước cô đã nhìn thấy rất nhiều soft playground, đúng ra là cô đứng bên ngoài mấy tòa lâu đài hơi đó nhìn bọn trẻ ở trong chơi đùa, cho nên cô cũng biết, chỉ bằng mấy thứ làm bằng nhựa plastic kia có thể mang về khoản lợi nhuận kếch xù.





"Soft playground là cái gì?" Vương Tuấn Kỳ không hiểu.



Lúc này thành phố D còn chưa có chính thức làm loại hình kinh doanh soft playground, hơn nữa Vương Tuấn Kỳ không có con nhỏ, lại không thích đi dạo xung quanh, nên đương nhiên là không biết mấy đứa trẻ chơi cái gì.



"Soft playground là một mô hình bao gồm các khối hình học gắn kết với nhau tạo thành một khối kiến trúc đồng nhất, với các trò chơi vận động, rèn luyện sức khỏe, rèn luyện tính nhạy bén và sự lanh lợi dành cho trẻ em, nói đơn giản chính là một loại hình vui chơi mới, tổng hợp tất cả các trò chơi vào trong một khu vui chơi thiếu nhi." Vương Tĩnh Kỳ giải thích cho anh soft playground là cái gì.



Nhưng nhìn thấy gương mặt vẫn hoàn toàn mờ mịt của Vương Tuấn Kỳ, cô phải tìm thêm ví dụ khác gần gũi với cuộc sống: "Ở trước quảng trường nhà mẹ có một cái lâu đài hơi rất lớn anh thấy không?"



Vương Tuấn Kỳ gật đầu, cái thổi hơi gì đó anh đã thấy qua, chính là một kiểu trò chơi lừa gạt người. Không biết vì sao lại có nhiều đứa trẻ tình nguyện tốn tiền chơi cái trò đó.




"Soft playground cũng không khác gì cái đó lắm, chỉ là lớn hơn một chút, dùng chất liệu là nhựa plastic, nhưng về chức năng thì giống nhau, đều để cho trẻ em chơi."



"Tĩnh Kỳ, thuê nhà ở đó cũng không rẻ, nếu chúng ta mở cái soft playground như em nói ở đó, có thể kiếm tiền không?" Vương Tuấn Kỳ do dự, anh nghĩ, Tĩnh Kỳ nói muốn mướn bốn căn nhà, đó là một số tiền lớn, rồi cho con nít vào chơi như vậy, liệu có kiếm về được đủ tiền vốn hay không?



"Anh, em cảm thấy chắc chắn là có thể kiếm tiền được. Em đã suy nghĩ rồi, nếu chúng ta đầu tư, chỉ có tiền mướn nhà là tốn kém nhất thôi. Nhờ em rể anh nói chuyện với người ta, đoán chừng có thể tiết kiệm được không ít, sau đó là mua dụng cụ để làm soft playground, chỉ cần phải đầu tư mỗi những thứ đó thôi, cũng không tính là quá đắt, nếu chúng ta mà làm được, về sau đảm bảo có lời. Hơn nữa mở cái này cũng không cần dùng tới nhiều người, chỉ cần một người ở bên ngoài trông cửa thu tiền là được, cái này anh và chị dâu cũng có thể làm......" Vương Tĩnh Kỳ dự tính.



Kiếp trước mô hình soft playground cho trẻ em tại Trung Quốc mang lại nguồn lợi nhuận không lồ cho nhà nước chỉ sau Mĩ, được xem như thị trường kinh doanh lớn nhất nhì thế giới, đó cũng chính là lý do vì sao việc kinh doanh soft playground tại Trung Quốc chỉ cần chạm tay là bỏng như vậy, mà bên cạnh đó cũng bao gồm rất nhiều nguyên nhân khác tạo thành.



Đầu tiên là quan niệm truyền thống giáo dục con cái của người Trung Quốc, bậc cha mẹ rất coi trọng "hoàng tử nhỏ" và "công chúa nhỏ" trong gia đình, nên người ta chú trọng tới các dịch vụ dành cho trẻ em.



Hơn nữa, vị trí Vương Tĩnh Kỳ lựa chọn rất đắt địa, ngay trước cửa siêu thị.



Cô có thể tưởng tượng lúc siêu thị khai trương, dòng người nhốn nháo, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con cái đi dạo, nếu bọn họ chỉ cần tiêu ít tiền là có thể đưa con vào đó có người trông chừng, mà con họ lại còn được chơi rất vui vẻ, cô tin tưởng, rất nhiều phụ huynh cũng sẽ nguyện ý.



Vương Tĩnh Kỳ huyên thuyên dài dòng nói rất nhiều với Vương Tuấn Kỳ, Vương Tuấn Kỳ nghe cũng hiểu, hứng thú gật đầu, Vương Tĩnh Kỳ vừa nói xong, anh liền vỗ đùi nói: "Được, anh OK rồi." Mặc dù anh cũng còn chưa hiểu em gái nói cái soft playground đó rốt cuộc là cái đồ chơi gì, nhưng anh cảm thấy chỉ cần làm theo lời em gái, khẳng định là đúng.



Vương Tĩnh Kỳ chợt im lặng, có chút chần chờ nói: "Anh cả, anh vẫn nên về nhà thương lượng cùng chị dâu trước rồi quyết định."



"Không cần, cái này trên căn bản chính là bỏ tiền đầu tư kinh doanh, chị dâu em làm sao có thể có ý kiến." Vương Tuấn Kỳ vung tay lên quyết định.




Vương Tĩnh Kỳ không cho là đúng, với tính tình đó của chị dâu, thật không biết chị ta sẽ nghĩ sao.



"Chuyện này em cũng không gấp, bây giờ hạng mục tài chính còn chưa làm xong, thế nào cũng phải sang năm mới hoàn tất bàn giao công trình, lúc đó chúng ta mới bắt đầu làm việc, chờ đến khi chính thức khai trương cũng phải mùa hè năm sau, bây giờ anh và chị dâu có thể suy nghĩ thật kỹ."



"Ừ, được, vậy bây giờ anh tiếp tục đi làm, chờ khi nào em mướn được mặt bằng rồi, anh sẽ nghỉ việc." Vương Tuấn Kỳ đã quyết định cùng nhau làm ăn với Tĩnh Kỳ, cho nên phải lên kế hoạch cho hợp lý.



"Tĩnh Kỳ, vậy chuyện ba và chị dâu em......" Chuyện chính nói xong rồi, bây giờ đến vấn đề hồi nãy.



"Ừ, vừa vặn." Vương Tĩnh Kỳ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Chu Cẩn Du.



Vương Tĩnh Kỳ không nói gì, Chu Cẩn Du vừa nhận điện thoại đã lo hỏi thăm: "Nói chuyện với anh em xong chưa? Có mệt không, sức khỏe không sao chứ?"



Bụng vợ anh bây giờ đã hơn bảy tháng rồi, cái bụng kia lớn đến nỗi anh nhìn còn thấy hết hồn, nhưng cũng không thể cứ nhốt cô ở nhà, anh chỉ có thể chú ý đến cô nhiều hơn.



"Em không sao, trong người vẫn bình thường. Em mới vừa nói chuyện xong với anh cả, chuyện bên đó xử lý thế nào rồi?" Vương Tĩnh Kỳ đỡ cái bụng bự của mình, sức khỏe của cô cô hiểu rất rõ, nếu không cô cũng sẽ không ra ngoài đi lung tung làm gì. Đối với cô mà nói, đứa bé quan trọng hơn tất cả mọi thứ.



"Tình hình ở đồn cảnh sát cũng tạm ổn, ba và chị dâu phải bị giáo dục." Chu Cẩn Du nói tương đối uyển chuyển.



Anh đã sớm dàn xếp lực lượng ở đồn cảnh sát rồi, đối với cảnh sát mà nói, chỉ cần bọn họ muốn, không có người nào bị giáo dục rồi mà không đàng hoàng.




Đối với ba Vương và chị dâu, bọn họ cũng không phải tốn quá nhiều công sức, chỉ là cho một cảnh sát có thâm niên giảng đạo cho hai người họ, sau đó lại cho một tù nhân hăm dọa răn đe qua một lần. Cuối cùng hai người họ cũng biết sợ, không dám lên mặt nữa.



Đương nhiên, những thông tin này đều là từ đồn cảnh sát đưa đến đây.



"Vậy bây giờ chúng ta có thể đến đồn cảnh sát bảo lãnh bọn họ về chưa?" Vương Tĩnh Kỳ hỏi.



"Được, em chờ một chút, anh kêu thư ký Lý tới đón hai anh em." Chu Cẩn Du vẫn không yên lòng để vợ tự đi.



Hai anh em Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở quán cà phê đợi khoảng hơn mười phút, liền nhận được điện thoại của thư ký Lý.




Hai anh em đứng dậy, động tác giống nhau, cầm ly nước còn dư lên uống một hơi cạn sạch, đồ uống đắt tiền như vậy, không thể lãng phí.



Đến đồn cảnh sát, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi ngoài tưởng tượng.



Thư ký Lý giúp hai người làm thủ tục bảo lãnh. Mấy cảnh sát sắc mặt không tốt đưa ba Vương và Triệu Bình từ một cái phòng nhỏ ra ngoài, một người cảnh sát ở đứng bên cạnh nói lớn đến nỗi đứng ngoài cửa cũng có thể nghe: "Thị trưởng thì sao, hoàng tử có phạm pháp thì cũng phải chịu tội như dân thường thôi, chẳng lẽ vì là người thân với nhau, nên được quyền coi rẻ vương pháp hay sao, hừ, lần này là vi phạm lần đầu, nếu còn có lần sau, không cần biết anh ta là ai, tôi cũng sẽ bắt trở lại, ông đây không có sợ người nào hết." Anh ta nói xong, còn hung dữ trợn mắt nhìn ba Vương và Triệu Bình.



Ba Vương cũng không còn thái độ lớn lối nữa, rúc vai, sợ hãi cúi đầu, giống như ông già. Còn Triệu Bình cái mặt cũng không dám để lộ, trốn sau lưng ba Vương. Vốn là nhìn thấy có người nhà tới đón, chị ta định lên mặt ra oai một chút, kết quả nghe người cảnh sát nói như vậy, cũng liền ỉu xìu không dám động đậy một cái.



Thư ký Lý không có thái độ gì, chỉ nở nụ cười với mấy vị cảnh sát, gật đầu chào hỏi, rốt cuộc cũng làm thủ tục xong xuôi, lúc này mới dẫn bọn họ ra bên ngoài.



Đang đi anh ta nháy mắt với Vương Tĩnh Kỳ, sau đó đi vòng vào trong.



"Hôm nay thật là cám ơn các anh nhiều, hôm nào có dịp tôi xin mời mọi người ăn bữa cơm, bày tỏ lòng biết ơn, các anh phải nể mặt tôi đó nha!" Lý Việt khách khí với mấy vị cảnh sát vừa nãy. Anh ta vòng trở lại chính là vì ngỏ ý cảm ơn, những lời này thị trưởng khó mà nói, chỉ có thể để người thư ký như anh ta này nói thay.



Vị cảnh sát lúc nãy còn càu nhàu không còn dáng vẻ hung thần ác sát nữa, mà nịnh hót cười nói: "Thư ký Lý nói gì kỳ vậy, chút chuyện nhỏ như vậy mà mấy anh em chúng tôi còn đòi tiền công sao? Được giúp đỡ cho cấp trên, chúng tôi còn mừng nữa là."



"Ha ha, không thể nói như vậy, chúng ta đều phải đi làm, chuyện của tôi lại phải nhờ các anh làm giùm, trong lòng tôi rất là băn khoăn!" Lý Việt giả bộ khó xử, nhưng trong lòng cảm thấy mình thật đáng thương.



Đây chính là số phận của người thư ký, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng phải biết hy sinh vì cấp trên của mình.



"Thư ký Lý cũng đừng nói như vậy, chuyện của cậu chính là chuyện của chúng tôi, cậu khách khí như vậy chính là không xem chúng tôi là anh em đó." Một câu này là đủ.



"Được, vậy tôi không nói nhiều nữa, tối hôm nay tôi sẽ dành ra thời gian, mấy anh em chúng ta họp gặp." Lý Việt phóng khoáng nói.



"Ừ, được, mấy anh em chúng tôi sẽ nhịn đói chờ thư ký Lý, ha ha."



Lý Việt hàn huyên một lát với mấy người ở đồn cảnh sát, sau đó mới quay lại trên xe, lái xe đưa bọn họ trở về nhà họ Vương.