Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa - Chương 191: Chương 156: Anh cả, anh nghĩ thế nào




Thông báo đơn giản với Chu Cẩn Du xong, Vương Tĩnh Kỳ lại gọi điện thoại cho anh cô.



"Anh cả, em là Tĩnh Kỳ, ừ, em biết rồi, anh đừng có gấp gáp đến đồn cảnh sát, Cẩn Du nói là anh ấy sẽ cho người đi tìm hiểu mọi chuyện, đúng...... Anh, anh biết Lan Hòa Tiểu Trúc không, bây giờ anh bắt xe tới quán cà phê vườn tây trước cửa Lan Hòa Tiểu Trúc đi, em chờ anh...... Mau tới đi, không cần phải lo những chuyện khác đâu."



Vương Tĩnh Kỳ cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, ôi trời ơi, xử lý chuyện như vậy, thật không phải chuyên môn của cô, cô không muốn làm tổn thương tình cảm, lại không muốn bị người khác lợi dụng, thật là không có phương pháp nào vẹn toàn đôi bên hết.



Vương Tĩnh Kỳ lấy túi xách, loạng choạng đi xuống trước cửa chung cư, bước vào quán cà phê vườn tây, vẫn là người bán hàng kia, Vương Tĩnh Kỳ cười cười với người đó, nói: "Cho tôi một ly sữa nóng, cám ơn."



Cô ngồi gần cửa sổ, chỗ này có thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.



Vương Tĩnh Kỳ chờ từ sữa nóng đến ấm, rồi từ sữa ấm đến nguội, lại kêu nhân viên phục vụ hâm nóng ly sữa cho cô, lúc này mới nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ mệt mỏi đang đi bộ từ bên kia con phố qua đây.



Vương Tuấn Kỳ xác nhận tên quán cà phê, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy em gái đang vẫy tay với mình.



Vương Tuấn Kỳ giật mình, mới hơn nửa năm không gặp em gái, không ngờ bây giờ gặp lại, bụng cô đã thật lớn.



"Em...em mang thai được mấy tháng rồi, sao nhìn còn lớn hơn bụng chị dâu em nữa?" Vương Tuấn Kỳ ngồi xuống, một lúc lâu mới bình tĩnh được.



Vương Tĩnh Kỳ vừa giơ tay gọi nhân viên phục vụ vừa nói: "Em không có lớn tháng bằng chị dâu, nhưng do mang thai sinh đôi, nên bụng hơi lớn một chút. Anh muốn uống cái gì?"



Vương Tuấn Kỳ thấy nhân viên phục vụ đã đi tới, xua tay: "Không cần. Anh không uống, anh uống không quen mấy thứ này."



Vương Tĩnh Kỳ không để ý tới anh, trực tiếp gọi cho anh một ly cà phê lam sơn.





"Không cần, thật sự không cần mà, thức uống trong mấy quán như vầy rất đắt tiền. Số tiền kia, còn không bằng để dành mua quần áo cho cháu anh mặc nữa kìa!" Vương Tuấn Kỳ nhỏ giọng nói với em gái, anh không ngờ cô lại mời anh đến quán cà phê hạng sang, mặc dù còn chưa nhìn hóa đơn, nhưng anh cũng biết chắc là giá cả không rẻ gì.



Vương Tĩnh Kỳ cười, bảo nhân viên phục vụ cứ mang một ly lam sơn đến. Cô hiểu ý của anh, bởi vì lúc trước cô cũng giống như vậy. Nhưng kiếp này thì không còn như vậy nữa, bây giờ cô rất có điều kiện, cô cũng hy vọng có thể hưởng thụ cuộc sống.



Nhìn dáng vẻ anh cả, cô biết anh nhất định là không dám bỏ tiền đi taxi, mà bắt xe buýt tới đây.



"Anh đừng lo lắng, Cẩn Du cho em cái thẻ mua hàng, mua cái gì cũng có thể quẹt thẻ, em không cần phải bỏ tiền." Vương Tĩnh Kỳ nói dối, cô không muốn để anh cả rối rắm vì chút vấn đề này.



Vương Tuấn Kỳ nghe em gái nói không tốn tiền, trong lòng lúc này mới thoải mái được một chút: "Tĩnh Kỳ, em rể gọi điện thoại tới sao? Chừng nào ba và chị dâu em mới được thả ra ngoài?"



Vương Tĩnh Kỳ dùng ống hút khuấy sữa tươi, suy nghĩ một chút, nói: "Anh cả, ba và chị dâu sẽ không có chuyện gì, em gọi anh tới đây, chủ yếu là muốn nghiêm túc nói chuyện với anh một chút."



Vương Tuấn Kỳ sững sờ, anh mắt nhìn em gái có chút nghi ngờ.



"Anh cả, em cũng không vòng vo nữa, có cái gì em sẽ nói thẳng." Vương Tĩnh Kỳ nhìn anh.



Vương Tuấn Kỳ ưỡn thẳng sống lưng, chăm chú nhìn em gái.



"Anh biết tính khí của ba, cũng biết tính tình của chị dâu, cho nên người để em có thể nghiêm chỉnh nói chuyện chỉ có mẹ và anh. Nhưng gọi một chục cuộc điện thoại, mẹ chỉ biết khóc. Em hết cách rồi, chỉ có thể tìm anh để thương lượng." Vương Tĩnh Kỳ uống sữa, sau đó nói vào vấn đề chính.



"Anh, chuyện chị dâu nói với em anh biết hết chưa, anh cảm thấy thế nào? Thầu công trình để kiếm tiền, chuyện này không phải ai muốn làm là có thể làm được, phải có quen biết nhiều người cùng với khả năng kinh tế. Đừng nói em rể của anh có thể giúp được hay không, phải hỏi mọi người có tiền để nhận thầu công trình không đã. Em nghe chị dâu nói, chị ta tính toán hợp tác với ba, còn có nhà mẹ chị ta nữa, anh thử tính xem cả ba gia đình hợp lại tổng cộng có thể được bao nhiêu tiền, đủ nhận thầu bao nhiêu công trình?"




"Nếu mà theo như chị dâu nói, chị ta định trực tiếp nhận thầu tòa nhà hai mươi tầng, mà tiền ký quỹ ban đầu, thế nào cũng không thể ít hơn 100 - 200 vạn, số tiền này, ba gia đình bọn họ có thể góp đủ không?" Vương Tĩnh Kỳ căn bản không hiểu những thứ này, cô chỉ đơn thuần nói bừa, dù sao cô nghĩ nhất định là không thể ít hơn được.



"Cái này, nhiều như vậy à?" Vương Tuấn Kỳ cũng bị dọa sợ, đừng nói 100 - 200 vạn, cho dù có kêu anh bỏ ra 10-20 vạn, anh cũng không làm được, ba mẹ anh không có bao nhiêu tiền, nhà mẹ vợ lại càng không có, ba gia đình lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ.



"Mà cái này chỉ mới là tiền ký quỹ ban đầu thôi, nếu thật sự nhận thầu công trình rồi, vậy thì phải có nhiều tiền hơn để thiết kế bản vẽ, thuê công nhân, số tiền này chị dâu định lấy ở đâu ra?"



Vương Tuấn Kỳ ngây ngốc, những thứ này anh còn chưa bao giờ nghe vợ mình nói qua, anh chỉ nghe chị ta nói là, chỉ cần nhận được dự án, tiền sẽ chảy ào ào vào trong túi.



"Cho dù em có muốn giúp anh, em cũng không thể nào bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, mặc dù Chu Cẩn Du là thị trưởng thành phố, nhưng anh ấy cũng lãnh lương theo tháng, không thể nào ầm một cái ra mấy triệu được. Mà muốn xây chung cư không phải chỉ cần nhép nhép miệng là tòa chung cư xuất hiện, anh có từng nghĩ đến chuyện về sau chưa, anh có kiến trúc sư không? Anh có nhân viên bảo vệ, nhà cung cấp nguyên vật liệu, nhân viên thi công, nhân viên kỹ thuật, nhân viên dự toán không? Anh có biết thuê những người này ở đâu không?" Vương Tĩnh Kỳ hỏi từng cái một.



Vương Tuấn Kỳ hoàn toàn ỉu xìu, anh chỉ là một người dân bình thường, biết đi đâu mà tìm những người đó bây giờ.



"Anh cả, không phải là em không muốn ủng hộ gia đình chúng ta làm ăn, chỉ là lựa chọn này bước một bước quá lớn, loại người bình thường như chúng ta không có đủ khả năng để chống đỡ, anh vẫn luôn nói với em, không thể trở thành người giống như ba được, muốn làm cái gì phải đến nơi đến chốn, đi từng bước từng bước, anh quên rồi sao?"




"Vả lại, anh thử nhìn lại xem lần này anh hợp tác với ai, ba thì em không nói, quan trọng là bên nhà chị dâu, lúc anh kết hôn với chị ta đó, còn nhớ không, mấy người đó đều là không có lợi ích thì không động vào, nếu anh muốn hợp tác với bọn họ, may thì làm ra tiền, nhiều lắm là anh không được lợi nhuận, bọn họ giữ hết tiền, nhưng lỡ như anh phải bồi thường cho người ta, liệu bọn họ có giúp anh gánh vác một phần trách nhiệm nào không?" Đây là điều mà Vương Tĩnh Kỳ không vừa lòng nhất, lúc đầu chị dâu và anh cô kết hôn, gia đình cô bị bọn họ khi dễ không coi ra gì, nếu không phải cuối cùng chị dâu làm quyết liệt, nói cho dù không có một xu tiền chị ta cũng muốn đi theo anh, thì bây giờ hai người cũng đâu có làm vợ chồng.



"Những thứ này đều là chị dâu em lo liệu, anh đi làm cả ngày, làm gì có thời gian mà quan tâm đến." Vương Tuấn Kỳ lấy cớ.



"Anh, hôm nay em kêu anh tới đây, là muốn nghiêm túc nói chuyện với anh, em muốn biết rốt cuộc anh nghĩ thế nào. Chúng ta là anh em ruột, anh là người anh duy nhất của em, nếu anh có yêu cầu gì, chỉ cần em có thể, em nhất định sẽ ủng hộ anh." Vương Tĩnh Kỳ nói xong không nháy mắt nhìn anh chằm chằm.



Cô được sống tốt, dĩ nhiên cô cũng muốn người nhà của mình được sống tốt theo. Đặc biệt là anh cả, kiếp trước anh cả đối xử với cô không tệ, thấy cả đời anh đều đi làm thuê cho người ta, cô cũng đau lòng, nhưng điều kiện tiên quyết là anh không được tham vọng quá cao.




Vương Tuấn Kỳ nghe vậy, xấu hổ cúi đầu, anh thật sự cảm thấy rất có lỗi với em gái, lúc trước sau khi em gái ly dị, anh vì sự hòa thuận của gia đình mình mà không giúp được gì, mặc cho cô không có nhà để về. Đến khi em gái rốt cuộc cũng tìm được chỗ dựa tốt hơn để nương tựa, vợ mình lại cứ hết lần này đến lần khác làm phiền em gái. Thật ra anh cũng biết, mặc dù anh không tán thành nhưng cũng không có kiên quyết ngăn cản, vậy mới xảy ra cớ sự như bây giờ, vì vợ mình mà cuộc sống gia đình đang yên ổn của em gái cũng bị đảo lộn.



Nhìn thấy ánh mắt khích lệ của em gái, anh xoa xoa bàn tay, lấy dũng khí nói: "Tĩnh Kỳ, anh nói thật với em, nếu chỉ có anh và chị dâu em, cho dù làm việc ở đâu hay làm công việc gì, anh đều có thể làm, kiểu gì cũng có cái để ăn qua ngày. Nhưng kể từ khi chị dâu em mang thai, anh luôn muốn cho con của mình có cuộc sống tốt hơn, anh không muốn con anh lại sống một cuộc sống như chúng ta khi còn bé." Anh nói xong, vùi mặt trong lòng bàn tay.



Vương Tĩnh Kỳ hiểu tâm lý của anh, kể từ sau khi cô mang thai, cô cũng có ý nghĩ như vậy, cô muốn con mình được nuôi dạy trong hoàn cảnh tốt hơn, đây cũng là mong ước của tất cả những người làm cha làm mẹ khác.



"Cho nên, lúc chị dâu em nói muốn đầu tư làm ăn, anh mới không có phản đối, anh biết chắc chắn là lần này lại gây phiền phức cho em, nhưng anh không thể dằn lòng được, anh cũng không biết phải làm sao nữa."



"Anh, em hiểu ý của anh, em cũng sắp làm mẹ, ba mẹ suy nghĩ cho cũng là điều bình thường, anh muốn thay đổi vận mệnh cũng tốt, nhưng phải tìm công việc gì phù hợp với khả năng của mình mới được."



Vương Tuấn Kỳ gật đầu, anh cũng biết là vậy, vợ anh đã vẽ ra con đường tương lai quá tốt đẹp nên anh cũng bị cuốn theo, hôm nay được em gái phân tích kỹ càng, anh đã tỉnh táo lại. Cho dù ba gia đình bọn họ có đồng tâm hiệp lực, đập nồi bán sắt cũng không đủ năng lực đi nhận thầu công trình.



"Tĩnh Kỳ, em nói đúng, là do anh không hiểu, đợi khi nào về, anh nhất định sẽ không để chị dâu em mù quáng nữa." Vương Tuấn Kỳ bảo đảm.



"Ha ha, anh cả, anh hiểu được là em yên tâm rồi. Mặc dù dự định thầu công trình của chị dâu không mấy khả quan, nhưng anh cũng có thể thử nghĩ đến những thứ khác." Nếu anh cô có thể nghĩ ra, Vương Tĩnh Kỳ cũng rất vui mừng.



"Kinh doanh cái gì cũng không ổn, thật ra anh biết rất rõ anh và chị dâu em đều không phải là người biết buôn bán, nếu thật sự đầu tư vào kinh doanh, không chừng tiền lời không có, còn phải bồi thường ngược lại cho người ta." Vương Tuấn Kỳ tự giễu cười cười, anh cũng thông suốt rồi, biết khả năng của mình tới đâu, đầu óc kinh doanh của anh căn bản không thể nào bằng người ta được.



"Ha ha, anh đừng nói như vậy, chỉ cần nghĩ ra được ý tưởng, chúng ta cũng có thể thử một chút. Mấy ngày nay em ở nhà bàn bạc với Chu Cẩn Du, nghĩ ra được một ý tưởng, muốn làm thử, nhưng anh cũng biết đó, em và Cẩn Du đều có công việc, không có cơ hội để làm, nên muốn hợp tác với anh." Vương Tĩnh Kỳ nói xong, im lặng nhìn chằm chằm Vương Tuấn Kỳ.