Trôi qua nhiều năm như vậy, hiện tại Thẩm Nguyệt Hoa cũng không nhớ ra được, rốt cuộc Phùng Ý Viễn là người nào, hơn nữa lúc này, nếu cô không trả lời rõ ràng, phỏng chừng hai người bạn thanh niên trí thức này, lại hiểu sai ý của cô, vậy thì gây ra rắc rối rồi.
Vì thế, Thẩm Nguyệt Hoa hoang mang hỏi: “Phùng Ý Viễn là ai?”
Cô không đợi Đổng Kiều Thiến và Hứa Tuệ trả lời, đã nói tiếp: “Hiện tại em đã kết hôn lập gia đình, tuy rằng tạm thời tuổi còn nhỏ lại còn kết hôn chớp nhoáng, nhưng em thấy người nhà họ đối với em rất tốt, tuy rằng anh ấy đã đi bộ đội, nhưng mẹ chồng nhà em tốt lắm, đối đãi cũng tốt, em không có gì là cam chịu cả.”
Sau khi Hứa Tuệ nghe cô nói như vậy, trên mặt liền lộ ra sắc mặt vui mừng, Thẩm Nguyệt Hoa nhìn ở đáy mắt, thầm nghĩ: Nhìn dáng vẻ đó, coi bộ Hứa Tuệ đã thầm mến Phùng Ý Viễn.
Nhưng tính tình Đổng Kiều Thiến nóng nảy và lỗ mãng, bất quá là thẳng tính, ngược lại cô ta thật sự suy nghĩ vì Thẩm Nguyệt Hoa, nhưng cô ta lại đứng ở góc độ của mình, suy nghĩ vì Thẩm Nguyệt Hoa.
Vì thế, sau khi cô ta nghe Thẩm Nguyệt Hoa nói như vậy, liền tức giận nói: “Cũng do chị không tốt, lúc trước em bị bệnh, chị nên chăm sóc cho em thật tốt, kết quả bởi vì đi làm địa lý, sau khi trở về chợt nghe Đồng Đái Na nói, mợ của em đến đại đội đón em về chăm sóc, không tới vài ngày sau, mợ em lại nói em muốn kết hôn, lúc trước còn đòi lễ hỏi cao như vậy...Cái này không giống như tính của em, nhưng lúc ấy chị chỉ lo tức giận, cũng không nhận ra có gì không đúng, kết quả hiện tại gây thành thảm hoạ.”
Đổng Kiều Thiến nói xong, cũng có chút thương tâm, cô ta xoa xoa mũi, nói: “Chuyện này nhất định là khiến em không vui, hiện tại em cũng chỉ là cố nén mà cười vui, không muốn để cho bọn chị lo lắng. Chuyện này bọn chị đều hiểu, chúng ta đều là thanh niên trí thức, cuộc sống trong thôn thật không dễ chịu, lúc này cư nhiên bị mắc bẫy, là do chúng ta không cẩn thận.”
Đổng Kiều Thiến chảy nước mắt, một mình nói: “Em yên tâm đi, thanh niên trí thức chúng ta tuy rằng xuống nông thôn, ở trên đất của người ta, nhưng là người thành phố đi làm công tác văn hoá, không phải bị lưu đày, mà là lại đây trợ giúp đại đội xây dựng, bình thường người trong thôn coi khinh chúng ta cũng thôi đi, lúc này đây có hơi quá đáng, sao có thể bắt hạnh phúc cả đời em làm bè, em yên tâm! Tất nhiên chúng ta sẽ vì em lấy lại công đạo.”
Thẩm Nguyệt Hoa nghe Đổng Kiều Thiến nói như vậy, trên mặt không có một chút xíu vui mừng nào, lần đầu tiên cô nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Từ lúc cô xuống nông thôn, cũng chính là ba năm trước đây, thanh niên trí thức xuống nông thôn vận động tham gia đội sản xuất, sẽ không như vài năm trước, hay như mười năm trước khiến cho phần tử văn hóa vui vẻ, ngược lại là thầy cô giáo và học sinh ở trường học đều tỏ ra phản đối.
Những học sinh này, không chịu đựng được chính sách, chỉ có thể mang hành lý xuống nông thôn, lúc trước nói là người nắm quyền cấp trên kêu gọi hưởng ứng, thanh niên tri thức đến nông thôn, nhận giáo dục lại bần nông và trung nông.
Lúc ấy thanh niên trí thức bọn họ mấy đời trước đều một bầu nhiệt huyết, không chút do dự lao tới nông thôn, hi vọng ở trong đất trời rộng lớn tạo ra thành tựu.
Nhưng trên thực tế, sau khi thanh niên trí thức tới nông thôn, sẽ rất khó có cơ hội về lại thành phố, cái này cũng là cần số người, ngay cả tại xã hội thời đại này, cũng xem bối cảnh và thân phận, muốn xem cấp trên có người hay không.
Giống như cô ở trong đại đội này tại Trương gia thôn, trong số thanh niên trí thức bọn họ có năm nữ tám nam, tổng cộng mười ba người, thanh niên trí thức ở trong thôn lâu nhất, đã có bảy, tám năm chưa được về nhà, cũng chưa kết hôn, cao tuổi rồi vẫn còn độc thân.
Nếu nói trong lòng thanh niên trí thức không có một chút nào khó chịu, đây tuyệt đối là lời nói dối.
Vào năm 1977 này, thế giới bên ngoài đã sớm thay đổi rồi, hơn nữa người nắm quyền trong lòng tôn sùng thần linh lần lượt qua đời, cơ hồ tất cả mọi người tìm không thấy đường đi cho tương lai, thanh niên trí thức bọn họ ở trong thôn cũng không ngồi yên được.
Mỗi một lần bên ngoài có tin tức đưa đến, toàn bộ người tụ lại, giống như đại đội họp một lần mỗi ngày, thậm chí so với như thế còn tích cực hơn.
Hơn nữa trong đại đội bọn họ, nghe nói có một nam thanh niên trí thức rất có lai lịch, phần lớn chuyện tình bên trên hắn đều biết.
Đời trước vào tháng chín, Thẩm Nguyệt Hoa đã biết sẽ mở lại kỳ thi vào trường cao đẳng, so với thời gian mấy người môi giới công bố mở lại kỳ thi vào trường cao đẳng, ngày 21 tháng 10, sớm hơn nửa tháng.
Lúc ấy Thẩm Nguyệt Hoa liều mạng muốn rời khỏi thôn, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, nghe được tin tức này, thậm chí vì để thi vào trường cao đẳng mà phá bỏ đứa nhỏ trong bụng...
Thẩm Nguyệt Hoa đã sớm biết, thanh niên trí thức và người dân trong thôn có mâu thuẫn rất sâu, nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng do sau khi tin tức mở lại kỳ thi vào trường cao đẳng truyền đến, nên lộ ra vài cặp đôi thầm mến bị gièm pha, khiến người của hai bên đều mất mặt, ầm ĩ hồi lâu, mọi người hai bên càng trở nên tức giận, thậm chí cuối cùng còn xảy ra va chạm.
Nhưng, nghe được Đổng Kiều Thiến xuyên tạc ý của mình, ấn tượng của cô đối với Đổng Kiều Thiến coi như không tệ, hơn nữa hôm nay sau khi cẩn thận quan sát, biết tuy rằng Đổng Kiều Thiến miệng mồm khó nghe, nhưng là người rất nhiệt tình.
Ngay cả cô ta cũng nói như thế, đại biểu toàn bộ thanh niên trí thức, trên cơ bản người đại đội đều sẽ không lọt mắt.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyệt Hoa không khỏi nhìn thoáng qua Hứa Tuệ, ở một bên không lên tiếng, cô nhớ rõ, sau khi tin tức mở lại kỳ thi vào trường cao đẳng truyền đến, mấy đôi bí mật yêu nhau bị kéo ra, còn có Hứa Tuệ.
Nghe nói là cùng một người đàn ông tốt trong thôn, người đàn ông kia thật sự rất tốt, nhưng Hứa Tuệ cứ thế mà cắt đứt quan hệ, cuối cùng hai người gặp mặt là cãi nhau ầm ĩ, rồi trở thành kẻ thù.
Đời trước sau khi Thẩm Nguyệt Hoa nghe được chuyện này, cơ thể bởi vì sẩy thai dưỡng như thế nào cũng không khỏe, hơn nữa đọc sách học bài ngày đêm, thân thể càng ngày càng tệ, tinh thần cũng không tốt, đối với chuyện này không để ý đến.
Nhưng, đời trước lúc cô học đại học trong thành phố, đến năm thứ hai cũng nghe nói Hứa Tuệ thi lên đại học, kết bạn với một nam đồng chí thanh niên trí thức cùng nhau thi đậu, khi đó bọn họ được công nhận là một đôi.
Lúc ấy Thẩm Nguyệt Hoa không thèm để ý, hiện tại cũng không chút nào để ý.
Nhưng Hứa Tuệ lại không chịu hết hy vọng, còn muốn có tin chính xác từ Thẩm Nguyệt Hoa mới được.
Vì thế, cô rất thân thiết nói với Thẩm Nguyệt Hoa: “Nguyệt Hoa, chị biết em cũng giống như chúng ta, không nghĩ sống hết đời trong đội, chúng ta đều đã gắng vượt qua nhiều năm như vậy, không lý do nào em đột nhiên liền từ bỏ, chị đoán là nhất định em bị mợ bán đi, 500 đồng tiền lễ hỏi này, trên thực tế là tiền bán mình, mợ của em cũng thực chẳng ra gì, em yên tâm đi, lúc này đây sau khi trở về, chúng ta sẽ cùng các đồng chí trong sở thanh niên trí thức thương lượng một chút, lấy lại công đạo cho em.”
Ý tứ của cô ta không sai biệt lắm với Đổng Kiều Thiến, thế nhưng nói rõ ràng hơn, tính tình bất đồng lỗ mãng của Đổng Kiều Thiến làm việc không có kết cấu, Hứa Tuệ đem chuyện tình lấy lại công đạo như thế nào cho cô, đều tính toán kỹ, giờ phút này tuy rằng trên mặt tỏ ra thân thiết, ánh mắt cũng không hề nôn nóng.
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn cô ta, nghe cô ta nói lời nói này, biết người nọ là muốn gây sự, mình đã gả đi rồi, người của sở thanh niên trí thức lại vì cô lấy lại công đạo, đây coi cô là gì, kết hôn trở thành việc đùa vui sao? Đây không phải khiến cho cô hai bên đều khó làm người sao?
Mặt trước là đắc tội với Trương gia, một mặt khác là đắc tội với mợ.
Mặc dù mợ quả thật không đúng, nhưng lúc này, nếu thanh niên trí thức nhúng tay vào, gây ầm ĩ đến người trong thôn đều biết, mợ bắt nạt kẻ yếu, đến lúc đó còn không phải hận cô à, tuy rằng cô không sợ, nhưng cũng không muốn bị người bới móc.
Hơn nữa, hồi nãy cô đã ám chỉ, hiện tại thân thể này của cô, đã bị người chồng quân nhân chạm qua, gây nữa cũng chỉ có thể như vậy, trừ bỏ đánh nát răng nanh rồi tự nuốt vào bụng, còn có thể thế nào?
Cái này cũng là nguyên nhân sầu não uất ức của cô đời trước, cô biết không thể cứu vãn, trong lòng mới hận Trương Kiến Bân muốn chết.
Đời trước cô bị bệnh lâu lắm, rất nhiều người đến thăm cô, khẳng định hai người bạn này cũng có trong số đó, bọn họ nói gì đó, lúc ấy tinh thần của cô rất kém cũng không có để trong lòng.
Chỉ nhớ rõ vừa gả vào, người nhà họ Trương xác thực đối với cô không có sắc mặt tốt, mà mợ cũng đối với cô ác hơn, nói không chừng ở trong đó chính hai người họ là nhân tố gây nên.
Cô lại không nhìn ra, Hứa Tuệ thật sự có thủ đoạn tốt như vậy.
Đời trước lúc này cô đúng là mười bảy tuổi, tính tình ngây thơ hoạt bát sáng sủa, đối với việc này cũng không thể nào rõ ràng. Sau khi trùng sinh trở về, kiến thức nhiều hơn bọn họ, thủ đoạn của Hứa Tuệ như vậy, tất nhiên tránh không được mắt mình.
Nhưng thật ra Thẩm Ngọc Hoa thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ: Bản thân mình đời trước đúng là hồ đồ, tuổi còn trẻ chưa từng làm được gì, lúc ấy còn bị người lợi dụng, làm bia ngắm.
Bản thân bị mợ bán cũng không nói đi, ngay cả bạn tốt là thanh niên trí thức bình thường cùng nhau chơi chung, ở phía sau mưu tính lợi ích cho bản thân, không chút nào lo lắng cho tình cảnh bên trong của cô.
Sau khi trùng sinh trở về, Thẩm Nguyệt Hoa đã thấy rõ rất nhiều chuyện phát sinh ở đời trước, cô có hơi chờ mong cũng có chút lạnh lùng, cô thật muốn xem, sau khi sống lại sẽ gặp phải những kẻ xấu xa hai mặt nào?
Trong lòng cô nghĩ như thế, trên mặt lại cười nói: “Nào có như hai chị nói nghiêm trọng như vậy, em thật sự thấy chồng em rất tốt, mặc dù anh ấy làm lính, hàng năm không ở nhà, nhưng đối với em thật tốt, lúc đi để lại 100 đồng tiền cho em, để em tự mình xài. Hơn nữa, Trương gia nhiều anh chị dâu, em trai em gái như vậy, em ở Trương gia cũng không cảm thấy cô đơn.”
“Về phần mẹ chồng của em, tuy rằng lúc còn trẻ rất đanh đá, thế nhưng tốt tính, chân chính muốn ở chung, bà cũng rất dễ nói chuyện, làm người cực kỳ bao che khuyết điểm, đối với em vô cùng tốt, nếu hai chị thật sự coi em là bạn, những lời nói hôm nay không nên nhắc lại, cũng không cần công việc bề bộn như vậy mà đi qua đi lại đây, đừng để em ở trong đại đội khó mà làm người!”
Sau khi cô nói xong, Đổng Kiều Thiến trợn trắng mắt không hiểu, chỉ cho rằng cô đang nói lời an ủi, thì cũng không nói thêm nữa.
Mà Hứa Tuệ lại thay đổi sắc mặt, siết chặc ống tay áo của bản thân.