Thẩm Nguyệt Hoa từng vứt bỏ đứa con của chồng mình, năm 1977, vì muốn thi vào trường cao đẳng, nhẫn tâm phá bỏ bào thai trong bụng, ly hôn với người chồng quân nhân xa lạ. Lúc còn trẻ thi đậu đại học, trong lòng chỉ lo kiếm tiền và mở công ty. Chờ đến khi thật vất vả mới trở thành một nhà triệu phú, nhưng cũng đã hoa tàn ít bướm, lại nhìn những người đàn ông ngang vai vế, đều có loại cảm giác ngăn cách không nói ra được.
Phụ nữ quá kiên cường, lớn tuổi còn muốn gả cho người xuất sắc, vào tầm tuổi đó cũng đã bị xếp vào hàng ngũ khó lấy chồng rồi. Cho dù có người tiếp cận, thì cũng chỉ vì tiền của bà thôi. Ngay cả người thân trong gia đình cũng ghen ghét với gia sản của bà. Cho nên nửa đời sau cứ cô độc như vậy mà sống quãng đời còn lại, không con, không người thân chăm sóc trước lúc lâm chung. Kiếp này có quá nhiều tiếc nuối và những điều không biết, bởi vậy mới có trùng sinh, cố gắng bù lại thua thiệt ở đời trước. Bà quay lại cuộc sống khi mới kết hôn với Trương Kiến Bân. Quay lại cuộc sống nghèo nàn năm 1977, đối với sinh hoạt đầy đủ mấy chục năm qua của Thẩm Nguyệt Hoa mà nói, có chút mới mẻ và khó chịu. Tuy vậy, sống nửa đời người khi lần nữa gặp anh, cô mới thấy ngày xưa mình đã bỏ lỡ một người tốt như thế nào.
Cô hi vọng mình có thể cùng người đàn ông này, cứ như vậy dắt tay nhau đi tiếp cả đời, đến khi tương lai, con cháu đầy nhà, hai người bọn họ già đi, liền có thể nâng đỡ nhau tiếp tục sống. Cuộc sống như thế, là lúc sắp chết ở đời trước cô ao ước nhất, nhưng sau khi sống lại, chỉ cần cô không đi theo con đường của đời trước, mà sống thật tốt cùng với người đàn ông trước mắt này, là có thể đạt thành tâm nguyện.