Sống Lại Kiếp Này Cầu Người Che Chở

Chương 4




Tố Khinh Ly từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy A Lan đang đứng cùng thiếu niên một thân hoa phục đắt tiền, nhìn qua liền biết là con cháu nhà có gia thế. Nhưng sao nhìn thế nào cũng giống một tên trăng hoa thế nhỉ?

A Lan mất kiên nhẫn nhíu mày nhìn người trước mặt cứ thao thao bất tuyệt.

Dương Hiên Vũ: "Tiểu cô nương, không biết cô có suy nghĩ gì về lang quân-"

Hắn đi lại gần, lên tiếng: "A Lan, nên đi rồi."

A Lan thấy hắn giống như thấy phụ mẫu, nhanh chóng chạy tới. Vốn đang không vui vì gặp phải một tên nói chuyện kì quái, thấy hắn liền vui vẻ, nói: "Công tử, người xuống rồi."

Tố Khinh Ly đưa tay xoa đầu nàng, bất đắc dĩ nói: "Ừm. Có chuyện gì vậy?"

Dương Hiên Vũ bên cạnh trừng lớn mắt. Đây, đây, đây..

"Ngươi bỏ tay ra!"

Tố Khinh Ly nghi hoặc nhìn qua A Lan: "Vị công tử này là?"

Dương Hiên Vũ lúc này mới phát hiện mình vừa lỡ lời, mở miệng muốn nói gì đó, lại thấy A Lan lên tiếng: "Công tử, A Lan không quen hắn."

Tố Khinh Ly khẽ gật đầu, bày tỏ đã biết: "Vậy được, đi thôi." Sau đó một đường dẫn A Lan rời đi. Bỏ lại Dương Hiên Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ.

Trước khi đi còn bị A Lan trừng một cái.

Lúc này trong đầu hắn đã xoay chuyển vô số suy đoán lớn mật. Người đó là ai? Chẳng lẽ tiểu cô nương này đã có lang quân rồi? Vậy tiểu thúc của hắn là gì? Người đến sau? Vậy cũng quá thảm rồi a.

Xe ngựa lay động tiến về phía trước hòa vào dòng người đông đúng nơi đường lớn, Tố Khinh Ly ngồi trong xe ngựa, hắn gỡ nón trúc ra, theo xe lay động khẽ nhắm mắt dưỡng thần.

Âm thanh huyên náo lúc gần lúc xa..

Rồi như biến mất trong tiếng mưa rơi..

Tiếng hạt mưa tí tách rơi trên mái hiên, biệt viện cũ kĩ giữa rừng trúc chìm trong màn đêm lạnh lẽo.

Đèn lồng trước viện chiếu lên ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ phản chiếu tầm chục bóng hắc y nhân không một tiếng động đứng trước biệt viện.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, nước mưa chảy dọc theo lưỡi kiếm tí tách rơi trên mặt đất đọng thành từng vũng nước nhỏ.

Trái ngược với hoàn cảnh bên ngoài, trong viện ánh nến le lói giữa không gian.

Mọi thứ dần mờ nhạt..

Giữa phòng, ngồi bên bàn trà, một nam tử một thân bạch y đã sớm bị máu cùng nước mưa làm cho không còn màu sắc vốn có. Tố Khinh Ly ngồi trước bàn trà, nhấc tay sửa lại tay áo.

"Ngươi thật sự không tính rời đi thật sao?" Người nằm trên giường cách một tấm bình phong lên tiếng, âm thanh khàn khàn, suy yếu.

"Đã không còn kịp nữa rồi." Hắn nhàn nhạt nói.

Người đó tựa như nghe thấy điều gì vô cùng hài hước, sau đó là những tiếng ho khan không dứt..

Tố Khinh Ly rót một ly trà nguội, đứng dậy tiến về phía giường trúc. Nhìn nam nhân khuôn mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc dựa bên thành giường, ánh mắt không chút dao động.

Hắn nói: "Nếu ngươi nuốt lời, không cần tới đám người bên ngoài kia. Ta sẽ chính tay khiến ngươi chết không toàn thây."

Mưa ngày càng lớn, tiếng mưa kéo dài không dứt trong không gian yên tĩnh. Khiến cho lòng người không khỏi bất an..

Tiếng xe ngựa lăn bánh trên đường, Tố Khinh Ly đưa tay day day mi tâm có chút khó chịu.

Không biết từ bao giờ bên ngoài đã không còn âm thanh huyên náo của đường lớn. Vang lên tiếng chảy róc rách từ xa vọng lại.

Hắn đưa tay vén tấm mành bên cửa sổ, không khí trong lành mang theo gió thổi phất qua.

Xe ngựa dừng lại trước một trạch viện. Ánh nắng mặt trời rọi xuống tán trúc xanh rợp phủ xuống mặt

Đất trải dài sỏi trắng từng mảnh râm mát.

Tố Khinh Ly nhìn trạch viện trước mặt thoáng trầm tư, trong mắt lại không ngưng được hoài niệm.

Cũng thật lâu rồi..

A Lan theo sau Tố Khinh Ly dẫm lên đường sỏi, tiến vào trạch viện.