Dạ Hòa đi bên cạnh thấy nàng bỗng dưng dừng lại cũng không khỏi nghi hoặc: "Tố tỷ, sao vậy?"
Tố Yên nhìn nam tử một thân lam y sẫm màu kia. Sau đó thu lại ánh mắt. "Không có gì, đi thôi."
Túc Hàm Ân chỉnh lại tay áo:
"Trong triều chính sự bận rộn, ta còn có chuyện phải xử lý. Ta cảm thấy ngươi mỗi ngày đều rảnh rỗi ở chỗ này thưởng nhạc vui thú biết bao, xem ra việc xem xét sổ sách trong nhà đều đã ổn thỏa, ta sẽ nói với mẫu thân ngươi đến kiểm tra." Nói rồi cũng không đợi Dương Hiên Vũ kịp phản ứng, đứng dậy rời đi.
Dương Hiên Vũ trừng lớn mắt, vội vàng nói: "Nhị, Nhị thúc đợi đã.. Con, con chưa.. Nhị thúc!"
Thấy bóng y đã ra khỏi cửa, Dương Hiên Vũ mặt nhăn thành một đoàn trà uống cũng mất vị, nhìn hoa khôi ca múa dưới kia cũng không có hứng thưởng thức. Ánh mắt đảo quanh sau đó dừng lại trên người tiểu cô nương phấn y lúc nãy. Bỗng tinh thần phấn chấn, phủi tay đứng dậy.
Khinh Ly đi đến căn phòng cuối dãy hành lang nơi tầng bốn, đẩy cửa bước vào.
Nhìn nữ tử một thân hồng y, nhan sắc kiều diễm ngồi trước một đống sổ sách chất bên cạnh, cặm cụi ghi chép. Bỗng cảm thấy có chút chột dạ.
Thấy người bước vào, Tố Yên không ngẩng đầu, khẽ cau mày, lên tiếng: "Dạ Hòa có chuyện gì sao?"
Thời gian trôi đi vẫn không có tiếng đáp lại, Tố Yên từ trong đống sổ sách mất kiên nhất ngẩng đầu nhìn lên.
Thiếu niên đã gỡ nón trúc có mạng che mặt xuống, một thân thanh y nhạt màu, tóc cũng chỉ được vấn lên bằng dải lụa mỏng tầm hai lóng tay, tóc buông xuống sau lưng, vài sợi vương trên vai. Từng đường nét trên khuôn mặt thiếu niên đều tinh xảo đến cực điểm, nhất là đôi mắt ấy, hờ hững nhưng luôn mang theo ý cười như có như không, vô thức khiến người nhìn bị cuốn vào đó..
Trong phút chốc, nàng sững người, không dấu nổi kinh ngạc, lên tiếng: "A Ly"
Tố Khinh Ly tiến về phía nàng, lại chậm rãi nhấc tay cầm lấy bút lông trên tay nàng ra, hắn đáp: "Là đệ."
Lúc này, Tố Yên mới từ trong kinh ngạc hồi phục tinh thần, nhìn trên giấy đã loan ra một chấm mực lớn.
Nàng như không có gì gấp cuốn sách lại, đặt sang một bên. Cũng không tiếp tục nhìn hắn, nàng lên tiếng, giọng nói vang lên lại là làm người tức điên: "Về rồi? Ta tưởng ngươi chết ở đâu rồi cơ đấy."
Nếu là người khác hẳn sẽ tức giận không nhẹ, nhưng hắn đã quá quen với giọng điệu này của nàng, không những không tức giận mà ý cười nơi khóe môi càng đậm hơn.
Ba năm trước, hắn không một lời từ biệt liền biến mất. Chỉ để lại một dòng chữ "Có chuyện phải làm, rất nhanh sẽ trở lại". Nhưng lần 'rất nhanh' này lại kéo dài đến ba năm.
Gặp hắn mà nàng không cầm roi ra đánh hắn đã làm hắn ngạc nhiên lắm rồi.
Hắn không đáp, nhìn xung quanh, nhàn nhạt hỏi: "Ta còn cho rằng, tỷ đã bán nơi này đi rồi."
Nàng liếc hắn: "Bán rồi."
Hắn đặt bút lại trên nghiên mực, ánh mắt đảo qua đống sổ sách trên bàn, ù ù cạc cạc gật gù: "A.. Ra là vậy.."
Tố Yên trầm mặt, giọng nói âm trầm vang lên: "Tố Khinh Ly!"
Hắn nhìn nàng, ánh mắt ngậm ý cười, giọng nói cũng ôn hòa dễ nghe tựa như nước chảy mây bay: "Có đệ."
Tố Yên thoáng sững người, như không ngờ tới lời này của hắn..
Nhưng rất nhanh liền bị hắn làm cho tức run người, nàng từ bên cạnh cầm lấy roi da, hướng hắn quất tới.
Tố Khinh Ly không nhúc nhích cũng không tránh đi, chỉ nhắm mắt lại.
Hắn rời đi lâu như vậy, lần này là hắn sai..
Tố Yên thấy vậy, không nói lên được dư vị trong lòng lúc này là tức giận, vui mừng hay là chua xót đây.
Đau đớn trước sau đều không xuất hiện. Bên tai vang lên âm thanh đồ đạc đổ vỡ..
Choang!
Bình gốm sứ trên kệ gỗ bị đánh rơi, vỡ tan tành trên mặt đất.
Tố Khinh Ly mở mắt, nàng đã thu roi, tùy ý vứt sang bên cạnh.
Hắn rũ mắt, ý cười cũng thu lại đôi phần.
Suy cho cùng, không nỡ chính là không nỡ..
Nàng nhìn hắn, không quá tự nhiên, lên tiếng: "Có bị thương không?"
"Ân?" Ý cười bên môi dừng lại, trong lòng lại như có một làn nước ấm chảy qua, ấm đến tận tim..
Hắn đáp: "Đều không vấn đề."
Nàng nhíu mày: "Tức là vẫn bị thương."
Hắn cười, mắt thành hình trăng non vô cùng xinh đẹp.. khẽ lắc đầu: "Không có."
Nàng đưa mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Quá gầy.
"Còn đi nữa không?"
Trong lòng hắn hiện lên từng trận ấm áp cùng chua xót đan xen: "Không đi nữa."
"Tỷ tỷ, đệ đói rồi."
Tố Yên: "..."