Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ - Chương 28: Con khỉ nhỏ, nhật ký vinh quang khi trưởng thành . .




8 tháng sau. . . . . .



Trong sân nhà họ Tô, chỉ có một chú chó lớn màu vàng đen, nhắm mắt lại, vùi ở trong ổ ấm, ngáy rất to, thỉnh thoảng đánh một cái ngáp lớn, chép miệng.



Một lát sau, bụng chú chó thầm thì kêu lên. Đói bụng. Chú chó mở mắt, chạy một vòng quanh sân, sau đó lại tiếp tục nằm trong ổ của mình, tiếp tục ngủ.



Rất giống mẹ của nó! Nếu như Tô Nhiên nhìn thấy chú chó biểu hiện như vậy, cô nhất định sẽ ôm lấy đầu chú chó, cọ thật mạnh ~~ bé con này, bình tĩnh quá! Đúng là trò giỏi hơn thầy rồi, dĩ nhiên thầy này, chính là chỉ bản thân Tô Nhiên ~



Bệnh viện, ở trong bệnh viện ~



"A ——"



"A ——" tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu qua phòng sinh.



Tô Tường ở ngoài cửa, dừng lại, sau đó lại tiếp tục dạo bước, nóng nảy lo lắng.



Tô Nhiên nhìn chăm chú vào ánh đèn đỏ rực trong phòng sanh, ngón tay không ngừng gõ vào tay vịn bên cạnh ghế dựa.



"Ôi chao, hai cha con các con, yên tĩnh một chút xem nào, đầu ta cũng bị hai người các con làm đau hết đây rồi, tiểu Xuân cũng không phải là lần đầu tiên sinh con, không phải vừa mới vào phòng sinh có nửa tiếng thôi sao?" Bà ngoại là người bình tĩnh nhất, không hổ là người đã quen với trường hợp này.



"Bà ngoại, năm đó lúc mẹ sinh con, hết bao lâu?" Tô Nhiên hỏi.



"Năm đó cháu, là một tiểu quỷ không an phận, mẹ cháu sinh cháu hết cả một buổi tối, sáng ngày hôm sau cháu mới chậm rì rì sinh ra, thật là không để cho mẹ con bớt lo."



Tô Nhiên cười khúc khích, hắc hắc, không biết lần này, mẹ sinh trong bao lâu?



Đang suy nghĩ , trog phòng sinh đột nhiên truyền ra tiếng trẻ con khóc như mèo kêu, sau đó cửa phòng sinh được mở ra: "Chúc mừng, thêm một quý tử!"



Nhanh như vậy, mới nửa giờ, Tô Nhiên kinh ngạc.



Ha ha, ha ha, bà ngoại vừa nghe thấy sau đó kích động huơ tay múa chân, đây chính là cháu trai đầu tiên của nhà bà ngoại ~~ không khiến cho bà vui vẻ sao đươc



Tô Tường và Tô Nhiên đi vào phòng sinh, sau đó lựa chọn, đầu tiên là ôm hài tử.



Oa ~ rất nhiều nếp nhăn, nhăn nhũn như một con khỉ nhỏ~~!



Y tá dán một tấm gạc màu trắng trên bụng của con khỉ nhỏ, chắc là chỗ vừa mới cắt rốn xong. Sau đó lau sạch sẽ vết máu trên người bé, ôm đặt lên một cái cân, hắc hắc, 8 cân bảy lượng, thì ra còn là một con khỉ nhỏ mập mạp ~~



Triệu Xuân mệt sống mệt chết, nhìn mình chồng và con gái không đến quan tâm mình, trong lòng buồn cười.



"Mẹ đứa nhỏ, em xem, bộ dáng đứa nhỏ giống em nhiều hơn." Tô Tường rốt cuộc cũng nhớ tới vợ mình vẫn còn ở đây, ôm con khỉ nhỏ đến trước mặt Triệu Xuân nhìn một chút.



Triệu Xuân trừng mắt liếc Tô Tường, sau đó nhìn kỹ con khỉ nhỏ một chút: "Cha đứa nhỏ, vẫn tương đối giống anh hơn."



Vì vậy, lúc hai người đang bàn luận đến chủ đề giống người này nhiều một chút, giống người kia nhiều một chút, Tô Nhiên hạ một quyết định, con khỉ nhỏ này, tuyệt đối là giống cô, nhiều hơn một chút!



Gien của bé với cô mới gần nhất ~



Nhìn bé sơ sinh nhìn về phía cô nhếch miệng cười, Tô Nhiên không tự chủ cười theo.



Vì vậy một nụ cười tươi trái với nhếch miệng cười, cho đến khi bé sơ sinh cười đến cạn ca lo, lại không được tiếp tế, "Oa" một tiếng tuyên bố kết thục nụ cười ngây ngô.



Con khỉ nhỏ mãnh liệt yêu cầu được ăn.



Vì để tăng cường hiệu quả, bé con không một mảnh vải, còn cái đầu dài lắc qua lắc lại, âm thanh lại như mèo nhỏ kêu lên ~



Tô Nhiên ngẩng đầu xin sự giúp đỡ của y tá, y tá nhìn con khỉ nhỏ một chút, lại bị mặc cho bé một chiếc áo sạch sẽ, cười nói: "Đứa bé đói bụng, nên bú sữa rồi." Nói xong muốn ôm đi.



Triệu Xuân vội vàng nói: "Để tôi tự mình cho, uống sữa bột tôi không yên tâm."



Y tá cũng không nói thêm cái gì, cười hì hì đặt đứa bé trong ngực Triệu Xuân.




Tô Nhiên nhìn đứa bé uống sữa, tự nhủ nói thầm: mặc dù nhóc con này như con khỉ nhỏ, nhưng mà vẫn rất đáng yêu.



Khỉ con, uống sữa, uống sữa, vèo một cái , đã đầy tháng.



Nhà của Tô Nhiên cũng không pho trương tổ chức “Lễ đầy tháng”, chỉ mời bạn bè thân thích đến tổ chức một bữa nho nhỏ, sau đó luộc một rổ trứng gà hồng, đến từng nhà báo tin mừng, đây là phong tục sinh con trai, cho nên nhà Tô Nhiên cũng làm theo quy củ.



Ngày hôm nay, nhưng cực kỳ náo nhiệt, mà Tô Nhiên lại vào trong phòng nhìn em trai.



Da thịt trắng mềm, mắt đen lúng liếng.



Khỉ nhỏ, khỉ nhỏ, sao em lại nhỏ như vậy, chị ôm em cũng không dám dùng lực, nhìn cánh tay nhỏ bắp chân của em trai, buồn bực nhất chính là, tại sao em bé nhỏ mà trên cổ lại có cái đầu lớn như vậy.



Tô Nhiên nhìn cánh tay nhỏ bé của khỉ con, lại uốn éo uốn éo như cánh hoa lan vậy.



Khinh thường: "Khỉ con, tiếng kêu của em thanh tú thì đã đành, chẳng lẽ sau này còn muốn làm ca sĩ nữa à?"



Là da khỉ nhỏ trơn nhẵn, hắc hắc, thừa cơ ăn một chút đậu hũ, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn, ha, xúc cảm không tệ, Tô Nhiên lại nhịn không được bóp.



Triệu Xuân rống to: "Không nên xoa mặt em trai con, về sau nếu biến hình, vậy thì khó coi chết đi được."



Tô Nhiên cười tiếp tục: "Mẹ, đâu có nghiêm trọng như vậy, mẹ xem em trai rất đáng yêu."



Vì vậy Triệu Xuân cũng không nhịn nổi hấp dẫn, gia nhập vào hành động xoa bóp gương mặt giống như Tô Nhiên.



Con khỉ nhỏ rất bất mãn, bẹt bẹt miệng, oa một tiếng khóc lên.



Tô Nhiên và Triệu Xuân bị dọa sợ vội vàng thu tay lại.



Tô Nhiên trừng bé!




Còn học được hù dọa người! Không bóp thì không bóp, hôn nhẹ cũng được.



Tô Nhiên cúi đầu, vừa định đụng tới bé.



Ôi mẹ nó, một nắm đấm trắng nhỏ nhắn xuất hiện.



Lại dám phản kháng!



Tô Nhiên cảm thấy kỳ lạ! bé con mới nhỏ như vậy, mà tính khí lại rất lớn!



Trời ạ! Nhỏ như vậy mà đã làm phản về sau phải làm sao đây!



Tô Nhiên cười gian, lấy bình sữa ra, nhét vào trong miệng khỉ nhỏ: "Hắc hắc, chị dụ dỗ em...em còn dám không nghe lời chị."



Khỉ nhỏ, thưởng thức vị sữa, hai tay giương nanh múa vuốt ôm lấy bình sữa, nhìn cánh tay bắp chân bé con gian nan, Tô Nhiên ở một bên vui vẻ, nhìn chị đánh lén.



Không ngờ, sau khi Tô Nhiên đánh lén thành công , con khỉ nhỏ bộc phát.



Bình sữa tử bị bé ném ra thật xa, sữa vung vãi khắp phòng, con ngươi tức giận nhìn cô, sau đó khóc lên ~~



Triệu Xuân ôm lấy khỉ con dỗ, ánh mắt giống như dao găm róc xương lóc thịt trên người Tô Nhiên, sau đó trách mắng cô cả một buổi chiều.



Khỉ con, khóc, khóc, đến ba tháng lớn.



Tóc đen kịt, đầu rậm rạp, gương mặt vẫn mập mạp , đỏ rực, gần đây tính khí càng lúc càng lớn, điều khiến Tô Nhiên không hiểu nhất là, con khỉ nhỏ này, tính khí lớn như vậy, tại sao tiếng khóc còn vẫn đáng yêu như trước vậy?



Như tiếng của mèo con vậy!



Tháng sáu, thời tiết đã nóng lên, bởi vì gia cảnh nhà Tô Nhiên ngày càng dư dả, hơn nữa trong nhà lại còn có một con khỉ nhỏ không thể chịu nóng, nên Tô Tường đã sớm lắp điều hòa nhiệt độ.




"Khỉ con cũng đã được ba tháng, nên lấy một cái tên nghiêm chỉnh, hộ khẩu cũng chưa báo đâu!" Triệu Xuân nói với Tô Tường.



TôTtường lười biếng nằm máy điều hòa không khí, rảnh rang híp mắt: "Kêu Tô Nhị đi!"



Vừa dứt lời, Tô Nhiên liền phun một ngụm nước , ha ha ha, cha thật khác người!



Triệu Xuân mất hứng: "Khó nghe quá, quê như vậy, đổi một cái tên khác đi!"



"Tô Vinh Hoa, tên này đã đủ mạnh mẽ chưa!" Tô Tường xem ti vi, không chút để ý nói.



"Khụ khụ, tầm thường!" Tô Nhiên đem mấy quả nhỏ để trong tủ lạnh ra, lòng vẫn còn sợ hãi, cũng may, cũng may, không bị nghẹn .



Tô Tường tiện tay vỗ vỗ đầu Tô Nhiên: "Dám nói cha con lấy tên tầm thường, nếu không con lấy một cái tên đi!"



Tô Nhiên vội vàng đút một quả nho cho Tô Tường: "Cha, con cảm thấy được, Tô Vinh Hoa không tệ, người cũng như tên, em trai sau này nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận!"



Ô ô, cô vô năng, không nên để cô chọn, nếu đặt một cái tên kỳ quái, thật là tội nghiệt quá.



Triệu Xuân vỗ đùi: "Hai người đều đồng ý rồi, vậy thì gọi Vinh Hoa đi!"



Ô ô, khỉ con, đừng trách chị ~~



Vì vậy, đương nhiên, tên của con khỉ nhỏ, chính là Tô Vinh Hoa!



Vinh Hoa Vinh Hoa, gọi, gọi, khỉ con được bốn tháng, vậy mà lại học được cách biếng ăn.



Rõ ràng vừa bắt đầu ăn rất nhiều, nhưng bây giờ phải dỗ dành lừa gạt, mới ăn được một chút như vậy.



"Con khỉ nhỏ, nhìn, trong tay bà ngoại cầm gì kìa." Thừa lúc khỉ con nhìn chằm chằm món đồ chơi mới trong tay, bà ngoại đem quả nê nhét vào trong miệng khỉ con.



Az, rõ ràng đứa nhỏ này mập như vậy, bác sĩ lại nói hắn dinh dưỡng không đầy đủ, phải bổ sung nhiều Vitamin, nhìn xem mọi người đều bận rộn.



Con khỉ nhỏ, nhóc ăn một quả táo thôi, lại phải mất tới thời gian một ngày, không muốn ăn còn phun ra, nhóc… nhóc nhóc, thật là không biết điều, nhóc cũng biết, chị của nhóc khi còn bé, ngay đến cả mùi vị của táo như thế nào cũng không biết!



Tên phá của!



Lúc khỉ con, phun, ăn , ăn , phun, khỉ con đã 5 tháng rồi.



Gần đây, khỉ con, luôn thích vận động, chẳng hạn như đem cánh tay nâng lên, rồi để xuống, đem cái chân kia, đưa ra đá lung tung.



Nôi, kẽo kẹt kẽo kẹt kêu lớn.



Tô Nhiên thỉnh thoảng đến nhìn khỉ nhỏ, cuối cùng phát hiện, vị trí của bé có cái gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, lại không nói ra được.



Cuối cùng có một ngày, đứa nhỏ này, ngay trước mặt Tô Nhiên, vững vàng lật một cái lưng hướng lên trời, lại không hoang mang một chút nào lật lại, Tô Nhiên kích động đến mức sắp rơi nước mắt.



A! Chân tướng đã rõ, thì ra lý do không thích hợp chính là cái này!



Năm tháng khỉ con lớn lên sẽ xoay người, thật mong đợi, đứa nhỏ này, lúc nào thì có thể ngồi, lúc nào thì có thể đi, lúc nào thì có thể chạy, lúc nào thì, nói chuyện và hát.



Lúc khỉ con lật người và y y nha nha ở bên trong, Tô Nhiên ngày cuối cùng kỳ nghỉ hè sơ nhị của Tô Nhiên cũng trôi qua, lúc tựu trường sẽ phải nghênh đón một năm gian khổ nhất của sơ trung, Sơ Tam rồi, Tô Nhiên nắm chặt quả đấm, khuyến khích bản thân cố gắng lên.



Hắc hắc, học một ít của người Hàn Quốc đi, câu nó thường ngày mà họ vẫn hay dùng!



fighting!



fighting!



Tô Nhiên, tất thắng!