Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ - Chương 27: Cường hôn, thiếu niên Piano Vương Dực . .




Nghỉ hè ngày thứ hai, Tần Trạch phải đi đặc huấn ở căn chứ quân sự Đông Hải rồi, mà Tô Nhiên vừa quản lý ban phụ đạo, vừa chuẩn bị cuộc thi cấp 3 Violin, thỉnh thoảng trêu chọc May Mắn đã lớn lên không ít, cùng nó chơi ném đĩa, những ngày sau này rất là phong phú.



Thời gian trôi qua, Triệu Xuân bụng càng ngày càng lớn, hôm nay, chính là ngày Tô Nhiên đến cung thiếu niên để thi.



Tất cả đều rất thuận lợi, Tô Nhiên diễn tấu một bài hát, thuần thục mà mang theo hương vị của bản thân, giống như người của nàng bình thường tràn đầy điềm tĩnh và cảm động. Nếu như không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chắc có thể qua thôi.



Thứ bảy mỗi tuần Tô Nhiên đều đến thư viện đọc sách.



Ánh mắt cô di chuyển ở từng dãy trên giá sách, tìm kiếm một cuốn sách tên《 Ngủ ngày 》.



Tìm được, thì ra là ở phía trên cùng của giá sách, Tô Nhiên nhón chân lên, duỗi cánh lên, dùng đủ sức, đột nhiên trượt chân một cái, thân thể bỗng nhiên giống như cánh hoa bay lên không trung.



Tô Nhiên chưa kịp hét lên, đã ngã vào lồng ngực của một người nào đó.



"Ai u!" Âm thanh bị đau mang theo giọng mũi mềm dẻo, rất êm tai.



Tô Nhiên quay đầu, nhìn, lời nói xin lỗi dừng ở trên khóe miệng.



Một bông hoa trắng rất thuần khiết! Thiếu niên này có đồng tử trong suốt như nước mùa thu, không nhiễm một tia tạp chất, như một vị tiên nhân ngoài bầu trời xa xôi, như ngọc đứng ở đó.



Lông mày như mực, khẽ nhíu lên, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng, thiếu niên tìm kiếm khắp toàn thân Tô Nhiên hỏi: "Cậu có bị thương ở đau không? Có chỗ nào không thoải mái? Có thể nói chuyện được không?"



Tô Nhiên phục hồi tinh thần lại, đứng dậy, cười khẽ chuyển dời thân thể, cùng thiếu niên giữ vững khoảng cách an toàn: "Không có việc gì, cám ơn cậu."



Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, phiếm môi như một loại hoa quả màu đỏ mê người mỉm cười thật sâu, bàn tay đáng yêu vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Thật tốt quá, cậu không có việc gì."



Tô Nhiên nhìn thấy hành động chân thành tha thiết của thiếu niên kia, bỗng nhiên trở nên nhiệt tình hơn: "Vừa rồi, cậu có bị thương không?"



Thiếu niên vội vàng phất tay, môi đỏ mọng cong lên: "Tớ không dễ vỡ như vậy." Cậu ta đột nhiên đưa đầu tới, nhìn Tô Nhiên túi đựng Violin trên vai Tô Nhiên, cảm thấy rất hứng thú, "Cậu cũng học âm nhạc?"



Tô Nhiên mỉm cười gật đầu, thiếu niên này, không làm cho người ta cảm thấy có ác ý!



"Ha ha, quên tự giới thiệu mình, tớ tên là Vương Dực, học Piano, 10 năm." Âm thanh mềm mại, làm cho người ta nghe cũng cảm thấy rất thoải mái.



"Tô Nhiên, mới vừa học Violin một năm, xin chỉ giáo nhiều." Tô Nhiên cười chỉ chỉ Violin của mình.



Vương Dực hưng phấn gật đầu một cái, kéo tay Tô Nhiên chạy ra phía ngoài thư viện: "Hắc hắc, rốt cuộc cũng có người muốn tớ dạy, đi, dẫn cậu đi chỗ tốt."



Lúc Tô Nhiên tỉnh hồn lại, cô chỉ có thể cảm thụ tay cô và Vương Dực đang nắm lấy nhau, thấy cảnh vật hai bên đường không ngừng thụt lùi phía sau, còn có tiếng gió nhẹ thổi nữa, đứa nhỏ này, muốn dẫn cô đi nơi nào, cô có chút tò mò rồi đó?



Bảy lần quặt tám lần rẽ, thế nhưng quẹo vào cung thiếu niên dặm một trữ vật thất.



Nhìn đầy phòng bụi bặm, Tô Nhiên thực sự không hiểu chỗ như thế này, rốt cuộc có bí mật như thế nào.



Mặt mũi Vương Dực tràn đầy hưng phấn: "Cậu là người thứ ba biết bí mật của tớ đó, lúc tớ không muốn luyện đàn, sẽ trốn đến chỗ này, cùng Hải Dương, tùy ý đánh đàn, không nhìn cầm phổ, thích đánh như thế nào thì đánh."



Hải Dương?



"Từ Hải Dương sao?" Tô Nhiên bật thốt lên hỏi.



Chân mày Vương Dực nhếch lên, môi đỏ mọng tạo thành chữ 0 nho nhỏ, kinh ngạc hỏi: "Làm sao cậu biết?"



Tô Nhiên bất đắc dĩ, Từ Hải Dương, chưa cắt đứt cùng cậu ta lại còn gặp phải duyên phận như thế này....!



"Cậu ấy là bạn học của yows."



"A! Thì ra bạn học! Không trách được." Vương Dực nhìn vẻ mặt không muốn nói nhiều của Tô Nhiên, ánh mắt trong suốt cong thành hình bán nguyệt, lôi kéo tay Tô Nhiên, từ từ đi bên piano đã được lau chùi sạch sẽ.



"Tô Nhiên, tớ đàn một bài tặng cho cậu."



Vương Dực ngồi vào trước cây đàn dương cầm, cười dí dỏm.



Tô Nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Dực, gật đầu một cái.



Vương Dực hít một hơi, ngón út đè xuống nốt thứ nhất.



Giống mặt hồ yên tĩnh, bị một giọt nước nho nhỏ rơi xuống, tạo ra những đợt sóng lăn tăn, Tô Nhiên lập tức bị hấp dẫn.



Âm nhạc vui vẻ, khiến Tô Nhiên như được nhìn thấy một cánh rừng cây cối um tùm, những chú chim nhỏ, trên tàng cây kêu lớn, ừ, tiếng kêu rất có sức sống, đột nhiên, một âm thanh rất cao, hù dọa những chú chim nhỏ trên cây, ah, một chuỗi những âm thanh đáng yêu, thì ra là một con nai con lanh lợi, xông vào.



"Bài hát rất thú vị, cậu tự sáng tác sao?" sau khi nghe xong khúc đó, Tô Nhiên chuyển sang nhìn Vương Dực, nhếch miệng lên, mắt cong hình bán nguyệt, lông mi màu đen chiếu lên con ngươi trong trẻo.



Tươi cười xinh đẹp lại mang theo tinh thần phấn chấn, vui vẻ lại có chút sùng bái. Như ánh mặt trời mới mọc, ánh mặt trời ấm áp trải rộng cả vùng đất, hoa cỏ được dát lên màu vàng óng ánh, những cánh hoa trắng noãn dưới ánh mặt trời khẽ dao động.



Vương Dực ngây người, trên gương mặt trắng như tuyết bỗng nhiên đỏ ửng, như hồng mai giữa tuyết, tươi đẹp vô cùng.



Tô Nhiên nhìn Vương Dực, buốn cười, thiếu niên đơn thuần như vậy thật sự rất ít, chỉ cười với cậu ta một cái, mặt đã hồng thành như vậy, cô vẫn cho là trừ Tần Trạch nhà cô ra, sẽ không còn người thứ hai nữa, không ngờ lại để cho gặp được một người nữa !



Vương Dực dùng ngón tay thon dài từ từ sờ lên hai mắt của mình, ngăn trở không để cho trống ngực của cậu đập liên hồi như vậy nữa, trên cánh môi đỏ mọng lộ ra nụ cười bất đắt dĩ.



"Tô Nhiên, Tớ nói này~" thiếu niên cúi đầu, màu tóc nâu sẫm, che cả khuôn mặt.



"Cái gì?" Tô Nhiên nén cười.



"Về sau không nên cười với người khác như vậy, tớ sợ ——" thiếu niên dừng lại.



Tô Nhiên có chút nghi ngờ.




"Tớ sợ, bọn họ cũng sẽ như tớ, động lòng." Âm thanh như tiếng trống tiếng chuông vào lúc hoàng hôn, chấn động cả rừng sâu núi thẳm làm cho người ta kinh ngạc.



Ánh mắt nghiêm túc, lời nói thuần khiết, bóng dáng thiếu niên chìm trong ánh sáng mặt trời, nhìn giống như mộng ảo.



Hử? Không nghe lầm chứ, gặp mặt chưa đến một tiếng đồng hồ, đã được tỏ tình, ngày hôm nay không biết được ngôi sao may mắn nào chiếu vậy? Tô Nhiên vừa định nói, đừng nói giỡn, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc như vậy, xuất hiện ở trên người thiếu niên không có thời gian rỗi như cậu ta, chẳng lẽ là giả sao?



Ánh mắt trong suốt đột nhiên nhìn thẳng vào trong mắt Tô Nhiên, thiếu niên trong suốt, vừa nhìn thoáng qua một cái đã bị người ta nhìn thấu.



Vì vậy cũng nghiêm túc nhìn về thiếu niên đó, hé miệng hỏi lại: "Đúng không ——"



Thiếu niên vươn tay, nâng đầu Tô Nhiên lên, cố định vững vàng, đầu màu nâu sẫm chậm rãi tới gần, sau đó nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng hướng về phía Tô Nhiên sắp hạ xuống.



Tô Nhiên kinh ngạc trong nháy mắt, đã không còn kịp né tránh, nhìn đôi môi đỏ mọng đang càng lúc càng tới gần, như vậy giãy giụa cũng không trốn được, không được, nụ hôn đầu của cô nhất định phải dành cho Tần Trạch, tại sao có thể cho cậu ta được!



Cái khó ló cái khôn, Tô Nhiên dùng hết hơi sức, khẽ quay đầu, hung hăng cắn tay Vương Dực.



"A! Đau quá!" Vương Dực bị đau mở mắt, cánh tay tự nhiên nhanh chóng buông ra.



"Vương Dực!" Tô Nhiên trầm giọng hù dọa, "Cậu dám cường hôn tớ!"



Thiếu niên mặt đỏ rực , đang cầm bàn tay tội nghiệp lên thổi hơi: "Không cần tức giận..., vẫn chưa hôn mà, cậu còn cắn tớ nữa, cậu xem, đỏ lên, còn có dấu răng nữa !"



Tô Nhiên liếc mắt nhìn, hình còn có tia máu nữa, đúng thật là hơi nặng.



Cô có chút xấu hổ: "Đau không?"



Ánh mắt màu nâu sẫm như thủy tinh của Vương Dực, hờn dỗi nhìn thoáng qua Tô Nhiên: "Đương nhiên rồi!"




Nhìn thiếu niên ngây thơ, nét mặt còn mang theo chút giận hờn, Tô Nhiên cảm thấy áy náy vô cùng! Ô ~ giống như cô mới là người làm người ta ủy khuất vậy.



"Vương Dực, tớ ——"



"A ——!" Thiếu niên đột nhiên hét thật lớn, cắt đứt lời nói của Tô Nhiên.



Tô Nhiên tức giận: "Để cho tớ nói xong đã!"



Vương Dực chu miệng lên: "Tớ không! Tớ không muốn nghe những lời nói mà tớ không muốn nghe!"



Tô Nhiên tức giận sôi trào, tại sao lại có đứa bé tùy hứng, bá đạo như vậy chứ? !



"Tớ không ——"



"A ——! Tớ không nghe, không nghe, cậu tại sao cứ nhất định phải nói ra, Tô Nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã thích cậu, tại sao cậu không giống như tớ lần đầu tiên gặp đã thích tớ! ?" Ánh mắt Vương Dực đơn thuần nhìn thẳng vào cô.



"Trên thế giới này, không phải cậu thích, đối phương cũng phải thích!" Tô Nhiên quả thật muốn phát điên lên mất, cái gì đây? Đúng là tú tài gặp nhà binh, cảm giác có lý mà không nói được.



"Tớ mặc kệ! Anh tớ nói, chỉ cần tớ thích, nhất định tớ sẽ có được." Vương Dực tự phụ chu miệng lên.



A! Nhóc con này, thật đáng yêu!



"Nhưng tớ sẽ không thích cậu ——" Tô Nhiên cố ý lớn tiếng nói với Vương Dực: "Tớ đã có người mình thích!"



Trong nháy mắt yên tĩnh lại, Vương Dực ngây ngốc nhìn Tô Nhiên.



Sau đó trong đôi măt như lưu ly đó, đột nhiên tuôn trào nước mắt.



Thiếu niên mười mấy tuổi, ở trước cây dương cầm yên lặng rơi lệ, đôi môi đầy đặn đỏ mọng của thiếu niên bị một hàm răng trắng như tuyết cắn, lông mi ướt át , cậu cười một cách chói lọi, sau đó vẻ mặt lại như đưa đám: "Tô Nhiên, anh ta từng nói quân tử không cướp người yêu của người khác, cho nên. . . . . . . Cho nên. . . . . . Cậu về sau không cần thích. . . . . . Tớ."



Trường hợp này, khiến chân Tô Nhiên nhũn ra, mềm lòng, nương tay, dùng chiếc khăn trắng như tuyết, đưa tới trước mặt Vương Dực: "Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, đừng khóc nữa."



Vương Dực nhận lấy khăn, cố gắng nén xuống, nhưng nước mắt cứ giống như hạt châu chảy ra: "Nhưng người ta đau lòng mà, nước mắt tớ cứ chảy chảy ra, tớ cũng không có cách nào dừng được!"



Ô ô, Thiếu Niên xinh đẹp khóc thút thít, làm cho người ta tan nát cõi lòng!



Tô Nhiên, không tốt một chút nào . . . . . Chạy trối chết.



Nhìn Tô Nhiên chạy trốn, Vương Dực che lại gương mặt nóng bỏng của mình, nước mắt như trân châu chảy xuống, sau đó chân mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất: "Az, không còn hơi sức đuổi theo. . . . . ."



Từ Hải Dương từ từ đi tới, sắc mặt lạnh lẽo: "Cậu ta là người máu lạnh, cậu tốt nhất nên thu hồi tâm tư lại."



Vương Dực nhìn sâu vào ánh mắt Từ Hải Dương, chứa đựng nước mắt, nghẹn ngào cười: "Cậu đang nói với tớ, hay đang nói với chính bản thân cậu, Hải Dương?"



Sắc mặt Từ Hải Dương không thay đổi, đi đến trước dương cầm, đánh lên《Bản hòa tấu kèn clarinet 》.



"Đau đớn, cô đơn, chán nản, bài nhạc《 thiên nga chết 》của Mozart rất thích hợp với tâm tình bây giờ của cậu ! Hải Dương, cậu có từng nghĩ tới không, có mấy lời, dù sẽ khiến mình thất vọng, nhưng so với cơ hội nói ra cũng không có , tốt hơn nghìn lần vạn lần."



Tay Vương Dực trắng noãn, khoác lên trên vai Từ Hải Dương: "Cậu là người tụ ti như vậy."



Cuối cùng một dấu chấm hết hạ xuống, Vương Dực đứng dậy: "Ca ca, e là đợi sốt ruột rồi, cậu đi cùng tớ không? Ba cậu nhìn thấy cậu, luôn vui vẻ !"



"Tớ không đi, cậu đi đi." Từ Hải Dương lạnh lùng nói.



"AZ!" Vương Dực thở dài, từ lúc nào, cậu ấy càng ngày càng trở nên lạnh lùng, ngay cả cậu cũng không thể đi vào trái tim của câu ấy nữa?