Việc đầu tiên Tần Tu làm sau khi xuống máy bay không phải chỉnh múi giờ, cũng không phải xử lý văn kiện, mà là mua bao, sau đó đè Tô Ánh Hàm vào giường làm một lần.
Tô Ánh Hàm thật sự rất mệt mỏi, cô buồn ngủ vô cùng, cũng cực kỳ muốn nằm xuống đánh một giấc, nhưng cô không chịu nổi hứng thú dạt dào của bạn trai, cho dù có muốn ngủ đi chăng nữa, cái lỗ phía phía dưới của cô vẫn cứ co rút lại ɭϊếʍ mυ"t̼ cây gậy to lớn mà anh đã cắm vào.
Kết quả cuối cùng chính là Tô Ánh Hàm mơ mơ màng màng bị làm một trận, sau khi lên đỉnh rồi thì lại mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙.
Việc tẩy rửa đều là Tần Tu làm, Tô Ánh Hàm cứ thế đánh một giấc ngon lành, hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa.
“Tỉnh rồi sao?”
Tần Tu xoa xoa đầu cô, tiếp tục dùng máy tính xử lý công việc.
“Anh đang vội sao?” Tô Ánh Hàm dùng đầu cụng anh một cái.
“Ừ.” Tần Tu lời ít mà ý nhiều.
“Vậy sao anh còn ở trêи giường, sao không đến thư phòng làm việc?” Tô Ánh Hàm nâng đầu lên, nhìn về phía màn hình notebook của Tần Tu.
Tần Tu lập tức ôm cô vào trong ngực, để cô ngồi vào giữa hai chân mình, sau đó ôm cô tiếp tục làm việc.
“Anh không sợ em nhìn thấy mấy tài liệu cơ mật sao?”
Tần Tu hôn lên vành tai cô, động tác trêи tay vẫn không ngừng, thanh âm mang theo ý cười: “Cho em xem.”
Tô Ánh Hàm liền dựa vào ngực Tần Tu nhìn anh làm việc.
Ánh mặt trời giữa trưa rất vừa phải, mới vừa tỉnh lại nên Tô Ánh Hàm còn hơi ngái ngủ, lồng ngực người đàn ông lại vô cùng ấm áp, ngay cả âm thanh đánh bàn phím của anh cũng khiến Tô Ánh Hàm cảm thấy vô cùng an tâm, vậy nên Tô Ánh Hàm ngáp một cái, lại muốn ngủ tiếp.
“Khoan hãy ngủ, dì giúp việc đã làm cơm rồi, đợi anh xử lý xong chút việc, sẽ đem em xuống ăn cơm.”
Ý muốn bị đánh gãy, Tô Ánh Hàm bất mãn đấm nhẹ vào ngực Tần Tu, rốt cuộc vẫn ngủ không được.
“Vậy anh còn làm bao lâu nữa?” Cô mè nheo hỏi Tần Tu.
Tần Tu: “Ba phút.”
Tô Ánh Hàm biết, lúc bạn trai làm việc thì không nên quấy rầy, nhưng vì Tần Tu không trả lời câu hỏi trước đó của cô, cô thật sự tò mò vô cùng.
Vậy nên đầu ngón tay tinh tế thon dài kia liền chọc chọc vào cánh tay anh.
“Ừ?” Cổ họng của Tần Tu phát ra một âm tiết đơn lẻ.
Tô Ánh Hàm hỏi anh: “Vừa nãy anh còn chưa trả lời em, tại sao anh không đến thư phòng làm việc mà ở chỗ này làm gì?”
Động tác trêи tay Tần Tu ngừng lại.
Anh cười cười, vặn cằm Tô Ánh Hàm qua, đặt một cái hôn nhẹ xuống môi cô.
Tô Ánh Hàm vội vàng đẩy anh ra, còn mở to hai mắt che miệng nhìn anh: “Không được hôn, em còn chưa đánh răng đâu.”
Tần Tu lại trả lời câu hỏi trước đó của Tô Ánh Hàm: “Bởi vì anh muốn sau khi em tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên của em sẽ nhìn thấy anh.
Tô Ánh Hàm đảo mắt: “Vì cái lý do sến súa này sao?”