Tần Tu thật sự không nghĩ đến chuyện này.
Trước đó Tô Ánh Hàm cư xử như thể bất chấp tất cả, khiến anh thật sự nghĩ rằng Tô Ánh Hàm không còn cách nào mang thai được nữa.
Nào ngờ cô gái nhỏ này lại lừa anh.
“Vẻ mặt này của anh là sao? Anh tức giận hả?”
Tần Tu thật sự rất tức giận, anh kéo Tô Ánh Hàm ngã vào người mình, vỗ vỗ cái môиɠ vểnh mềm mại của cô, ra lệnh: “Sau này không được lấy thân thể của mình ra đùa giỡn với anh nữa.”
Tuy rằng môиɠ có hơi đau, nhưng Tô Ánh Hàm lại thấy trong lòng ấm áp.
“Cái gì vậy chứ, thì ra thứ anh để ý là cái này sao…”
Tần Tu ôm lấy cô từ chính diện, để hai người đối mặt với nhau, sau đó mỉm cười với Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm đấm nhẹ vào ngực anh, cắn môi dưới hỏi: “Anh cười cái gì chứ?”
Tần Tu nói: “Hàm hàm, anh rất vui.”
Tô Ánh Hàm: “Lúc nãy không phải còn đang tức giận sao? Sao bây giờ lại thành vui vẻ rồi?”
Tần Tu xoa nhẹ đầu cô, bật cười: “Thân thể của em không có vấn đề, có thể sinh con cho anh, tất nhiên là anh rất vui rồi.”
“Quả nhiên đàn ông các anh chỉ muốn có con thôi.” Tô Ánh Hàm lại duỗi tay xuống dưới sờ soạng côn thịt to lớn của Tần Tu, bĩu môi.
Tần Tu hỏi lại: “Chẳng lẽ em không muốn có con sao?”
Tô Ánh Hàm: “Đương nhiên là em không nghĩ tới rồi.”
Tần Tu chỉ có thể thở dài, nói với cô: “Vậy thì anh tôn trọng em.”
Tô Ánh Hàm nhướn đôi mày thanh tú: “Anh nghiêm túc?”
Tần Tu chỉ phát ra một tiếng đơn giản, nhưng nghe hệt như một lời hứa hẹn: “Ừ.”
Tô Ánh Hàm tỏ vẻ không tin: “Trước đây anh có như vậy đâu, còn nói cho dù em có thai cũng tiếp tục làm…”
Tần Tu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói lời xin lỗi: “Trước đây là anh không tốt, Hàm Hàm, xin lỗi em.”
Tô Ánh Hàm dùng tay loát côn thịt thô to cương cứng cho anh, lắc lư hai chân, rầm rì: “Anh đừng như vậy, anh như vậy thì em sẽ mềm lòng…”
Tần Tu đè tay cô lại: “Ngoan, em cũng đừng nghịch nữa, trêи máy bay không có bao, không làm được đâu.”
Từ khi nào mà Tô Ánh Hàm lại nghe lời như vậy? Tần Tu càng không cho, cô càng phải trêu chọc câu dẫn anh hơn nữa. Tô Ánh Hàm cố ý ôm cổ Tần Tu, ở bên tai anh thổi khí: “Anh trai nhỏ của em, quần của em đã cởi, nước cũng chảy ướt cả rồi, anh nhịn được sao?”
Sự thật chứng minh rằng Tần Tu đúng thật là có thể nhịn được, không những không dao động, anh còn mặc quần vào cho Tô Ánh Hàm, sau đó đặt cô xuống chỗ ngồi bên cạnh, thắt đai an toàn cẩn thận cho cô.
Tô Ánh Hàm chống cằm nhìn anh, tiếp tục lắc chân: “Vậy anh cứ để nó cứng như vậy sao?”
Tần Tu nói: “Cứng.”
Tô Ánh Hàm: “Cứng vậy không khó chịu?”
Tần Tu đưa mắt liếc cô một cái, kéo khóa quần lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu bây giờ em ngoan ngoãn câm miệng, có lẽ anh sẽ thoải mái hơn một chút.”
Tô Ánh Hàm ủy khuất: “Tại sao lại muốn em câm miệng lại?”
Tần Tu: “Nghe được giọng của em thì sẽ muốn thao em.”