Song Hướng Mê Luyến - Khê Tịch Tịch

Chương 72




Vì thao lỗ hậu của Tô Ánh Hàm, Tần Tu đã cố ý đi học hỏi, anh lên mạng tra tìm tư liệu, ghi chú lại để đảm bảo rằng khi thao mở lỗ hậu cho bạn gái, cô sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu mà hưởng thụ kɧօα"ϊ cảm của việc làm tình, chứ không phải trải qua đau đớn.

“Bôi trơn đầy đủ, từ từ nới rộng, không thể sốt ruột…”

Tô Ánh Hàm đẩy Tần Tu ra, hỏi anh: “Anh cứ lẩm bẩm cái gì vậy?”

Tần Tu: “Điểm quan trọng khi thao lỗ hậu của em.”

Tô Ánh Hàm vốn dĩ đã dần dần có cảm giác rồi, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu này của Tần Tu, cô lập tức cười hết sức vui vẻ.

“Cái gì vậy? Anh thật sự đi tìm hiểu về mấy thứ này sao? Cần gì nghiêm túc như vậy chứ?” Nghiêm túc đến nỗi làm cô thấy mất hứng luôn.

Tần Tu trực tiếp chặn ngang Tô Ánh Hàm bế cô lên, đặt cô xuống giường, tiếp tục nghiêm túc: “Anh phải đảm bảo rằng em thấy thoải mái mới được.”

Tô Ánh Hàm duỗi bàn chân nhỏ qua, cách một lớp quần cọ xát côn thịt cứng rắn, cười kiều mị như hoa: “Anh trực tiếp hỏi em không phải là được rồi sao, về mấy chuyện như thao lỗ hậu này, em rất am hiểu.”

Tần Tu: “Em biết?”

Tô Ánh Hàm duỗi cả hai chân qua, còn dùng ngón tay cái kẹp lấy quy đầu của Tần Tu, tiếp tục cười duyên: “Đương nhiên rồi, anh không biết đâu, lúc Tần Nhiên yêu đương luôn chia sẻ nhật ký tính ái của anh ấy cho em, sau đó anh ấy vẫn là… A… Anh làm gì vậy?”



Tần Tu trực tiếp lật Tô Ánh Hàm qua, xốc váy ngủ của cô lên, vỗ một phát vào môиɠ cô.

Môиɠ Tô Ánh Hàm vừa vểnh lại vừa mềm, bị vỗ một cái như vậy, thịt trêи môиɠ cô liền tạo thành hình sóng, Tần Tu nhìn mà đỏ cả mắt, lập tức bạch bạch vỗ thêm hai cái nữa vào môиɠ cô.

Lực đạo kia phải nói như thế nào thì được nhỉ?

Nặng thì khẳng định là không nặng, bởi vì Tần Tu không nỡ đánh cô, nhưng mà nói nhẹ, nó cũng không tính là nhẹ cho lắm… Sau khi bị vỗ vài cái xong, Tô Ánh Hàm cảm thấy môиɠ mình có chút nóng rát, lỗ hậu còn bắt đầu ngứa ngáy, có điểm gấp không chờ nổi muốn…

Tóm lại là có quá nhiều thứ để nói về lực đạo này, Tô Ánh Hàm thật sự nghi ngờ Tần Tu cố ý.

Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, hỏi : “Anh đánh em như vậy làm gì?”

Ngữ khí của Tần Tu thậm chí còn mang theo vài phần hung tợn: “Ở trêи giường không được nhắc đến Tần Nhiên với anh.”

Tô Ánh Hàm vốn nên ngoan ngoãn làm theo, thử một người bạn trai nguy hiểm hay ghen tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng nhìn dáng vẻ kia của Tần Tu, Tô Ánh Hàm bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị.

Cô cố ý nói: “Em cứ nhắc đến Tần Nhiên thì làm sao? Anh vẫn còn ăn dấm của anh ấy sao? Nhưng mà anh ghen thì có ích lợi gì chứ? Anh ấy đâu có cứng lên với phụ nữ được, chỉ thấy côn thịt của đàn ông mới hưng phấn, anh sợ cái gì, anh Tần Tu, anh sợ mình không so được với một tiểu gaygay sao?”

Tần Tu cúi đầu cắn môиɠ Tô Ánh Hàm, Tô Ánh Hàm đau nên muốn lăn qua chỗ khác, Tần Tu lập tức ấn lấy người cô không cho động đậy, tiếp tục nghiến răng: “Sao trước đây anh lại không biết cái miệng nhỏ này của em biết ăn nói như thế chứ?”

Tô Ánh Hàm phản kϊƈɦ lại: “Em cũng nhìn lầm rồi, ngay từ đầu em còn tưởng anh là loại lạnh nhạt vô tình, còn tưởng rằng anh là tổng tài bá đạo tàn nhẫn độc ác, không nghĩ tới anh lại là một tiểu dấm tinh[1].”



[1] ý nói người hay ghen bóng ghen gió.

Tần Tu lại bị chọc giận, anh thậm chí còn nói lời tàn nhẫn với cô: “Không bôi trơn cho em nữa, anh muốn trực tiếp thao em.”

Tô Ánh Hàm không chút nào sợ hãi: “Tới đây.”

Tần Tu bẻ hai cánh môиɠ của cô ra, làm bộ như muốn thao, nhưng mà nhìn lỗ hậu nhỏ nhắn đáng yêu hệt như hoa huyệt kia, thấy nếp uốn yếu ớt phía trêи đó, Tần Tu lại không đành lòng.

Anh bẻ rộng cánh môиɠ của Tô Ánh Hàm ra, sau đó ɭϊếʍ lấy.

“A ~”

Tô Ánh Hàm thật sự không nghĩ tới Tần Tu sẽ có hành động như vậy, cô nguyện ý cho Tần Tu thao lỗ hậu không có nghĩa là cô cũng nguyện ý để Tần Tu ɭϊếʍ chỗ này…

“Đừng mà…” Tô Ánh Hàm khóc nức nở, “Chỗ đó dơ…”

Tần Tu lại dùng đầu lưỡi cọ mạnh một cái, đôi môi ấm áp ngậm toàn bộ lỗ hậu của Tô Ánh Hàm vào.

“A!”