Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Sống Chung Nhưng Không Chung Giường - Chương 11-1




Từ trong mơ chậm rãi thức dậy, trong khoảng thời gian ngắn, Lê Vĩnh Huyên đã quên mình đang ở nơi nào.



Xung quanh đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không hề có một tiếng động nào. Mỗi ngày đều giống hệt như cô thức dậy một mình, một ngày không có bất ngờ nào cả. Tất cả những gì cô cần lo lắng chính là những con số và báo cáo.



Thật sự không sao, cô đã thành thói quen, cô có thể tự chăm sóc mình......



Không đúng! Cô đột nhiên bừng tỉnh. Đó đã là từ rất lâu trong quá khứ. Bây giờ cô phải lo lắng về mọi người và rất nhiều thứ khác, sao có thể có thời giờ tiếp tục nán lại trên giường!



Cô dứng dậy và nhìn xung quanh, cô càng thêm hoang mang, không biết vì sao mình lại quay lại trên chiếc giường lớn. Cô rõ ràng nhớ rõ đêm qua cô đã chờ hắn rất lâu, cuối cùng phát hiện ra hắn căn bản đã quay về phòng mình ngủ. Sau khi đấu tranh vài phút, cô lập tức giận dỗi lẻn vào của phòng hắn.



Chỉ vì cô không muốn ngủ một mình.



Ngày xửa ngày xưa, chỉ cần cùng nhau sống ở dưới một mái nhà, cô chỉ muốn ngủ trong vòng tay ấm áp của hắn --



Nhưng điều mà cô không biết chính là...... Thật ra sáng sớm hôm nay, sau khi Mạch Vĩ Triết ôm cô đang ngủ say về giường. Hắn còn ngồi xuống nơi mép giường một hồi thật lâu, nhìn cô ngủ. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, không muốn xa rời nhưng cũng không dám đánh thức cô.



Cô nhanh chóng rửa mặt chải đầu và thay quần áo, một lúc lâu sau, cô phát hiện không hề nghe thấy tiếng máy chạy bộ như thường ngày -- chẳng trách lại yên tĩnh như vậy. Mạch Vĩ Triết sớm đã đi ra ngoài.



Cô cảm thấy đau nhói trong lòng. Bởi vì hắn rất kỳ lạ, hai người đã không gặp nhau vài ngày không nói, thậm chí bọn họ cũng chưa nói chuyện với nhau. Hắn vẫn luôn trốn tránh...... nhưng, mọi việc cần phải được giải quyết!



Khi cô đang ăn sáng được một nửa, ông nội bước vào.



"Ông nội, Miểu Mạch đâu?" Cô nhớ rõ sáng hôm nay hắn không có lịch trình mới đúng.



"Ông vừa mới đưa nó tới trung tâm đào tạo, nó nói hôm nay có một cuộc họp." Ông nội nói. Nhìn thấy cô lo lắng, ông lại nói thêm một câu: "Cuộc họp vốn đi sẽ diễn ra vào buổi chiều, nhưng đã chuyển qua buổi sáng vì có chuyện khẩn cấp."



Mặc dù giọng điệu của ông rất chắc chắn, nhưng Lê Vĩnh Huyên vẫn nghe ra được, ông có chút lo lắng.




"Cuộc họp? Có phải họ muốn bàn luận về kế hoạch cho đợt tập huấn và những trận thi đấu tiếp theo?" Hiện tại Mạch Vĩ Triết không còn nói chuyện với cô về những điều này, dường như sợ cô tham dự quá nhiều. Cô buồn rầu hỏi: "Vì sao không cho cháu biết? Cháu cũng có thể cùng đưa anh ấy đi, nói những kế hoạch trong đầu mình với anh ấy --"



Ông chỉ yên lặng lắng nghe.



"Ông nội, cháu nghĩ......" Cô hít một hơi thật sâu, quyết định nói ra hết những suy nghĩ trong lòng. "Cháu muốn bàn với mọi người. Trong tương lai, nếu có khả năng, cháu muốn trở thành người đại diện --"



Ông nội đột nhiên giơ tay lên, ngang nhiên chặn lời cô nói, không cho cô nói tiếp.



Lê Vĩnh Huyên cảm thấy hơi thất vọng trong lòng một chút. Ngay cả ông nội cũng như vậy, đều không muốn nghe cô nói hay sao?



"Những chuyện thế này, cháu không cần phải bàn bạc với ông." Ông nội nhìn thẳng vào Lê Vĩnh Huyên, nói như chém đinh chặt sắt: "Cháu muốn làm gì, hãy cứ làm đi. Không cần phải sợ. Nếu như có rắc rối gì, nhiều nhất thì quay về nhà, ông nội sẽ nuôi. Thế thôi."




Nghe xong, cô chớp chớp đôi mắt. Trong nháy mắt, nước mắt lập tức tràn ra.



Mỗi lần khi ông nội vừa nghiêm túc lại ít lời nói ra --



"Ưm, ông...... Không cần như vậy." Vừa nhìn thấy cô khóc, vẻ lạnh lùng bề ngoài của ông nội lập tức bị sụp đổ. Ông luống cuống tay chân, không biết nên làm gì để an ủi cô lúc này.



"Ông... không... không sao, thật sự không sao. Chỉ là...... Chỉ là......"



Chỉ là có chút cảm động, nên mũi hơi chua xót mà thôi.



Trời cao thật tàn nhẫn với cô, đã lấy mất rất nhiều người cô yêu; nhưng trời cao cũng rất tốt với cô, vẫn cho cô một gia đình thân yêu......



"Không cho phép cháu tiếp tục khóc! Nhanh ăn sáng cho xong! Ông còn có chuyện nghiêm túc muốn nói với cháu!" Ông nội cuối cùng cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, dùng miệng lưỡi quen thói răn dạy mắng cô.




"Vâng......" Cô lau nước mắt, ngoan ngoãn trả lời. "Chuyện gì vậy ông?"



Trên tay ông nội cầm một tập tài liệu, sắc mặt nghiêm túc giao nó cho cô.



"Đây là......" Cô chỉ liếc mắt một cái, ngay sau đó ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ông nội.



Ông nội gật gật đầu.



........



Bên kia, có chuyện quan trọng đã xảy ra, thật ra còn có Mạch Vĩ Triết bị gọi tới họp khẩn cấp. Giờ phút này hắn đang ở trong phòng họp, đối mặt với một đám người "cao cấp" mang biểu tình rất nghiêm túc.



Một số người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Tây gọn gàng, khuôn mặt nghiêm túc ngồi ở bên kia bàn hội nghị. Bên này là Mạch Vĩ Triết cùng với mấy thanh niên trẻ tuổi mặc đồ thể thao. Đó là một sự tương phản.



"Mạch tiên sinh." Người đứng đầu đám người cao cấp, mở miệng nói: "Cậu chính là đội trưởng, bản thân cậu cần phải cư xử đúng mực để cho toàn đội noi gương. Lần này cậu gây ra rắc rối, nếu cậu không giải quyết ổn thoả, tập đoàn chúng tôi sẽ phải đánh giá lần nữa về việc ký hợp đồng với quý đội --"



Mạch Vĩ Triết khịt mũi coi thường, "Khẩn cấp triệu tập chúng tôi tới mở cuộc họp, chỉ vì hành vi sai trái của tôi? Tôi rốt cuộc đã có hành vi sai trái nào, có thể nói rõ ràng hay không?"



"Cậu chẳng những xui khiến đồng đội mình đe dọa tới tổng giám đốc Lương Văn Hà của chúng tôi mấy ngày trước, đêm qua còn ra tay ẩu đả Lương tổng. Lương tổng đã phải nhập viện, đợi sau khi có kết quả kiểm tra, chúng tôi có thể loại trừ việc tố tụng trước pháp luật đối với cậu." Có vẻ như anh ta là luật sư, vì vậy đã nghiêm nghị cảnh báo hắn.



"Ồ, có kết quả kiểm tra chưa?" Mạch Vĩ Triết căn bản không định phủ nhận, "Cứ việc tố cáo, tôi không sợ."



"Tiểu Mạch!" Huấn luyện viên cũng tham dự cuộc họp, tái mặt thấp giọng hỏi: "Cậu thật sự đánh người sao? Vì sao lại đánh người? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần --"