Lương Văn Hà cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhấc tay lên, đưa ra động tác ngăn cản. "Chờ một chút! Anh Mạch, anh đừng vội làm anh hùng! Anh có biết tôi có thể kiện anh hay không, tôi cũng có thể đóng băng toàn bộ tiền tài trợ cho đội tuyển của các anh, khiến các anh cùng đường --"
"Vậy thì sao?" Mạch Vĩ Triết từ trên cao nhìn xuống, liên tục cười lạnh, "Tao không tin ngoại trừ trượt băng tốc độ, trên thế giới này sẽ không có việc khác tao không làm được. Còn có, muốn kiện thì nhanh kiện đi, ai sợ ai! Nếu mày kiện tao, tao sẽ phanh phui hết những vụ bê bối phong lưu của mày, chính mày sẽ mất việc. Có gan thì mày cứ đi kiện đi!"
Không ngờ tay chân hắn phát triển, hơn nữa còn đang nổi nóng, nhưng đầu óc vẫn rất rõ ràng. Lương Văn Hà che lại nửa bên khuôn mặt nóng như lửa, trong khoảnh khắc không thể nào thốt nên lời phản bác lại chàng trai trẻ tuổi cực kỳ hung hãn và cuồng vọng trước mắt này.
Nhưng nhiều năm qua lăn lộn và rèn luyện cũng không uổng phí, Lương Văn Hà rất nhanh đã nghĩ ra được biện pháp công kích.
Nhược điểm của hắn, cũng chỉ có một -- Lê Vĩnh Huyên.
Ngay lập tức, Lương Văn Hà cười khinh miệt, "Bất quá chỉ là một người phụ nữ...... tôi chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương mà thôi, hà tất anh phải lo lắng như vậy?"
Mạch Vĩ Triết không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, ánh mắt sắc bén âm trầm.
Lương Văn Hà biết mình đã nắm được điểm yếu của hắn, vì thế hắn ta ngạo mạn nói tiếp, "Cô ấy bất quá chỉ là một con chó vô gia cư, ai đối xử tốt với cô ấy, cho cô ấy đồ ăn ngon, cô ấy liền cho rằng mình thích người đó. Cậu bất quá chỉ là chủ nhân tiếp theo mà thôi, chờ đến khi có người khác đối xử với cô ấy tốt hơn cậu --"
Mạch Vĩ Triết cười lạnh một tiếng.
"Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra." Hắn tràn đầy tự tin nói, "Tao sẽ không để bất luận kẻ nào có cơ hội này. Người tốt nhất trên thế giới này đối xử tốt với cô ấy, chính là tao, duy nhất chỉ có mình tao."
"Khẩu khí thật lớn." Lương Văn Hà chế nhạo hắn, "Chỉ có loại người trẻ tuổi dốt nát ngu xuẩn giống như cậu, mới có thể ngông cuồng như vậy."
"Cũng chỉ có loại đàn ông trung niên vô sỉ, lực bất tòng tâm giống như mày, mới có thể da mặt dày dây dưa với vợ của người khác!" Mạch Vĩ Triết vặn lại, sau đó ngang nhiên cảnh cáo hắn ta, "Nếu như để tao nhìn thấy mày tới gần lão bà của tao, tao nhất định sẽ không dễ dàng buông tha mày như vậy!"
Mặt Lương Văn Hà đã bị đánh hai lần, có thể dễ dàng buông tha? Nhưng Lương Văn Hà cũng hiểu rõ, thằng nhãi hung dữ này nói chuyện sẽ giữ lời, tuyệt đối không đùa. Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạch Vĩ Triết nghênh ngang rời đi.
Sau khi "xử lý" xong việc quan trọng, Mạch Vĩ Triết mới quay về nhà. Đến khi tắc xi đưa hắn về đến trước cửa nhà, cảm xúc của hắn vẫn rất kích động, không thể nào bình tĩnh lại.
Sau khi xuống máy bay, hắn gọi điện thoại về trung tâm để hỏi thời gian luyện tập ngày mai, kết quả, trợ lý huấn luyện viên lỡ lời, đã nói mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua cho hắn.
Kể từ lúc đó, hắn không thể nào bình tĩnh được.
Vì sao? Vì sao cô lại gặp Lương Văn Hà sau lưng hắn?
Cô còn làm những chuyện gì sau lưng hắn?
Hắn không có khả năng, cũng luyến tiếc không dám ép hỏi Lê Vĩnh Huyên, vậy nên sự phẫn nộ, lo âu, ghen ghét và để ý được tích lũy theo thời gian...... Tất cả đều hóa thành một cú đấm mạnh mẽ.
Cô đã là của hắn, vì thế, hắn muốn đánh chết tất cả những người đàn ông trên thế giới này dám chạm vào một cây lông tơ của cô. Chỉ đơn giản như vậy.
Khi hắn về đến nhà, tất cả đều rất yên tĩnh. Ông nội đã ngủ, đèn trong phòng bếp bật sáng, hiển nhiên Lê Vĩnh Huyên đang ở trong đó.
Nỗi lòng hỗn loạn khiến hắn không dám đối mặt với cô. Vì vậy, thay vì tìm kiếm cô giống như trước đây, hắn rón rén đi thẳng vào phòng khách, sau khi tắm rửa thì lập tức đi ngủ.
Có chuyện gì, hãy chờ tới sáng ngày mai hẵng nói.
Nhưng hắn ngủ một mình, không ngờ đã thành không quen. Trong nhà riêng của mình, thực ra phải nói rằng trong nhà của bọn họ bây giờ, nếu hắn không ôm cô, không có hơi thở của cô làm bạn, Mạch Vĩ Triết trằn trọc thật lâu, cũng không có cách nào để ngủ.
Lật tới lật lui, quay trái quay phải, hắn ảo não đến nỗi đập mạnh vào đầu gối vài cái; ở chung nhưng không chung giường, khó khăn như vậy hay sao? Trước kia hắn đã sống như thế nào?
Hắn chán nản một lúc lâu, giận dỗi lật người qua, đưa lưng về phía cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vách tường, cố gắng nghĩ tới việc thiền định; mau ngủ! Mau ngủ! Hiện tại hãy ngủ ngay lập tức --
Nửa giờ sau --
Đáng giận, ngay cả những bài tập về thiền định cũng đều vô dụng!
Những tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới đã bị tấm thảm hấp thụ, chờ đến khi hắn phát hiện ra có người, cô đã ở sau lưng hắn. Mạch Vĩ Triết lập tức bất động toàn thân, giả bộ đã ngủ.
Cô nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, thật cẩn thận xốc chăn lên, sau đó, chui vào bên cạnh hắn, nằm xuống.
Cánh tay cô nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, khuôn mặt non mềm dán ở trên lưng hắn, sau đó cô khẽ thở dài, rất nhẹ.
"Anh về rồi." Cô thì thầm, giống như không dám đánh thức hắn.
Mạch Vĩ Triết thậm chí không dám thở ra, chờ đến khi tấm thân yêu kiều mềm mại phía sau tự mình điều chỉnh vị trí một chút, thoải mái dễ chịu dựa sát vào hắn, sau đó hôn đầu vai hắn một cái, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Hắn vẫn duy trì tư thế kia, thậm chí cũng không xoay người lại khi cô ôm hắn.
Chưa đầy vài phút sau, mí mắt hắn càng ngày càng nặng nề hơn......
Cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi!
~~~ Hết chương 10 ~~~