Song Cảnh Phá Án

Chương 4: Vụ Án Phân Thây Đa Kao




Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa khi thấy Trần Bảo Châu từ ngoài bước vào, không một ai nói lời nào không gian lặng thinh như tờ, Mạnh Cường có thể nghe được hơi thở của Tùng Quân đang đứng ngay bên cạnh.

"Đây là kết quả pháp y." Sếp Châu nói trong khi một tay nhét vào túi quần, tay còn lại cầm tập hồ sơ, "Đã xác định được mẫu AND của nạn nhân."

Tất cả mọi người đều vỡ òa sung sướng, Tùng Quân đấm mạnh vào lòng bàn tay phải, miệng kêu lên một tiếng "Yes" đầy thỏa mãn.

"Công lớn nhất lần này thuộc về Mạnh Cường." Sếp Châu cười rất tươi, "Chính cậu ta đã tìm thấy ngón tay cái."

"Wao." Phương Linh thốt lên, "Sư huynh anh giỏi quá."

Đức Chinh và Huy Đạt phía sau lưng vỗ vỗ lên vai Mạnh Cường tỏ ý ngưỡng mộ. Khi nhìn qua phía Tùng Quân cậu thấy anh đang giơ cao ngón tay cái.

"Thưa Sếp Châu." Mạnh cường nói. "Công lao này không phải của một mình tôi mà còn có sự giúp đỡ của Kiến Văn, nhờ cậu ấy nhớ ra khu vực Da Kao thường có chó hoang nên chúng tôi mới lần ra dấu vết ngón tay của nạn nhân."

"Thế à." Sếp Châu hướng mắt tìm thấy Kiến Văn đang đứng khuất ở phía xa, "Tôi sẽ biết phải làm gì với bảng đánh giá cuối năm của hai cậu."

"Cám ơn Sếp Châu." Mạnh Cường và Kiến Văn cùng hô lớn.

"Sếp Châu đã xác định được danh tính của nạn nhân?" Tùng Quân trầm tư.

"Đây." Sếp Châu đặt tập hồ sơ vào tay anh, "Cậu tự xem đi."

Chỉ mất vài chục giây Tùng Quân đã tìm ra thông tin anh cần trên tờ giấy chi chít chữ và số.

"Nạn nhân là Đỗ Chiến Thắng." Tùng Quân đọc lớn cho mọi người cùng nghe.

"Đỗ Chiến Thắng..." Mạnh Cường hơi ngừng lại, "Chính là chồng của Hồ Diễm Liên."

"Có phải là..." Phương Linh cắn môi dưới, "Là người phụ nữ ngất xỉu ở "phòng lạnh" hôm trước."

"Chính là cô ta." Tùng Quân xác nhận.

"Vậy đi." Sếp Châu bước ra đứng giữa, "Việc thông báo cho người nhà nạn nhân giao lại cho sếp Quân." Sếp Châu nói tiếp, "Mấy ngày qua mọi người cũng đã vất vả rồi, cơm trưa chiều nay tôi bao."

Tất cả đồng loạt vỗ tay cám ơn sự hào phóng của sếp Châu.


ads

"Nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc cần phải tìm ra hung thủ." Sếp Châu nói, "Mọi người phải cố gắng hơn nữa."

"Rõ thưa sếp." Tất cả cùng đồng thanh.

Tùng Quân bấm chuông cửa nhà số 302, một người phụ nữ mở cửa.

"Xin cho hỏi đây là phải là nhà của Hồ Diễm Liên không?" Tùng Quân hỏi theo phép lịch sự.

Người phụ nữ bước ra ngoài e dè quan sát Tùng Quân xong thì quay sang dò sét người bên cạnh anh.

"Là hai sếp sao?" Dường như Hồ Diễm Liên đã nhận ra Tùng Quân và Mạnh Cường, "Hai sếp đến đây có việc gì không? Hay là đã tìm thấy..." Hồ Diễm Liên đưa tay bụm miệng không dám nói thêm.

"Chúng ta có thể vào trong nhà rồi nói chuyện không?" Tùng Quân đề nghị.

"Mời hai sếp vào."

Theo quan sát của Mạnh Cường, Hồ Diễm Liên là một người thích sự sạch sẽ, căn nhà được quét dọn kỹ, đồ vật trong nhà được sắp sếp gọn gàng ngăn nấp. Bộ quần áo ở nhà cô ta đang mặc cũng rất chỉnh chu, mặt được trang điểm khá nhạt nhưng Mạnh Cường vẫn nhận ra. Trên bàn trang trí nhỏ đặt sát tường cậu phát hiện hình của Hồ Diễm Liên và hình của một người đàn ông, cậu đoán đó chính là Đỗ Chiến Thắng.

"Mời hai sếp uống nước." Hồ Diễm Liên đặt hai ly nước lọc trước mặt Tùng Quân và Mạnh Cường, tiếp đến thì ngồi xuống chiếc ghế chiếc đối diện.

"Cô Hồ Diễm Liên." Tùng Quân bắt đầu thông báo, "Cảnh sát chúng tôi đã xác định danh tính của xác chết đó chính là chồng của cô, anh Đỗ Chiến Thắng."

Hồ Diễm Liên vùi mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở sau khi nghe Tùng Quân báo hung tin. Mất nửa ngày Hồ Diễm Liên mới ngẩng mặt lên ngừng khóc. Cô ta nhận lấy khăn giấy từ tay Mạnh Cường. Phải đợi thêm một lúc sau thì Hồ Diễm Liên mới ngừng hẳn nức nở.

"Cô Diễm Liên." Tùng Quân đánh động, "Xin cô cho chúng tôi biết anh Đỗ Chiến Thắng là người như thế nào khi còn sống?"

"Anh Chiến Thắng là một người tốt." Hồ Diễm Liên nói, "Tôi và chồng kết hôn đã được gần hai năm. Chúng tôi sống rất hạnh phúc. Anh Chiến Thắng là một bác sĩ thẩm mỹ làm việc tại phòng khám tư nhân Perfect Face, anh ấy là một bác sĩ giỏi và hòa nhã với đồng nghiệp. Hằng ngày anh ấy đều ra khỏi nhà trước 8 giờ sáng và về nhà trước 5 giờ chiều. Chồng tôi có sở thích câu cá nên cuối tuần nào cũng hẹn bạn đi ra biển để câu cá tầm." Hồ Diễm Liên chặm khăn giấy lên mũi.

"Cô phát hiện chồng mình mất tích từ khi nào?" Tùng Quân tiếp tục hỏi.

"Chuyện đó thì." Hồ Diễm Liên suy nghĩ ít lâu, "Vào ngày 13 tháng này, cũng như ngày bình thường anh ấy ra khỏi nhà vào lúc 8 giờ nhưng tới tối thì tôi vẫn chưa thấy anh ấy quay về. Tôi gọi thử vào máy di động thì không có ai bắt máy, cho tới ngày hôm nay..."

"Cho hỏi khoảng thời gian từ 6 giờ tối ngày 15 đến 6 giờ sáng ngày 16 tháng này cô đã làm gì? Ở Đâu?" Tùng Quân hỏi tiếp.

"Để tôi nhớ." Hồ Diễm Liên ngập ngừng, "Hình như hôm đó tôi ở nhà suốt, đúng vậy không có đi đâu." Hồ Diễm Liên chợt khựng lợi như hiểu ra điều gì, "Sếp nghi ngờ tôi giết chồng mình sao?"

"Chỉ là câu hỏi theo quy định mà thôi." Tùng Quân tiếp lời, "Có ai có thể làm chứng cho việc ngày hôm đó cô chỉ ở trong nhà không?"

"Không có ai cả." Hồ Diễm Liên lắc đầu.

"Chồng cô có hận thù với người nào không?"

Hồ Diễm Liên lại lắc đầu.

Biết không thể hỏi gì thêm, Tùng Quân và Mạnh Cường đứng dậy xin phép ra về.

Cửa phòng 302 đóng chặt sau lưng, lúc này Mạnh Cường nói khẽ với Tùng Quân: "Anh thấy thế nào?"

Tùng Quân liếc nhìn cánh cửa, "Về sở rồi nói." Mạnh cường hiểu ý liền im miệng. Một cái đầu ló ra từ nhà số 308 phía đối diện, thấy Tùng Quân và Mạnh Cường tiến lại gần cái đầu liền thu vào trong đóng cửa nhà lại. Nhưng Tùng Quân đã nhanh hơn một giây nhét chân mình chắn cửa khiến người đó không đóng lại được nên đành mở cửa bước ra. Là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi đang mặc trên người một bộ đồ bộ có họa tiết chấm bi.

"Bà có quen với cô Hồ Diễm Liên ở nhà 302 không?"

"Các anh là ai?" Bà ta thận trọng hỏi.

Mọi người trong tổ điều tra đều mặc thường phục khi tra án.

"Cảnh sát đây." Tùng Quân và Mạnh Cường giơ thẻ ngành cho bà ta xem.

"Chào hai anh cảnh sát." Bà ta phân trần, "Tôi là công dân tốt."

"Bà có vẻ thân với người phụ nữ sống trong nhà 302." Tùng Quân đổi cách tiếp cận.

"Không thân." Bà ta phản đối ngay, "Người gì đâu khó gần, sống cạnh nhau mấy năm mà có nói với nhau câu nào. Có anh chồng là người tốt thôi, thường hai chào hỏi tôi khi gặp mặt."

Tùng Quân và Mạnh Cường nhìn nhau.

"Nghe nói hai vợ chồng họ rất yêu thương nhau." Mạnh Cường hỏi.

"Không biết là sếp nghe ai nói chứ tôi thấy họ rất hay cãi cọ với nhau." Bà ta nhíu mày suy nghĩ, "Như cách đây mấy tuần, không phải là tôi nhiều chuyện, do hôm đó tôi đi đổ rác ngang qua nhà họ, nghe họ cãi nhau rất lớn tiếng, còn ném vỡ đồ đạt."

"Bà có nghe nội dung họ cãi nhau là gì không?" Mạnh Cường hỏi.

"Tôi nói rồi tôi không có nhiều chuyện, việc của người ta, người ngoài không nên chỏ mũi vào." Bà ta vỗ nhẹ trước ngực, "Nhưng hôm đó tôi có nghe được là do anh chồng có vợ bé nên cô vợ tức giận lắm."

Tùng Quân quay đầu đúng lúc Mạnh Cường cũng nhìn anh, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.

"Thôi tôi phải đi nấu cơm đây." Nhân lúc Tùng Quân rút chân bà ta liền đóng cửa lại.

Trên đường về sở, Mạnh Cường từ khi lên xe tới giờ vẫn miên man suy nghĩ không nói bất kỳ lời nào.

"Anh thấy lời khai của người hàng xóm có đáng tin không." Mạnh Cường bất ngờ lên tiếng khiến người bên cạnh có chút giật mình.

"Tôi thì nghĩ bà ấy không có lý do gì để nói dối chúng ta." Mạnh Cường không để cho Tùng Quân trả lời, "Hồ Diễm Liên đang giấu chúng ta gì đó, anh có nghĩ vậy không?"

Tùng Quân vừa định mở miệng đã bị Mạnh Cường cắt ngang.

"Chồng mất tích đã mười mấy ngày mà vẫn còn tâm trạng để trang điểm sao?" Không biết là Mạnh Cường đang hỏi người bên cạnh hay là tự hỏi mình.

"Sếp Quân anh có chú ý tới kệ đồ lưu niệm khi chúng ta mới bước vào nhà không?" Mạnh Cường gãi gãi chóp mũi, "Có rất nhiều ảnh nhưng không có bức nào hai vợ chồng chụp chung cả. Quái lạ."

Tùng Quân định nói là anh cũng thấy nhưng Mạnh Cường đã nói tiếp.

"Còn một việc nữa Hồ Diễm Liên không đeo nhẫn cưới. Suốt thời gian nói chuyện cô ta luôn dùng tay trái che ngón tay đeo nhẫn. Có thể Hồ Diễm Liên chính là kẻ đã sát hại Đỗ Chiến Thắng. " Mạnh Cường nhìn người bên cạnh "Sao nãy giờ sếp không nói gì?"

"À..." Tùng Quân cười cười bất lực, "Vậy động cơ giết người là gì?"

"Cái này thì." Mạnh Cường gãi đầu, "Do Đỗ Chiến Thắng ngoại tình."

"Lý do này vẫn chưa được chứng thực."

"Sao vẫn thấy có gì đó không đúng mà nghĩ mãi không ra." Mạnh Cường xoa thái dương.

"Không ra thì đừng cố." Tùng Quân nói, "Cũng trưa rồi hay là tôi với cậu đi ăn gì đó."

"Được." Mạnh Cường đồng ý, "Sếp muốn ăn gì?"

"Tôi biết gần đây có quán bún thịt nướng ngon lắm, đặt biệt quán này có món chả giò làm từ ốc. Cậu thấy sao?"

"Bún thịt nướng thẳng tiến thưa sếp." Mạnh Cường đưa tay lên đầu như đang chào.

Buổi chiều trong phòng họp tại trụ sở công an quận Nhất.

"Nạn nhân của chúng ta chính là Đỗ Chiến Thắng," Sếp Châu bấm điều khiển trên màn hình xuất hiện ảnh nạn nhân khi còn sống, "năm nay 33 tuổi, là một bác sĩ thẩm mỹ, có vợ là Hồ Diễm Liên, 34 tuổi, là một kế toán." Ảnh Hồ Diễm Liên xuất hiện cạnh ảnh chồng mình.

"Chúng ta sẽ bắt đầu điều tra xoay quanh các mối quan hệ của nạn nhân" Sếp Châu khoanh một vòng tròn quanh mặt Đỗ Chiến Thắng, "Tình nghi lớn nhất hiện tại đó chính là vợ nạn nhân Hồ Diễm Liên." Sếp Châu đánh chéo lên ảnh cô ta.

"Đức Chinh, Huy Đạt hai cậu nhận nhiệm vụ theo dõi Hồ Diễm Liên 24/24 có gì bất thường thì báo về ngay.

"Rõ thưa sếp." Đức Chinh và Huy Đạt đồng thanh.

"Tùng Quân." Sếp Châu lướt qua Mạnh Cường, "Tiến Đức hai người sẽ đến nơi làm việc của Đỗ Chiến Thắng để điều tra. Chú ý tìm cho ra ai là người tình của nạn nhân."

"Rõ thưa sếp." Tiến Đức hô lớn.

Tùng Quân chợt thấy trong lòng có chút không đúng, tại sao sếp Châu không phân Mạnh Cường vào nhóm của mình. Không lẽ sếp Châu có ý gì khác. Rõ ràng sếp Châu là người giao cho anh nhiệm vụ hướng dẫn Mạnh Cường.

"Cậu có ý kiến khác sao sếp Quân?" Sếp Châu đanh giọng.

"Dạ không, rõ thưa sếp." Tùng Quân hô lên.

"Mạnh Cường, Phương Linh hai người phụ trách điều tra ở nơi làm việc của Hồ Diễm Liên, các mối quan hệ xung quanh." Sếp Châu nói, "Vì chúng ta chỉ là đang nghi ngờ cô ta nên hai người hành động phải thật thận trọng, tránh run cây nhát khỉ."

"Rõ thưa sếp." Mạnh Cường và Phương Linh một nhịp.

"Tốt, tất cả xuất phát." Giọng sếp Châu sang sảng, "Sếp Quân ở lại gặp tôi một chút." Sếp Châu nhìn về phía Tùng Quân.

"Cậu có biết vì sao lần hành động này tôi không phân Mạnh Cường vào nhóm của cậu không?" Sếp Châu từ tốn.

Không ngờ Sếp Châu còn hơn con sâu trong bụng, mình nghĩ gì sếp ấy đều biết hết, Tùng Quân toát hết mồ hôi lạnh. "Không thưa sếp." Tùng Quân trả lời.

"Thời gian vừa qua biểu hiện của Mạnh Cường trong đội cũng khá tốt." Sếp Châu tay chống hông, "Nên lần này tôi muốn cho cậu ta cơ hội để làm việc một mình." Sếp Châu đặt tay lên vai Tùng Quân, "Cậu phải tin tưởng cậu ta chứ."

Tùng Quân không biết phải nói gì nữa, anh hiểu ý sếp Châu như sao vẫn thấy có gì đó khó chịu trong lòng.