Song Cảnh Phá Án

Chương 3: Vụ Án Phân Thây Đa Kao




Sáng ngày hôm sau, sáu giờ kém mười lăm phút, Mạnh Cường Đã có mặt tại trụ sở, cậu muốn vào sớm để đọc hồ sơ thông tin của những người tới nhận diện xác phân thây ngày hôm nay.

Đầu tiên là cặp vợ chồng Nguyễn Văn Hận 58 tuổi và Trần Thị Tấn 56 tuổi tìm con trai Nguyễn Văn Nam, năm nay 30 tuổi, nghề nghiệp nhân viên cửa hàng xăng dầu, độc thân, mất tích đã hơn ba tháng.

Trường hợp kế đến nam thanh niên Đỗ Chí Trung 26 tuổi tìm bạn là Phạm Gia Huy Hoàng, năm nay 26 tuổi, nghề nghiệp nhân viên kế toán, lần cuối nhìn thấy người mất tích đã là bốn tháng trước.

Trường hợp thứ ba là người phụ nữ trung niên Hồ Diễm Liên 34 tuổi tìm chồng là Đỗ Chiến Thắng, năm nay 33 tuổi, nghề nghiệp bác sĩ thẫm mỹ. Mất tích hơn 10 ngày.

Cuối cùng là trường hợp của bà cụ Lê Hường 70 tuổi tìm cháu trai Lê Dương Bảo Khang 29 tuổi, nghề nghiệp buôn bán thịt heo. Mất tích đã hơn 1 tuần.

Xem đi xem lại nhiều lần Mạnh Cường cũng không phát hiện có gì bất thường. Vì thức sớm nên giờ cậu bắt đầu thấy hơi buồn ngủ, cậu đứng dậy vươn vai để giúp tỉnh táo hơn nhưng lại vô tình làm động vết thương ở bắp tay khiến cậu đau đến chảy cả nước mắt, một hồi lâu khi cơn đau đã qua cậu quyết định đi một vòng sân để thưởng thức cảnh vật ở trụ sở cảnh sát vào lúc sáng sớm sẽ ra sao. Nhưng chỉ vừa đi tới chân cầu thang thì đã gặp Cao Tùng Quân đi từ dưới lên.

"Chào cậu Mạnh Cường tới sớm thế?" Tùng Quân vuốt vuốt lại tóc ở phần đỉnh đầu do đi sớm quá cậu quên cả việc soi gương.

"Sếp Quân cũng tới sớm, bình thường sếp đều đi làm giờ này sao?" Mạnh Cường cố nhịn cười khi nhìn thấy cái tổ quạ trên đầu Tùng Quân.

"Không chỉ mấy dịp đặt biệt thôi. Hôm nay đi sớm để đọc tài liệu về những người sẽ đến nhận xác, sẵn viết cho xong bảng báo cáo nộp cho Sếp Châu." Nói tới đây Tùng Quân bỗng thở dài "Phần cậu viết xong chưa?"

"Đã nộp trên bàn của sếp Châu." Mạnh Cường đáp.

"Cậu làm việc cũng năng suất đấy."

Mạnh Cường ngập ngừng "Mà sẵn đây cũng xin lỗi sếp chuyện hôm qua vì tôi mà anh bị sếp Châu la." Cậu ái náy nhìn Tùng Quân.

"Không phải lỗi của cậu." Tùng Quân dứt khoát nói.

"Mà sao lúc đó anh không nhịn, anh làm ở đây lâu như vậy chắc cũng hiểu sếp Châu là kiểu người chịu mềm không chịu cứng, vậy mà anh còn cãi lại lúc sếp ấy đang bốc hỏa ngút trời như vậy." Giọng Mạnh Cường rất hay cộng thêm từ ngữ đều đúng mực khiến cho người nghe dù đang bị cậu trách móc nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác khó chịu.

"Tôi biết chứ. Nhưng những lời sếp ấy nói với cậu lúc đó quả thật rất quá quắc đương nhiên tôi phải lên tiếng bảo vệ cấp dưới của mình chứ."

Câu nói này của Tùng Quân khiến tâm phẳng lặng như mặt hồ của Mạnh Cường bỗng có chút gợn sóng.

"Mà cậu đang định đi đâu à." Tùng Quân đang tiếp tục dùng tay chỉnh lại tóc mình.

"Để tôi chỉnh lại tóc cho sếp."

Vừa dứt lời Mạnh Cường đã dùng hai tay của mình gỡ những lọn tóc rối trên đầu của Tùng Quân. Chiều cao của cậu thấp hơn Tùng Quân một chút nên cậu phải kiểng chân lên mới nhìn thấy rõ phần tóc trên đỉnh đầu của đối phương. Với khoảng cách gần như vậy Mạnh Cường mới nhìn rõ sống mũi của đối phương rất đẹp cao và thẳng, tóc tuy hơi rối nhưng rất dầy và đen. Về phía Tùng Quân vì bất ngờ lúc đầu hơi lùi né tránh sau đó thì ngoan ngoãn đứng im cho Mạnh Cường chỉnh tóc cho mình, vài lần anh đánh mắt lên nhìn gương mặt đẹp đẽ của Mạnh Cường rồi tự nghĩ trong lòng, người như này không đi làm diễn viên thì thật quá phí. Thình lình lúc này Mạnh Cường rụt tay về, miệng khẽ lên tiếng hỏi.

"Sếp Quân bao lâu rồi anh chưa gọi đầu."

"Để nhớ xem hình như ba hay bốn ngày gì rồi. Sao thế đầu tôi có mùi sao?" Tùng Quân đáp tỉnh rụi "Mà cậu đi đâu thế? Tôi đi chung cậu." Anh nói với theo.

"Tôi đi vào nhà vệ sinh. Anh đừng đi theo tôi." Mạnh Cường đi thẳng một đường không hề quay lại nhìn Tùng Quân phía sau.

Mạnh Cường quay lại phòng làm việc thì thấy Tùng Quân đang ngồi ăn bánh mì thịt. Cậu nhìn chầm chầm vào người đối diện rồi chợt nhớ lại mảnh than đen trên tóc anh ta khiến cậu rùng mình vì kinh hãi. Thấy Mạnh Cường bước vào Tùng Quân lấy một ổ bánh mì khác đưa về phía cậu ta.


ads

"Ăn không?"

Mạnh Cường không nói lời nào đi về bàn làm việc của mình, lục lọi trong túi xách tìm tìm kiếm kiếm gì đó, mất nửa này thì quay lại đứng trước mặt Tùng Quân.

"Sếp Quân anh có nghĩ là mình nên đi gội đầu không? Trên tóc anh dính thứ ấy." Mạnh Cường chìa ra một cái khăn lông nhỏ bên trên là bịch dầu gọi đầu dùng khi đi du lịch.

"Ý cậu nói là thứ này?" Tùng quân chìa ra một mảnh đen giống như mảnh lúc nãy Mạnh Cường thấy, không để cậu kịp phản ứng Tùng Quân đã cho mảnh than đen đó vào trong miệng ăn ngon lành.

"Anh..." Mạnh Cường kinh hãi tột độ, cả người cậu run lên bần bật.

"Là bánh than, lúc sáng tôi bất cẩn làm đổ lên người không ngờ nó lại dính lên cả tóc. Đừng nói là cậu nghĩ thứ dính trên tóc tôi là thứ cháy đen ngày hôm qua?"

"Xin lỗi sếp tôi đã nghĩ như vậy."

Tùng Quân nhướng mắt nhìn lên thể hiện như mình là bề trên "Xin lỗi là coi như xong sao..." Ngón tay thon dài của anh gỗ nhẹ lên mặt bàn gỗ "Tôi phạt cậu ngồi xuống ăn hết ổ bánh mì này."

"Tuân lệnh thưa sếp." Mạnh Cường vui vẻ nhận lấy phần bánh mì từ tay Tùng Quân.

6 giờ 50 phút vừa đúng lúc Tùng Quân đọc xong số tài liệu trên bàn. Lúc này Mạnh Cường đang đứng ngay ngắn trước mặt anh để chờ công tác sáng nay. Trước khi vào nhà xác Tùng Quân đưa một túi giấy nhỏ cho Mạnh Cường.

"Cho cậu này."

Mạnh Cường mở ra xem thì vô cùng ngạc nhiên.

"Sếp Quân cái này là mức gừng phải không?"

"Đúng, khi vào "phòng lạnh" cậu chỉ cần ngậm một miếng này trong miệng thì tự khắc sẽ không còn buồn nôn nữa, ngoài ra gừng có tính nóng sẽ giúp cơ thể cậu giữa ấm."

"Sao sếp biết mấy thứ này vậy?"

"Kinh nghiệp bản thân." Tùng Quân cười cười "Vào trong thôi."

Cả hai bước vào trong nhà xác, hơi lạnh phả ra khiến không khí buổi sáng vốn lạnh giờ còn lạnh hơn.

Sau khi đã hoàn tất thủ tục theo thứ tự trên danh sách người đầu tiên vào nhận xác chính là bà cụ Lê Hường, 70 tuổi ngụ quận 8. Không giống như tưởng tượng ban đầu của Mạnh Cường, bà Lê Hường trong già hơn hẳn so với tuổi 70 dáng người gầy gò, lưng hơi còng, gương mặt đầy nếp nhăn. Vì đã được thông báo trước nên bà mặc trên người một bộ quần áo khá dầy, bên ngoài khoát thêm một lớp áo lạnh bằng len. Tuy vậy nhiệt độ âm trong phòng lạnh vẫn khiến bà run rẩy ít nhiều. Trước khi kéo hộc xác Tùng Quân quay lại nhìn bà Lê Hường làm công tác tư tưởng trước.

"Bà Hường, hiện tại xác bên trong đã bị đốt cháy nên hình ảnh bà sắp thấy sẽ vô cùng khủng khiếp xin bà chuẩn bị tâm lý. Nếu bây giờ bà muốn dừng lại cháu đã cử người dẫn bà ra." Tùng Quân hơi lo lắng nhìn cái hình dáng gầy gò bé nhỏ trước mặt.

"Tôi ổn, tôi muốn xác nhận xem đây có phải là cháu tôi không?" Giọng bà rất nhỏ nhưng dứt khoát.

Xác chết đã hoàn toàn biến dạng lại không có phần đầu, còn bị phân ra thành nhiều mảnh có xem qua thì bà cũng không nhận ra đâu. Đây là những lời Mạnh Cường định nói nhưng cậu đã nuốt nó xuống bụng.

Tùng Quân ra hiệu cho Mạnh Cường kéo hộp xác có tay cầm bằng kim loại được đánh số 13, vừa chạm vào cậu đã cảm thấy cái lạnh lan ra khắp cơ thể, một cái lạnh có linh tính khiến bản thân buốt cả tim.

Bà Lê Hường run rẩy tiến lại gần nhìn vào. Xác chết đã được pháp y sử lý sạch sẽ và sắp lại thành hình người tuy không còn đáng sợ như lúc đầu nhưng vẫn vô cùng rợn người. Lúc này Mạnh cường đang cắn chặt miếng mứt gừng nên cơn nôn ói cũng giảm hẳn.

Năm phút trôi qua bà Lê Hường bất động nhìn vào bộ xương đen xì, môi bà mấp mái gì đó mà đến người đứng cạnh cũng không nghe thấy, chợt nước mắt bà tuôn ra từng giọt từng giọt lăn trên làn da đồi mồi đầy nếp nhăn.

Như linh cảm gì đó không đúng Tùng Quân khẽ lách người đứng chặn trước tầm mắt bà Lê Hường, mặt khác ra hiệu cho Mạnh Cường đống hộc xác lại.

Mạnh Cường đưa cho bà lão một túi khăn giấy, bà lấy một miếng lau nước mắt trên mặt.

Chờ sau khi bà Lê Hường bình tâm, Tùng Quân mới lên tiếng thăm dò.

"Đây có phải là cháu trai của bà không?"

"Tôi không nhận ra." Bà Lê Hường lắc đầu.

Tùng Quân không có cảm xúc gì vì vốn dĩ cậu xác định việc nhận diện này giống như là mò kim đái bể.

Bà Lê Hường được Mạnh Cường dẫn ra ngoài bàn giao cho Phương Linh hoàn tất các thủ tục còn lại.

Người thứ hai vào nhận diện xác là Đỗ Chí Trung 26 tuổi, một nam thanh niên da ngâm, mắt hẹp dài, mũi quặp, dáng người khá cao lớn. Sau khi làm công tác tư tưởng thì Tùng Quân cho cậu ta tiếp cận xác chết. Nhưng nhìn chưa được ba mươi giây Đỗ Chí Trung đã quay người chạy vào góc tường mà nôn ói. Mạnh Cường lại lấy ra bịch khăn giấy đưa về phía Đỗ Chí Trung, chợt cậu bị thu hút bởi hình xăm thỏ ba đầu nhỏ phía dưới cổ của cậu ta. Như biết được Mạnh Cường đang nhìn hình xâm của mình, Đỗ Chí Trung vội kéo cổ áo lên che lại.

"Anh Trung anh có nhận ra đây là ai không." Tùng Quân hỏi người đối diện.

"Không." Đỗ Chí Trung nhỏ tiếng trả lời.

Tranh thủ thời gian nhân viên làm vệ sinh "phòng lạnh" Tùng Quân và Mạnh Cường ra ngoài hít thở không khí.

"Hút thuốc không?" Tùng Quân đưa bao thước về phía Mạnh Cường.

Mạnh cường xua tay từ chối.

"Cậu không biết hút thuốc sao?" Tùng quân cho một điếu lên miệng.

"Lúc trước có giờ thì cai rồi." Mạnh Cường trả lời.

"Không phiền chứ?" Tùng Quân chỉ vào miệng.

"Không phiền sếp cứ tự nhiên."

Tùng Quân mồi lửa, kéo một hơi thật sâu, thổi ra một làn khói trắng vào không khí. Là thuốc vị bạc hà Mạnh Cường đứng bên cạnh đánh giá.

Tùng Quân và Mạnh Cường quay trở lại phòng lạnh sau khi Tùng Quân hút xong điều thuốc. Cặp vợ chồng Nguyễn Văn Hận và Trần Thị Tấn đã đứng sẵn trước cửa. Nguyễn Văn Hận 58 tuổi và Trần Thị Tấn 56 tuổi tìm con trai là Nguyễn Văn Nam. Mạnh Cường nhận thấy gương mặt Trần Thị Tấn tuy đã được trang điểm kỹ nhưng vẫn lộ ra nét mặt mệt mỏi, còn người chồng Nguyễn Văn Hậu thì khá bình tĩnh nói năng cẩn trọng, luôn ra sức an ủi vợ mình.

"Các anh có thể cho phép vợ tôi ra ngoài không? Tôi sẽ là người ở lại." Nguyễn Văn Hậu vẫn đang nắm chặt tay người bên cạnh.

Mạnh Cường đưa mắt nhìn Tùng Quân chờ câu trả lời. Tùng Quân gật đầu ra hiệu đồng ý.

"Mời cô theo tôi trở ra ngoài." Mạnh Cường hướng tay về phía trái "Đi lối này."

Đợi sau khi Mạnh Cường quay lại Tùng Quân mới bắt đầu cho tiến hành nhận xác. Nguyễn Văn Hậu tỏ ra vô cùng bình tĩnh và không có chút gì sợ hãi khi tiếp cận gần xác chết. Quan sát một hồi lâu thì ông ta quay ra nói với Tùng Quân đứng bên cạnh.

"Có thể là con tôi cũng có thể không, xin lỗi tôi không thể giúp gì cho các anh." Nguyễn Văn hậu từ tốn.

"Không sao, cám ơn ông đã hợp tác với cảnh sát."

Khi chỉ còn lại hai người Mạnh Cường lên tiếng phán đoán: "Sếp Quân anh có thấy Nguyễn Văn Hậu này có gì đó bất thường không?" Mạnh Cường nắm chặt hai bàn tay đang nhét sâu trong chiếc áo khoác.

"Cậu đã phát hiện ra điều gì?" Tùng Quân lúi cúi đang làm gì đó ở góc phòng.

"Anh không cảm thấy ông ta quá là bình tĩnh sao? Như thể ông ta biết mình đang đối diện với thứ gì nên hoàn toàn không có sợ hãi. Tuy có vài lúc cố ý tỏ ra hốt hoảng nhưng trong suốt quá trình thì nhịp thở của ông ta vẫn ở mức trung bình không nhanh không chậm chứng tỏ có thể ông ta đang cố che giấu gì đó."

"Đúng là so với người bình thường thì ông ta bình tĩnh quá mức thật." Lúc này Tùng Quân đã quay lại chỗ Mạnh Cường trên tay còn cầm theo một thứ gì đó.

"Cái này là?" Mạnh Cường chỉ thứ trước mặt.

"Trà nóng uống đi. Cả người cậu đang run lên kìa."

Mạnh Cường nhận lấy phần trà chứa trong nắp bình giữa nhiệt đưa lên miệng từ từ uống cạn.

"Là trà gừng." Mạnh Cường chép chép miệng.

"Đúng vậy, thấy ấm lên chút nào chưa?" Tùng Quân thu lại cái nắp rồi tự rót cho mình một phần trà.

"Tốt hơn rồi." Bây giờ Mạnh Cường đã có thể lôi hai bàn tay ra khỏi túi áo khoác.

"Vậy thì tiếp tục thôi." Tùng Quân đặt bình giữ nóng về lại chiếc bàn trong góc phòng.

Mạnh Cường vội ra ngoài mời người cuối cùng của ngày hôm nay vào nhận xác.

Hồ Diễm Liên một phụ nữ trung niên, đường nét trên gương mặt khá hài hòa có thể nói là đẹp. Trên người vận bộ đầm công sở, áo vest choàng bên ngoài.

"Cô đã chuẩn bị sẵng sàng rồi chứ?" Tùng Quân hỏi lại một lần nữa trước khi kéo hộc xác.

"Tôi đã sẵn sàng." Hồ Diễm Liên mím môi thật chặt cố giấu đi sự sợ hãi.

Aaaaa Rầm... Chỉ vừa nhìn qua xác chết một lần Hồ Diễm Liên đã lăn đùng té xỉu.

Phương Linh lách người bước ra rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, phía trên có bảng đỏ ghi chữ Y Tế.

"Hồ Diễm Liên thế nào rồi?" Tùng Quân hỏi.

"Đã tỉnh lại thương sếp, do sợ hãi quá độ nên ngất đi không có gì đáng ngại. Bác sĩ nói chỉ cần nằm nghĩ thêm hai mươi phút thì có thể ra về." Phương Linh báo cáo.

"Hồ Diễm Liên có cung cấp thông tin gì không?"

"Cô ta nói không thể nhận ra đó là ai. Thấy cô ấy còn hơi mệt nên em không hỏi gì thêm."

"Làm tốt lắm. Việc ở đây giao lại cho em, tụi anh về phòng." Tùng Quân đánh mắt về phía Mạnh Cường đang im lặng nãy giờ "Đi thôi."

Mạnh Cường lẽo đẽo theo sau Tùng Quân, công sức bỏ ra cả buổi sáng coi như là giả tràng xe cát không thu thập được đầu mối nào, nhìn gương mặt đăm chiêu của Tùng Quân cậu muốn nói gì đó an ủi anh nhưng nghĩ mãi cũng không ra lời nào nên đành im lặng bước đi bên cạnh đối phương.

Ba ngày đã trôi qua mà vẫn chưa tìm ra manh mối gì mới, cuộc họp với các lãnh đạo tại trụ sở cảnh sát thành phố càng làm tăng áp lực lên người đội trưởng Cao Tùng Quân lên mấy lần. Tính ra cũng hai ngày rồi anh không nói chuyện với lính mới Mạnh Cường. Các cuộc họp cứ liên tù tì khiến anh không có nhiều thời gian ở trụ sở, còn nếu có mặt ở đó thì sẽ bị các báo cáo bủa vây. Anh cảm thấy mình thật có lỗi vì không có thời gian hướng dẫn Mạnh Cường nhưng biết làm sao được, thôi đợi khi nào rãnh hướng dẫn bù cho cậu ta vậy, Tùng Quân nghĩ thầm. Về tới nhà Anh thả mình xuống ghế sô pha mắt nhắm lim dim chờ cho cơn đau đầu đi qua.

"Anh đồ ăn em mua cho anh." Tùng Lân đặt trước mặt Tùng Quân một bát sủi cảo mì to nghi ngút khói.

Mùi thức ăn thơm lừng xông lên tận mũi khiến Tùng Quân tỉnh táo hẳn, bụng anh bắt đầu biểu tình dữ dội. Một gắp, hai gắp, hết gắp này tới gắp khác chưa đầy 5 phút anh đã vét hết sạch tận đáy tô sủi cảo mì.

"Em mua cái này ở tiệm nào mà ngon vậy?"

Tùng Lân chỉ cười cười không trả lời mà tập rung lắp ráp mô hình người máy trên bàn. Tùng Quân giơ chân đạp nhẹ lên mặt Tùng Lân.

"Đang làm gì đấy?"

"Dơ..." Tùng Lân đánh mạnh vào chân Tùng Quân "Anh tránh xa mô hình của em ra."

"Hàng của Ban Dai à? Tiền đâu em mua mấy thứ đắt tiền này?" Tùng Quân nhỏm người nhìn mô hình người máy màu trắng tay cầm kiếm dài bị Tùng Lân kéo ra xa.

"Tiền lì xì năm mới với tiền làm thêm." Tùng Lân ấp úng.

"Làm gì giới thiệu anh làm chung được không? Lúc rày hơi kẹt chút." Tùng Quân ợ ra một tiếng rõ to.

"Tởm thật." Tùng Lân khịt khịt mũi.

"Nhìn gì?" Tùng Quân nhướng mày khi thấy Tùng Lân đang nhìn anh kiểu đánh giá từ đầu xuống chân.

Phân vân một lúc Tùng Lân nhật xét: "Dáng đẹp, mặt đẹp nhưng da thì còn đen hơn da con chó mực nhà bà Tám mập, không làm được. Nếu là anh trai hàng xóm thì còn được." Tùng Lân tặc lưỡi mấy cái.

"Da này mà đen, da này gọi là da bánh mật, da bánh mật hiểu chưa thằng nhãi."

Tùng Quân ném cái gối về phía Tùng Lân nhưng cậu đã nghiêng người né tránh.

"Mà khoan anh hàng xóm nào?" Tùng Quân thắc mắc.

"Anh hàng xóm vừa dọn vào nhà 1707 đối diện, lúc chiều em phụ anh ấy chuyển đồ, xong việc anh ấy mời em ăn hoành thánh mì. Lúc về em định lấy tiền mua một phần cho anh nhưng anh trai hàng xóm nhanh tay trả tiền luôn."

Cốp... Tùng Quân ký lên đầu cậu em trai "Bữa nay ăn chực qua tới nhà hàng xóm." Anh cầm tô đũa dơ đi thẳng vào trong nhà bếp. "Em không ăn chực là trả công phụ khiêng đồ." Tiếng Tùng Lân vang sau lưng anh.

Ngày tiếp theo, Tùng quân đang ngồi chú tâm đọc nghiên cứu khoa học phát họa gương mặt dựa vào xương trên cơ thể thì Huy Đạt hớt hãi chạy vào.

"Sếp Quân đã tìm được ngón tay cái." Huy Đạt thở một cái lấy hơi "Bên pháp y báo là có cơ hội tách được AND vì vẫn còn xót lại một chút tủy bên trong."