Song Bích

Chương 235: Thực hư (2)




Thái giám biết đây chính là đại công thần trong lần chính biến này, Thái tử điện hạ vô cùng nể trọng hắn, chắc chắn sau này sẽ bay thẳng lên mây xanh. Thái giám càng thêm thân thiết với Tạ Tế Xuyên, cười nói: “Tạ Tẩy mã đã bận rộn cả đêm, đương nhiên là vất vả rồi. Nếu như Tẩy mã không chê, nô tài sai người nấu cho ngài một ấm trà để nâng cao tinh thần nhé?”

Tạ Tế Xuyên cười nhạt lắc đầu, cảm ơn ý tốt của thái giám rồi cất bước đi vào điện Thái Cực. Hắn quay lưng về phía ánh nắng, bước vào bậc cửa cao cao, ý cười trong mắt rút đi từng chút một giống như thủy triều.

Thật ra thì Lý Hoa Chương nói không sai, chuyện giống như thế này cứ xảy ra hết lần này đến lần khác, cha con kiêng dè, huynh đệ tương tàn, phu thê ly tâm, thật sự là cực kỳ nhàm chán. Bên trong vẫn đang luận công ban thưởng, nhưng Tạ Tế Xuyên đã nhìn thấy trước được cái cảnh, rồi chẳng mấy chốc, đôi cô cháu vui vẻ hòa thuận này sẽ rạn nứt. Hoàng đế yếu thế, không áp chế được công thần, tiếp theo đây, chắc chắn Trường An sẽ rơi vào trận đấu đá ngầm giữa Thái tử và Thái Bình Công chúa, chưa chắc là có thể rảnh tay mà quan tâm đến Tiết độ sứ.

Vào thời điểm này, hắn chỉ có thể tin tưởng Lý Hoa Chương. Nhất định là phải ổn định Tây Nam, chống đỡ cho đến khi Thái tử cầm quyền, chống đỡ được cho đến khi hắn bước vào Trung thư tỉnh.



Ngọn lửa “nuốt” lấy góc giấy, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đó viết “Lâm Tri Vương và Thái Bình Công chúa phát động cung biến, tru sát Vi Hậu, phò trợ Tương Vương làm Hoàng đế”. Kiếm Nam Tiết độ sứ Mục Vân Bình thiêu hủy mật thư, thở ra một hơi thật dài. Thuộc hạ nhìn thấy thì thử hỏi: “Tiết độ sứ, bây giờ nên làm gì đây?”

Mục Vân Bình nghĩ đến biến cố liên tục xảy ra trong khoảng thời gian này, nhíu mày không nói lời nào. Hai năm trước, khi Tiêu Vương lưu đày đến Quân Châu, Mục Vân Bình không muốn dính vào, hoàng tộc bọn họ đấu tới đấu lui, ông ta vẫn là Kiếm Nam Tiết độ sứ, ai ngồi trên hoàng vị thì có liên quan gì đến ông ta đâu? Nhưng Tiêu Vương không ngừng viết thư cho ông ta, tha thiết lôi kéo ông ta, hơn nữa, còn hứa hẹn là sau khi đăng cơ, sẽ phong ông ta làm Kiếm Nam Vương.

Mục Vân Bình không nhịn được mà động lòng. Mặc dù bây giờ ông ta cầm binh một phương, quản lý đại quyền về quân, chính, muối, sắt của Kiếm Nam, nhưng ông ta chỉ là quan mà thôi, có thể tiếp tục nhậm chức hay không, đều phải nghe hiệu lệnh của triều đình, một tờ chiếu thư của triều đình là có thể tước đoạt hết tất cả. Mà nếu như ông ta làm Kiếm Nam Vương, vậy thì mọi chuyện sẽ khác, ông ta có thể nuôi đội hộ vệ riêng, bố trí mộ phủ riêng, sau khi ông ta chết, nhi tử của ông ta có thể kế thừa quyền lực của ông ta, tướng Mục gia bọn họ sẽ đời đời kiếp kiếp thống trị Kiếm Nam đạo.

Cái gọi là “trung quân ái quốc”, nào có hơn được việc ưu ái con cháu, tự lập làm Vương đâu? Mục Vân Bình động lòng, dần dần thường xuyên liên lạc với Tiêu Vương. Nhưng ông ta đã lịch luyện trên chiến trường nhiều năm như vậy rồi, không phải là cứ ai nói gì là ông ta sẽ tin nấy, thân tín mà ông ta phái đi Quân Châu để lộ manh mối hợp tác với Tiêu Vương, nhưng chưa bao giờ chính thức hứa hẹn điều gì, trong thư từ qua lại đều là lời nói chính thức, không hề để lại bất cứ nhược điểm nào.

Nếu không phải là do Tiêu Vương ngu xuẩn đưa tin tức giả cho ông ta, khiến ông ta hiểu lầm mà điều đại quân hai mươi ngàn người ở Sở Châu đi, căn bản là ông ta sẽ không rơi vào thế bị động như bây giờ. Bây giờ Mục Vân Bình chỉ có thể “tìm vui trong đau khổ” mà nghĩ, vốn dĩ ông ta cũng cẩn thận, không để lại bằng chứng gì trên mặt giấy cả, dù Tiêu Vương có bị bắt, thì ngoài mặt, hắn ta cũng không có cách nào có thể làm liên lụy đến ông ta được.

Nhưng chỉ là “ngoài mặt” mà thôi. Trong lòng ông ta và Ung Vương đều hiểu rõ như nhau, có điều, không ai nắm chắc được phần thắng, cho nên mới giả vờ như không biết, án binh bất động.

Mục Vân Bình bất giác nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, rốt cuộc là đã sai từ bước nào?

Thám tử mà ông ta sắp xếp ở Trường An truyền cấp báo đến, nói Trung Tông chết một cách đáng nghi, Vi Hậu ém chuyện không phát tang, trắng trợn sắp xếp vây cánh vào trong triều, Thái Bình Công chúa đồng ý lập Ôn Vương làm Hoàng thái tử, do Vi Hậu lâm triều nhiếp chính, nhưng điều kiện tiên quyết là để Tương Vương tham mưu chính sự, Vi gia và hoàng tộc cùng hưởng quyền lực. Vi Hậu không đồng ý, đổi sang phong Tương Vương làm Thái sư của Thái tử, hoàn toàn bỏ qua Tương Vương, coi như là hoàn toàn không nể mặt mũi.

Lúc đó Mục Vân Bình đã biết Vi Hậu không còn sống được bao lâu nữa, điều quan trọng nhất trong quyền lực chính là sự cân đối, Vi Hậu không tuân thủ quy tắc trò chơi, lại muốn ăn một mình, đương nhiên là sẽ chết không yên lành.

Mục Vân Bình biết hoàng tộc sẽ không ngồi nhìn Vi gia một mình độc đại, nhất định là biến động Trường An sẽ xảy ra, ông ta cũng âm thầm chuẩn bị. Ông ta điều đại quân đến Sở Châu, định đợi đến lúc Thái Bình Công chúa, Tương Vương và Vi Hậu đánh nhau đến độ “lưỡng bại câu thương”, thì ông ta lại ủng hộ Tiêu Vương khởi binh, dùng danh nghĩa “tra rõ cái chết của Trung Tông, báo thù cho cha” mà đánh thẳng một mạch.

Hoàng vị truyền cho đệ đệ danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng Tiêu Vương là nhi tử của Trung Tông, cha chết con thừa kế là đạo lý hiển nhiên, Tiêu Vương chiếm lễ pháp, mà Kiếm Nam quân chiếm địa lợi. Chờ đến khi bọn họ đánh vào Trường An, rốt cuộc thì Trung Tông phải chết thế nào, còn chẳng phải là do bọn họ định đoạt à?

Mục Vân Bình đợi Vi Hậu và Thái Bình Công chúa đấu nhau, nhưng ông ta đột nhiên nhận được tin Tiêu Vương truyền đến, bảo ông ta điều đại quân Sở Châu đến Kim Châu, chặn đánh Lũng Hữu binh ở Hán Âm.

Mục Vân Bình cảm thấy Tiêu Vương đã điên thật rồi, ông ta không hề để tâm đến người gọi là Bình Nam Hầu này. Ông ta nghĩ, một con ranh con thì chẳng biết gì về đánh trận đâu, chắc chắn là nàng ta sẽ đi đường gần, đến Thương Châu xin giúp đỡ từ người quen là Ung Vương, sau đó thì hai người sẽ hợp binh lại, và rồi, sẽ theo Quân Thủy mà đến Quân Châu.

Phủ binh Thương Châu chưa từng ra chiến trường, toàn là người già yếu tàn tật, cùng với mấy trăm Vũ Lâm quân, đâu phải là đối thủ của hùng binh Sở Châu của ông ta đâu? Mục Vân Bình không xem tin tức của Tiêu Vương ra gì, vẫn lệnh cho Sở Châu chiêu binh mãi mã, chuẩn bị chiến đấu. Nhưng chưa được mấy ngày, Tiêu Vương lại đưa tin gấp tới, nói hắn ta mời Ung Vương tới làm khách, Ung Vương dẫn theo ba, năm thị vệ đến. Ung Vương dám đến Quân Châu một mình, chứng tỏ hắn không biết hành động của Nhậm Dao, xem ra việc Nhậm Dao liên hợp với Lũng Hữu Tiết độ sứ là sự thật!

Mục Vân Bình không xem phủ binh và Vũ Lâm quân ra gì, nhưng nếu người tới là Lũng Hữu Tiết độ sứ, vậy thì tình hình sẽ khác. Mục Vân Bình không dám xem thường, vội vàng ra lệnh cho hai mươi ngàn binh lính Sở Châu hành quân đến Kim Châu gấp.

Ông ta phát quân lệnh chưa đầy hai ngày, thì bên phía Quân Châu lại bị đứt liên lạc. Ban đầu Mục Vân Bình không để trong lòng, nhưng thời gian dần trôi qua, dấu hiệu chẳng lành càng ngày càng nhiều. Trinh sát Kim Châu ra khỏi thành tìm hiểu, không phát hiện ra bên phía Hán Thủy có dấu hiệu điều binh, cuối cùng, nhờ có binh sĩ thủ thành Sở Châu vô tình nghe được thương đội phàn nàn, nói là cổng thành Quân Châu đã đóng mấy ngày liền rồi, hàng Tết của bọn họ chậm chạp không đến, binh sĩ nhanh chóng báo lên, Mục Vân Bình thế mới biết, Tiêu Vương có ý đồ mưu phản và đã bị bắt, tất cả quan viên Quân Châu đã bị “hốt gọn một mẻ”, đến cả những thám tử mà ông ta để lại Quân Châu cũng không ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị quan binh bắt một cách “tình cờ” như thế.

Mục Vân Bình vội vàng lệnh cho đại quân hai mươi ngàn người quay về Sở Châu, nhưng mà, đại quân đang ở trên đường, trước khi đi, ông ta còn cố ý dặn dò người dẫn binh che giấu hành tung, ai mà biết được hiện tại bọn họ đang ở đâu, đúng không? Đến khi trinh sát tìm thấy, thì đại đội đã đi được nửa đường, hao hết bản lĩnh toàn thân mới khiến Tướng quân dẫn binh tin rằng quay về đường cũ là quân lệnh của Mục Vân Bình. Rồi khi mà hai mươi ngàn người quay đầu về Sở Châu, cũng đã là chuyện của một tháng sau rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà khi đó, Nhậm Dao đã dẫn Tiêu Vương chạy tới Trường An, dù Sở Châu có lòng muốn trợ giúp Quân Châu thì cũng đã muộn. Mục Vân Bình đã từng phái người đi ám sát Nhậm Dao, nghĩ cách cứu Tiêu Vương ra, dù không cứu ra được thì giết chết Tiêu Vương cũng tốt hơn là để hắn ta bị triều đình bắt. Nhưng mà đội ngũ của Nhậm Dao như đã “bốc hơi” rồi vậy, mỗi lần thích khách của Mục Vân Bình tìm thấy dấu vết hành quân, khí thế hung hăng xông tới thì lại phát hiện ra là hoàn toàn không có một ai cả. Thích khách mà ông ta phái đi nhiều lần “vồ hụt”, bị xoay vòng vòng trong rừng núi tận một tháng. Bấy giờ Mục Vân Bình mới hiểu ra là, có cao nhân yểm trợ cho Nhậm Dao, cố ý tạo ra dấu vết giá, quét sạch truy binh phía sau cho Nhậm Dao.

Nhậm Dao chỉ mang theo năm trăm người mà đã có thể bắt sống Tiêu Vương rồi áp giải về Trường An, người đứng sau có công rất lớn. Sát thủ mà Mục Vân Bình phái đi cũng dần mất liên lạc, ông ta đã biết, lần này mình gặp phải đối thủ thật rồi.

Nếu như bây giờ Mục Vân Bình vẫn không đoán ra được ai là người đứng sau tất cả những việc này, vậy thì uổng công ông ta làm Tiết độ sứ nhiều năm rồi. Không uổng phí một quân một tốt nào mà đã có thể điều đại quân Sở Châu đi, dùng thế sét đánh chiếm Quân Châu, còn có thể không để lọt chút tin tức nào ra ngoài, nhân vật lợi hại như vậy, ngoại trừ công thần cao nhất tự tay bày ra Thần Long chính biến – Ung Vương điện hạ, ông ta không thể nghĩ ra được ai khác nữa.

Mưu tính trong màn trướng mà có thể định thắng thua ở nơi xa nghìn dặm, thủ đoạn như thế, quả đúng là có phong thái của Tắc Thiên Nữ hoàng khi còn trẻ, cả nhà bọn họ, quả đúng là trò giỏi hơn thầy.

Sau lần đó, Mục Vân Bình và Lý Hoa Chương đã rơi vào một loại cân bằng hết sức kỳ lạ. Mục Vân Bình biết, chắc chắn việc Tiêu Vương trúng kế là do Lý Hoa Chương giở trò quỷ, nếu không Lý Hoa Chương không đích thân đi Quân Châu, Tiêu Vương sẽ không tin rằng Nhậm Dao sẽ phát binh từ Hán Âm, tất cả mọi chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra; hơn phân nửa là Lý Hoa Chương cũng biết Mục Vân Bình ngầm ủng hộ Tiêu Vương, nhưng Mục Vân Bình vô cùng cẩn thận, có chuyện quan trọng thì đều phái thân tín đi gặp mặt nói chuyện, trong thư từ khác không để lại bất cứ “câu chuyện” gì, Ung Vương không lấy được chứng cứ chính xác, chỉ có thể vờ như không biết, duy trì sự hòa bình ngoài mặt.

Hai bên duy trì sự cân đối tràn đầy nguy hiểm này, đều bán binh bất động, thật ra lại mật thiết tìm kiếm sơ hở của đối phương. Nhưng Mục Vân Bình là thần, Lý Hoa Chương là hoàng tộc, dù nội bộ hoàng gia có đấu đá như thế nào đi chăng nữa, thì khi đối diện với bên ngoài, chắc chắn là sẽ không hướng về thần tử. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế, Mục Vân Bình sẽ rơi vào thế bất lợi.

Mục Vân Bình nhất định phải tìm cơ hội đánh đòn phủ đầu.

Thuộc hạ còn đang chờ Mục Vân Bình ra chỉ thị, Mục Vân Bình thầm nghĩ, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, bèn bất chấp tất cả mà nói: “Hoàng vị Trường An thay đổi, những Công chúa Vương gia kia bận nội đấu, hoàn toàn không có thời gian quan tâm ngoại châu, đây là cơ hội hiếm có. Vừa hay bây giờ chúng ta mượn danh nghĩa “cần vương” để khởi binh, phát hịch văn nói Tương Vương vì hoàng vị mà hãm hại Tiêu Vương, bây giờ lại muốn hại chết Ôn Vương, triệu anh hùng trong thiên hạ thảo phạt.”

Thuộc hạ lo lắng: “Nhưng Tiêu Vương và Ôn Vương đều nằm trong tay Trường An, lỡ như bọn họ giết hại người ta, chúng ta còn biết lấy danh nghĩa gì để khởi binh nữa?”

Mục Vân Bình không đồng ý: “Đợi đánh tới Trường An rồi, thì giữa Tiêu Vương và Ôn Vương, ai sống ai chết hoàn toàn chẳng quan trọng gì, hai người họ đều chết thì càng tốt, chúng ta tùy tiện tìm đứa trẻ họ Lý, lập làm Hoàng đế là được. Đến lúc đó chúng ta kiềm chế vua để điều khiển chư hầu, có rất nhiều phú quý hưởng không hết.”

Thuộc hạ nghe xong thì bừng tỉnh, chợt hiểu ra: “Tiết độ sứ anh minh.”

Mục Vân Bình cũng vô cùng đắc ý, Trường An rơi vào nội đấu nhiều năm, chính sách thay đổi chóng mặt, Vũ Lâm quân động một tí là binh biến, binh không biết tướng, tướng không biết binh, sao có thể đối đầu với Kiếm Nam quân kinh nghiệm dày dặn đây? Những Công chúa Vương gia kia ở Trường An đã quen sống trong những ngày tháng thái bình, đã quên mất rằng, khi đối diện với binh lực chính thức, quyền mưu có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là giấy, đâm một cái là rách ra ngay thôi.

Nhưng kế hoạch này vẫn còn một trở ngại, đó chính là Ung Vương. Mục Vân Bình thở dài, Tương Vương, Thái Bình Công chúa và các hoàng tộc sống an nhàn sung sướng không đủ để ông ta lo lắng, nhưng ông ta không dám xem nhẹ Ung Vương. Sau biến cố Quân Châu, cấp trên của phủ Thứ sự bị “hốt gọn”, bây giờ do Ung Vương quản lý. Hai châu Thương – Quân đều rơi vào tay Ung Vương, binh lực của hai châu này thì cũng không đáng để lo, điều mà Mục Vân Bình lo lắng nhất, đó chính là cái người mang thân phận Ung Vương này.

Cảm giác này khó lòng mà diễn tả bằng lời được. Đôi phu thê đó… trông thì thấy có vẻ như đang dạo chơi non nước, không tranh không giành, nhưng vào thời điểm then chốt thì lại vô cùng “may mắn”, dù có làm gì thì cũng giống như là có trời cao trợ giúp, rất là kỳ dị.

Mục Vân Bình nhớ kỹ bài học trước đó, dặn dò: “Truyền lệnh xuống, lệnh cho Sở Châu đề phòng, theo dõi động tĩnh của Thương Châu bất kể mọi lúc. Dù họ có bất cứ một hành động nào, thì cũng phải bẩm báo với ta ngay.”

Thuộc hạ chắp tay trước ngực, cao giọng đáp: “Vâng.”

Mục Vân Bình ra chỉ thị chưa được bao lâu thì Thương Châu lại hành động thật. Lại có một thi thể xuôi dòng nước tới Sở Châu, trên người có mang theo thư từ. Binh sĩ Sở Châu không dám khinh thường, nhanh chóng đi tám trăm dặm khẩn cấp giao đồ cho Mục Vân Bình. Mục Vân Bình mở cái gọi là “thư nhà” đó ra, trên đó viết là Ung Vương muốn liên hợp với Lũng Hữu Tiết độ sứ, tập trung hỏa lực ở Hán Âm vân vân, Mục Vân Bình chưa xem hết thì đã ném thư vào sọt giấy vụn, khịt mũi coi thường: “Lần trước bọn họ đã dùng chiêu này lừa Tiêu Vương, bây giờ còn muốn đến lừa ta nữa à? Một mưu kế lại dùng hai lần, Ung Vương đã dùng hết bản lĩnh rồi sao?”

Mục Vân Bình ném thư đi, hoàn toàn không để trong lòng. Tuy nói Mục Vân Bình muốn giành được phú quý, nhưng dù sao thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ, làm không tốt thì sẽ liên lụy đến cửu tộc. Nhóm tâm phúc của ông ta không thống nhất được ý kiến, đến cả bản thân Mục Vân Bình cũng không đưa ra quyết định được. Thế nên, chuyện khởi binh cứ kéo dài, mãi chưa được quyết định. Chợt, có một ngày, tiền tuyến truyền tin cấp báo, nói là vào lúc ban đêm, Lũng Hữu quân nhân đã vượt qua Hán Thủy, dùng thế nhanh như chớp mà chiếm lĩnh Thông Châu.

Thông Châu chính là “hành lang” của Tây Nam và bên trong ải, Thông Châu thất thủ, chứng tỏ là các phủ Kiếm Nam và Sở Châu đã bị chia ra làm hai nửa, đại quân hai mươi nghìn người của Sở Châu tứ cố vô thân, đã bị cô lập!

Tin thức Thông Châu thất thủ truyền đến, trong quân ồn ào, đến cả trái tim Mục Vân Bình cũng giật thót thật mạnh. Ông ta chợt nhớ đến lá thư đã bị ông ta vứt vào mấy ngày trước, thì ra, trong lúc ông ta chế giễu Ung Vương đã dùng hết bản lĩnh của mình, thì chính ông ta đã bất giác rơi vào cái bẫy của Ung Vương.

Lý Hoa Chương cố ý lặp lại chiêu cũ, mượn thi thể đưa tình báo, bên phía Kiếm Nam liếc mắt nhìn thấu mà không hề bất ngờ. Mục Vân Bình khịt mũi coi thường, chế giễu Lý Hoa Chương rằng tại sao lại dùng mưu kế giống nhau. Nhưng mà, đây chính là chỗ cao minh của Lý Hoa Chương, hắn lợi dụng sự tự phụ của Mục Vân Bình, chơi chiêu mà không ai nghĩ tới, lần này tình báo trên người thi thể là thật, Lý Hoa Chương đã liên lạc với Lũng Hữu Tiết độ sứ thật, muốn phát binh từ Hán Âm thật.

Quả nhiên Mục Vân Bình không tin vào tình báo, vậy thì đây chính là tình huống tốt nhất của bọn họ, bọn họ có thể “thần không biết, quỷ không hay” mà vượt quá Hán Thủy, mà Sở Châu vẫn hoàn toàn không biết gì, đại quân hai mươi ngàn người đóng giữ tại chỗ, cảnh giác với Thương Châu, Quân Châu đã sớm trở thành chiếc vỏ rỗng, đợi liên binh đánh hạ Thông Châu, con đường tiếp tế của Sở Châu bị chặt đứt, bọn họ mới hoàn toàn hiểu ra, nhưng mà lúc đó cũng đã muộn rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nếu Mục Vân Bình tin vào tình báo, chỉ e là Lý Hoa Chương cũng đã chuẩn bị hậu chiêu. Có lẽ, lộ trình hành quân trong thư có cái là thật, có cái là giả, phải thật thật giả giả, trong giả có thật, khiến bọn họ không thể nào phán đoán ra chính xác được, bị dụ vào bẫy một cách im hơi lặng tiếng.

Bấy giờ Mục Vân Bình mới thật sự thán phục, Ung Vương quả là một kỳ tài tương xứng hiếm có. Một kỳ tài như vậy, vì sao lại không đến Trường An tranh giành hoàng vị? Cần gì phải ở lại ngoại châu, làm việc không công cho người ta kia chứ?

Đương nhiên, nếu như Lý Hoa Chương đi Trường An thật, thì chắc chắn là Kiếm Nam sẽ không có cục diện như bây giờ, và Mục Vân Bình cũng đã khởi binh từ sớm rồi.

Nhưng thế cục lại không dành cho Mục Vân Bình nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện này, ông ta mệt nhoài, cả ngày không ngừng viết thư và nhận thư, triệu người họp hành, nghiên cứu xem làm thế nào để lấy lại Thông Châu, trợ giúp Sở Châu. Ông ta ngủ không ngon giấc mấy ngày liên tục, cộng thêm quân tình bất lợi, tính tình ngày càng nóng nảy, khi nghị sự với thuộc hạ thì khó tránh khỏi mấy lần xen lẫn lời nhục mạ vào. Mục Vân Bình lại nổi giận với thân tín thêm lần nữa, buổi tối, khi quay về thành, khi nghĩ đến lời mình đã nói lúc ban ngày, thật ra ông ta đã thấy hơi hối hận, đang nghĩ xem ngày mai có cần xoa dịu một chút không, thì bên cạnh đột nhiên có một nhóm người xông ra, không nói câu nào mà đã giơ đao thẳng tay chém xuống.

Mục Vân Bình kinh hãi, ông ta thân làm Tiết độ sứ, rất chú ý đến sự an toàn của mình, nhưng đám người này lại vô cùng quen thuộc với thủ vệ bên cạnh ông ta, như thể là vào chốn không người, nhắm trúng ông ta trong đám người.

Lúc Mục Vân Bình ngã xuống, trong mắt chỉ toàn là vẻ không cam lòng. Người hiểu rõ ông ta như vậy, đương nhiên là thân tín bên cạnh ông ta rồi, nhưng, vì sao kia chứ?

Giết ông ta thì có lợi ích với bọn họ?

Đương nhiên là có lợi ích rồi, chỉ là, không phải đối với các quân quan dưới trướng Mục Vân Bình, mà là đối với Lý Hoa Chương.

Minh Hoa Thường nhận được mật thư của Huyền Kiêu Vệ, sau khi xem xong thì lập tức để trên ngọn nến để thiêu hủy. Nàng bưng nến đi ra gian ngoài, khi nhìn thấy Lý Hoa Chương vẫn còn đang nghiên cứu sơ đồ, nàng bèn nói: “Nghỉ một lát đi, chàng đã xem cả buổi sáng rồi.”

Lý Hoa Chương xoa ấn đường, nhận lấy ngọn nến trong tay nàng, rồi mới lên tiếng: “Ta không sao. Bên phía Kiếm Nam sao rồi?”

Đôi mắt Minh Hoa Thường đen láy, mặt như châu ngọc, nói lời ít mà ý nhiều: “Hành động thành công rồi, có thể tiến hành bước kế tiếp.”

Mục Vân Bình cấu kết với Tiêu Vương, chắc chắn triều đình sẽ không tha cho ông ta được, ông ta chỉ có con đường tạo phản, nhưng tướng lĩnh dưới trướng ông ta thì lại không phải là không có đường để đi. Minh Hoa Thường bắt lấy điểm khác biệt này, nàng liên lạc với Hàn Hiệt đã lâu không liên lạc, bảo ông ấy vận dụng nhóm bộ hạ cũ, phân tán họ đến xung quanh thủ hạ của Mục Vân Bình để thu thập tình báo, tin tức gì cũng lấy về. Sau khi tình báo được truyền về, Minh Hoa Thường sử dụng thiên phú của mình mà phác họa ra chân ung, chẳng mấy chốc đã chọn ra được mục tiêu nhiệm vụ.

Nhóm thủ hạ của Mục Vân Bình đã có lời oán giận với ông ta, nên việc châm ngòi ly gián cũng trở nên dễ hơn rất nhiều. Minh Hoa Thường cho người “kích động” bên tai nhân vật mục tiêu, đi theo Mục Vân Bình là tạo phản, đây là một con đường không có lối về, thành thì công lao chưa chắc là của hắn ta, nhưng thất bại thì lại gây họa cho người nhà, chi bằng nhân lúc này mà giết chết Mục Vân Bình, có thể nhận công lao với triều đình, đến lúc đó Kiếm Nam đạo không có ai lãnh đạo, vị trí Tiết độ sứ sẽ là của hắn ta.

Đối diện ngàn vàng, tất có người gan dạ, huống chi thuật kích động được Minh Hoa Thường thiết kế một cách vô cùng tỉ mỉ dựa vào tính cách của nhân vật mục tiêu. Hành động xúi giục nhanh chóng có hiệu quả, sau khi bị Mục Vân Bình nhục mạ, thân tín không thể nhịn được nữa, bèn phái người giết chết Mục Vân Bình.

Cục diện mà Minh Hoa Thường muốn nhìn thấy, cứ như vậy mà đã được hoàn thành.

Lý Hoa Chương nghe thấy kế hoạch của Minh Hoa Thường thành công thật, thì cũng có phần khó mà tin được: “Hắn ta ra tay thật à?”

“Dưới sự xúc động, con người rất dễ làm ra chuyện mà khi tỉnh táo lại sẽ vô cùng hối hận, chẳng phải đa số án giết người đều là như vậy à?” Minh Hoa Thường ngồi xuống vươn vai, rồi lại mất hứng rũ chân rũ tay, vẫn mang dáng vẻ lười biếng vô hại đó mà đáp lời hắn rằng: “Xem tình báo mấy ngày liền, ta xem đến mức đau hết cả lưng. May mà Mục Vân Bình chết nhanh, nếu không thì vai ta cũng không thể chịu thêm được nữa.”

Lý Hoa Chương nghe vậy thì di chuyển ra sau lưng bóp vai cho nàng, sau đó hắn hỏi: “Tiếp theo đây, nàng định làm thế nào?”

Minh Hoa Thường nhắm mắt lại, không nhìn mà ngửa ra sau, quả nhiên cả người nàng va trọn vào người Lý Hoa Chương. Nàng lười nhúc nhích, nói: “Có thể làm sao được nữa, nhất định là phải nói cho bọn họ biết sự thật rồi. Ta đã viết thư cho Huyền Kiêu Vệ ở Ích Châu rồi, bảo bọn họ truyền tin Mục Vân Bình bị người của mình ám sát cho những sĩ quan khác biết, nhưng phải nửa thật nửa giả, để bọn họ biết chuyện này nhưng lại không lấy được bằng chứng, nghi ngờ lẫn nhau. Khi Mục Vân Bình còn sống thì bọn họ là đồng nghiệp, Mục Vân Bình chết rồi, những người đó chia chác không đều, mạnh ai nấy làm, chẳng mấy chốc nữa sẽ chia năm xẻ bảy thôi. Sau đó thì chính là chuyện của chàng, từng bước xâm chiếm rồi nuốt trọn, sau đó phân chia ra, chắc là không khó đâu nhỉ?”

Lời nói của Minh Hoa Thường khiến cho việc “đánh trận” trở nên thoải mái và nhẹ nhàng như chơi trò chơi gia đình, Lý Hoa Chương không so đo, ngón tay vẫn không nhẹ không mạnh xoa bóp huyệt vị cho nàng: “Không khó. Khoảng thời gian này vất vả cho nàng rồi, xem ra ta nói không sai, có thể lấy được nàng là phúc ba đời của ta.”

Minh Hoa Thường bắt nạt Lý Hoa Chương quen rồi, nhưng hắn không so đo với nàng, còn nghiêm túc khen nàng như vậy, lương tâm của Minh Hoa Thường bỗng nổi lên, nàng thấy hơi áy náy. Nàng chợt xoay người lại, giang tay ôm lấy vòng eo gầy mạnh mẽ của Lý Hoa Chương, áp mặt vào bụng hắn rồi nhẹ nhàng cọ cọ: “Đã là phu thê già rồi mà, còn nói chuyện này làm gì.”

Lý Hoa Chương nhướng mày, ngón tay khẽ lướt qua cổ Minh Hoa Thường, mang ý đồ không rõ: “Phu thê già à? Xem ra gần đây do ta lười biếng, khiến Thường Thường thấy chán ta rồi à?”

Ngón tay của hắn lưu luyến mơn trớn cổ nàng, tựa như lông vũ, khiến người ta thấy nhột. Minh Hoa Thường cười khanh khách né tránh tay hắn, mắt hạnh to tròn mở to ra, trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng nghịch.”

Đáng tiếc thay, cái nhìn này không hề có sức uy hiếp, Minh Hoa Thường trốn không thoát, dứt khoát ăn miếng trả miếng, gãi vào điểm nhột của Lý Hoa Chương. Người gần gũi nhất thường biết đối phương thấy nhột ở chỗ nào nhất, cuối cùng, hai người ngã xuống cùng nhau, búi tóc đều lộn xộn, vạt áo phạn rộng, không hề có chút hình tượng nào.

Bàn tay của Lý Hoa Chương đặt sau lưng Minh Hoa Thường một cách vô cùng tự nhiên, ý tứ ám chỉ rất rõ ràng. Minh Hoa Thường không kịp thở, liếc mắt nhìn sa bàn cách đó không xa, do dự hỏi lại hắn: “Chàng mặc kệ mấy thứ này à?”

Lý Hoa Chương dựa vào giường, ung dung không vội mà nhìn Minh Hoa Thường đang nằm trên người mình, rồi hắn nói: “Phu nhân đã thay ta giải quyết đại họa trong lòng, những chiến thuật đó đều phải lập lại từ đầu, có suy diễn thêm nữa cũng vô dụng thôi, chi bằng bây giờ hãy làm chút chuyện đứng đắn.”