Song Bích

Chương 234: Thực hư (1)




Nhậm Dao và Giang Lăng đi đến tường thành tuần tra như thường lệ, không biết sao mà người cùng đội biết được tin bọn họ sắp thành hôn, vừa nhìn thấy bọn họ là đã cười nói: “Nhậm Giáo úy, Giang lang quân, chúc mừng nhé.”

Nhậm Dao ngẩn ra, còn chưa hoàn hồn lại được thì Giang Lăng đã lấy bánh hỷ ra, cười ha hả mà đưa cho mọi người: “Đa tạ, đến lúc làm tiệc rượu, mọi người đều phải đến cổ vũ đó.”

Bánh hỷ được gói bằng giấy đỏ, trên đó viết mấy lời cát tường như “trăm năm hòa hợp”, có thể thấy được là người làm nên chúng vô cùng dụng tâm. Nhậm Dao nhìn Giang Lăng với ánh mắt có phần kinh ngạc, thậm chí là nàng còn chẳng biết hắn đã chuẩn bị những thứ này từ lúc nào.

Sáng sớm đã có quà, bất kể là người quen hay không quen thì đều đến hòn hớt, ai đến Giang Lăng cũng không từ chối, chỉ cần nói lời chúc mừng, hắn đều sẽ tặng bánh hỷ với tâm tình vô cùng vui vẻ. Từng gói bánh hỷ được phát đi một cách vô cùng nhanh chóng, Nhậm Dao nhìn cái túi trống không của hắn rồi nói: “Ta tưởng là chàng đựng lương khô chứ, hóa ra là những thứ này à. Chàng phát cho người khác hết rồi thì bữa trưa biết ăn cái gì?”

Bọn họ đang tuần tra ải Kiếm Môn, mỗi lần đi là mất một ngày, cho nên cả Nhậm Dao và Giang Lăng đều đã có thói quen mang theo lương khô và nước mỗi khi đi ra ngoài. Sáng nay Nhậm Dao thấy Giang Lăng đeo một túi lớn đi ra, còn tưởng là đồ ăn hắn chuẩn bị cơ, không ngờ lại là bánh hỷ.

Giang Lăng cất túi đồ đi, nói như thể đấy là lẽ hiển nhiên: “Chẳng phải còn có của nàng à?”

Nhậm Dao nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ta chỉ mang theo phần của ta thôi.”

Giang Lăng cười đùa tí tởn đến gần: “Ta không tin. Chắc chắn là nàng có mang phần của ta.”

Vì muốn đề phòng “chuyện lỡ như”, nên mỗi lần đi ra ngoài, dù là thứ gì thì Nhậm Dao cũng đều sẽ mang phần của hai người, chỉ là bình thường đều không cần dùng đến, và nàng cũng chưa từng đề cập tới. Nhưng Giang Lăng hiểu rõ, bên cạnh nàng mãi mãi có một vị trí dành cho hắn, cho nên hắn mới dám không kiêng nể gì như thế.

Nhậm Dao tức giận lườm hắn một cái, đeo túi đi về phía trước. Giang Lăng cười đùa đuổi theo: “Vất vả cho nương tử rồi, để ta đeo cho nàng!”

“Biến đi, ai là nương tử của chàng?”

“Ta sai rồi, ta sai rồi, vất vả cho trưởng quan rồi, vậy thì càng nên để ta đeo.”

Trong lúc hai người cãi nhau ầm ĩ thì Giang Lăng nhìn thấy Tướng quân đi qua đây, vội vàng vẫy tay: “Chu Tướng quân, bọn ta sắp thành hôn rồi! Khoảng thời gian qua, đa tạ Chu Tướng quân đã chiếu cố Nhậm Dao, đây là bánh hỷ nàng ấy cố ý để lại cho ngài đó.”

Nhậm Dao vừa thẹn vừa giận mà trừng mắt với Giang Lăng, sao lại thành bánh hỷ của nàng rồi? Giang Lăng ra hiệu cho Nhậm Dao đừng lên tiếng, cười hì hì đưa bánh hỷ cho Chu Tướng quân. Chung quy cũng là việc vui, Chu Tướng quân không từ chối, sau khi nhân thì sắc mặt bất giác dịu đi: “Các ngươi sắp làm tiệc mừng à?”

Nhậm Dao còn chưa lên tiếng, Giang Lăng đã nhanh miệng nói: “Vẫn chưa định thời gian, mấy tháng qua được Tướng quân chăm sóc, bọn ta còn muốn mời Tướng quân làm chủ hôn cho bọn ta nữa đó.”

Chu Tướng quân cũng biết hai người này tới từ Trường An, không biết là đã đắc tội với ai mà bị đày đến khu vực này, nếu không thì ông hoàn toàn không có đủ tư cách để làm trưởng quan của hai người này. Nhưng Nhậm Dao và Giang Lăng không hề bất mãn, mở miệng ra là gọi ông là Tướng quân, vô cùng cung kính, lúc tuần tra luyện võ cũng không hề có sự yếu ớt của con em quý tộc Trường An, chuyện gì cũng tranh đua giành lấy.

Ban đầu Chu Tướng quân cảm thấy, có phải là bọn họ muốn được điều đi sớm hay không, cho nên mới cố ý biểu hiện ra như thế, nhưng ông đã ngoảnh mặt làm thinh. Vậy mà hai người này lại nghiêm túc thi hành nhiệm vụ, trực xong thì về nhà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, như thể là đang muốn “cắm rễ” ở đây vậy, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ tạm bợ.

Thời gian dần trôi qua, Chu Tướng quân cũng thật lòng xem bọn họ là người một nhà. Mọi người đều nhìn ra được tâm ý mà Giang Lăng dành cho Nhậm Dao, và cuối cùng thì bây giờ hai người cũng sắp thành hôn rồi, Chu Tướng quân cũng mừng cho bọn họ. Nếu họ ở Trường An, chỉ e rằng; người có tư cách làm chủ hôn cho bọn họ ít nhất cũng phải là Công Hầu, thế mà bây giờ bọn họ lại đến mời ông. Từ đó có thể thấy, họ cũng thật lòng xem ông là trưởng quan.

Nếu là trước kia, Chu Tướng quân sẽ đồng ý, nhưng còn bây giờ… Chu Tướng quân thở dài, nói: “Ta vừa nhận được tin từ Trường An, Hoàng đế đã nhường ngôi cho Tương Vương, khôi phục tước vị Ôn Vương. Triều đình đang trong thời điểm quan trọng, ải Kiếm Môn chính là nơi quan trọng vùng biên quan, không thể xảy ra sự cố được, ta thân làm chủ tướng, không được lơ là nhiệm vụ. Rượu mừng của các ngươi, chỉ e là ta không có phúc để uống rồi.”

Nhậm Dao và Giang Lăng nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc. Giang Lăng lập tức thu lại ý cười, Nhậm Dao trầm mặt hỏi: “Đây là chuyện từ khi nào vậy?”

“Trong công báo viết là mùng Một tháng Ba, có điều, đường đến ải Kiếm Môn xa xôi, trên đường trễ nải hai tháng nên bây giờ mới tới được.”

Nhậm Dao vội hỏi: “Ôn Vương nhường ngôi cho Tương Vương, vậy còn Vi Thái hậu thì sao?”

Chu Tướng quân khoanh tay, đành chịu: “Không biết.”



Thời gian quay trở về hai tháng trước, ngày cuối cùng của tháng Hai, trong cung Thái Cực.

Huyền Vũ Môn bị bao trùm trong một màu đỏ tươi như máu, không phân rõ được, liệu đó là do ánh lửa hay là máu bắn lên. Đầu của người Vi gia bị treo trên ngựa, bọn họ bị giết trong lúc ngủ, tới tận bây giờ mắt vẫn còn mở rất to, như thể là không dám tin rằng tiểu binh mà bình thường bọn họ coi thường nhất lại dám bất kính với mình.

Một vị sĩ quan Vạn Kỵ vung tay lên, cao giọng quát: “Vi Hậu hạ độc chết tiên đế, làm nguy hại đến xã tắc, đêm nay chúng ta đồng tâm hiệp lực, diệt trừ người Vi gia và đồng đảng, ủng hộ lập Tương Vương làm đế, lấy đó để ổn định thiên hạ. Nếu như có ai dám can đảm giúp đỡ nghịch đảng, giết cả tam tộc.”

Binh sĩ Vũ Lâm doanh nhao nhao hưởng ứng, bọn họ đã bất mãn với đám con cháu Vi gia làm mưa làm gió đó từ lâu rồi, trưởng quan đã làm việc chung mười năm vừa kêu gọi, bọn họ lập tức phát động, cùng nhau nhắm mũi dùi vào Vi gia.

Tả Vạn Kỵ tiến đánh Huyền Đức Môn, Hữu Vạn Kỵ tiến đánh Bạch Thú Môn, bọn họ giết chết binh tướng canh cửa, sau khi hai quân hợp lực ở Lăng Yên các thì lập tức gõ vang tiếng trống. Huyền Vũ Môn chống cự ngoại địch mở ra từ bên trong, Tạ Tế Xuyên cưỡi ngựa, thản nhiên đi vào Huyền Vũ Môn trong tiếng trống sục sôi dồn dập.

Binh sĩ chạy tới chạy lui, tiếng bước chân nặng nề như thể là cả mặt đất đều đang chấn động. Tạ Tế Xuyên mặc áo xanh đứng trong bóng đêm, vẫn là vẻ sạch sẽ lạnh lùng, không nhiễm thế tục đó, hắn yên tĩnh đến mức không hợp với cảnh vật xung quanh. Tạ Tế Xuyên hỏi: “Điện Thái Cực thế nào rồi?”

“Giống như đã hẹn, sau khi Nam Nha vệ sinh phòng vệ linh cữu của Trung Tông ở điện Thái Cực, nghe được tiếng trống thì tất cả đều mặc giáp hưởng ứng.”

“Được.” Tạ Tế Xuyên nói: “Đi đến điện Lập Chính bắt Vi Hậu, không được để bà ta chạy thoát.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tạ Tế Xuyên nghe binh sĩ báo cáo tình hình các đường, không hoảng hốt không vội vã mà bình thản sắp xếp, một binh sĩ chạy tới, ôm quyền nói: “Tẩy mã, bên phía Quận vương xảy ra chút chuyện, bảo thuộc hạ tìm ngài qua đó.”

Vẻ mặt Tạ Tế Xuyên bình thản, hắn hỏi: “Sao vậy?”

Binh sĩ nhỏ giọng nói gì đó, Tạ Tế Xuyên nhướng mày, nói: “Dẫn đường.”

Tạ Tế Xuyên đi đến nội cung, từ xa đã thấy một bóng dáng yểu điệu nhỏ bé xách đèn lồng, hắn dừng bước trước ngựa. Tạ Tế Xuyên vờ như không nhìn thấy, tiến lên hành lễ với Lâm Tri Vương trước: “Quận vương.”

Lâm Tri Vương thấy Tạ Tế Xuyên thì tung người xuống ngựa, thái độ hết sức kính cẩn: “Tạ Tẩy mã, ngươi đã đến rồi.”

Tạ Tế Xuyên chu toàn cấp bậc lễ nghĩa rồi mới lạnh nhạt nhìn sang nữ tử phía trước, rồi hắn hỏi: “Quận vương, đây là…”

Lâm Tri Vương trầm mặt nói: “Ta đang đuổi bắt dư đảng của Vi Hậu thì Thượng Quan Chiêu dung đã dẫn đầu cung nhân cản ngựa, nói những gì trước đó nàng ta làm đều là do Vi Hậu bức bách. Trong di chiếu của Trung Tông do nàng ta khởi thảo, vốn dĩ viết là do Tương Vương tham mưu chính sự, phụ tá tân đế, chính tay Vi Hậu đã cắt bớt những dòng này đi. Nàng ta đã khởi thảo xong chiếu thư kế vị mới, sẵn lòng tiếp tục cống hiến cho Tương Vương và Thái Bình Công chúa.”

Tạ Tế Xuyên nghe vậy thì lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi nâng chiếu thư lên ngang lông mày, hơi cúi đầu, để lộ ra một đoạn cần cổ thon dài duyên dáng, trông vô cùng kính cẩn.

Trên mặt Tạ Tế Xuyên lạnh lùng, trong lòng lại châm chọc mà cười một tiếng. Vận mệnh quả đúng là một vòng luân hồi, lần trước, cũng tại nơi này, cũng trong tình thế như thế này, Thượng Quan Uyển Nhi cũng nói lời giống như vậy. Có điều, lần này, người mà Thượng Quan Uyển Nhi dâng chiếu thư cho đã thay đổi, mà người Tạ Tế Xuyên muốn phò tá cũng đã thay đổi.

Đằng la chỉ nương tựa vào người mạnh nhất, danh bất hư truyền.

Tạ Tế Xuyên ra hiệu cho Lâm Tri Vương thay đổi chỗ nói chuyện. Lâm Tri Vương đi theo hắn đến nơi Thượng Quan Uyển Nhi không nghe thấy, sau đó Lâm Tri Vương hỏi: “Tạ Tẩy mã, ngươi nghĩ nên làm thế nào?”

Tạ Tế Xuyên ôm tay áo dài, bình thản mở miệng: “Tắc Thiên Hoàng đế có ơn tri ngộ với nàng ta, nhưng vào lúc Thần Long chính biến, nàng ta lập tức bỏ rơi Tắc Thiên Hoàng đế, đầu hàng Trung Tông, Ung Vương thiện tâm nên giữ lại cho nàng ta một mạng; nhưng khi Ung Vương bị nghi kỵ, nàng ta lập tức đầu quân cho Vi Hậu, làm nanh vuốt cho Vi Hậu; bây giờ Quận vương chính biến, nàng ta không đi tìm Vi Hậu, lại tới cản ngựa hiến chiếu trước. Đằng la mặc dù yếu đuối nhưng bám vào cây cối quanh năm, sẽ cướp đoạt chất dinh dưỡng của ký chủ, che đậy ánh mặt trời, mãi cho đến khi khiến cái cây cao vốn dĩ khỏe mạnh trường thọ biến thành cái xác rỗng. Mong Quận vương, quyết định theo lý trí.”

Lâm Tri Vương khựng lại một lát rồi nói: “Nhưng nàng ta có quan hệ rất tốt với Thái Bình cô mẫu. Hôm nay khởi sự không thể thiếu sự trợ lực của cô mẫu, nếu như giết nàng ta thì ta biết phải bàn giao với cô mẫu thế nào đây?”

“Chỉ là một nữ quan mà thôi, lẽ nào Thái Bình điện hạ còn có thể vì nàng ta mà xa cách Quận vương sao?” Tạ Tế Xuyên thản nhiên nói: “Huống chi, rốt cuộc chủ soái hành động hôm nay là Quận vương hay là Thái Bình Công chúa?”

Câu nói sau cùng của Tạ Tế Xuyên đã khiến Lâm Tri Vương hạ quyết tâm hoàn toàn, Thượng Quan Uyển Nhi thấy đã qua lâu rồi mà Lâm Tri Vương và Tạ Tế Xuyên chưa quay lại, nàng ta hơi nôn nóng, bất giác mềm giọng gọi: “Vương gia?”

Lâm Tri Vương quay đầu lại, bây giờ hắn ta vẫn còn nhớ rất rõ, nhiều năm về trước, khi Tắc Thiên Hoàng đế đãi tiệc ở cung Thượng Dương, bà ấy đã ra lệnh cho các tiến sĩ làm thơ. Thượng Quan Uyển Nhi vừa xem bản thảo vừa ném đi, không lâu sau, bên cạnh váy áo đã chất đống bản thảo trắng như tuyết, nàng ta chỉ xem một lần thôi mà đã có thể nhớ được tất cả các câu hay, nàng ta viết thay cho các Công chúa Vương gia, vung bút mà thành, mỗi bài đều mang phong cách khác nhau, đều cho thấy sở trường của từng người. Tài hoa là thế, mọi người ở đó không ai là không thán phục Thượng Quan Uyển Nhi, nàng ta quả là Cân quắc Tể tướng, danh bất hư truyền.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Nữ hoàng dường như không gì là không thể, không gì là không biết trên yến hội năm đó, đã chết. Trọng Nhuận đường huynh lão luyện thành thục đổ máu nơi Đan Phượng Môn. Vĩnh Thái đường tỷ bị ép hủy hôn để ban hôn đã đi theo phu quân. Lão Thái tử nơm nớp lo sợ bị người thê tử cùng chung hoạn nạn hạ độc chết. Lý Hoa Chương khi đó còn được gửi nuôi ở nhà thần tử đã khôi phục thân phận, lại bởi vì công cao chấn chủ mà buộc lòng phải đi đày nơi khác.

Thế sự xoay chuyển, mọi người đều đã thay đổi, duy chỉ có Huyền Vũ Môn đã trải qua khói lửa chiến tranh, là vẫn đứng sừng sững tại nơi này, chứng kiến từng đợt huynh đệ tương tàn.

Lâm Tri Vương không đành lòng mà quay đầu đi, nhưng lời mà hắn ta nói ra lại vô cùng lạnh lùng, rõ ràng: “Thượng Quan Chiêu dung là chân tay của Vi Hậu, giết.”

Bấy giờ Thượng Quan Uyển Nhi nhận ra được là có điều không đúng, muốn đuổi theo xin Lâm Tri Vương rủ lòng thương nhưng lại bị binh sĩ cản lại, tay vừa giơ lên là máu đã bắn ra. Tạ Tế Xuyên lạnh mắt nhìn rồi thản nhiên xoay người đi, không hề có chút gợn sóng nào được dấy lên trong mắt: “Đi tìm An Lạc Công chúa và Vi Hậu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Tạ Tế Xuyên đi trên đường cung mờ tối, hai bên là máu chảy thành sông, duy chỉ có tay áo hắn là sạch sẽ một cách không ăn khớp gì với nơi này. Tạ Tế Xuyên vô thức đi tìm mặt trăng, đáng tiếc thay, hôm nay là Ba mươi, trên trời không có trăng, cả bầu trời đều đen như mực, như một cái miệng lớn cắn nuốt ánh sáng.

Thì ra là không có ánh trăng à.

Tạ Tế Xuyên nghĩ, nếu như người đó ở đây, hắn sẽ làm gì nhỉ? Chắc chắn là hắn sẽ không đồng ý giết Thượng Quan Uyển Nhi, chắc chắn là hắn sẽ nói hành động cầu sinh, cần gì phải trừng phạt nặng? Hắn sẽ tước đi tất cả quyền lực trong tay Thượng Quan Uyển Nhi, lại cho nàng ta một số tiền, thả cho nàng ta xuất cung, để nàng ta làm một người bình thường trong suốt quãng đời còn lại.

Tạ Tế Xuyên cong khóe môi mà cười nhạt, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào. Đáng tiếc thay, hắn không thiện lương được như Lý Hoa Chương, khi nghĩ về người khác, hắn sẽ luôn nghĩ đến khả năng xấu nhất, khi làm việc luôn đề phòng trường hợp xui xẻo nhất sẽ xảy ra.

Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đều là người suy nghĩ lạc quan, duy chỉ có hắn là theo chủ nghĩa hiện thực bi quan, chỉ chú ý đến lợi ích thực tế. Cho nên, chắc chắn bọn họ sẽ muốn làm ngược lại, Lý Hoa Chương có thể vì đại nghĩa mà từ bỏ hoàng vị, Tạ Tế Xuyên lại quay đầu nương nhờ vào Lâm Tri Vương. Vì vinh quang của Tạ gia, hắn không hề do dự mà lại bày ra một cuộc chính biến khác.

Ban đầu Nhậm Dao không có cách nào khác ngoài làm việc cho Vi Hậu, mà hắn thì hoàn toàn tỉnh táo, lại tự nguyện.

Tạ Tế Xuyên thở dài một tiếng thật nhỏ, nhỏ đến độ không thể nghe thấy. Sau cùng, hắn cũng không tiếp tục tìm kiếm mặt trăng nữa, quay lưng lại với ánh sáng, một mình đi đến nơi sâu thẳm trong cung.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuộc thanh trừng này kéo dài đến tận nửa đêm, Tạ Tế Xuyên tỉnh táo nghe binh sĩ bẩm báo, bọn họ đã tìm được tung tích của An Lạc Công chúa. An Lạc Công chúa ở trong cung điện của nàng ta, trong thời khắc cuối cùng, nàng ta không thử chạy trốn, mà là thay sang bộ váy bách điểu lộng lẫy, vẽ mắt họa mày ở trước gương, ăn diện lộng lẫy. Nàng ta đợi binh sĩ xông vào giết mình bằng dáng vẻ xinh đẹp mà thản nhiên ấy.

Binh sĩ không nhịn được mà cảm thán, An Lạc Công chúa thật là đẹp, không hổ là đệ nhất mỹ nhân Đại Đường, mà Tạ Tế Xuyên chỉ cười lạnh một tiếng, trào phúng: “Sau khi đầu của đệ nhất mỹ nhân bị chặt xuống thì cũng không đẹp hơn người khác bao nhiêu. Nàng ta là một người muốn làm Hoàng thái nữ, phản ứng đầu tiên khi gặp chính biến không phải là tự cứu lấy mình mà là trang điểm, ít nhất thì Vi Hậu còn biết chạy đến cổng thành, dùng lợi ích để dụ dỗ binh sĩ phản bội, nàng ta thì lại không hề thử mà đã khoanh tay chịu chết, thật là ngu xuẩn.”

Mặc dù Vi Hậu cũng thất bại. Nhưng nếu như Nhậm Dao vẫn còn ở đây, Vi Hậu còn có thể giành được Vũ Lâm quân, nhưng chính tay bà ta đã lưu đày Nhậm Dao, mọi người trong Vũ Lâm quân đều đã nhìn thấy được kết cục của Nhậm Dao, nào còn có ai dám bán mạng cho Vi Hậu nữa?

Vi Hậu mất đi lòng quân của Bắc Nha Vũ Lâm quân thì đã thất bại một nửa rồi. Mặc dù bà ta sắp xếp lượng lớn thân tín nắm giữ binh quyền, nhưng mà đám con cháu Vi gia kia đi cửa sau làm trưởng quan, động một tí là lại đánh chửi binh sĩ bên dưới, sao có thể chỉ huy được người ta được?

Khi Tạ Tế Xuyên ở Thương Châu, hắn đã nghe Minh Vũ Tễ nói đến những việc mà nàng ấy đã phải trải qua khi xuất thành, khi đó hắn cũng đã chú ý tới sơ hở này. Khi đó Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường cũng chú ý tới, nhưng Lý Hoa Chương không hề quay về. Lý Hoa Chương đã chắp tay nhường cơ hội lại cho người khác, vậy thì Tạ Tế Xuyên cũng không khách sáo nữa.

Cơ hội đến một cách âm thầm mà công bằng, ai thành công thì được quyết định vào việc ai đứng lại, ai chủ động nắm bắt.

An Lạc Công chúa rất đẹp, nhưng mà nàng ta còn ngu xuẩn hơn, hoàn toàn không phải là kiểu người của chính trị. Vi Hậu còn có một chút suy nghĩ của chính trị gia, nhưng cũng chỉ có “một chút” mà thôi. Bà ta không có binh quyền, ở tường thành chống cự một hồi, sau đó bị một binh sĩ Phi Kỵ giết chết.

Trong một đêm, ba vị hồng trang chính đàn oai phong một cõi, Vi Hậu, An Lạc Công chúa, Thượng Quan Uyển Nhi, đều đã chết, người trong tộc mà Vi Hậu sắp xếp vào cung đều đã bị chém đầu. Về phần những người ngoài cung, ví dụ như thông gia của Vi gia, nhà chồng của các nữ tử, quan viên cống hiến cho Vi Hậu, thì khi hành động, Tạ Tế Xuyên đã sai người đóng các cổng của kinh thành lại, số người còn lại chỉ đơn giản là “bắt rùa trong hũ”, không tạo ra được gợn sóng lớn nào.

Tạ Tế Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía Đông, trời tờ mờ sáng, máu chảy đầy đất, từ trong ra ngoài cung đều đã ổn định, tiếp theo đó chỉ còn lại việc rút quân – giải quyết vị Hoàng đế trên long ỷ trẻ tuổi non nớt, ngoại trừ vận may ra thì không còn gì nữa kia.

Tạ Tế Xuyên gọi binh sĩ tới, thản nhiên nói: “Đi mời Lâm Tri Vương, đến lúc nghênh đón Tương Vương lên ngôi rồi.”

Tương Vương thức dậy như thường lệ, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào, Tam nhi tử của ông mang theo một đống người đen nghịt, không nói hai lời mà quỳ xuống ngay trước mặt ông, dập đầu nói: “Đêm qua nhi tử khởi sự, sợ chuyện không thành liên lụy đến gia tộc nên chưa thể thông báo với phụ thân. Xin phụ thân thứ tội!”

Tương Vương nghe một hồi rồi mới hiểu ra, thì ra, đêm qua Tam nhi tử và muội muội của ông đã phát động chính biến, tru sát Vi Thái hậu, An Lạc Công chúa làm loạn triều chính, bây giờ mời ông đi chủ trì đại cục.

Tương Vương im lặng một lát, đột nhiên hiểu được cảm giác của Trung Tông nhiều năm trước khi bị cháu trai, muội muội đẩy lên hoàng vị. Nhưng ông may mắn hơn Tam huynh, ít nhất thì người ủng hộ lập ông là nhi tử của chính ông.

Tương Vương khẽ thở dài một hơi, tự tay đỡ Lâm Tri Vương dậy: “Tông miếu xã tắc Đại Đường có thể bảo toàn, tất cả đều là công lao của con, sao ta nỡ trách tội con được đây?”

Lâm Tri Vương dẫn quân nghênh đón Tương Vương vào cung, “phò tá” thiếu đế. Thái Bình Công chúa nhận được tin tức từ trong cung, khi biết rằng Thượng Quan Uyển Nhi đã bị loạn binh giết chết thì vô cùng tiếc hận. Nhưng cũng chỉ là “tiếc hận” mà thôi, dù sao thì đại nghiệp đoạt quyền vẫn còn đó, bà ấy không thể vì một người chết mà chất vấn Lâm Tri Vương rằng, là loạn binh nào giết chết Thượng Quan Uyển Nhi được.

Hoàng đế trẻ tuổi Lý Trọng Mậu ngồi ở điện Thái Cực, run lẩy bẩy, các tướng sĩ cả sảnh đường lập tức đứng trước điện, đối diện với điện Kim Loan thiên uy xán lạn thì lại do dự, không ai dám làm gì Hoàng đế cả. Trong lúc giằng co, vẫn là nhờ có Thái Bình Công chúa tiến lên, xách cổ áo của Lý Trọng Mậu mà kéo hắn ta xuống, rồi bả ta nói: “Đây không phải là chỗ mà ngươi nên ngồi.”

Chẳng mấy chốc, thiếu đế Lý Trọng Mậu đã viết chiếu thư thoái vị, tự cảm thấy đức hạnh không xứng, nhường ngôi cho hoàng thúc Tương Vương. Tương Vương liên tục khiêm nhường, cuối cùng, không cố chấp bằng mọi người mà đăng cơ. Sau khi khoác lên long bào, việc đầu tiên ông làm chính là phong Lâm Tri Vương làm Thái tử, thưởng cho Thái Bình Công chúa vạn hộ thực ấp, con cái của bà ấy đều thăng quan tiến chức. Tương Vương còn đích thân ra chỉ thị cho các quan tả hữu, đại sự triều chính đều nghe theo sự sắp xếp của tam lang và Thái Bình Công chúa.

Trong điện Thái Bình, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt, nhất là Thái Bình Công chúa, thân làm Công chúa nhỏ nhất, hai lần tham gia chính biến, phò trợ hai vị huynh trưởng làm Hoàng đế, đây là công lao hơn người đến mức nào! Mà Tương Vương cũng không phụ công lao của muội muội mình, cho bà ấy sự tôn vinh chưa từng có, có thể xưng là Công chúa quyền lực nhất trong lịch sử.

Tạ Tế Xuyên lạnh mắt nhìn tất cả mọi chuyện, sau đó thì im lặng rời khỏi nơi đây. Sau khi rời khỏi nơi danh lợi đó, cơn gió đầu Xuân phất phơ thổi tới, cuối cùng Tạ Tế Xuyên cũng cảm thấy mình đã có thể hít thở thoải mái. Hắn nhìn đường bờ mái nhà vàng óng ánh của điện Thái Cực, đột nhiên nghĩ đến thế cục biên quan.

Các quý tộc Trường An chia nhau chỗ béo bở mà người Vi gia để lại, nào có ai có thể nghĩ được đến chuyện, Kiếm Nam Tiết độ sứ ở biên thùy đã sinh lòng tạo phản, thế cục Tây Nam hiểm nguy chồng chất, vô cùng căng thẳng.

Nếu như Tây Nam đại loạn, ngoại địch tiến quân thần tốc, bây giờ phong cái gọi là An Quốc Tướng quân, Tham chính Tể phụ, thì cũng có ích lợi gì đâu?

Tạ Tế Xuyên đang nhìn đến xuất thần, thì bỗng có một thái giám đi từ điện Thái Cực ra, khi thấy Tạ Tế Xuyên thì vội vàng đi qua và nói: “Tạ Tẩy mã, sao ngài lại ở đây một mình? Thái tử điện hạ đang tìm ngài khắp nơi đó.”

Tạ Tế Xuyên nghe đến Thái tử thì ngẩn người ra, bấy giờ mới ý thức được rằng, người ngồi ở vị trí Thái tử này đã được đổi rất nhiều lần, Thái tử bây giờ là Lâm Tri Vương. Hắn bóp lòng bàn tay, đè lại tâm tư, thoáng chốc đã khôi phục dáng vẻ con cháu thế gia tuấn tú khiêm tốn: “Ta ra đây cho thoáng, để Thái tử đợi lâu rồi.”