Nhậm Dao cầm gậy gỗ đứng trước cửa, thả lỏng bả vai, ôm quyền và nói: “Ung Vương, xin thứ lỗi.”
Lý Hoa Chương thấy cây gậy gỗ to bằng cánh tay trẻ con trong tay Nhậm Dao thì thở dài bất đắc dĩ: “Ít nhất thì cũng đỡ hơn những gì ta đã đoán trước, tốt xấu gì thì ngươi cũng không cầm thương tua đỏ tới.”
“Khinh thường ta đấy à?” Nhậm Dao cầm chân bàn, nhẹ nhàng vung gậy xé gió, nhướng mày lên và hỏi: “Các ngươi cùng tiến lên hay lên lần lượt?”
Lúc Lý Hoa Chương tuyên bố tin kết hôn, Giang Lăng đã làm ầm làm ĩ, nói là muốn làm phù rể, hắn ta đã làm phiền Lý Hoa Chương tận nửa năm trời, cuối cùng thì bây giờ cũng đã được như ý nguyện. Cả đoạn đường, Giang Lăng đều vui tươi hớn hở, ôm tâm thế xem kịch, hắn ta hóng hớt mà không chê lớn chuyện: “Địch ít ta nhiều, đánh tập thể không phải là hành vi của quân tử.”
“Ngươi nói đúng.” Lý Hoa Chương gật đầu, không hề báo trước mà đẩy Giang Lăng ra, đích thân hắn nghiêng người đánh về phía cửa viện.
Lý Hoa Chương ghét nhất là những quan viên dư thừa, người mà hắn sắp xếp không có một ai là dư thừa cả, cũng tuyệt đối không có lất một ai là lãng phí. Giang Lăng không làm thơ được, võ công cũng không được, vậy thì tại sao Lý Hoa Chương phải cho hắn ta làm phù rể?
Hiển nhiên là phải đóng góp một chút công sức vào rồi.
Rõ ràng là Giang Lăng đang xem kịch, ấy thế mà bỗng nhiên hắn lại xuất hiện bên dưới gậy gỗ một cách bất chợt như thế, khi hắn ta thấy cây gậy đang đánh về phía đầu của mình, hắn ta kinh hoảng mà thốt lên: “Hạ thủ lưu tình! Đều là người nhà cả, đừng động thủ mà!”
Lý Hoa Chương để Giang Lăng làm “mồi”, thành công lặng lẽ chuồn mất, nhân lúc Nhậm Dao không phòng bị mà tới gần cửa viện. Nhưng hắn vừa đẩy cửa ra, thì bỗng, có một luồng gió đánh tới từ phía đối diện, Lý Hoa Chương vội vàng lùi lại một bước, tránh thoát trong gang tấc.
Minh Vũ Tễ đứng sau cửa, bàn tay nàng ấy chậm rãi áng chừng cây gậy, cười nhạt: “Trộm gian dùng mánh, muốn đi đường tắt à? Nghĩ hay lắm.”
Lý Hoa Chương nhìn cái chân bàn góc cạnh hết sức rõ ràng khác trước mặt, quả nhiên, con người không nên ôm lòng cầu may mà, thứ nên tránh vẫn không thể tránh được, hắn thở dài, bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc là các ngươi đã phá mấy cái bàn rồi vậy?”
Minh Hoa Thường ngồi trên giường, nghe thấy từng đợt tiếng ồn ào hoan hô bên ngoài thì thật sự là đứng ngồi không yên, kinh hồn táng đảm.
Bình thường mà nói, hạ tế chỉ là một trò chơi, nhà mẹ đẻ thường nhân cơ hội này mà “triệt tiêu” uy phong của cô gia, nhắc nhở hắn ta là phải đối xử với thê tử thật tốt, cũng không nguy hiểm cho lắm. Nhưng với nhà này thì lại khác, Nhậm Dao và Minh Vũ Tễ đều là những nữ ám vệ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, khi bọn họ cầm gậy gỗ đánh người, thật sự là có thể dẫn đến án mạng.
Lý Hoa Chương di chuyển tránh né ở trong sân, không phải hắn đánh không lại Minh Vũ Tễ, nhưng trong hôn lễ, hạ tế là tập tục, hắn không thể cầm vũ khí, chỉ có thể tránh né một cách bị động như thế thôi. Tránh né thôi thì cũng có cách để thắng, nhưng như thế thì chậm quá.
Lý Hoa Chương nhìn về phía cánh cửa mỏng ở cách đó không xa, đột nhiên hắn nói một câu khó hiểu: “Mạo phạm rồi.”
Minh Hoa Thường cầm quạt tròn, tinh thần có phần mất tập trung, đang nghĩ xem có cần truyền tin cho Minh Vũ Tễ và Nhậm Dao, ám chỉ bọn họ là đã được rồi hay không, thì cửa phòng đột ngột bị phá tan, đám nha hoàn bám vào bên khe cửa hóng chuyện đều té lộn nhào. Minh Hoa Thường kinh ngạc ngẩng đầu lên, xuyên qua chiếc quạt tròn thêu chỉ vàng, chim phượng rực rỡ vờn quanh, nàng thấy một thiếu niên cao gầy đi qua đám người mà đến trước mặt nàng, trông hắn giống như là nhạn hồng, hắn nén ý cười mà nói: “Tương truyền dưới nến bôi phấn đỏ, trước tấm gương sáng chớ tạo xuân. Không cần phải thêm son thêm phấn, giữ lại đôi mày chờ người thêm [*]. Thường Thường xinh đẹp, cưới được không dễ, chỉ có thể đưa ra hạ sách này để cướp hôn thôi.”
[*] Bài thơ thúc giục (thôi trang) của Tử An Kỳ, bản gốc như sau: “Truyện văn chúc hạ điều hồng phấn, minh kính đài tiền biệt tác xuân. Bất tu diện thượng hồn trang khước, lưu trứ song mi đãi họa nhân.”
Lý Hoa Chương kéo cổ tay Minh Hoa Thường rồi chạy ra ngoài, cuối cùng thì lúc bấy giờ, các nữ tử trong tân phòng mới nhận ra là hắn muốn cướp hôn, họ bèn hò hét ầm ĩ: “Đừng để hắn đi, ngăn hắn lại!”
Cuối cùng thì đội đón dâu bên đàng trai mà Lý Hoa Chương dẫn tới cũng “có đất dụng võ”, các thiếu niên vừa cao giọng ồn ào, vừa xông vào giúp đỡ. Nhậm Dao nghe thấy động tĩnh bên trong thì vội vàng muốn quay về trợ giúp, Giang Lăng nhào qua như con gấu, mạnh mẽ quấn lấy Nhậm Dao: “Làm người phải để lại đường lui, sau này mới dễ gặp mặt. Lỡ như đắc tội Lý Hoa Chương quá, cẩn thận kẻo hắn trả thù lại trong hôn lễ của ngươi đấy!”
Nhậm Dao đá nhưng đá không đến, hất cũng không hất ra được, xấu hổ nói: “Buông ra, ta không sợ hắn trả thù đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta sợ!” Giang Lăng có chết cũng không buông tay, mặt dày nói: “Ôi chân ta bị trẹo rồi, không đứng được nữa.”
Minh Vũ Tễ thấy tên tiểu nhân vô sỉ Lý Hoa Chương này lại giở trò, không vượt ải đàng hoàng mà lại dự định cướp hôn, quả thật là giận nhưng lại chẳng có chỗ trút. Nàng ấy sầm mặt, giận đùng đùng muốn đi qua cản Lý Hoa Chương lại, nhưng vừa đi được một nửa thì lại bị người bên cạnh giữ lại.
Tô Hành Chỉ đã đổi sang bộ đồ đỏ hiếm có, y đứng trong đám người, bất đắc dĩ kéo Minh Vũ Tễ lại: “Vũ Tễ, Ung Vương cưới thê tử không dễ dàng, bỏ qua đi.”
Minh Vũ Tễ nghe vậy thì càng tức giận hơn, cả đoạn đường chỉ bảo hắn làm vài bài thơ, có vậy thôi mà là không dễ dàng ấy hả? Trấn Quốc Công nuôi nữ nhi lớn lên thì dễ dàng lắm à?
Trong chuyện này, các nam nhân luôn dễ dàng đồng cảm với nhau, Minh Vũ Tễ lạnh lùng nói “Buông tay”, Tô Hành Chỉ do dự rất lâu nhưng vẫn không buông. Quả nhiên, ngay sau đó, Minh Vũ Tễ vung gậy về phía Tô Hành Chỉ, Tô Hành Chỉ vội vàng tránh né, thầm nghĩ, y làm phù rể cũng oan ức thật, chỉ nói đôi ba lời công bằng thôi mà đã bị “giận cá chém thớt” rồi. Hy vọng Lý Hoa Chương đừng cô phụ sự hy sinh của y, nhanh chóng cưới được muội muội hắn.
Lý Hoa Chương kéo Minh Hoa Thường đi qua đám người hỗn loạn, đá ngọc trên phát quan của Minh Hoa Thường va chạm vào nhau, trong thoáng chốc, tiếng người huyên náo bên này như đã trở thành vật làm nền. Nàng giơ một tay lên đỡ phát quan lung lay sắp rớt, không nhịn được mà vừa chạy vừa cười, hỏi hắn rằng: “Chúng ta cứ bỏ chạy như thế này, có phải là không hợp quy tắc cho lắm không?”
“Hôn lễ là hôn lễ, lấy được người trong lòng mới là lễ quan trọng nhất.” Thật ra đây không phải là kế hoạch của Lý Hoa Chương, nhưng vừa nhìn thấy nàng, hắn bình thường biết giữ mình giữ lễ lại không có cách nào có thể gò bó theo khuôn phép được, đầu óc hắn đã bị một suy nghĩ hoàn toàn chiếm cứ, suy nghĩ ấy là – phải gặp được nàng sớm một chút.
Đội ngũ đưa rước dâu đều đang tìm tân lang tân nương, hai bên chen chúc nhau, cực kỳ náo nhiệt, nào có biết nhân vật chính của hôn lễ đã chạy ra ngoài trước rồi. Lý Hoa Chương dẫn theo Minh Hoa Thường chạy ra khỏi sân nhỏ, cân nhắc xem tiếp theo đây phải giải quyết hậu quả thế nào, trong lòng hắn chợt nảy ra một suy nghĩ, hay là, cứ thế này mà dẫn Minh Hoa Thường rời khỏi nơi đây đi? Cứ thế mà bỏ lại tất cả mọi người, đi đến nơi chỉ có hai người họ thôi.
Hắn còn chưa kịp đè nén suy nghĩ điên cuồng này lại, thì đã bắt gặp một đoàn người ở phía đối diện. Trấn Quốc Công đang ở trong cao đường chờ con rể, nữ nhi hành lễ, đột nhiên ông nghe thấy nô bộc truyền lời, nói Ung Vương cướp hôn rồi.
Trấn Quốc Công còn tưởng là người hầu nghe nhầm nên đồn bậy, nhị lang là người hiểu quy tắc, có nguyên tắc như thế, sao có thể cướp hôn cho được chứ? Ông vội vàng chạy qua, chẳng có chỗ đâu để mà miêu tả một cách mỹ miều, vì ông đã tận mắt chứng kiến cái cảnh Lý Hoa Chương có ý đồ “bắt cóc” nữ nhi của ông.
Trấn Quốc Công tứ giận, chợt quát lên: “Nhị lang, các con đang làm gì vậy?”
Đến cùng, Lý Hoa Chương vẫn biết rõ nặng nhẹ, hắn ngoan ngoãn quay về chính đường, từng bước hoàn thành phần nghi lễ còn lại. Sau đó, trong tiếng ồn ào của mọi người, và trong ánh mắt như đao giết người của nhạc phụ và thê tỷ, hắn dẫn theo Minh Hoa Thường lên xe hoa, chạy về phía phủ Ung Vương.
Trong phủ Ung Vương, bấy giờ, đến cả sảnh đường cũng đã sớm đầy khách quý, đèn đuốc sáng trưng, hoàng tộc Lý thị với Tương Vương, Thái Bình Công chúa đứng đầu đã chờ cả một hồi lâu.
Mặc dù Lý Hiển đề phòng Lý Hoa Chương, nhưng dù sao Lý Hoa Chương cũng là con của Thái tử Chương Hoài, công thần trong Thần Long chính biến, bạc đãi ai cũng được nhưng tuyệt không thể bạc đãi hôn lễ của hắn được. Tiệc cưới của phủ Ung Vương được bố trí rất long trọng; mặc dù Tương Vương và Thái Bình Công chúa là “rồng ngủ nơi nước cạn” [*], nhưng vẫn là “thua người không thua trận” [**], dẫn theo cả nhà ăn mặc lộng lẫy đến nơi đây tụ họp, trông vô cùng phô trương.
[*] Long ngủ nơi nước cạn (龙困浅滩): Ẩn dụ chỉ người đang thất thế.
[**] Thua người không thua trận (输人不输阵): Ý chỉ dù thế nào cũng phải nỗ lực hết mình, dùng để cổ vũ bản thân..
Xe hoa tới gần, cả phủ Ung Vương lập tức vang lên tiếng tấu nhạc và tiếng pháo mừng. Lý Hoa Chương không để ý đến đám người chen chúc nhau đứng đầy ven đường, mà hắn chỉ xuống ngựa, đi đến bên cạnh xe ngựa, đưa tay đỡ Minh Hoa Thường xuống, như thể là trên thế giới này, chỉ còn lại việc này là quan trọng mà thôi.
Bàn tay hắn thon dài mạnh mẽ, là cảm giác mà Minh Hoa Thường quen thuộc nhất từ nhỏ cho đến lớn. Bàn tay nàng vừa đặt vào lòng bàn tay Lý Hoa Chương, thì đã bị hắn nắm lấy thật chặt, Lý Hoa Chương ôm hờ Minh Hoa Thường xuống xe.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên mặt đất đã trải thảm nỉ đỏ, tầm mắt của Minh Hoa Thường bị quạt tròn che khuất, chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt của đầu bên kia lụa đỏ, nàng cứ ngoan ngoãn đi lên phía trước như thế. Thị nữ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh chạy theo bên cạnh, không ngừng chuyển thảm nỉ đến phía trước; suốt cả đoạn đường, chân Minh Hoa Thường không hề dính bụi, không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì; rồi nàng lại cùng Lý Hoa Chương bước qua yên ngựa, chậu than, đi ngang qua nơi khách khứa náo nhiệt, băng qua kim tiền quả lụa màu bay đầy trời, trong tiếng vái chào của quan làm lễ, đứng trước thanh lư bái đường làm phu thê.
Chiến tích cướp hôn của Lý Hoa Chương đã truyền ra khắp vương phủ, rõ ràng là nha hoàn hồi môn đã hết sức đề phòng hắn, nhưng cả quá trình sau đó, Lý Hoa Chương không có thêm bất kỳ suy nghĩ kỳ lạ nào nữa, hắn ngoan ngoãn làm rất nhiều bài thơ bỏ quạt. Mãi cho đến sau khi, tất cả những người làm của hồi môn bên phía phủ Trấn Quốc Công thấy hài lòng, thì bấy giờ hắn mới lấy quạt tròn đi, chính thức được ngắm nhìn dung nhan của mỹ nhân.
Đèn đuốc chập chờn, Minh Hoa Thường ngước mắt, mắt ngọc mày ngài, ánh mắt như đầm nước mùa thu, giống như khi còn nhỏ chơi trốn tìm thắng, nàng sẽ nở nụ cười rạng rỡ với hắn vậy.
Trong thoáng chốc, cả thế gian đều lui xa, tiếng nói chuyện của khách khứa xung quanh cũng dần trôi xa. Khi Lý Hoa Chương nhìn Minh Hoa Thường, hắn đã không có cách nào có thể khống chế được giác quan của mình nữa. Dường như hắn chỉ sống trong ánh mắt lúc bấy giờ của nàng thôi, đủ loại chuyện trước kia, quãng đời sau này, như đều đã có đáp án.
Thái Bình Công chúa thấy Lý Hoa Chương cứ nhìn chằm chằm vào tân nương, bọn họ đã hỏi mấy câu rồi mà hắn vẫn chẳng buồn phản ứng, thì đều ngầm hiểu, chủ động dẫn theo nhóm con cháu rời đi. Sau khi khách khứa rời đi, cung nữ, nữ quan cũng nối đuôi nhau đi ra ngoài, nha hoàn hồi môn của phủ Trấn Quốc Công hơi lo âu, liếc nhìn Minh Hoa Thường một cái, nhưng rồi cũng bị đồng bạn kéo đi.
Trong ánh đèn chập chờn, thoáng chốc, chỉ còn hai người, Minh Hoa Thường ý thức được rằng, kể từ bây giờ, quan hệ của hai người đã khác đi rồi, nàng không tránh khỏi cảm xúc căng thẳng. Nhưng mà, Lý Hoa Chương lại như không nhận ra, hắn đi qua, hết sức quen thuộc mà đỡ lấy vai nàng, gỡ phát quan xuống cho nàng, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc nàng, dịu dàng xoa bóp cho nàng và hỏi nàng rằng: “Đói chưa?”
Một câu nói của hắn như đã khiến nàng được quay về phủ Trấn Quốc Công, hắn vẫn là huynh trưởng mà nàng có thể dựa dẫm vào, nàng chỉ cần làm một vị muội muội vô dụng, lười biếng, không cần dùng đến não. Sự căng thẳng trong Minh Hoa Thường tan thành mây khói, nàng như trẻ con lần đầu tiên học đi không có cha mẹ, nửa oán trách nửa làm nũng mà nói: “Ta đã sắp đói chết rồi đây này. Hôm nay, chỉ mới giờ Mão thôi mà ta đã phải dậy rồi, cứ giày vò mãi đến tận bây giờ, đến cả nước cũng không có thời gian để uống. Nếu không phải là do ta đã lén ăn hai miếng bánh ngọt, thì chắc là ta đã ngất trên đường luôn rồi.”
Những tiểu nương tử khác thì khó nói, nhưng Minh Hoa Thường đã lớn đến chừng này rồi, quả thật là nàng chưa từng chịu đựng nỗi “ấm ức” giống như thế này. Lý Hoa Chương nghe Minh Hoa Thường nói đã đói lâu như vậy thì vội nói: “Nàng nhịn thêm một chút nhé, ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị cơm cho nàng rồi, sẽ bưng lên ngay thôi. Nàng muốn ăn bây giờ hay là tắm xong rồi ăn?”
Minh Hoa Thường do dự một chút rồi nói: “Chắc là tắm xong rồi ăn đi.”
“Được.” Lý Hoa Chương nói: “Nước nóng đã được chuẩn bị xong rồi, nàng đi tắm trước đi, ta bảo bọn họ dọn cơm lên rồi.”
Minh Hoa Thường đáp một tiếng rồi đi đến phòng tắm bên cạnh để tắm rửa.
Thanh lư là phòng cưới được dựng nên tạm thời, tương tự như lều vải của dân tộc du mục phương Bắc vậy, phu thê mới cưới chỉ ngủ ở nơi này một đêm thôi, ngày mai phải dọn về viện chính, cho nên, không cần phải chú trọng quá nhiều trong việc bài trí trong thanh lư, về cơ bản thì chỉ dùng để đi ngủ thôi. Nhưng Lý Hoa Chương lại hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt của Minh Hoa Thường, dù chỉ là chỗ ở tạm thời một đêm, thì hắn cũng nghiêm túc chuẩn bị thùng tắm, gương, bình phong, bài trí giống phủ Trấn Quốc Công y như đúc, mọi thứ đều mang dáng vẻ Minh Hoa Thường quen thuộc nhất.
Minh Hoa Thường ngâm mình trong nước nóng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nàng vốc nước lên, nhìn từng giọt nước men theo cánh tay mà trượt xuống, sau cùng, chỉ còn lại cánh hoa dính trên da thịt nàng, giống như mai đỏ trong tuyết trắng. Vốn dĩ ban đầu Minh Hoa Thường còn có chút sợ hãi trước chuyện sẽ xảy ra tiếp theo đây, dù sao thì bọn họ cũng từng mang danh nghĩa huynh muội, nhưng bây giờ, nàng tin rằng, dù có xảy ra chuyện gì, thì hắn vẫn sẽ là Nhị huynh đó thôi.
Cho dù hắn họ Minh hay họ Lý. Cho dù hắn là Thế tử Trấn Quốc Công hay là Hộ Quốc Ung Vương.