Song Bích

Chương 189: Bách điểu




Điện Lưỡng Nghi.


Nữ nhân trong gương đồng lộng lẫy mà mơ hồ, Thượng Quan Uyển Nhi rũ tay xuống đứng phía sau, nhìn Vi Hoàng hậu cầm chiếc trâm vàng ước chừng trên búi tóc cao. Cảnh tượng như vậy khiến Thượng Quan Uyển Nhi hơi mất hồn, bấy giờ nàng ấy không thể phân biệt được người trong gương là ai, là Trưởng Tôn Hoàng hậu, Vương hậu hay là Nữ hoàng khi còn trẻ?


“Chiêu dung, ngươi thấy chiếc trâm này thế nào?”


Thượng Quan Uyển Nhi chợt lấy lại tinh thần, ý thức được nữ nhân trước mặt không phải là Vương hậu, cũng không phải Nữ hoàng, chủ nhân của điện Lưỡng Nghi đã đổi thành Vi thị rồi. Thượng Quan Uyển Nhi nở nụ cười thân cận mà không mất đi vẻ cung kính, rồi nói: “Hoàng hậu quốc sắc thiên hương, chiếc trâm phượng này cài lên tóc ngài, thật sự là khiến ngài trở nên đẹp hơn rất rất nhiều.”


Vi Hoàng hậu cười, đặt trâm vàng xuống, sẵng giọng: “Các ngươi giỏi ăn nói, chỉ toàn dỗ cho ta vui thôi.”


“Nô tỳ thật lòng nói ra những lời này, khuôn mặt của Hoàng hậu như trăng tròn, là quốc mẫu cao quý, vàng bạc châu báu trong thiên hạ có thể cài trên tóc ngài, mới là phúc của chúng.” Thượng Quan Uyển Nhi thong dong mỉm cười, nói ra rất nhiều lời lấy lòng mát ruột mát gan, quả nhiên là đã dỗ dành được Vi Hoàng hậu, khiến bà ta cười đến độ không khép miệng lại được. Vi Hoàng hậu cười đến nỗi vẻ mặt hồng hào, bà ta nói: “Thượng Quan Chiêu dung quả không hổ danh là Hồng Trang Tể tướng, chẳng trách tại sao thánh nhan để ngươi chế lệnh, khởi thảo chiếu thư.”


Nụ cười trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi vẫn không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại có phần căng thẳng. Sau Thần Long chính biến, Lý Hiển quay về vị trí cũ, ông ta đã thay đổi, không còn là dáng vẻ không thèm để ý gì như trước kia, chuyển sang nắm chặt quyền lực trong tay mình. Rất nhiều người vì thế mà thất thế, cũng có rất nhiều người vì vậy mà đắc thế.


Quan hệ cá nhân của Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình Công chúa rất tốt, người ngoài nhìn vào thì thấy nàng ấy thuộc phe của Thái Bình Công chúa, nhưng phe của Thái Bình Công chúa lại bị chèn ép vô cùng hung hăng, Thượng Quan Uyển Nhi lại tránh được một kiếp, ngược lại, lại có được sự trọng dụng từ Lý Hiển.


Tất nhiên cũng là nhờ có công lao của sự linh hoạt, giỏi thay đổi của Thượng Quan Uyển Nhi, nhờ vào việc biết “tránh hại tìm lợi”. Trước kia, khi Nữ hoàng cầm quyền, Thái Bình Công chúa được mẫu thân sủng ái nhất, đương nhiên là Thượng Quan Uyển Nhi phải qua lại thân thiết với Lý Lệnh Nguyệt; nhưng bây giờ, người tại vị Hoàng đế đã biến thành Lý Hiển, người nàng ấy phải lấy lòng hàng đầu, cũng biến thành Hoàng đế và Vi Hoàng hậu.


Nhờ thay đổi nhanh cộng thêm tài văn chương xuất chúng, Thượng Quan Uyển Nhi được Lý Hiển phong làm Chiêu dung chính nhị phẩm, phụ trách khởi thảo chiếu lệnh cho Hoàng đế, nắm giữ quyền sinh sát. Mặc dù Chiêu dung là phần vị của phi tần hậu cung, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi và Hoàng đế không hề có quan hệ gì khác, đây chỉ là một danh hiệu Hoàng đế ban cho nàng ấy, để nàng ấy có thể tự do ra vào hoàng cung mà thôi.


Thượng Quan Uyển Nhi và Hoàng đế không làm việc gì thẹn với lương tâm, nhưng ở trong mắt Vi Hoàng hậu, thì khó tránh khỏi việc trở thành một “cây gai”. Thượng Quan Uyển Nhi biết rất rõ điều gì mới là quan trọng nhất, nàng ấy lập tức tỏ thái độ trước mặt Vi Hoàng hậu: “Là thánh thượng nhân từ, nhớ đến tình nghĩa của Cao Tông và tổ phụ, thiếp không dám giành công. Nô tỳ còn có một việc muốn xin ân điển của Hoàng hậu, Khảo công viên ngoại lang Thôi Thực là hậu duệ của Bác Lăng Thôi thị, rất có tài, chỉ tiếc thay, đường làm quan không thông thuận, chưa gặp được việc vui. Bây giờ vị trí Lại bộ Thị lang để trống, không biết Hoàng hậu có thể ban cho hắn ta cơ hội thi khảo hay không?”


Vi Hoàng hậu nghe xong thì hiểu ra ngay, lộ ý cười ngoài mặt, kéo tay Thượng Quan Uyển Nhi qua mà bắt đầu dò xét: “Ngươi là cháu gái của Thượng Quan Nghi, thư hương môn đệ chân chính, hắn ta cũng là hậu duệ của Bác Lăng Thôi thị, trai tài gái sắc, quả đúng là xứng đôi. Ta tin ánh mắt nhìn người của Chiêu dung, không cần thi khảo nữa, cứ để hắn ta đi đến Lại bộ làm là được rồi.”


Thượng Quan Uyển Nhi và Thôi Thực từng có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, sau khi nàng ấy đề cử Thôi Thực với Vi Hoàng hậu, thì cũng uyển chuyển cho bà ta biết là mình có tình nhân khác, sẽ không xảy ra chuyện gì với Hoàng đế đâu. Mà Vi Hoàng hậu đề bạt tình nhân của nàng ấy vào Lại bộ, đương nhiên là Thượng Quan Uyển Nhi sẽ phân ưu thay cho Vi Hoàng hậu. Đây là trao đổi lợi ích, cũng là bày tỏ lòng trung thành.


Thượng Quan Uyển Nhi nghe thấy Vi Hoàng hậu đồng ý với sự tiến cử của nàng ấy một cách dễ dàng như vậy, sau khi mừng rỡ, thì cũng không nhịn được dòng cảm xúc bi ai. Lại bộ đảm nhiệm việc thăng chức, kiểm tra đánh giá của quan viên trong triều, bao nhiêu vị quan ở nơi khác cẩn thận làm việc mấy chục năm mà vẫn không thể đổi lại được chút khai ân của Lại bộ, mà phó quan, chủ quan của Lại bộ lại được quyết định bởi lời nói chuyện phiếm của nữ nhân như thế này…


Cho nên, điều này càng chứng tỏ việc bám vào cây đại thụ quan trọng đến mức nào. Dù cho gió có thổi mạnh, có tàn phá đến mức nào đi chăng nữa, thì chỉ cần luôn có thể bám vào người cầm quyền, thì ngươi không cần phải hứng chịu gió thổi mưa rơi.


Thượng Quan Uyển Nhi lại thầm xác định con đường của mình thêm một lần nữa, bấy giờ, ngoài điện truyền đến tiếng cười khanh khách, một nữ tử giống như cánh bướm bay vào đại điện, không thể chờ đợi nổi mà nói: “Mẹ ơi, mẹ xem váy mới của con này!”


Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu nhìn sang, chỉ cảm thấy trước mắt như đã lóe lên một cái. An Lạc Công chúa mặc một chiếc váy cực kỳ tươi đẹp. Nhìn từ chính diện thì thấy một màu, nhìn từ bên cạnh thì lại thấy là một màu khác, ở dưới ánh mặt trời lại hiện lên một màu sắc khác, trong bóng tối cũng là một màu khác nữa; chiếc váy lấp lóe hình vẽ bách điểu, từng đường nét hiện rõ lên, sinh động như thật, như thể là sẽ vỗ cánh bay ra ngay, khiến người ta hoa mắt, không phân biệt ra được màu sắc vốn có của loại vải này.

Vi Hoàng hậu kinh ngạc kêu lên, bà ta không nhịn được mà hỏi: “Khỏa Nhi, cái này là váy gì vậy? Trông nó đặc biệt quá.”


An Lạc Công chúa tự đắc mà nói: “Cái này gọi là váy bách điểu, dùng lông vũ tươi đẹp nhất trên người chim công dệt ra đó, cho nên nó mới có thể tỏa ra ánh sáng lung linh, chiếu sáng rực rỡ như thế. Phải bắt mấy ngàn con chim mới có thể dệt nên một chiếc váy thế này đó mẹ!”


Vi Hoàng hậu nghe thấy thế thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Thượng Quan Uyển Nhi hưởng ứng nịnh nọt, nhưng rồi, nàng ấy chợt nghĩ đến cả ngàn con chim kia.


Vốn dĩ chúng nó tự do sống trong rừng núi, chỉ vì có lông vũ xinh đẹp mà lại bị người ta để mắt tới. Không chừng là toàn bộ chủng tộc đã bị diệt sạch, cuối cùng, chỉ còn là chiếc váy trên người Công chúa.


Ít nhất thì, cả tộc bọn nó cũng được ở bên nhau, khi chết không phải cô đơn.


An Lạc Công chúa xoay qua xoay lại, sau khi khoe khoang hoa văn trên váy xong thì chợt hỏi một cách vô cùng thần bí: “Mẹ, mẹ xem đây là gì này?”


An Lạc Công chúa như vừa làm ảo thuật, lại lấy một chiếc váy bách điểu khác ra, tung lên trước mặt Vi Hoàng hậu. Vi Hoàng hậu vừa mừng vừa lo: “Con làm gì vậy?”


“Người bên dưới tặng vải mới tới, con thích lắm nên bảo bọn họ làm thêm một chiếc váy nữa, đặc biệt tới dâng tặng cho mẹ đấy.” An Lạc Công chúa nhào đến bên cạnh Vi Hoàng hậu, không ngừng khuyến khích: “Mẹ ơi, mẹ nhanh đi thay vào thử xem.”


Vi Hoàng hậu không cố chấp bằng nữ nhi, “tình trong như đã mặt ngoài còn e” mà đi thay váy bách điểu. Sau khi Vi Hoàng hậu đi ra ngoài, tất cả cung nữ trong điện Lưỡng Nghi, bao gồm cả Thượng Quan Uyển Nhi, đều thốt lên từng tiếng ca ngợi.


Vi Hoàng hậu vui vẻ ra mặt, chạm vào chóp mũi của An Lạc Công chúa rồi nói: “Con đó, chỉ biết dỗ cho ta vui thôi. Nói đi, lại muốn gì đây?”


An Lạc Công chúa luôn miệng làm nũng: “Không có, con chỉ muốn hiếu thuận với mẹ thôi mà.” Nhưng nàng ta lại âm thầm liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi hiểu ý, lập tức nói: “Không dám làm ảnh hưởng đến việc Hoàng hậu và Công chúa trao đổi chính vụ nữa, nô tỳ cáo lui.”


Sau khi Thượng Quan Uyển Nhi đi, An Lạc Công chúa không cần phải giả bộ nữa, nàng ta lập tức ngồi xuống bên cạnh Vi Hoàng hậu, ôm cánh tay Vi Hoàng hậu mà nói: “Mẹ, mẹ muốn để cho tên thứ tử đó làm Thái tử thật sao?”


Ánh mắt Vi Hoàng hậu trở nên sắc bén, liếc nhìn xung quanh, các cung nữ vội vàng biết điều mà lui ra. Vi Hoàng hậu yên tâm hơn, giả vờ quát lớn: “Khỏa Nhi, đó là Tam huynh của con đó, không được vô lễ.”


“Hắn ta mà cũng xứng à?” An Lạc Công chúa khịt mũi xem thường: “Hắn ta chỉ là con của một nô tỳ hèn mọn thôi, mẹ hắn ta là nô tỳ, hắn cũng là số nô tài sinh ra để hầu hạ người ta, dựa vào đâu mà mẹ lại để hắn ra làm Thái tử kia chứ, hắn ta mà xứng nữa à? Con mới là máu mủ ruột rà của cha mẹ, con phải phụng dưỡng đưa tiễn cha mẹ, đương nhiên cha mẹ cũng nên để con kế thừa hoàng vị.”


“Hoang đường.” Vi Hoàng hậu mắng một câu không nặng không nhẹ như thế. An Lạc Công chúa nhìn ra được mẫu thân không hề có ý trách cứ nàng ta, nàng ta bèn tiếp tục cố gắng, tiếp tục cổ động: “Mẹ, Tắc Thiên Hoàng đế chỉ là nữ nhi của thương nhân Tấn Dương, mà con thì lại là Công chúa do trung cung sinh ra; ban đầu bà ấy chỉ là một Tài tử, còn không được tính là thiếp, mà trượng phu của con lại là Thế tử Ngụy Vương. Thứ Tắc Thiên Hoàng đế có, con cũng có, thân phận của con còn hơn bà ấy nhiều, dựa vào đâu mà bà ấy có thể làm Hoàng đế, còn con lại không thể?”


Dù sao thì Nữ hoàng cũng là mẫu thân của Lý Hiển, phủ định Nữ hoàng chính là phủ định chính bản thân ông ta. Cho nên, sau cung biến, Lý Hiển vẫn cung kính với Nữ hoàng, mấy ngày đầu còn giả vờ giả vịt đến Thượng Dương cung, mời mẫu thân chủ trì chính sự. Mặc dù Nữ hoàng đóng cửa không gặp, không nhúng tay vào triều chính nữa, nhưng trong triều, không có ai dám coi nhẹ bà ấy thật cả.


An Lạc Công chúa chính là như vậy đấy, từ khi sinh ra cho đến nay, nàng ta chưa từng gặp tổ mẫu, nàng ta chỉ biết là nữ nhân này đã phế bỏ đế vị của phụ thân, cầm tù cả nhà bọn họ ở nơi man hoang. An Lạc Công chúa chưa từng có hảo cảm với tổ mẫu, càng khỏi cần phải nói đến tình cảm quấn quýt, nhưng sau khi An Lạc Công chúa có được quyền lựa chọn, thì lại cứ bắt chước bà ấy như thể là đã phát rồ lên rồi, lại có hướng tới bà ấy, muốn trở thành bà ấy nữa.


Đúng vậy, dựa vào đâu mà Võ Hậu có thể, nhưng bà ta thì lại không thể?


Một câu như thế hiện lên trong lòng Vi Hoàng hậu. Bà ta và Võ hậu giống nhau, đều gả cho một trượng phu không giống nam nhân như thế. Về điểm này, Lý Hiển còn chẳng bằng Cao Tông nữa.


Bởi vì cửu ngũ chí tôn là người bên gối, cho nên Vi Hoàng hậu biết rõ nhất, Lý Hiển do dự và thiếu quyết đoán, nhu nhược và dối trá đến mức độ nào. Một người như vậy, vì sinh ra mang họ Lý nên mới có thể làm Hoàng đế.


Nếu như không có Võ Hậu, thì Vi Hoàng hậu sẽ không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì. Phật nói mỗi người đều có số mệnh riêng, phụ thân nói nữ tử là phái yếu ti tiện, Vi Hoàng hậu đã từng cảm thấy mỗi người nên đứng ở đúng vị trí của mình, không nên hy vọng xa vời những thứ nằm ngoài phạm vi của mình, nhưng sau khi tận mắt thấy Võ Hậu xưng Đế, Vi Hoàng hậu chợt nảy sinh một nghi vấn, một kẻ đáng khinh như Lý Hiển cũng có thể làm Hoàng đế, vậy còn bà ta, bà ta kém hơn ông ta ở chỗ nào kia chứ?


Dựa vào đâu mà bà ta lại không thể?


Vì bà ta không mang họ Lý ư? Võ Hậu cũng không phải người họ Lý. Vì bà ta là nữ nhân à? Võ Hậu cũng là nữ nhân kia mà.


Vi Hoàng hậu đã có tâm tư bắt chước Võ Hậu, làm Hoàng đế thực quyền, vậy thì chắc chắn là bà ta phải có người ủng hộ và người thừa kế. Vốn dĩ ban đầu Vi Hoàng hậu còn trông cậy vào Lý Trọng Nhuận, nhưng nhi tử chết rồi, bà ta chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, để tiểu nữ nhi đến làm người nối nghiệp.

Trên danh nghĩa, Lý Trọng Tuấn gọi bà ta là mẫu thân, nhưng không phải do bà ta sinh ra thì chính là không phải, đợi đến khi Lý Trọng Tuấn thượng vị, chắc chắn là hắn ta sẽ không thật lòng hiếu thuận với bà ta. Nếu như bà ta muốn cầm quyền, thì nhất định phải nâng người nhà lên làm Thái tử.


Mặc dù An Lạc hơi ngu xuẩn, nhưng kiểu ngu xuẩn và xinh đẹp này mới dễ khống chế. Nếu như phế bỏ Lý Trọng Tuấn, lập An Lạc làm Hoàng thái nữ, mẹ con bọn họ nắm quyền trong tay, há chẳng phải là Đại Đường này sẽ do bà ta định đoạt hay sao?


Vi Hoàng hậu động lòng, nhưng bà ta lại vờ như mình không thể lay chuyển được sự si mê trước quyền lực của nữ nhi, chỉ đành đồng ý, nói: “Con luôn làm việc một cách tùy hứng như vậy, ai bảo ta chỉ còn một đứa con thôi chứ, thật đúng là mắc nợ con mà. Được rồi, hôm khác ta sẽ khuyên nhủ thánh nhan, có thể thành hay không, thì phải xem cha con yêu thương con đến mức độ nào.”


An Lạc Công chúa vừa nghe thấy mẫu thân đồng ý cho nàng ta làm Hoàng thái nữ, thì nàng ta vui lắm, vội vàng nói lời ngon tiếng ngọt với mẫu thân: “Con biết ngay là mẹ thương con nhất mà! Mẹ yên tâm, chắc chắn là cha sẽ không nỡ lòng từ chối con đâu, nếu như cha không đồng ý, vậy thì con sẽ làm ầm làm ĩ với cha!”


Vi Hoàng hậu thấy An Lạc Công chúa cười tươi thì nói: “Con đó, bị cha con chiều đến hư rồi. Đúng rồi, nghe nói mấy ngày trước đây, nô bộc của con cướp của hồi môn của Ung Vương phi ở ngay trên đường à!?”


Lúc An Lạc Công chúa mắng Thái tử thì không hề kiêng kỵ gì, mở miệng ra là nói người ta là nô tài, nhưng nhắc tới Ung Vương, nàng ta lại ấp úng, vừa trốn tránh vừa nói: “Không có… Là người bên dưới hiểu lầm, đã trả lại đồ rồi.”


Sau khi nghe xong, trong lòng Vi Hoàng hậu đã có tính toán trong lòng: “Cho nên, chuyện con cướp của hồi môn của Ung Vương phi là thật à? Thật là ngu xuẩn hết sức, Ung Vương có thân thế, có lòng dân lại có công lao, cha con muốn cướp quyền của hắn cũng phải xem người trong thiên hạ có đồng ý hay không, sao con lại dám làm ầm làm ĩ với Ung Vương phi như thế kia chứ? Hôm khác, không, hôm nay đi, con tặng một phần quà đến phủ Trấn Quốc Công, đích thân con phải nhận lỗi với Ung Vương phi.”


An Lạc Công chúa bĩu môi không chịu. Khi còn bé, nàng ta thiếu thốn vật chất, nhưng mọi người đều cưng chiều nàng ta, dung túng cho nàng ta, nàng ta chưa từng chịu bất cứ một sự tủi thân nào, thế thì sao bây giờ lại có thể cúi đầu nhận lỗi với người khác được kia chứ? Vi Hoàng hậu hiểu rõ nữ nhi của mình nhất, bà ta biết, có trông cậy vào An Lạc Công chúa thì cũng vô dụng thôi, nên bà ta chỉ thở dài và nói: “Thôi, để ta chuẩn bị quà rồi bảo nữ quan đến phủ Trấn Quốc Công một chuyến. Con đó, đã lớn thế này rồi mà cứ luôn gây rắc rối, còn phải để mẫu thân giải quyết hậu quả cho con nữa.”


An Lạc Công chúa không phục, nàng ta lại nói: “Ung Vương đã không còn quyền thế nữa, tại sao con phải xin lỗi một thần nữ kia chứ? Nàng ta cũng xứng cơ à?”


Vi Hoàng hậu nhìn tiểu nữ nhi, vô cùng thổn thức. Bà ta đột nhiên nhớ đến Vĩnh Thái, từ nhỏ Vĩnh Thái đã yên tĩnh và ngoan ngoãn, Vi Hoàng hậu luôn cảm thấy đại nữ nhi không hoạt bát và đáng yêu bằng tiểu nữ nhi, cho nên, tình yêu thương mà bà ta dành cho trưởng nữ không nhiều bằng tiểu nữ nhi biết lấy lòng bà ta. Nhưng giờ đây, sau khi Vĩnh Thái đã chết được một năm, Vi Hoàng hậu không thể không thừa nhận rằng, Vĩnh Thái nói đúng.


An Lạc bị bọn họ chiều đến hư thân rồi. Một người muốn làm Hoàng thái nữ như nàng ta, lại không hề nghĩ ngợi gì mà nói nữ nhi của trung thần là “Nàng ta cũng xứng cơ à?”. Vi Hoàng hậu thở dài, không thể không cảnh cáo nàng ta: “Khỏa Nhi, nếu như con chỉ muốn làm một Công chúa phú quý, tất nhiên là con muốn đắc tội ai thì cứ việc đắc tội, không cần kiêng dè sắc mặt của bất cứ ai; nhưng nếu như con muốn làm Hoàng thái nữ, thì nhất định phải chú ý đến đức hạnh, quý trọng thanh danh, không thể để Ngự sử bắt được bất kỳ một điểm yếu nào, nhất là tội danh bất kính huynh tẩu thế này, tuyệt đối không thể có được.”


Vi Hoàng hậu nghiêm mặt, An Lạc Công chúa sợ hãi, khúm núm đáp “Vâng”. An Lạc Công chúa ngượng ngùng, tùy tiện tìm lý do rồi xuất cung.


Cho dù không hỏi, thì Vi Hoàng hậu cũng biết chắc chắn là An Lạc cũng có chút dính líu trong đó, những lời bà ta vừa mới nói, chỉ e là An Lạc không nghe vào được chút nào.


Vi Hoàng hậu giận tiểu nữ nhi không biết nặng nhẹ, nhưng lại không biết phải làm sao với nàng ta cả. Sau cùng, bà ta chỉ có thể gọi nữ quan đến, tận tâm dặn dò rất nhiều lời, lệnh cho nữ quan đưa quà nhận lỗi đến tận phủ Trấn Quốc Công, đích thân đưa tới tay Minh Hoa Thường.


Vi Hoàng hậu nhìn nữ quan đi xuống cung đạo, bước vào trong cung Thái Cực đã loang lổ vì năm tháng. Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía tích thú [*] nhổng lên thật cao trên điện Thái Cực, thầm nghĩ, quyền lực quả đúng là một thứ tốt.


[*] Tích thú: hình ảnh tích thú được chú thích dưới cuối chương.


Nhưng nó lại nằm trong tay người khác, giống như là cổ bị nghẹn vậy. Danh vọng của Ung Vương ở trong triều, thật sự là quá chướng mắt. Bà ta phải nhanh chóng chiêu nạp vây cánh, đề bạt thân tín, thu triều đình vào trong túi của mình mới được.


Võ thị có thể làm Hoàng đế, vì sao bà ta lại không thể kia chứ?