Vẻ mặt Minh Hoa Thường hoang mang, đôi mắt trừng lớn tròn xoe như con hươu hoảng sợ. Lý Hoa Chương nhìn thấy phản ứng này của Minh Hoa Thường, hắn cũng thầm thấy kinh ngạc vô cùng.
Chuyện hắn muốn cầu hôn Minh Hoa Thường, hắn chỉ từng nói với Trấn Quốc Công, và cũng chỉ hỏi ý kiến Trấn Quốc Công thôi. Thái độ của Trấn Quốc Công rất rõ ràng, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện nam nữ sẽ giao cho bọn họ tự giải quyết, chỉ cần Minh Hoa Thường bằng lòng, Trấn Quốc Công sẽ không có ý kiến gì.
Sau đó Lý Hoa Chương hết sức tích cực với Minh Hoa Thường. Ban đầu Minh Hoa Thường hơi kháng cự, thậm chí là còn cố ý trốn tránh hắn; rồi sau khi hắn nói rõ ra ở Đại Chiêu Quốc Tự, hai người bọn họ đã bước vào giai đoạn mập mờ. Lý Hoa Chương vẫn dùng thân phận huynh trưởng để đến tìm Minh Hoa Thường như thường lệ, Minh Hoa Thường cũng không từ chối ra ngoài cùng hắn, trong lòng hai người đều biết rõ nhưng không vạch trần, đợi tình cảm đến bước đó là có thể bàn chuyện cưới gả được rồi.
Ít nhất là Lý Hoa Chương cho là như vậy. Hôm nay Minh Hoa Thường nhiệt tình và chủ động như thế, nhiều lần khen hắn đẹp trước mặt mọi người như vậy, chẳng phải là đã chứng minh rằng, tình cảm của bọn họ đã như “nước chảy thành sông”, rồi chẳng phải là sau đó nên suy xét đến chuyện cưới hỏi rồi à?
Hay là, thứ mà Lý Hoa Chương tự cho là sự “ăn ý ngầm” của hai người sau chuyện ở Đại Chiêu Quốc Tự – dùng cưới hỏi làm điều kiện tiên quyết để qua lại, nhưng trong lòng Minh Hoa Thường, đây lại không phải là chuyện gì to tát?
Vẻ mặt Lý Hoa Chương bình tĩnh, đôi mắt đen láy, hắn không nói lời nào cả, cứ bình tĩnh nhìn nàng như vậy. Minh Hoa Thường bị ánh mắt đó nhìn đến mức cũng phải thấy chột dạ, nàng không nhịn được mà sờ lên mũi, nhỏ giọng nói: “Bây giờ mà đã suy xét đến chuyện cưới hỏi rồi, có phải là có hơi nhanh quá rồi không?”
Lý Hoa Chương thấy nàng không có xu hướng đổi ý thì sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, hắn nói: “Được, nghe theo muội hết, muội thấy khi nào phù hợp thì chúng ta làm khi ấy.”
Lý Hoa Chương nói xong thì dừng lại một chút, hắn không nhịn được mà lại hỏi: “Muội không có ý kiến gì thật à?”
Minh Hoa Thường thấy hết sức bất đắc dĩ. Biểu hiện của hắn rộng lượng như vậy, nàng còn cho rằng hắn phong độ lắm thật cơ, kết quả là, mới nói được có hai câu thôi mà đã bại lộ rồi. Minh Hoa Thường biết, với sự bền lòng của Lý Hoa Chương, nếu cứ tiếp tục chủ đề này, hắn sẽ luôn có cách tìm ra lý do thuyết phục nàng, nàng dứt khoát vờ như không nghe rõ, ra vẻ tràn đầy phấn khởi mà nói: “Nhìn kìa, con chim đó đáng yêu quá, bay được giữa chừng thì lại rơi xuống!”
Kỹ năng thay đổi chủ đề của nàng quá sức gượng gạo, Lý Hoa Chương thầm thở dài một tiếng, nhưng vẫn nhìn về hướng con chim kia theo ngón tay của nàng.
Tháng Ba mùa xuân, vạn vật sống lại, dường như trong gió cũng hòa lẫn hương hoa hồng nhè nhẹ. Hai người dạo bước trong vườn hoa, chủ đề nói chuyện chẳng có đầu có đuôi, không bị trói buộc bởi chuyện gì, cho dù không nói lời nào cả, nhưng người ta vẫn cảm thấy họ vô cùng tình tứ.
Dù có đi chậm hơn thế nữa, thì con đường nào cũng vẫn sẽ có điểm cuối. Phía trước chính là viện của Minh Hoa Thường, hai người không hẹn mà cùng dừng lại.
Sau khi Lý Hoa Chương dọn ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, hắn không còn được hưởng thụ “đặc quyền của huynh trưởng” nữa. Bấy giờ hắn mới ý thức được, việc gặp một nàng khuê tú chưa xuất giá là một chuyện khó khăn đến nhường nào. Hắn không muốn về sớm như vậy, cố gắng tìm chuyện để nói: “Vụ án của mấy người ông chủ Phùng, Tống Nham Bách sẽ được xét xử lại, nhưng vì chuyện của Liêu Ngọc Sơn mà bây giờ Sát viện theo dõi phủ Kinh Triệu vô cùng nghiêm, chắc chắn là hồ sơ sẽ được thẩm tra chặt chẽ. Đợi đến lúc mở công đường xét hỏi, ta có thể mời muội đến nghe không? Tránh cho việc ta bỏ lỡ chi tiết gì đó, tương lai còn phải tiếp xúc với Ngự sử đài, phiền phức lắm.”
Từ sau khi được Nữ hoàng khen ngợi, không còn ai dám chỉ trỏ một nữ tử ra vào phủ Kinh Triệu như Minh Hoa Thường là không hợp phép tắc nữa. Minh Hoa Thường gật đầu, vui vẻ đáp lại: “Được thôi.”
Lý Hoa Chương nói: “Trong khoảng thời gian này, còn ai dám nói xằng nói bậy bên tai muội nữa không?”
Minh Hoa Thường lắc đầu: “Không có. Huynh yên tâm đi, muội có thể tự xử lý chuyện Công phủ được.”
Lý Hoa Chương chậm rãi gật đầu, có chút tiếc nuối vì mình không thể ở Minh gia với nàng; nhưng lại cảm thán, thì ra, ở nơi mà hắn không hay không biết, “bông hoa hồng” mà hắn tỉ mỉ che chở đã lớn lên, đã đủ sức tự đối mặt với mưa gió. Lý Hoa Chương do dự một lúc rồi hỏi: “Có phải là hôm nay muội không vui không?”
Minh Hoa Thường ngẩn ra, vô thức dùng câu hỏi để che giấu nỗi lòng thật sự: “Hả? Sao huynh lại nghĩ như vậy, không có đâu.”
Lý Hoa Chương nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng, dễ dàng nhìn thấy được sự né tránh trong ánh mắt nàng. Lý Hoa Chương nói một cách chắc chắn: “Xem ra là đúng rồi. Vì sao vậy? Vì muội không thích tiếp xúc với đám người Thái tử, Tương Vương à?”
Minh Hoa Thường cúi đầu, sau khi im lặng một lúc lâu thì mới nói thật nhỏ rằng: “Không có.”
Lý Hoa Chương nhìn chằm chằm vào mái tóc mềm mại của nàng, hắn hiểu ra và nói: “Vậy thì là Thái Bình Công chúa rồi. Sao vậy? Bà ấy đã làm gì khiến muội cảm thấy không thoải mái à?”
Minh Hoa Thường cúi đầu không nói gì. Lý Hoa Chương đợi rất lâu, thấy nàng không có ý định nói ra, hắn thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, trịnh trọng nói: “Thường Thường, ta là huynh trưởng của muội, ngày sau còn phải học làm phu quân của muội, muội bình an vui vẻ chính là tâm nguyện lớn nhất của ta. Ta không hy vọng sau khi quan hệ của chúng ta thay đổi, muội lại trở nên không vui hơn trước kia. Nếu như muội có tâm sự gì, hoặc là ta đã làm không tốt ở một chỗ nào đó, muội phải kịp thời nói cho ta biết, được không?”
Minh Hoa Thường im lặng một lúc rồi đưa tay ôm lấy eo Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương nuông chiều ôm lấy nàng, bàn tay tràn đầy mạnh mẽ lại rộng lớn che chở sau gáy nàng, hắn lại nói tiếp: “Ta ở đây. Mọi chuyện đã có ta, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, dù có ra sao thì chúng ta cũng sẽ giải quyết được thôi.”
Minh Hoa Thường vùi vào bả vai hắn, hỏi: “Nhị huynh, nếu như phụ thân, tỷ tỷ chứ nhận được sự đồng ý của muội mà đã làm chuyện gì đó với huynh, huynh có hy vọng muội làm căng với bọn họ không?”
“Tất nhiên là không hy vọng như thế rồi.” Lý Hoa Chương nói ngay: “Ta không hy vọng muội vì ta mà đối đầu với người nhà. Bọn họ là người thân của muội, những gì mà họ làm, sẽ luôn có nguyên nhân. Nếu như có gì đó bất đồng, chúng ta có thể bàn bạc với nhau, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc, ta có lùi lại thêm mấy bước cũng không sao cả.”
Minh Hoa Thường ra sức chớp mắt, đè nén “thủy triều” muốn trào dâng trong mắt, sau đó, nàng mỉm cười và ngẩng đầu lên, nói với Lý Hoa Chương rằng: “Muội cũng cảm thấy như vậy. Huynh đừng căng thẳng, muội chỉ tùy tiện so sánh thôi.”
Lý Hoa Chương cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, nửa tin nửa ngờ: “Không sao thật chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không sao.” Giọng nói Minh Hoa Thường vui vẻ hoạt bát, nàng làm nũng: “Muội chỉ không quen chung đụng với những Quận vương, Công chúa đó thôi. Chờ một khoảng thời gian, tới khi muội thích ứng được là tốt rồi.”
Nếu như giấc mơ là một không gian – thời gian song song khác, Minh Hoa Thường đó đã từng chết một lần, và Thái Bình Công chúa hoặc người nào đó đã giết nàng. Thì trong tình trạng hiểm ác ấy, khi Minh gia bị người ta vạch trần mà không hề có điềm báo trước gì, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ nàng để bảo vệ cho chính mình.
Đến cả Trấn Quốc Công cũng có lòng cứng rắn và sắt đá, định từ bỏ cho Minh Hoa Thường, để nàng “tự sinh tự diệt”. Ấy thế mà, trong tình cảnh nguy hiểm nhất, Lý Hoa Chương lại đứng ra, kiên trì giữ nàng ở lại Công phủ.
Huynh trưởng của nàng là một người rất tốt, nàng biết, nếu nàng nói ra, chắc chắn là hắn sẽ đòi lấy lại công bằng cho nàng, không tiếc lòng rạn nứt quan hệ với người hại nàng. Nhưng, vì Thái tử Chương Hoài mà hắn đã ẩn nấp mười bảy năm trời, tốn nhiều tâm huyết như vậy rồi cuối cùng mới khôi phục lại được thân phận, nàng nào có nỡ lòng để hắn tự hủy đi tương lai chỉ vì nàng đâu?
Cho dù là Thái Bình Công chúa hay là Tương Vương, thì đều rất có lợi cho hắn. Thật ra, Lý Hoa Chương là một người rất trọng tình cảm, đó lại còn là người thân còn sót lại của hắn nữa. Khi Lý Trọng Nhuận chết, hắn cũng buồn như vậy, nếu như bây giờ lại mất đi cô cô, thúc thúc thì hắn sẽ khó chịu đến nhường nào nữa đây?
Giống như cái cách mà Lý Hoa Chương không muốn mình làm ảnh hưởng đến quan hệ của nàng và Trấn Quốc Công, Minh Vũ Tễ vậy, Minh Hoa Thường cũng không muốn hắn vì nàng mà làm căng với người thân máu mủ ruột thịt. Dù sao thì, bây giờ nàng vẫn còn chưa chết, chỉ cần chưa xảy ra chuyện gì thì cũng vẫn có thể xem như là nó không hề tồn tại. Nàng sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại được tâm trạng, cố gắng chung sống hòa thuận với người nhà hắn.
Dù cho, trong số những người đó, có hung thủ giết nàng.
Lý Hoa Chương nhìn vẻ mặt của Minh Hoa Thường, thật sự là hắn không tin tưởng cho lắm, nhưng nàng đã không muốn nói, hắn cũng không muốn ép buộc nàng. Gió mát đìu hiu thổi qua người bọn họ, cuốn vạt áo hai người bay lên. Trước đó, khi ôm nhau, họ không hề phát hiện ra, nhưng bây giờ, khi bốn mắt nhìn nhau, Minh Hoa Thường mới cảm thấy ngại ngùng. Nàng lặng lẽ dời mắt, nhìn về phía bóng cây chập chờn bên cạnh, rồi lại khẽ nói: “Vậy muội về đây?”
Lý Hoa Chương dừng lại thật lâu rồi mới chậm chạp buông lỏng bàn tay đang ôm lấy nàng. Minh Hoa Thường lùi lại một bước, vòng tay Lý Hoa Chương trống rỗng, hắn vô thức nói: “Chờ đã.”
Minh Hoa Thường quay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn. Đối diện với đôi mắt trong veo của nàng, Lý Hoa Chương chợt thấy chột dạ, hắn nhanh chóng nghĩ xem còn chuyện gì có thể nói với nàng hay không.
Vừa nghĩ như vậy, hắn lại nghĩ ra được một việc thật đây này. Minh Hoa Thường nhận ra vẻ do dự của Lý Hoa Chương, bèn cất giọng ấm áp hỏi: “Sao vậy?”
Lý Hoa Chương vô cùng xoắn xuýt, không biết có nên nói cho nàng biết hay không, nàng là một người thích an ổn như vậy, nếu như nàng biết nội dung cuộc nói chuyện của hắn và Thái Bình Công chúa, liệu nàng có lo lắng hãi hùng, thậm chí là không muốn gả cho hắn nữa hay không? Sau khi Lý Hoa Chương nhận ra suy đoán này, trái tim hắn khẽ run lên.
Ấy thế mà hắn lại do dự vì suy nghĩ này, hắn không có cách nào từ bỏ được trách nhiệm quốc gia trên người mình, nhưng lại ích kỷ muốn giữ nàng lại bên cạnh. Nếu như hắn giấu giếm nàng, vậy thì, hắn có khác gì loại người chỉ biết hưởng thụ chứ không chịu trách nhiệm như Lâm Tri Vương đâu?
Mỗi một bước đi trong cuộc đời hắn, đều bị khuôn mẫu “con của Thái tử Chương Hoài” bao trùm lấy, trong sinh mệnh của hắn không có quá nhiều cái gọi là “có lẽ”, lại không thể nào nhắc đến việc yêu thích được. Nàng là người duy nhất khiến hắn không kiềm chế được lý trí, không thể nén lại nỗi xúc động. Dù có đánh cược tất cả, hắn cũng muốn có được nàng. Cũng bởi nguyên nhân là thế, nên hắn mới không thể giấu giếm nàng.
Hắn không có cách nào thay đổi chính mình, vậy nên khi đối mặt với lựa chọn trọng đại thì phải nói cho nàng biết, nếu như nàng lựa chọn rời đi, hắn chỉ có thể tôn trọng lựa chọn ấy.
Lần trước, cũng vì hắn giấu giếm thân phận nên mới dẫn đến một loạt những hiểu lầm sau đó. Chiêu Tài “ma xui quỷ khiến” mà chết đi, nàng bệnh nặng một trận, suýt nữa gây nên họa lớn. Lỗi sai giống như vậy, hắn không thể phạm phải thêm một lần nào nữa.
Lý Hoa Chương cưỡng ép để suy nghĩ này dừng lại ở đó, hắn sợ, nếu hắn nghĩ tiếp, hắn sẽ bị thuyết phục bởi tư tâm ấy của mình. Hắn ép mình phải nhìn thẳng vào nàng rồi nói: “Ta đã đồng ý hợp tác với Thái Bình Công chúa, cùng nhau phát động chính biến.”
Minh Hoa Thường nghe thấy thế thì vô cùng kinh hãi, nàng vô thức nhìn xung quanh. Cũng may, vì để ở bên nhau thêm một lúc, bọn họ đã đi theo con đường xa nhất, xung quanh không có những người khác. Minh Hoa Thường hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng bấy giờ nàng mới thấy sợ, nàng vội vàng kéo Lý Hoa Chương đi đến sau bóng cây, hạ giọng xuống rồi mới nói: “Huynh điên rồi, sao có thể nói ra những chuyện như thế này ở trên đường chứ?”
Lý Hoa Chương ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, giống như cậu học trò vừa làm sai. Minh Hoa Thường mắng một hồi, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn vô tội của hắn thì ngại hung dữ tiếp, bèn hạ giọng xuống nữa rồi mới hỏi hắn tiếp: “Sao huynh lại nói những chuyện này với muội?”
Lý Hoa Chương nói: “Bởi vì ta sợ, sợ sau khi muội gả cho ta rồi mới phát hiện ra chuyện ta làm, thì muội sẽ thất vọng về ta.”
Giọng điệu hắn bình tĩnh, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, thật sự là đã bày tâm tư của mình ra – hắn muốn quyền lực, muốn Lý gia, cũng muốn có nàng.
Chân thật mà tham lam, thông minh mà ngu xuẩn.
Minh Hoa Thường yên tĩnh một hồi lâu rồi hỏi: “Việc này quá nguy hiểm, huynh không thể từ bỏ được à?”
Lý Hoa Chương nhìn nàng, ánh mắt dao động nhiều, nhưng vẫn lắc đầu và nói: “Xin lỗi muội, ta không thể.”
Minh Hoa Thường thở dài: “Đến cả việc lừa gạt muội mà huynh cũng không muốn làm. Huynh đã nói như vậy rồi thì còn có cô nương nào muốn gả cho huynh để chịu chết nữa đâu?”
Lý Hoa Chương mơ hồ nghe ra được là nàng đã thả lỏng, bèn thử kéo tay nàng: “Ta không làm được, cho nên ta không thể hứa hẹn. Còn lâu ta mới tốt được như muội tưởng tượng, nhưng ta vẫn ích kỷ mà kỳ vọng, rằng Minh Hoa Chương trong lòng muội sẽ mãi mãi là chính nhân quân tử quang minh lỗi lạc, không việc gì là không thể.”
Lý Hoa Chương nắm chặt cổ tay Minh Hoa Thường, thấy nàng không kháng cự, hắn thử tiến lên thêm một bước: “Muội không trách ta à?”
Minh Hoa Thường bất đắc dĩ buông tiếng thở dài rồi nói: “Ai bảo huynh là người như vậy cơ chứ. Huynh đã từng dung túng cho muội làm loạn, bây giờ, muội cũng chỉ đành liều mình chịu chết cùng huynh thôi.”
Ánh mắt Lý Hoa Chương sáng lên ngay, rồi hắn ra sức ôm lấy nàng, không biết nên nói gì cho phải. Minh Hoa Thường để mặc cho hắn ôm mình một lúc, khi phát hiện ra là hắn không có ý muốn buông ra, nàng chỉ có thể đẩy đẩy ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Huynh đứng đàng hoàng đi đã, một lát nữa có người ra đây thì họ sẽ nhìn thấy đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Hoa Chương đã rút ra được bài học từ lần trước nên lần này hắn không chịu buông tay, còn cậy mạnh nữa chứ: “Nhìn thấy thì nhìn thấy đi. Đợi cho nhiều người nhìn thấy, chắc chắn là muội sẽ phải gả cho ta.”
Minh Hoa Thường khó lòng mà tin được rằng, đây là lời Lý Hoa Chương có thể nói ra được. Nàng nhiều lần giảng đạo lý mà không có kết quả gì, nên nàng cũng không thể nhịn được nữa, bèn gãi gãi vào xương sườn của hắn. Nàng còn nhớ, khi bé, chỗ này của hắn có điểm gây nhột, cũng trôi qua nhiều năm rồi, không biết là nó còn ở đó hay không.
Sự thật đã chứng minh được rằng, điểm gây nhột sẽ không hết hạn. Lý Hoa Chương không đề phòng được nên chỉ có thể vừa cười vừa né tránh. Minh Hoa Thường như vừa tìm được trò gì đó vui lắm, cứ đuổi theo không tha, cuối cùng, hắn không biết phải làm sao, chỉ đành giữ lấy hai bàn tay đang làm loạn đó lại rồi nói: “Đừng nghịch.”
Minh Hoa Thường lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, Lý Hoa Chương sợ nhột, sau đó lập tức chiếm lấy “ưu thế đạo đức”, bắt đầu lên tiếng chỉ trích hắn: “Ai bảo muội nói chuyện mà huynh không chịu nghe.”
Lý Hoa Chương ngoan ngoãn đáp lại: “Được, đều tại ta. Thường Thường muốn nói gì?”
Minh Hoa Thường lộ vẻ chần chừ, khóe mắt nàng đảo quanh, nhỏ giọng hỏi: “Các huynh định làm gì?”
Lý Hoa Chương thành thật lắc đầu: “Không biết.”
Minh Hoa Thường chớp mắt, còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm: “Hả?”
Nàng tưởng rằng Lý Hoa Chương là người kỹ càng, chắc chắn là đã sắp xếp được bảy, tám phần rồi mới đến nói với nàng, kết quả là, bây giờ hắn lại nói cho nàng hay là hắn không biết ư? Minh Hoa Thường im lặng một lúc rồi mới “nặn” ra được một câu: “Chưa nghĩ ra được cái gì mà đã đi nói với người ta, cái chính biến này của huynh có thể thành được hay không vậy?”
Lý Hoa Chương cười, trưng vẻ mặt khiêm tốn xin chỉ bảo ra mà kéo tay nàng: “Đúng thật là ta không biết nên làm thế nào để tránh được tai mắt của Hàn Hiệt, và đủ hạng người liên tục lui tới. Xin Thường Thường chỉ dạy cho ta một chút đi?”
Hắn hạ thấp mình xuống như vậy, Minh Hoa Thường giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi nàng cũng mở miệng nói như thật: “Huynh còn nhớ lúc dạy chúng ta ngụy trang, Hàn Hiệt đã nói thế nào không?”
Lý Hoa Chương hỏi: “Hả?”
Minh Hoa Thường tiếp tục nói: “Ngụy trang tốt nhất chính là không ngụy trang. Chỗ giấu đồ thích hợp nhất chính là chỗ mà thứ đó trời sinh ra đã ở đó.”
Lý Hoa Chương nhìn nàng, hình như hắn hơi đăm chiêu, Minh Hoa Thường thì nói hết những lời còn lại: “Huynh làm việc có kế hoạch kỹ lưỡng quá, nên dù làm gì thì ông ấy cũng sẽ nghi ngờ là huynh có mục đích, nhưng còn muội thì khác. Vốn dĩ muội chỉ thích ăn uống vui chơi, việc muội liên tục xuất phát sẽ không khiến cho người ta thấy nghi ngờ. Muội có thể lấy danh nghĩa dạo chơi để kêu người ta ra ngoài, huynh tới đón muội, vậy là huynh có thể tìm cơ hội trao đổi với bọn họ rồi.”
Ánh mắt Lý Hoa Chương trầm ngâm, đây cũng là một cách, nghĩ vậy thì, cũng có thể sử dụng cơ hội khi Minh Vũ Tễ hồi phủ được.
Minh Hoa Thường không phải là người thích giao tiếp, nếu như nàng liên tục mời người ta, thì rất dễ bị Hàn Hiệt phát hiện ra. Nhưng nếu dẫn theo Minh Vũ Tễ, lấy danh nghĩa là giúp Minh Vũ Tễ làm quen với người khác để giao tiếp với thế lực các phủ, thì nguy cơ bại lộ sẽ giảm đi rất nhiều.
Lý Hoa Chương khẽ động đậy môi, muốn nói rồi lại thôi, Minh Hoa Thường nhìn thấy thế thì hỏi: “Có phải huynh muốn nói là, dẫn theo Vũ Tễ tỷ tỷ thì sẽ an toàn hơn, có đúng không?”
Thật sự là nàng hiểu hắn rất rõ, Lý Hoa Chương thở dài, đáp: “Phải.”
Minh Hoa Thường biết ngay là như vậy mà, nàng liếc hắn một cái rồi nói: “Muội nói trước, đây là chuyện đặt cược tính mạng, dù sao thì các huynh cũng là người một nhà, bị lộ thì chưa chắc là thánh nhan đã làm gì các huynh, nhưng những người khác thì chắc chắn là sẽ phải chết, đây là điều không thể nghi ngờ gì. Cho nên, chắc chắn là muội sẽ nói đúng sự thật về chuyện này cho tỷ tỷ biết, nếu như tỷ ấy bằng lòng mạo hiểm, muội mới lấy danh nghĩa của tỷ ấy để tạo ván cờ. Còn nếu như tỷ ấy không đồng ý, muội chỉ có thể bảo đảm là sẽ không để tỷ ấy truyền ra bên ngoài, những cái khác thì muội sẽ không khuyên nhủ thêm gì đâu.”
Mỗi khi nói thêm cho một người biết, chắc chắn nguy cơ bại lộ sẽ tăng lên gấp đôi, nhưng Lý Hoa Chương biết, Minh Hoa Thường sẽ không bao giờ vì hắn mà làm ra những chuyện có hại với người nhà nạn. Đây chính là Thường Thường mà hắn thích và tán thưởng, Lý Hoa Chương muốn khiến Minh Hoa Thường bước vào thế giới của hắn, nên đương nhiên hắn cũng tin tưởng người nhà của nàng vô điều kiện, hắn gật đầu nói: “Được.”
Minh Hoa Thường nhướng mày, càng ngày càng nghi ngờ khả năng thành công trong cuộc chính biến này của hắn. Minh Hoa Thường không nhịn được mà hỏi: “Huynh cứ tin tưởng muội như vậy thôi à?”
Lý Hoa Chương chân thành nói: “Ừm.”
Minh Hoa Thường không còn gì để nói, bèn xua xua tay: “Được rồi, huynh về trước đi. Đợi có thời cơ thích hợp, muội sẽ nói với tỷ ấy. Huynh đi về suy nghĩ xem cần phải lôi kéo ai đi, sau này muội tìm cơ hội tiếp xúc với bọn họ.”
Lý Hoa Chương nhìn sườn mặt nghiêm túc tính toán của nàng, nói ra lời từ tận đáy lòng mình: “Thường Thường, có thể gặp được muội, quả đúng là may mắn của ta. Có thê tử như vậy, ta còn cần phải mong cầu thêm gì nữa đâu.”
Minh Hoa Thường liếc mắt nhìn hắn, giả vờ tức giận nói: “Ai đồng ý gả cho huynh hả? Muội buồn ngủ rồi, về trước đây.”
Nàng nói xong thì đi vòng qua Lý Hoa Chương, bước nhanh về phía cửa viện. Nàng chạy bước nhỏ một mạch đến cửa viện, như thể là đàn sợ sẽ bị ai đó đuổi kịp. Nhưng mà, sau lưng vẫn luôn yên tĩnh, còn lòng Minh Hoa Thường thì lại không vui.
Nàng đã nói là muốn đi rồi mà, hắn không nói một câu nào để giữ nàng lại thật ư?
Nàng mượn động tác mở cửa mà vụng trộm quay đầu lại nhìn. Sau lưng chợt truyền đến một tiếng cười khe khẽ, ngón tay hơi lành lạnh búng nàng một cái rồi nói: “Ở bên này.”
Minh Hoa Thường đổi hướng quay đầu, nàng đã nhìn thấy Lý Hoa Chương thật. Hắn đang chắp tay đứng đằng sau, chỉ cách nàng một bước chân thôi. Trong mắt hắn chan chứa ý cười, hắn chậm rãi nói: “Thường Thường đi nhanh như vậy, không hề do dự gì, ta còn ngỡ là chỉ có một mình ta không nỡ tạm biệt cơ chứ.”
Minh Hoa Thường cảm thấy rất ngại ngùng, tai của nàng để trang trí à, hắn đi theo sau nàng như thế mà sao nàng lại không nghe thấy? Nàng ép mình phải bổ sung thêm vài chữ để nói thay cho chính mình: “Muội quay đầu như thế này, cũng không phải là vì muốn tìm huynh đâu.”
“Ta biết.” Lý Hoa Chương khẽ cười, rồi hắn chỉnh chiếc trâm lỏng lẻo trên tóc Minh Hoa Thường về chỗ cũ, dịu giọng nói: “Mau về ngủ đi.”