Song Bích

Chương 176




Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ không muốn thân cận với Đông Cung nên chỉ tìm bừa một góc ngắm cảnh, trùng hợp sao lại gặp được Lâm Tri Vương đang đi ra ngoài cho tỉnh rượu.

Lâm Tri Vương thấy bọn họ thì chủ động đến chào hỏi, tư thái hào sảng lại thẳng thắn. Minh Hoa Thường đang nghĩ xem nên từ chối như thế nào cho khéo léo và uyển chuyển, thì có một giọng nói khác đã nói xen vào mà không hề khách sáo một chút nào.

“Thường Thường, tam lang, sao các ngươi lại ở đây?”

Minh Hoa Thường quay đầu lại, khi nhìn thấy Lý Hoa Chương, thì nàng bỗng chột dạ một cách kỳ lạ, sau đó nàng mới phản ứng lại được, hắn đã không còn là huynh trưởng của nàng nữa, muốn quản thì cũng chỉ có thể quản Lâm Tri Vương thôi, nàng hoảng cái gì mà hoảng?

Minh Hoa Thường hùng hồn nói: “Tùy tiện đi dạo, trùng hợp gặp Lâm Tri Vương điện hạ ở đây.”

Lâm Tri Vương cười chào hỏi Lý Hoa Chương: “Nhị huynh. Trước đó cả một lúc lâu không thấy huynh, bọn ta đang tìm huynh đó, sao huynh lại ở đây một mình thế?”

Lý Hoa Chương liếc mắt nhìn Lâm Tri Vương, trùng hợp gặp à? Trong từ điển của nam nhân, không có hai chữ trùng hợp đâu.

Lý Hoa Chương thản nhiên nói: “Không gặp được người đi dạo cùng nên muốn đi lại trên thuyền một chút. Các đệ đang nói chuyện gì vậy? Có để ý nếu thêm ta vào không?”

Lý Hoa Chương đã nói như vậy rồi, thì Lâm Tri Vương nào dám nói là hắn ta để ý. Lâm Tri Vương lập tức cười cười mời Lý Hoa Chương cùng du hồ, trong lúc đó còn nhiệt tình hỏi Minh Hoa Thường mấy câu, nhưng đều bị Lý Hoa Chương không lạnh không nóng tiếp chuyện.

Lâm Tri Vương nói một hồi lâu, phát hiện ra là mình chẳng nói được câu nào với Minh Hoa Thường cả. Minh Hoa Thường thì cười dịu dàng xinh xắn, nhỏ giọng nói chuyện với Minh Vũ Tễ, khiến cho người ta chỉ mới nhìn thấy thôi mà lòng đã nảy sinh ra hảo cảm. Nhưng khi Lâm Tri Vương liếc mắt nhìn sang Lý Hoa Chương ung dung thản nhiên, lạnh lùng chặn trước người Minh Hoa Thường, thì hắn ta vẫn biết điều mà ngậm miệng lại.

Mỹ nhân không đáp lời, thật sự là phong cảnh này không có gì đáng để ngắm nữa, không lâu sau thì Lâm Tri Vương cũng tìm cớ rồi quay về. Sau khi hắn ta đi xa, Minh Hoa Thường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Lý Hoa Chương hỏi: “Hắn ta đã qua đây được bao lâu rồi? Trước đó có nói gì mạo phạm đến các muội không?”

“Không có.” Minh Hoa Thường nói đúng sự thật: “Bọn muội chỉ vừa mới nói chuyện thôi là huynh đã đến rồi.”

Lý Hoa Chương thoáng yên tâm, nhưng lại không nhịn được mà nhíu mày: “Xem ra hôm khác phải nói với hắn ta một chút rồi, cứ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi trong Trường An như thế, thì còn ra thể thống gì nữa?”

Mặc dù Minh Hoa Thường không thích tính tình phong lưu này của Lâm Tri Vương, nhưng nói một cách công bằng, thì thái độ của Lâm Tri Vương thoải mái, rất thẳng thắn, thật ra cũng không có điểm xấu gì. Minh Hoa Thường nói: “Có lẽ là do hắn ta thấy bọn muội lạc đàn, sợ bọn muội tủi thân nên mới đến nói chuyện với bọn muội, thật ra không có ý đồ gì xấu xa đâu.”

Đầu lông mày Lý Hoa Chương nhướng lên một cái rất khẽ, hắn cụp mắt nhìn Minh Hoa Thường rồi chậm rãi hỏi nàng rằng: “Không có ý đồ xấu xa gì à?”

Thật ra chính Minh Hoa Thường cũng không tin vào câu này cho lắm, nàng nhỏ giọng ho một tiếng rồi lại nói: “Ai bảo Lâm Tri Vương đẹp kia chứ? Lang quân trẻ tuổi tuấn tú chủ động tìm muội nói chuyện, có gì để giận đâu?”

Lý Hoa Chương nhìn nàng một cái, cái nhìn này vô cùng sâu xa, giọng điệu nghe rất khó chịu: “Muội đúng là biết cách giải vây cho hắn ta.”

Vốn dĩ Minh Hoa Thường nể tình Lâm Tri Vương chỉ vì hắn ta là đường đệ của Lý Hoa Chương, bởi thế nên nàng mới bênh vực đủ kiểu, không ngờ là hắn còn không thèm cảm kích nàng như thế kia. Minh Hoa Thường tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nói: “Ai bảo Lâm Tri Vương có một đường huynh đẹp hơn, vì để lấy lòng người nhà của người đó, muội chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt thôi.”

Lý Hoa Chương khựng lại một lúc, thoáng chốc, hệ thống ngôn ngữ mất đi tác dụng, lại không biết phản ứng ra sao. Từ nhỏ hắn đã đọc rất nhiều sách, có thể đối mặt với việc Nữ hoàng gặp nguy mà không hoảng không loạn, có thể hành động một cách thỏa đáng nhất khi đứng giữa mọi người, duy chỉ chưa từng học được cách ứng phó khi được muội muội khen ngợi, mà, lời khen ngợi này lại còn nghe như là lời bày tỏ.

Không chỉ riêng Lý Hoa Chương ngẩn cả người ra như thế, đến cả Minh Vũ Tễ cũng thầm “Ồ” một tiếng trong lòng, nàng ấy không thể nhịn được nữa mà nói: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, ta qua bên kia đi dạo một chút.”

“Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?” Minh Hoa Thường kéo lấy Minh Vũ Tễ ngay, rồi nàng nói: “Đa số người trên thuyền, tỷ đều không quen, tỷ đi một mình như thế thì nguy hiểm quá.”

Minh Vũ Tễ liếc mắt nhìn Lý Hoa Chương, muốn nói rồi lại thôi: “Nhưng tỷ ở lại đây thì không thích hợp cho lắm.”

“Không thích hợp chỗ nào?” Minh Hoa Thường nói: “Tỷ là tỷ tỷ của muội, muội đã đi ra ngoài cùng tỷ rồi thì phải bảo đảm cho sự an toàn của tỷ. Nhị huynh, huynh nói xem, có đúng không?”

Cuối cùng thì Lý Hoa Chương cũng đã khôi phục lại được một ít khả năng khống chế, hắn cố gắng ngăn chặn sự sung sướng đầy xa lạ mà mãnh liệt đến nỗi gần như khiến hắn không biết phải làm thế nào, lại lấy dáng vẻ huynh trưởng lý trí và tỉnh táo ra mà nói: “Đương nhiên. Nếu như các muội không muốn du hồ, vậy thì ta cho người cập bờ, đưa các muội về nhé.”

Ngoài mặt, hắn trông có vẻ như là đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra, nếu nhìn kỹ lại thì người ta sẽ thấy tai hắn vẫn còn đỏ, ngón tay cũng có vô thức làm ra mấy hành động hết sức vô dụng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thói quen ăn nói của Minh Hoa Thường… thật sự là rất khó nói. Hắn không chịu thừa nhận rằng, thật ra là mình đang thấy rất thoải mái; cũng không tiện thừa nhận rằng, trước đó trong lòng hắn khó chịu, khó chịu không phải là vì Minh Hoa Thường nói thay cho Lâm Tri Vương, mà là vì nàng nói Lâm Tri Vương đẹp.

Minh Hoa Thường do dự hỏi hắn rằng: “Mới đi được một nửa hồ thôi, bây giờ đã cập bờ rồi thì có mất hứng quá không?”

“Không đâu.” Lý Hoa Chương đã đạt được mục đích của ngày hôm nay, so với Minh Hoa Thường, suy nghĩ của những người khác trên thuyền chỉ là thứ râu ria. Hắn bèn nói: “Đường không dễ đi, ta đưa các muội hồi phủ.”

Minh Vũ Tễ cũng không hiểu, đường Trường An ngang phẳng dọc thẳng, bốn bề yên tĩnh, sao lại không dễ đi? Nhưng, nói chung là Lý Hoa Chương cũng đã bỏ hoàng thân quốc thích lại trên thuyền, cứ cố chấp muốn đưa bọn họ về nhà như thế.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường trong thành Trường An, cho dù là đi hay dừng thì luôn có tiếng vó ngựa vững vàng đầy sức sống, không xa không gần bên ngoài cửa sổ. Minh Hoa Thường lặng lẽ vén một góc rèm nhỏ lên để nhìn ra bên ngoài.

Lý Hoa Chương cưỡi ngựa bảo vệ một bên, bờ vai hắn rắn rỏi, hai chân thon dài, ngồi ngay ngắn trên ngựa sừng sững như núi ngọc, cứng cáp như trúc dài. Thật sự là rất xứng được xưng tụng là lang quân tuấn tú độc nhất, thế gian không thể có được người thứ hai.

Chỉ nhìn hắn thôi mà người ta đã cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, năm tháng như khúc nhạc.

Hình như hắn cũng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, bèn quay đầu nhìn về phía ánh mắt ấy, vừa hay bắt gặp Minh Hoa Thường đang nhìn trộm mình.

Động tác thả rèm của Minh Hoa Thường chậm hơn một nhịp, bị người trong cuộc bắt gặp ngay tại trận. Nàng lúng túng trong phút chốc, thầm nghĩ, chỉ cần nàng không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác, bèn dứt khoát “chuyển phòng thủ thành tấn công”, tự tin chào hỏi: “Nhị huynh.”

Lý Hoa Chương vẫn thong dong, hỏi: “Muội đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn huynh đó.”

Lý Hoa Chương đã chuẩn bị nghe nàng ngụy biện rồi, không ngờ là nàng lại không chịu đi theo kịch bản, lại thẳng thắn thừa nhận như thế. Lý Hoa Chương nghẹn họng, thầm nghĩ, sao hắn có thể thua Minh Hoa Thường cho được? Nên hắn lại bày ra vẻ lạnh nhạt mà hỏi: “Ồ, lẽ nào trên người ta có thứ gì kỳ quái à?”

“Không.” Minh Hoa Thường lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bởi vì huynh đẹp.”

Sự thật chứng minh được rằng, chỉ cần nàng bất chấp lý lẽ, không biết xấu hổ, thì cho dù Lý Hoa Chương có khôn khéo hơn nữa, hắn cũng sẽ thấy ngại. Tuy ngoài mặt Lý Hoa Chương vẫn bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao con ngựa trắng bên dưới lại tăng tốc độ, đi lộc cộc lên phía trước. Thật ra ban đầu Minh Hoa Thường cũng thấy hơi thẹn thùng, nhưng khi thấy dáng vẻ này của hắn – rõ ràng là đang ngại ngùng mà còn ra vẻ bình tĩnh, sự xấu hổ ấy lập tức hóa thành sự mới lạ. Nhưng Minh Hoa Thường biết, cái gì quá cũng không tốt, nàng không trêu chọc Lý Hoa Chương nữa, đắc ý thả rèm xe xuống, vừa xoay người lại thì đã đối diện với ánh mắt của Minh Vũ Tễ.

Minh Hoa Thường dám nói vớ nói vẩn, dám chủ động xuất kích với Lý Hoa Chương, nhưng khi đối diện với Minh Vũ Tễ, thoáng cái, nàng đã trở nên ngại ngùng. Minh Hoa Thường lúng túng xoắn xoắn ngón tay, ngượng nghịu nói: “Tỷ tỷ.”

Minh Vũ Tễ liếc qua khuôn mặt ửng đỏ của Minh Hoa Thường, ánh mắt né tránh nhưng lại long lanh, còn gì mà nàng ấy không rõ nữa đâu? Nàng ấy chậm rãi nói: “Xem ra, những lời đồn trong phủ cũng không phải là đang khi không mà có.”

“Hả?” Minh Hoa Thường giả ngây giả ngô: “Lời đồn gì cơ?”

Minh Vũ Tễ nhướng mày, nói: “Chính là lời đồn phủ Trấn Quốc Công sẽ có một vị Ung Vương phi đấy.”

Toàn thân Minh Hoa Thường uốn éo, cứ như là cái bánh quai chèo vậy: “Không có… muội vẫn chưa nghĩ xong đâu.”

Đó có nghĩa là bằng lòng rồi. Minh Vũ Tễ không nhịn được mà cũng vui vẻ lây, nụ cười nở bên môi nàng ấy. Nàng ấy nghĩ đến cái gì đó, chợt hỏi: “Ông ấy đồng ý không?”

Minh Hoa Thường lập tức đoán ra được “ông ấy” mà Minh Vũ Tễ nói là Trấn Quốc Công, Minh Hoa Thường bèn cười nói: “Huynh ấy đã nói với cha từ trước rồi, cha nói để cho muội chọn, muội thích ai thì gả cho người đó, ngoại trừ ý nguyện của muội ra, thì muội không cần phải lo lắng bất kỳ một chuyện gì cả. Nếu như có người nói ra nói vào, cha sẽ chống đỡ thay cho bọn muội.”

Không ngờ là Lý Hoa Chương đã nói thẳng với Trấn Quốc Công rồi, cầu hôn nữ nhi của người đã từng là phụ thân, Minh Vũ Tễ cũng không dám tưởng tượng đến cảnh tượng này nữa. Minh Vũ Tễ dừng lại một lúc rồi thở dài: “Thật sự là các muội rất giống nhau.”

Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, trông thì thấy có vẻ hoàn toàn khác nhau, một lạnh một ấm, một người không biết mệt mỏi, một người lười biếng tùy tính. Nhưng, truy đến ngọn nguồn, thì bọn họ cũng giống nhau thôi.

Nhiệt tình, dũng cảm giống nhau, linh hồn sáng lấp lánh, sẵn lòng lấp biển từng ngày vì công bằng chính nghĩa.

Minh Hoa Thường từ chối cho ý kiến, ngón tay quấn lấy đai tơ lụa của váy, nhỏ giọng nói: “Không phải là do bọn muội giống nhau, mà là do huynh ấy khiến muội tin tưởng rằng muội cũng có thể trở thành một người như thế. Từ nhỏ muội đã vô cùng sùng bái huynh ấy, thứ gì huynh ấy cũng biết, việc gì huynh ấy cũng có thể làm tốt, so ra thì muội lại vô dụng đến mức hoàn toàn không hợp. Sau này, khi muội đến gần huynh ấy, thì muội mới phát hiện ra là, cũng không phải là từ khi sinh ra là huynh ấy đã như vậy. Chỉ là vì huynh ấy khắc chế mình, cần cù, bình tĩnh, cứng rắn với chính mình, hào phóng với người khác, sai lầm nào đã từng mắc phải thì tuyệt đối không cho phép mình phạm phải nó lần thứ hai. Muội cũng phát hiện ra rằng, huynh trưởng không hề hoàn mỹ như trong tưởng tượng của muội, nhưng lại ưu tú hơn cả suy nghĩ của muội. Dần dần, muội cũng muốn trở nên tốt hơn, đủ để xứng đôi với huynh ấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Vũ Tễ nói: “Xem ra là muội thật lòng thích hắn, chỉ trong một lúc ngắn ngủi này thôi, mà muội đã khen hắn tận ba lần rồi.”

“Bởi vì trong lòng muội nghĩ như vậy thật đó.” Minh Hoa Thường nghiêm túc nhìn Minh Vũ Tễ rồi nói: “Đường đời thay đổi khó lường, có mấy lời, nếu không nói ra thì không chừng là sẽ không có cơ hội để nói ra nữa. Muội thích huynh ấy, cũng hy vọng huynh ấy càng ngày càng thích muội, tất nhiên là muội phải nói những lời này cho huynh ấy nghe rồi, nếu không thì làm sao mà huynh ấy biết được kia chứ?”

Minh Vũ Tễ chợt ngẩn người ra, như có một bóng người nhanh chóng lướt qua trước mắt nàng ấy. Nhưng bấy giờ, xe ngựa hơi chao đảo một cái, chợt xóa tan cái ảo giác trước mắt Minh Vũ Tễ, người đánh xe ở bên ngoài nói: “Nương tử, đến Công phủ rồi.”

Minh Vũ Tễ hoàn hồn lại, lơ đãng đáp một tiếng rồi xách váy xuống xe. Lý Hoa Chương đã đợi ở bên ngoài xe, thấy thế thì đưa tay đỡ nàng ấy, Minh Vũ Tễ lắc đầu, tự xách váy xuống xe.

Sau khi Minh Vũ Tễ đứng vững, Minh Hoa Thường mới đi ra khỏi xe. Đối diện với Minh Hoa Thường, Lý Hoa Chương chủ động hơn nhiều, hắn giữ lấy cánh tay nàng của nàng luôn, rồi ôm hờ nàng xuống. Minh Hoa Thường vịn vào vai Lý Hoa Chương để xuống xe, đôi mắt liếc nhanh một vòng, “giấu đầu hở đuôi” mà nói: “Muội cũng có phải là trẻ con đâu, muội tự đi được mà.”

“Muội có lớn hơn thế này nữa thì chung quy lại, ta vẫn là Nhị huynh của muội.” Lý Hoa Chương nói: “Cẩn thận bậc thềm, ta đưa muội về phòng.”

Lý Hoa Chương nói xong thì mới chợt nhận ra là Minh Vũ Tễ cũng đang ở đây, hắn bình tĩnh đổi giọng: “Ta đưa các muội vào trong.”

Minh Vũ Tễ âm thầm liếc mắt, đã sải bước đi vào trong cổng rồi: “Không cần đưa nữa, ta chê hai người đi chậm, chẳng bằng ta tự đi luôn cho thoải mái.”

Bước chân Minh Vũ Tễ nhanh nhẹn thẳng thắn, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Ở cổng chỉ còn lại hai người là Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, Lý Hoa Chương chỉnh lại dải lụa cho nàng xong thì thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Người hầu trong phủ thấy thế thì đều biết điều mà lui ra, Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường cất bước đi trên hành lang, hai người không hẹn mà cùng đi rất chậm, hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau hiếm có này.

Ánh nắng tươi sáng, gió mát nhè nhẹ, cây cối hai bên rì rào thả xuống từng “cơn mưa hoa” màu hồng phấn. Thời gian như quay trở về ngày hai người còn bé, hai người đùa giỡn khắp phủ, quậy phá cả ngày mà không hề kiêng kỵ gì.

Minh Hoa Thường đưa tay ra đón lấy một cánh hoa rồi nói: “Muội còn nhớ, khi bé, chúng ta cực kỳ thích chơi trốn tìm. Có một lần muội đào cái hố dưới cây, vùi mặt vào trong đó, tràn đầy tự tin, cảm thấy lần này huynh sẽ không thể tìm ra được muội nữa. Không ngờ là, thoáng cái, huynh đã thấy muội rồi, lúc đó muội cực kỳ đau lòng, còn khóc rất lâu.”

Lý Hoa Chương cũng cười theo, hắn nói: “Vì lúc nhỏ muội vô cùng thích mặc đồ đỏ, trốn trong cây xanh như thế thì cực kỳ dễ thấy.”

Minh Hoa Thường sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng biết được chuyện này, thế nên nàng cực kỳ phẫn nộ: “Huynh gian lận! Chuyện quan trọng như vậy, sao huynh chưa bao giờ nhắc nhở muội?”

“Vì, cho dù muội trốn ở đâu, ta cũng sẽ tìm ra được muội.” Lý Hoa Chương nhìn nàng mà mỉm cười, ánh mắt thì lại nghiêm túc và sâu xa: “Cho dù là sớm hay là muộn.”

Ngoài miệng thì Minh Hoa Thường hung hăng giống như một “ác bá cưỡng đoạt nữ nhi nhà lành”, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lý Hoa Chương, nàng lại sợ. Minh Hoa Thường dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào cánh hoa trên mũi chân, lẩm bẩm: “Ai nói.”

Thời gian trôi qua thật là nhanh, trong chớp mắt, hai đứa trẻ chạy vòng quanh khắp hành lang chơi trốn tìm, đều đã trưởng thành. Dáng người thiếu niên đã vượt qua cái cây nhỏ năm đó, thiếu nữ đào hố chôn mình cũng đã có dung nhan như hoa.

Thiếu niên không còn là huynh trưởng của nàng, đường tỷ sắp xuất giá, nhị thúc nhị thẩm dọn ra ngoài rồi, không bao lâu nữa là tam phòng cũng sẽ chuyển đi. Thoáng cái, phủ Trấn Quốc Công đã trở nên vắng vẻ như thế này, chỉ có cây cối trước hành lang là vẫn mang dáng vẻ như năm đó.

Thời gian tàn khốc như vậy đấy, cảnh vật chưa thay đổi mà con người thì đã hoàn toàn khác đi rồi. Như thể là bọn họ chỉ là khách qua đường của tòa nhà này thôi, rồi họ sẽ phải vội vã lao ra diễn một vở kịch muôn màu muôn vẻ; nhưng mà, thời gian lại đem đến may mắn như vậy đấy, sau khi kịch tàn trà nguội, hai người họ vẫn có thể đứng cùng nhau, nhìn ngắm hoa nở hoa tàn.

Lý Hoa Chương hỏi: “Về chuyện hôn lễ, muội nghĩ đến đâu rồi?”

Minh Hoa Thường đang đắm chìm trong sự cảm thán về thời gian và sự trưởng thành, khi nghe thấy câu này, nàng đã sửng sốt cả một hồi lâu, sau đó mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Hả?”