Song Bích

Chương 147




Lúc Minh Hoa Chương nhìn thấy Thái Bình Công chúa ở trong phòng này, thì quả thật là sự kinh ngạc trong lòng hắn không thể lớn hơn thế được nữa. Sao người tới lại là Thái Bình Công chúa? Có người muốn tính kế hắn và Thái Bình Công chúa ư?

Không ngờ rằng, Thái Bình Công chúa thấy rõ người đến là hắn thì lại thở phào nhẹ nhõm, rồi bà ta lên tiếng oán trách: “Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là đã bị bọn họ phát hiện ra rồi.”

Minh Hoa Chương hơi nhíu mày, hắn không biết chắc là Thái Bình Công chúa đang có ý định gì. Thái Bình Công chúa của bây giờ khác hẳn vẻ uy nghiêm ương ngạnh lúc bình thường, bà ta chủ động nắm cánh tay Minh Hoa Chương, rồi quan sát hắn từ trên xuống dưới.

Minh Hoa Chương thấy khó chịu trước ánh mắt này, hắn lùi lại một bước, tránh né tay của Thái Bình Công chúa và hỏi: “Thái Bình điện hạ, ngài đang làm gì vậy?”

Thần tử mà lại dám nói chuyện với Công chúa như vậy, có thể nói là đại bất kính. Nhưng mà Thái Bình Công chúa lại chẳng hề để tâm đến sự mạo phạm ấy của hắn, bà ta cẩn thận quan sát Minh Hoa Chương một vòng, cuối cùng, ánh mắt bà ta dừng lại trên gương mặt của hắn, ánh nước dần dâng lên trong mắt, bà ta bỗng nói: “Giống, giống lắm, vì sao trước kia ta không chú ý tới kia chứ. Ngươi còn gọi ta là điện hạ à?”

Đồng tử của Minh Hoa Chương co lại, hắn đột ngột ngẩng đầu lên, nhưng sau khi trông thấy ánh mắt của Thái Bình Công chúa, hắn lại im lặng. Minh Hoa Chương dừng lại thật lâu rồi rũ mắt nói: “Vi thần không hiểu ý của ngài.”

Thái Bình Công chúa liếc Minh Hoa Chương một cái đầy oán trách, bỗng nhiên bùi ngùi nói: “Dung mạo của ngươi giống trưởng tôn gia, cũng chính là dòng dõi của tằng tổ mẫu ngươi. Khi huynh ấy trẻ tuổi, huynh ấy cũng có dáng vẻ giống như ngươi.”

Minh Hoa Chương rũ mắt, vẫn không nói lời nào. Đã rất nhiều năm rồi Thái Bình Công chúa không nhớ đến vị cố nhân đó, hôm nay nhìn thấy Minh Hoa Chương, những ký ức đã phai màu, đã dần đổi thay kia dâng trào như thủy triều, như cuốn theo cả những năm tháng thiếu nữ của bà ta.

Thái Bình Công chúa chớp mắt, không nhịn được mà lệ rơi lã chã: “Lần đầu tiên trông thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi giống Tiết Thiệu, bây giờ nghĩ lại thì đầu phải là giống Tiết Thiệu đâu, mà là giống Thành Dương cô cô. Khuôn mặt của ngươi và Thành Dương cô cô giống nhau như được đúc từ một khuôn mà ra, nhưng khí chất của ngươi thì lại giống Nhị huynh.”

Minh Hoa Chương lại nghe thấy cái tên đó một lần nữa, lòng hắn giờ đây chỉ còn là một cõi trống rỗng. Hắn không biết nên giả vờ như không biết như thường ngày, hay là hỏi nhiều hơn, hỏi chi tiết hơn.

Thái Bình Công chúa gạt lệ, nhưng bà ta đã quen sống trong nhung lụa, móng tay lại để thật dài, dù có lau thế nào thì cũng không thể ngăn được hai dòng nước mắt. Bà ta nói trong nửa vui mừng nửa oán giận: “Nhị huynh cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà chẳng để lại câu nào cho bọn ta. Nếu không phải là do ta sắp xếp tai mắt bên cạnh Ngụy Vương, thì e là ta cũng không biết rằng máu mủ của Nhị huynh vẫn còn tồn tại trên đời này. May mà ngươi không bị hắn ta tìm ra được.”

Chuyện đã tới nước này rồi, hình như, có giả vờ là không biết cũng chẳng cần thiết nữa, Minh Hoa Chương thở dài, hỏi: “Sao ngài lại đến tìm ta?”

Thái Bình Công chúa nhìn hắn, bà ta cười một tiếng đầy khó hiểu rồi nói: “Ngươi cũng thật là to gan, biết rõ Huyền Kiêu Vệ là tư binh của mẫu thân mà còn dám vào đó. Nhưng, cũng may mà có ngươi nên lúc Tam huynh về Lạc Dương mới không xảy ra sự cố gì lớn.”

Minh Hoa Chương ngẩn ra, bỗng ngẩng đầu hỏi: “Ngài biết Huyền Kiêu Vệ ư?”

“Tất nhiên là ta biết.” Thái Bình Công chúa như hiểu được hắn đang suy nghĩ gì, ngạo nghễ nói: “Nếu không thì sao ta có thể tìm ra được ngươi trước Ngụy Vương cơ chứ? Có rất nhiều điểm liên lạc trong Trường An, Lạc Dương do một tay ta tạo dựng nên. Chỉ là do mẫu thân không hoàn toàn tin tưởng ta, Huyền Kiêu Vệ được xây đắp nên từ tầng tầng lớp lớp “thành lũy”, từng tầng từng lớp lại giám sát lẫn nhau, đến cả ta cũng không thể nào khống chế hết được, nếu không thì ta đã dùng ám hiệu của Huyền Kiêu Vệ để liên lạc với ngươi rồi. Có điều, như vậy cũng tốt, ta lấy danh nghĩa đãi tiệc để mời ngươi đến, quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận, thế thì mẫu thân và Ngụy Vương sẽ không nghi ngờ gì. Sau này ta ở ngoài sáng, ngươi ở trong tối, chúng ta cùng nhau khống chế Huyền Kiêu Vệ, ngày thiên hạ này quay về tay Lý gia chúng ta, sẽ không còn xa nữa!”

Bấy giờ Minh Hoa Chương mới hiểu ra được nguyên nhân tại sao trong lúc cả thành Trường An đang huyên náo xôn xao vì vụ nổ, mà Thái Bình Công chúa vẫn dám tổ chức yến tiệc rầm rộ, ra là vì bà ta đang tìm cớ để gặp hắn. Ngụy Vương đang lật tung cả trời đất lên tìm đứa con của Lý Hiền, nếu Thái Bình Công chúa tổ chức yến tiệc chiêu đãi một mình Minh Hoa Chương thì sẽ lộ liễu lắm. Thế là bà ta thẳng tay mời hết mọi nhà quyền quý trong kinh thành đến, mọi người sẽ chỉ cảm thấy Thái Bình Công chúa xa hoa lãng phí và quá tùy hứng, sẽ không ai nghĩ theo chiều hướng khác.

Minh Hoa Chương hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy hợp tình hợp lý. Nếu như Thái Bình Công chúa không biết về Huyền Kiêu Vệ, vậy thì tại sao Giang Lăng lại bị cha của mình “nhét” vào trong đó cơ chứ? Nếu không phải là vì đã nhận được tin tức gì đó, sao Giang An Hầu lại biết được rằng, vào được Huyền Kiêu Vệ thì có thể bảo đảm sẽ “một bước lên mây” kia chứ?

Hắn nên nghĩ tới điều này từ trước mới phải. Ở hai nơi khác nhau mà Huyền Kiêu Vệ vẫn có nhiều sản nghiệp như thế để “chèo chống”, sau lưng còn “dệt ra” một “tấm lưới” khổng lồ như vậy nữa, ngoại trừ Thái Bình Công chúa ra thì còn có ai có thể có được năng lực này nữa đây?

Thì ra là từ ban đầu, Giang Lăng đã nói cho bọn họ biết đáp án rồi. Minh Hoa Chương lặng lẽ tổng kết lại bài học kinh nghiệm này, xem ra, lần sau có bí mật gì thì không thể nói với Giang Lăng được, tên phá của này chẳng giấu được chuyện gì cả.

Thái Bình Công chúa mới gặp được Minh Hoa Chương nên kích động lắm, sau khi rơi mấy giọt nước mắt, tâm tình của bà ta cũng nhanh chóng ổn định lại, lại quay về với dáng vẻ của vị Công chúa Đại Đường được lòng vua nhất. Thái Bình Công chúa hỏi: “Trước kia không biết thân phận của ngươi nên nhiều năm chẳng quan tâm đến ngươi, là do bọn ta có lỗi với ngươi. Nhưng nếu ngươi đã biết thân phận của mình, vậy thì vì sao mấy năm qua ngươi không đến tìm bọn ta?”

Minh Hoa Chương hơi rũ mắt, lông mi đen dài như lông quạ, rũ chiếc bóng nhạt xuống khuôn mặt hắn. Từ sau khi vào đây, hắn vốn dĩ đã ít nói mà nay lại càng trầm mặc ít nói hơn, bây giờ thì lại mang đến cảm giác lạnh lùng đè nén, mặc dù không nói lời nào cả, nhưng lại tựa như là đã nói rất nhiều.

Thái Bình Công chúa thầm thở dài, không truy cứu nữa. Bà ta kéo tay Minh Hoa Chương để hắn cùng ngồi xuống, rồi nói trong lo lắng: “Bệnh đa nghi của mẫu thân càng ngày càng nặng, có mấy lời, đến cả ta cũng không dám khuyên thẳng. Nếu như ngươi xuất hiện vào lúc này, chắc chắn bà ấy sẽ cảm thấy mấy năm qua ta cũng lừa gạt bà ấy. Ôi, chỉ còn cách tủi thân cho ngươi, để ngươi tránh thêm vài năm nữa, đợi đến khi Lý gia nắm quyền, ta sẽ bảo Tam huynh, Tứ huynh khôi phục lại thân phận cho ngươi ngay.”

Cuối cùng Minh Hoa Chương cũng lên tiếng, hắn khẽ nói: “Không cần. Trấn Quốc Công đối xử với ta rất tốt, ta cũng thật lòng xem ông ấy là cha. Thật ra ta chưa bao giờ nghĩ tới việc được khôi phục lại thân phận, chỉ mong cuối cùng có thể lấy lại được giang sơn Đại Đường, tạo lập nên thời kỳ thái bình thịnh thế, vậy là đủ rồi. Về phần ta, sống hay chết, khôi phục tên cũ hay chưa, từng tồn tại hay không, đều không quan trọng.”

“Vậy thì sao mà được!” Thái Bình Công chúa quả quyết nói rằng: “Năm đó mẫu thân khư khư cố chấp, nhưng bọn ta đều biết là Nhị huynh chết trong oan ức. Huynh ấy tốt như thế kia, ta thân làm muội muội, nhiều năm qua không thể lấy lại được sự trong sạch cho huynh ấy thì chớ, sao có thể để cho dòng dõi duy nhất của huynh ấy lưu lạc bên ngoài, cả đời mang họ của người khác cho được? Ngươi yên tâm, chỉ cần Thái Bình ta còn sống một ngày, thì ta chắc chắn sẽ để ngươi nhận tổ quy tông, liệt vị phong vương.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thái Bình Công chúa đã cam đoan như thế rồi, nhưng bà ta bất ngờ phát hiện ra sắc mặt của Minh Hoa Chương vẫn rất lạnh nhạt. Trước kia bà ta là quân, hắn là thần, bà ta chưa bao giờ quan tâm một vị lang quân Công phủ bình thường ngoài kia sẽ nghĩ thế nào, nhưng bây giờ hắn bỗng trở thành cháu trai của mình, bà ta lại không biết phải đối đãi với hắn như thế nào. Thái Bình Công chúa thử thăm dò: “Ngươi biết được thân thế của ngươi từ khi nào?”

Hắn biết mình không phải là nhi tử ruột của Trấn Quốc Công từ lúc nào ư? Minh Hoa Chương nhìn xa xăm mà rơi vào trong hồi ức.

Đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước.

Năm đó, hắn vừa mới lên bốn tuổi. Vào năm ấy, tăng nhân của Đông Ngụy Quốc Tự đã soạn bốn quyển “Đại Vân Kinh”, nói Võ Hậu là Phật Di Lặc hóa thân hạ phàm, nên làm chủ nhân của thiên hạ, quần thần tấu xưng “Phượng tập thượng dương cung, hồng tước kiến triều đường”, Lý Đán nhường ngôi, Võ Thái hậu xưng đế, lấy tôn hiệu Thánh Thần Hoàng đế.

Năm đó, ở Dương Châu có người lấy danh nghĩa của Thái tử Chương Hoài Lý Hiền để tạo phản, yêu cầu phản Chu phục Đường, một lần nữa, quan hệ của Võ hoàng và Nhị nhi tử đã chết được bốn năm lại xấu đi, năm Quận vương An Lạc gần bảy tuổi, đích trưởng tử của cố Thái tử Lý Hiền chết bất đắc kỳ tử trên đường lưu vong.

Năm đó, nắng mùa thu vô cùng xán lạn, trời trong xanh, lá phong đỏ rực, màu sắc đẹp đến độ khiến cho người ta thấy sợ hãi. Phủ Trấn Quốc Công mời phu tử dạy vỡ lòng về, Minh Hoa Thường xem mực nước là nước đường, thường hay hắt lên đầy người Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương rất tức giận, nhưng đánh thì lại đánh không lại Minh Hoa Thường, bèn thẳng tay vẽ lên người Minh Hoa Thường, hai người cứ cãi nhau ầm ĩ suốt cả ngày, chẳng ai chịu nghe phu tử giảng bài.

Đến tận bây giờ Minh Hoa Chương vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó, thời tiết vô cùng tươi đẹp, phu tử ở phía trên giảng Thiên tự văn, hắn và Minh Hoa Thường thì ở dưới đánh nhau, Trấn Quốc Công đột ngột quay về, ông đứng trên hành lang, nhìn hắn cả một hồi lâu.

Sau đó Trấn Quốc Công gọi riêng hắn ra, Minh Hoa Chương cũng cho rằng cha sẽ mắng mình, không ngờ rằng, Trấn Quốc Công chỉ bảo hắn ngồi xuống, rồi ông lại cất tiếng gọi hắn như thế này: “Quận vương điện hạ.”

Minh Hoa Chương ngẩn người ra, hắn tưởng rằng cha đang tức giận nên chỉ biết tiến đến gần, muốn nhận lỗi với cha: “Cha ơi, con sai rồi…”

Trước kia Minh Hoa Thường luôn dùng chiêu này, lần nào cũng thành công, Minh Hoa Chương thấy nhiều nên cũng học được cách này. Nhưng người cha luôn dễ mềm lòng trong ấn tượng lại không hề thay đổi sắc mặt, ông dùng giọng điệu cương quyết đến nỗi khiến Minh Hoa Chương thấy xa lạ mà nói: “Quận vương, thần phụng di mệnh của Thái tử, bảo vệ ấu chủ. Khi còn nhỏ, Thái tử từng có tài đọc đến đâu là nhớ đến đấy, sau khi lớn lên thì dung nhan đoan chính, cử chỉ trang trọng, mới hai mươi tuổi đã đọc hết mọi sách vở và chú thích lịch sử do các anh tài trong thiên hạ biên soạn, tài đức của ngài ấy được cả triều dã ngợi khen. Người kinh tài tuyệt diễm như vậy sinh ra trong nhà đế vương, vốn dĩ nên là may mắn của cả Đại Đường ta, nhưng trời cao đố kỵ đấng anh tài, Thái tử mới hai mươi chín tuổi đã phải tự vẫn ở trong Đông Cung, ngày hôm nay, đến cả trưởng tử của ngài ấy cũng đã chết. Trong thiên hạ chỉ còn lại Quận vương, một đứa trẻ bốn tuổi, là minh chứng chứng minh rằng Thái tử từng tồn tại trên đời này. Thái tử giao Quận vương cho Minh gia là vì tin tưởng vi thần, nếu như điện hạ trưởng thành thành kẻ đi đá gà đua ngựa, thì thần có chết muôn lần cũng khó lòng mà thoát tội.”

Minh Hoa Chương thẫn thờ, mặc dù chỉ là đứa trẻ bốn tuổi không hiểu chuyện, nhưng lại rất nhạy cảm trước tâm tư cảm xúc của người lớn. Có lẽ, ít nhiều gì hắn cũng đã nhận thức được là đang xảy ra chuyện, bèn cẩn thận hỏi cha rằng: “Cha ơi, cha đang nói, thật ra con không phải là người Minh gia sao?”

“Ngài chính là thiên hoàng quý tộc, dòng dõi duy nhất của Thái tử điện hạ, Minh gia có tài đức gì mà dám nhận hương khói của ngài?” Trấn Quốc Công nói: “Ngã cấu chi tử, duy kỳ hữu chương hĩ [*]. Thái tử hy vọng ngài sống an nhàn rực rỡ, lại không mất đi lễ tiết chuẩn mực, cho nên ngài ấy đặt cho ngài là “Hoa Chương”, sau đó bảo thần ôm ngài đi. Vừa hay thê tử của thần sinh con ở núi Chung Nam, sinh hạ một đôi nữ nhi, thần đặt cho một đứa trong số đó tên là Hoa Thường, giả làm đôi thai long phượng cùng ngài. Vốn dĩ thần không muốn nói cho ngài biết những chuyện này sớm như vậy, nhưng nỗi oan khuất của Thái tử vẫn chưa được rửa sạch, Quận vương An Lạc lại chết bất đắc kỳ tử trên đường, chư vương Lý thị ai ai cũng bị cuốn vào tội danh mưu phản. Thần sợ, nếu như thần không nói, giang sơn này lại người ta dìm sâu vào bể máu, lại không có ai khôi phục Lý Đường, thì mọi chuyện sẽ không còn kịp nữa.”

[*] Tên của nam chính được lấy từ câu thơ này, đại ý là: Tôi gặp được con trai của mình, đã trưởng thành chín chắn và biết suy nghĩ.

Minh Hoa Chương nhỏ tuổi im lặng cả một hồi lâu, thì ra, cha không phải là cha hắn, Thường Thường không phải là muội muội của hắn. Qua một lúc lâu, Minh Hoa Chương nhỏ giọng hỏi: “Vậy tỷ tỷ ruột thịt của Thường Thường đã đi đâu rồi ạ?”

Mới ban nãy còn nói năng dõng dạc, còn là Trấn Quốc Công lo cho nước cho dân, thì giờ đây, ông bỗng nghẹn lại, nước mắt dần dâng trào trong mắt, ông nói: “Nó đã bị thần tiễn đi rồi ạ. Ngài yên tâm, sau này, ngài chính là thế tử phủ Trấn Quốc Công, tất cả mọi thứ của Minh gia, ngài có thể tùy ý lấy dùng. Chỉ cần thần còn sống trên cõi đời này, thần sẽ không cho phép bất kỳ một kẻ nào uy hiếp đến vị trí của ngài.”

Sau đó Trấn Quốc Công còn nói thêm gì đó nữa, nhưng Minh Hoa Chương không nhớ. Hắn chỉ còn nhớ, Thiên Thụ năm đầu tiên, mùa thu vô cùng rực rỡ, chói mắt đến mức khiến hắn cảm thấy, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ trải qua hết được.

Thật sự thì ngày đó không phải là hồi ức vui vẻ gì, Minh Hoa Chương không muốn nhớ lại, chỉ thuật lại một cách đơn giản về quá trình khiến một đứa trẻ phải thay đổi.

Phu nhân của Trấn Quốc Công là Vương Du Lan mang thai đôi, nhưng khi ấy Trấn Quốc Công bị giam trong thành Trường An nên không hề biết, lúc đó, quan hệ giữa Đông Cung và Võ hậu càng ngày càng căng thẳng, Lý Hiền cảm nhận được mình sẽ khó lòng mà có được một cái kết yên ổn, ông ấy bèn dùng thuốc để làm cho Lương đệ – người đang có thai – sinh non, lấy cớ là sinh non, thật ra là để Trấn Quốc Công lặng lẽ ôm đứa trẻ ấy đi. Không ngờ rằng, sau khi Trấn Quốc Công đưa đứa trẻ đến sơn trang, ông mới biết được rằng, thê tử của ông mang thai đôi.

Sinh đôi là chuyện thường thấy, long phượng thai thì thỉnh thoảng cũng có, nhưng thai ba thì gần như là không hề tồn tại. Vì bảo vệ ấu chủ, Trấn Quốc Công chỉ có chọn ra đứa trẻ có thân thể khỏe mạnh hơn trong số hai nữ nhi mà thê tử mình vừa liều mạng sinh hạ, rồi để cho nhũ mẫu Tô thị ôm đứa trẻ ấy đi. Đứa còn lại được đặt tên là Hoa Thường theo Minh Hoa Chương… hoặc giả, có thể nói là Lý Hoa Chương, rồi tuyên bố với bên ngoài rằng đây là cặp sinh đôi long phượng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã mười bảy năm trời, cái vận mệnh đặt ba đứa trẻ sai chỗ cũng đã kéo dài mười bảy năm.

Trông Thái Bình Công chúa có vẻ rất hài lòng, bà ta xoa cằm mà nói: “Minh Hoài Uyên là trung thần, quả nhiên Nhị huynh không nhìn lầm ông ấy. Nhưng mà, lúc đó Tạ gia cũng đang phò tá nhị huynh, gia học của Tạ thị tốt hơn, thích hợp nuôi dạy ấu chủ hơn, vì sao Nhị huynh không lựa chọn Tạ gia?”

Minh Hoa Chương cũng không thể biết được vấn đề này, hắn chỉ biết là, vào hôm Lý Hiền gửi gắm, phụ thân của Tạ Tế Xuyên là Tạ Thận cũng ở đó, là một trong số ít các thần tử biết rõ sự thật.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Gửi gắm máu mủ của mình nuôi dưỡng ở bên ngoài, nhất định là phải có bên thứ ba chứng kiến, nếu không thì sau này mình đi rồi, làm sao để chứng minh thân phận của đứa trẻ ấy đây? Cho nên, Lý Hiền đã để Trấn Quốc Công ôm đứa trẻ đi, lấy ngọc bội làm tín vật; đồng thời, ông ấy đưa cho Tạ Thận một phần thư tín của mình, trong đó kể rõ tất thảy nhân quả, để hai nhà kiềm chế lẫn nhau, cùng bảo vệ nhi tử của ông ấy khôn lớn.

Bởi vậy mà từ rất nhỏ, Tạ Tế Xuyên đã biết được thân phận thật sự của Minh Hoa Chương, dưới sự che chở hoặc cổ vũ của gia tộc, hắn ta đã trở thành bằng hữu của Minh Hoa Chương.

Minh Hoa Chương vô ý nói ra những việc này chứ không trả lời câu hỏi của Thái Bình Công chúa. Thái Bình Công chúa cũng chỉ nghi ngờ một chút, không hề cố chấp đòi hắn đưa ra đáp án, rồi bà ta nhanh chóng bỏ qua việc này mà nói với Minh Hoa Chương rằng: “Đây là một cơ hội tốt, Ngụy Vương đã tìm được nô bộc cũ trong sơn trang năm đó, chỉ e là đã biết việc tráo đổi xảy ra vào mười bảy năm trước. Nhưng người ngoài chỉ biết là ôm về một đứa trẻ, lại không biết là người nào trong cặp sinh đôi, chúng ta có thể nghĩ cách dẫn hiềm nghi này về phía Minh Hoa Thường.”

“Không được!” Minh Hoa Chương chợt nâng cao giọng, giọng nói của hắn lạnh như băng: “Tỷ muội bọn họ đã vì ta mà mỗi người một nơi, một mình muội ấy cô độc mà lớn lên trong nhà. Ta đã nợ bọn họ rồi, nếu như bây giờ ta còn đặt muội ấy vào nguy hiểm, thì ta có khác gì súc vật đâu?”

Thái Bình Công chúa sửng sốt, không rõ vì sao hắn lại phản ứng thái quá như vậy: “Ngươi là quân, bọn họ là thần, chết vì ngươi chính là vinh hạnh của bọn họ.”

“Không.” Giọng nói của Minh Hoa Chương tuy không cao, nhưng ý tứ trong đó lại cực kỳ kiên định: “Muội ấy không phải. Muội ấy là muội muội của ta.”

Tuổi thơ của hắn đã kết thúc kể từ cái ngày hắn biết rằng cha hắn bị ép phải tự sát, mẫu thân và huynh trưởng đều đã bị tổ mẫu giết chết. Sau cái hôm Trấn Quốc Công thông báo cho hắn biết sự thật về thân thế của mình, hắn vẫn đến học đường nghe phu tử giảng bài như thường lệ, nhưng mỗi khi hắn nhìn sang Minh Hoa Thường và thấy nàng đã tự bôi vẽ chính mình thành con mèo hoa rồi cười ngây ngô, hắn sẽ vừa thấy hâm mộ, cũng vừa thấy chua xót.

Nếu không phải là do hắn, nàng và tỷ tỷ của nàng sẽ không phải chia xa nhau. Hắn có lỗi với Minh Hoa Thường, cũng có lỗi với nữ tử đã bị đưa đi. Về sau, hắn không dám nghỉ ngơi, Thái tử Chương Hoài mang danh tốt khắp thiên hạ, hắn sợ rằng mình không đảm đương nổi thanh danh của cha ruột, cũng sợ mình sẽ không thể trả nổi ân huệ của cha nuôi.

Cho nên, hắn vô cùng cưng chiều Minh Hoa Thường, một mặt là trả nợ, mặt khác là hắn muốn Minh Hoa Thường có một tuổi thơ vui vẻ, tính luôn cả phần của hắn.

Không ngờ rằng, Trấn Quốc Công cũng có tâm lý giống như vậy, mấy năm qua, ông luôn sống trong sự áy náy với thê tử và trưởng nữ, nên chỉ đành đền bù gấp đôi cho tiểu nữ nhi. Dưới sự cưng chiều của hai người họ, trong quá trình trưởng thành của mình, Minh Hoa Thường không gặp phải chút áp lực hay cảm giác bức bách nào, thành công trưởng thành và có “khí chất” giống như là một con cá mặn.

Nhưng, không cần biết Minh Hoa Thường trở thành cái dáng vẻ gì – dẫu cho nàng ngang ngược càn rỡ hay ngổ ngáo tùy hứng, dẫu cho nàng sống đời tầm thường, không muốn phát triển, hay là suy nghĩ hão huyền, cả đời không gả, thậm chí là, dẫu cho nàng có muốn ra ngoài tra án giống như nam nhân đi chăng nữa, thì Minh Hoa Chương đều sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ nàng cả đời này. Nàng làm sai, hắn sẽ gánh chịu; nàng nợ, hắn sẽ trả.

Những, tình cảm này, hắn không thể nói với người ngoài được, dù người trước mặt có là cô cô trên huyết thống của hắn đi chăng nữa. Thái Bình Công chúa nhíu mày, hoàn toàn không thể nào hiểu được: “Ngươi là huyết mạch duy nhất của Nhị huynh, muội muội của ngươi nên là mấy đứa An Lạc, Vĩnh Hòa, Minh thị chỉ là một thần nữ mà thôi, sao xứng làm muội muội của ngươi?”

Minh Hoa Chương lạnh lùng không nói gì, không muốn tranh luận vấn đề này với Thái Bình Công chúa, hắn chỉ ngước mắt, nhìn về phía vị Công chúa tung hoành cung đình, quyền nghiêng triều chính này bằng ánh mắt cực kỳ trịnh trọng, rồi hắn nói: “Thái Bình điện hạ, nếu như ngài vẫn xem ta là người Lý gia, thì ngài không được làm hại đến muội ấy, cũng đừng cố gắng mượn tay người khác làm hại muội ấy. Dẫu chỉ là một sơ suất nhỏ xảy đến với muội ấy thôi, thì ta nhất định sẽ cùng với ngài, với Thái tử, Tương Vương, với tất cả mọi người Lý gia, không chết không thôi.”

Thái Bình Công chúa nhìn vào mắt hắn, nhất thời, bà ta đã ngây người ra. Trong khoảnh khắc đó, bà ta ngỡ rằng mình đã nhìn thấy Nữ hoàng.

Năm đó, bà ta ôm đứa trẻ vừa mới ra đời, quỳ dưới bậc thềm mà khóc lóc cầu xin mẫu thân bỏ qua cho Tiết Thiệu, tha cho người nọ một mạng, khi ấy, ánh mắt của mẫu thân cũng như thế này.

Sau khi Thái Bình Công chúa hoàn hồn lại thì bà ta bắt đầu quan sát khuôn mặt của Minh Hoa Chương thật kỹ, còn cảm xúc thì không thôi lẫn lộn, phức tạp.

Dung mạo của đứa trẻ này giống như Tiết Thiệu, nhưng khí chất lại như Lý Hiền. Hai nam nhân này, một người là mối tình đầu kiêm người trượng phu đầu tiên của bà ta, một là người vị huynh trưởng mà bà ta sùng bái nhất khi bà ta còn bé.

Nhưng, bọn họ đều đã chết hết rồi. Một người chết đói trong đại lao, một người tự vẫn trong Đông Cung.

Bọn họ là khoảng thời gian thiếu nữ mà bà ta không thể quay về, là điểm chuyển hướng từ thịnh sang suy của hoàng thất Lý Đường. Cho nên, ngay khi Thái Bình Công chúa biết rằng con cháu của Nhị huynh vẫn còn tồn tại, quả thật bà ta đã mừng rỡ như điên. Như thể đây chính là một biểu tượng, biểu tượng tượng trưng cho việc, sau khi Lý gia bọn họ thất lạc mười bảy năm, cuối cùng bọn họ cũng đã đợi được ngày mây tan trăng sáng.

Thái Bình Công chúa lập tức sắp xếp gặp Minh Hoa Chương để nhận nhau, bà ta không thể để Ngụy Vương phát hiện ra rằng hai người từng tiếp xúc với nhau, quan trọng hơn cả là, phải giấu giếm Nữ hoàng. Vì thế, bà ta đã gửi thiệp mời đến một nửa số nhà quyền quý trong thành Trường An, cốt là để thế tử Trấn Quốc Công đến nhà mình mà không gây nên sự chú ý gì.

Thái Bình Công chúa nhìn Minh Hoa Chương, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, bà ta hít một hơi, sau đó đứng dậy và nói: “Thôi, ngươi được Minh gia nuôi lớn, khó tránh khỏi việc có tình cảm với họ. Nhưng ngươi cần phải nhớ, sinh ra trong hoàng gia, tình cảm là gánh nặng lớn nhất. Ngươi muốn làm một quân tử, có ơn tất báo, bảo vệ muội muội nuôi, nhưng sao ngươi biết được những người khác có đối đã với ngươi như vậy hay không đây?”

Thái Bình Công chúa chắp hai tay trước bụng, lại quay về làm một vị Công chúa khoan thai khôn khéo. Trâm cài tóc trên búi tóc cao của bà ta nhẹ nhàng lắc lư, tựa như ánh nắng mùa thu vào Thiên Thụ năm thứ nhất, chói chang đến mức khiến cho người ta quáng cả mắt: “Cha của ngươi chết vì thiện tâm, ta hy vọng ngươi đừng giẫm vào vết xe đổ của Nhị huynh. Nhân lúc bây giờ chưa có ai phát hiện ra ngươi, chúng ta vẫn còn cơ hội cứu vãn, một khi sự tồn tại của ngươi bị Ngụy Vương, Lương Vương hay biết, rồi họ lại làm ầm làm ĩ đến tận chỗ mẫu thân, đến khi đó thì không có ai cứu được ngươi đâu. Khi đó, ngươi, ta, Thái tử, Tương Vương, các Quận vương Công chúa không còn lại nhiều của Lý gia, tất cả đều sẽ chết.”

“Ta đã khiến sảnh tiệc loạn hết lên rồi, không có ai chú ý tới lý do vì sao ngươi và ta không có mặt đâu, nhưng ta không thể biến mất quá lâu được, ta quay về trước, sau khi ngươi thay y phục xong thì hãy đợi thêm một nén nhang rồi hẵng đi. Yên tâm, người trên đường đã bị ta đuổi đi hết rồi, ngươi không cần làm thêm việc gì cả, người ngoài hỏi thì ngươi cứ nói ra ngoài thay y phục hóng gió.”

“Ta có thể đợi đến khi ngươi nghĩ thông suốt, nhưng ngươi phải nhớ, chung quy lại thì chúng ta mới là người một nhà.”