Song Bích

Chương 146




Thái Bình Công chúa nói xong thì xì xào dần xuất hiện khắp sảnh tiệc, các khách nữ hoặc xấu hổ hoặc khẽ cười, nhưng mắt ai cũng sáng lấp lánh, rõ ràng là vô cùng mong chờ đề xuất này.

Dù một nam tử nhẹ nhàng dịu dàng đến đâu đi chăng nữa, thì khi đối diện với nữ nhân, lòng họ sẽ luôn tràn đầy khát khao được thể hiện. Mà, thực tế là các nương tử ở đây đều trẻ trung xinh đẹp, gia thế không hề tầm thường, không chừng trong số ấy còn có thê tử tương lai của bọn họ.

Các nam lang ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng thực chất, ai nấy đều đã trở nên căng thẳng, đôi bên “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, đề xuất của Thái Bình Công chúa cũng theo đó mà “thuận lý thành chương”.

Thái Bình Công chúa thích tổ chức những sự kiện lớn nhất, bà ta vung bàn tay trắng như ngọc lên, các tỳ nữ của phủ Công chúa nhanh chóng chuẩn bị giấy mực rồi đưa vào điện cho các vị lang quân.

Giữa sân vang lên tiếng sột soạt và tiếng nói chuyện, mọi người đi ra khỏi bàn tiệc, bắt đầu trò chuyện với nhau, sảnh yến tiệc không còn trật tự và ổn định như lúc ban nãy nữa. Phía bên nữ quyến cũng đã gan dạ hơn một chút, họ kết bạn với nhau, lặng lẽ đi qua xem.

Thật ra Minh Hoa Chương không muốn tham gia hoạt động này. Chuyện Quận chúa An Lạc là “đệ nhất mỹ nhân thành Trường An” đã đủ nhàm chán rồi, mà bây giờ còn phải chọn ra cái gọi là “đệ nhất tuấn tài Trường An”, thật sự vô vị cực kỳ. Nhưng tất cả mọi người đều đang viết, Minh Hoa Chương một mình một kiểu cũng không hay nên hắn chỉ đành nâng bút, viết bừa một bài thơ.

Trong sảnh, đám người nhốn nháo, tiếng nịnh nọt vang lên không dứt, đến cả mấy người Lương Vương, Tương Vương cũng đi xuống mà quan sát đám người. Minh Hoa Chương nhanh chóng đặt bút xuống, vừa quay đầu lại thì phát hiện ra Tạ Tế Xuyên không hề động tay vào bút, hắn khẽ cười một tiếng, không hề bất ngờ một chút nào cả: “Sao không viết?”

“Sao ta phải viết?” Tạ Tế Xuyên chầm chậm nói: “Bọn họ [*] mà cũng xứng bình phẩm ta à?”

[*] Bọn họ ở đây chỉ các nữ quyến.

Đến cả Nữ hoàng mà Tạ Tế Xuyên cũng không thèm nể nang, càng khỏi cần phải nói đến nữ quyến ở đây. Tuy Minh Hoa Chương hiểu nhưng hắn vẫn nói: “Không hẳn là Thái Bình điện hạ muốn xem xét ai đó, chỉ là do ngài ấy muốn trút giận thôi. Trong những yến tiệc bình thường, là một nữ tử – bất kể có thân phận hay địa vị – đều sẽ bị người ta lấy ra để so sánh, Thái Bình Công chúa bất bình vì lẽ ấy, nên ngài ấy cũng muốn so sánh nam nhân một chút, không ảnh hưởng đến toàn cục. Huống hồ chi, đâu phải là so thơ thật đâu, chỉ là tìm cớ để nam nữ trẻ tuổi đưa tình diễn ý thôi.”

Tạ Tế Xuyên nhìn về phía Minh Hoa Chương, cười như không cười mà nói: “Ngươi cũng lên tiếng thay cho Thái Bình Công chúa cơ đấy.”

“Đâu phải là vì Thái Bình Công chúa.” Minh Hoa Chương nói: “Chỉ là suy bụng ta ra bụng người, đứng trên lập trường của nữ tử mà nói một, hai câu cho bọn họ mà thôi.”

“Được, ngươi là quân tử, ta là tiểu nhân, xin hãy bỏ qua cho ta đi, ta không muốn nghe mấy cái đạo lý này đâu.” Tạ Tế Xuyên nhìn về hướng bức bình phong mông lung kia, lại hỏi hắn: “Vậy ngươi cảm thấy, hôm nay, ai sẽ là người chiến thắng?”

Minh Hoa Chương không hề quan tâm đến vấn đề này, hắn thản nhiên đáp: “Khó mà nói được. Hôm nay chư vương Lý Võ đều ở đây, Hằng Quốc Công, Nghiệp Quốc Công cũng tới, nào chỉ đơn giản là đấu thơ.”

Quyền quyết định nằm trong tay khách nữ, thích thơ của vị lang quân nào thì ném hoa cho người đó, mà trong quá trình này, thứ không quan trọng nhất lại chính là thơ.

Gia thế và thân phận của nam tử, thế cục triều đình, khúc mắc chốn quan trường, mỗi một tiêu chí ấy đều sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của những vị thiên kim thế gia này. Thơ viết thế nào ấy à, ngược lại, đấy lại là xếp chót.

Tạ Tế Xuyên nhướng mày, hỏi hắn rằng: “Vậy thì ta sẽ đổi cách hỏi khác, ngươi cảm thấy Nhị muội muội sẽ đưa hoa cho ai?”

Minh Hoa Chương hơi ngẩn người ra, hắn nhìn theo hướng mà Tạ Tế Xuyên đang nhìn, thì mới phát hiện ra rằng, Minh Hoa Thường đang đi tới. Nàng kéo Nhậm Dao, và hai người họ đang đứng trước chỗ của Giang Lăng mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

Minh Hoa Chương chợt thấy hơi hối hận, hơi hối hận vì hắn chỉ viết bừa một bài thơ. Hắn không phải là kiểu người hiếu chiến nông cạn, nhưng nếu một lát nữa nàng đi qua và nhìn thấy tác phẩm của hắn, chẳng may nàng thấy hắn viết quá kém, thì thật sự là chẳng ra thể thống gì cả.

Bấy giờ, Minh Hoa Thường và Nhậm Dao còn đang đứng trước chỗ của Giang Lăng, thấy hắn ta vò đầu bứt tai, hai người “nhe nanh giơ vuốt”, nói: “Ngươi viết đi.”

Giang Lăng cầm bút lên, hắn ta chỉ cần động đậy một chút thôi là hai người này sẽ “phóng mắt” qua ngay, thật sự là chẳng khác gì đang “xử tử công khai” cả. Thật lòng là hắn ta không thể chịu nổi nữa, bèn lên tiếng cầu xin được tha thứ: “Hai bà cô của ta ơi, các ngươi có thể đổi chỗ khác mà đứng được không?”

Minh Hoa Thường “hừ” một tiếng rồi nói: “Ai muốn nhìn ngươi đâu chứ.”

Minh Hoa Thường nói xong thì đi sang bàn khác luôn, còn Nhậm Dao, tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ nhưng chân nàng ấy lại không hề di chuyển. Minh Hoa Thường cũng thấy, nên nàng không kéo Nhậm Dao đi mà chỉ tự lặng lẽ rời đi.

Bên cạnh thiếu mất đi một người đồng hành, Minh Hoa Thường cũng không tiện đi xem lang quân khác nữa, bông hoa lụa nhỏ trong tay nàng thì lại chẳng dễ “xử”. Nàng nhìn quanh sảnh tiệc, lặng lẽ suy nghĩ xem nên ném bông hoa này đi đâu.

Vốn dĩ nàng định đưa cho Giang Lăng, nhưng thật lòng mà nói, làm vậy có vẻ hơi trái lương tâm, huống chi Nhậm Dao vẫn còn đang ở đây, Giang Lăng cũng chẳng cần hoa của nàng làm gì. Đưa cho mấy Vương gia Lý gia, Võ gia thì rõ ràng là không được, đưa cho nam tử đã thành thân cũng không ổn, còn nếu đưa cho lang quân chưa thành thân của phủ Công Bá Hầu khác thì nàng lại sợ là sẽ gây ra những hiểu lầm.

Minh Hoa Thường quét mắt nhìn một vòng, thở dài một cách vô cùng yếu ớt.

Khó quá đi mất.

Thật ra, cách ổn thỏa nhất chính là đưa cho huynh đệ nhà mình, hơn một nửa số khuê tú ở đây đều làm vậy. Nếu là trước kia, nàng sẽ muốn đưa cho Minh Hoa Chương, nhưng không hiểu sao bây giờ nàng lại không muốn làm thế.

Trong lúc Minh Hoa Thường vẫn còn đang thấy khó xử, khóe mắt nàng vô tình lướt qua Tô Hành Chỉ. Ánh mắt nàng thay đổi ngay tắp lự, giả vờ như thể là mình chỉ tuỳ ý xem, rồi điềm nhiên di chuyển đến gần Tô Hành Chỉ.

So sánh với các tiểu Hầu gia tiểu Công gia khác, xung quanh Tô Hành Chỉ vô cùng vắng vẻ. Y cũng chỉ ngồi yên, không hề có ý định bắt chuyện với những người khác. Chợt có người tới gần, Tô Hành Chỉ thấy hơi kinh ngạc, y ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là Minh Hoa Thường thì khẽ run lên.

Minh Hoa Thường cười một tiếng, vấn an: “Tô Ngự sử.”

Tô Hành Chỉ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt y vẫn lạnh lùng, thậm chí là còn có một sự đề phòng như có như không nữa. Ở đây nhiều người nên phức tạp, Minh Hoa Thường không có ý nhiều lời, như thể là nàng chỉ mượn cơ hội này để làm gì đó, lúc đi, ống tay áo dài khẽ lướt qua bàn, lặng lẽ đặt hoa lụa lên bàn y.

Tô Hành Chỉ nhìn thấy hoa lụa trên đó thì kinh ngạc hơn cả. Y đang muốn nhắc Minh Hoa Thường rằng nàng đã làm rơi đồ rồi, thì bỗng nhiên, y chợt thấy một hàng chữ nhỏ trên hoa lụa.

“Có chuyện quan trọng cần thương lượng, liên quan đến Tô ma ma, gặp ở đình bên hồ trong vườn hoa.”

Ánh mắt Tô Hành Chỉ khẽ thay đổi, y bình tĩnh cầm lấy hoa lụa, xé cánh hoa có chữ đi. Sau khi làm xong những việc này, y ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, muốn nhìn thử xem có ai chú ý tới họ hay không, không ngờ rằng, vừa hay y đã trông thấy ánh mắt của Tô Vũ Tễ.

Tô Vũ Tễ đứng bên cạnh bức bình phong, nàng ấy nhìn y, vẻ mặt khó đoán. Tô Hành Chỉ hơi chột dạ, định giải thích với Tô Vũ Tễ, nhưng Tô Vũ Tễ lại thản nhiên xoay đi rồi lách người bước vào trong phòng khách nữ.

Đối diện là chỗ của khách nữ, Tô Hành Chỉ không tiện đi qua theo nàng ấy. Y dừng bước trong điện, nhìn theo hướng mà Tô Vũ Tễ đi, cuối cùng, y cảm thấy Tô Vũ Tễ không phải là người không hiểu chuyện như thế, thế nên, y vẫn chọn xử lý chuyện quan trọng khác trước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong điện, mọi người trò chuyện vui vẻ, tiếng người huyên náo, không ai hay, có một nữ một nam vừa lần lượt đi ra ngoài, ngoại trừ những người đã chú ý tới họ ngay từ ban đầu.

Tạ Tế Xuyên cười, ý tứ sâu xa giấu trong nụ cười ấy, rồi hắn ta nói, chẳng hiểu sao thanh âm lại lạnh buốt đến thế: “Xem ra, lựa chọn của Nhị muội muội không phải là ngươi, cũng không phải là ta, mà là Tô Hành Chỉ.”

Khuôn mặt của Minh Hoa Chương vô cảm, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh như sương giá đắm trong sông băng, sự lạnh lẽo như muốn hóa thành thực thể. Ấy thế mà Tạ Tế Xuyên vẫn còn không chịu yên thân, hắn ta lại nói: “Mặc dù nói là tùy theo tâm ý, lựa chọn tự do, nhưng trong số những nữ tử chưa thành thân ở đây, nếu không đưa hoa cho huynh trưởng, người thân, thì cũng là đưa cho vị hôn phu của mình. Có rất ít người can đảm đến nỗi dám đưa hoa cho người mà mình ngưỡng mộ. Ngươi nói xem, Nhị muội muội thuộc kiểu nào thế nhỉ?”

Ánh mắt Minh Hoa Chương tối tăm, khi nhìn về phía hắn ta thì ánh mắt hắn như thanh kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ, hắn nói: “Ăn nói cẩn thận. Muội ấy mới bao nhiêu lớn, nào có ngưỡng mộ ai đâu chứ. Muội ấy đã nói là không muốn thành hôn rồi, ngươi đừng làm tổn hại thanh danh của muội ấy.”

Tạ Tế Xuyên nhướng mày, ý cười vẫn còn nguyên trên gương mặt, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh nhạt: “Sao nào? Ngươi không biết à? Vừa hay hôm nay Nhị muội muội còn nói với ta rằng, muội ấy đã có người khiến muội ấy nhớ mong, vì thế mà trằn trọc nhiều lần, thức đêm mong nhớ. Ta còn tưởng là ngươi đã biết rồi cơ.”

Hắn không biết, không đúng, sao Minh Hoa Thường lại nói với Tạ Tế Xuyên những chuyện này cơ chứ? Minh Hoa Chương siết chặt ngón tay, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, nói: “Muội ấy nói đùa thôi. Muội ấy thích nói giỡn, không thể xem là thật được.”

Tạ Tế Xuyên chỉ nhìn hắn mà không nói một lời, nhưng ý tứ trong mắt hắn ta lại khiến Minh Hoa Chương thấy vô cùng khó chịu. Hắn thầm nghĩ, mình đâu cần phải đi tranh luận với người ngoài làm gì, Minh Hoa Thường là muội muội của hắn, tất nhiên là hắn hiểu rõ nàng nhất, nàng chỉ đi ra ngoài giải sầu mà thôi, hắn sẽ đi gọi nàng về ngay.

Minh Hoa Chương đang định đứng dậy, nhưng, đúng ngay lúc này, tỳ nữ bên cạnh bưng khay đi qua, vạt váy vô ý quét qua khiến nghiên mực tung lên, thoáng cái, áo trắng của Minh Hoa Chương đã nhiễm một vết mực vô cùng lớn.

Tỳ nữ giật mình, quỳ xuống đất ngay, nàng ta vội lau mực cho Minh Hoa Chương, vừa lau vừa nói: “Lang quân tha tội, nô tỳ đáng chết.”

Minh Hoa Chương cụp mắt nhìn trang phục của mình, hắn chỉ im lặng mà không nói gì. Tỳ nữ kinh hồn táng đảm, chỉ biết nói: “Lang quân tha mạng, đều là do nô tỳ không cẩn thận. Nô tỳ dẫn ngài đi thay y phục ngay.”

Minh Hoa Chương lẳng lặng liếc nhìn tỳ nữ một cái, hắn không phản đối, để cho tỳ nữ dẫn đường.



Sau khi đi ra ngoài, Minh Hoa Thường tránh né đám người suốt cả đoạn đường, rồi sau đó, nàng lặng lẽ đi về phía đình nghỉ mát nằm ở một nơi hẻo lánh của vườn hoa. Nàng ngồi xuống, chưa đợi được bao lâu thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.

Minh Hoa Thường không bất ngờ một chút nào cả, nàng đứng dậy, cười cúi chào với người vừa tới: “Tô Ngự sử. Bên ngoài gió lớn, mời Tô Ngự sử vào trong ngồi.”

Tô Hành Chỉ dừng bước ngoài bậc thềm, khuôn mặt y lạnh lùng, nghiêm túc. Y không có phản ứng gì trước sự lấy lòng của Minh Hoa Thường, khi y nói, giọng điệu nghe vô cùng lạnh nhạt: “Minh nhị nương tử, ngươi và ta không có qua lại gì, ta không hiểu ý của ngươi.”

Minh Hoa Thường cũng không thèm để ý đến phản ứng ấy của y, mà nàng chỉ tìm một góc khuất gió rồi ngồi xuống, nói: “Nhưng sau khi ngài nhìn thấy hàng chữ kia, ngài đã đi qua đây, điều đó chứng minh ta đoán không sai. Việc này, nói ra thì rất dài dòng, Tô Ngự sử muốn đứng ở ngoài thật à, ngài không sợ bị người ta phát hiện ra ư?”

Tô Hành Chỉ nhíu mày mà nhìn nàng, cuối cùng, y vẫn cất bước đi vào đình nghỉ mát. Minh Hoa Thường nói: “Vốn dĩ ta nên tìm quán trà chiêu đãi Tô Ngự sử, đáng tiếc thay, điều kiện không cho phép, chỉ có thể dùng cách thức này để gọi Tô Ngự sử ra đây thôi. Đa tạ ngài đã rộng lòng tha thứ, ta có thể cả gan gọi ngài là Tô huynh không?”

Khuôn mặt Tô Hành Chỉ lạnh lùng, giọng điệu của y cứng rắn: “Minh nhị nương tử cứ tùy ý.”

Vốn dĩ Minh Hoa Thường còn đang định nói thêm vài lời khách sáo, có điều, trông thấy thái độ này của Tô Hành Chỉ, nàng vẫn chọn đi thẳng vào vấn đề. Nàng cười một tiếng, bỗng lên tiếng: “Tô huynh, nếu như ta nhớ không lầm, tổ mẫu của huynh là Tô thị từng hầu hạ ở tổ trạch Thái Nguyên Vương thị, sau này đi theo nữ lang Vương thị Du Lan gả vào phủ Trấn Quốc Công, rồi sau đó đã trở thành phụ tá đắc lực của mẫu thân ta, đúng không?”

Tô Hành Chỉ siết chặt ngón tay, mắt đen lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, y hỏi: “Ngươi muốn gì khi hỏi ta chuyện này?”

“Tô huynh đừng hiểu lầm, ta cũng không có ác ý gì đâu.” Minh Hoa Thường cười với Tô Hành Chỉ, dưới màn đêm, khuôn mặt trắng nõn như được một quầng sáng dịu dàng bao phủ, đẹp như châu như ngọc, xán lạn như ánh tuyết. Mà đôi mắt của nàng lại trong trẻo thẳng thắn, nàng nghiêm túc nói với y rằng: “Chỉ là, ta rất muốn tìm hiểu sự thật, chắc hẳn Tô huynh cũng thế, nếu không thì huynh sẽ không nhận lời hẹn của ta đâu. Theo vai vế, ta nên gọi Tô ma ma là “nhũ tổ mẫu”, vốn dĩ ta muốn hỏi Tô ma ma những điều này, nhưng ma ma đã qua đời, nên nay ta chỉ có thể hỏi Tô huynh mà thôi.”

Giọng nói của Minh Hoa Thường nhỏ nhẹ, nàng cười uyển chuyển, nhưng ánh mắt của nàng luôn nhìn thằng vào Tô Hành Chỉ, khác hoàn toàn so với biểu hiện mềm mại kia của nàng. Minh Hoa Thường nhìn y, lại hỏi: “Tô huynh, Tô Vũ Tễ là muội muội của huynh ư?”

Chuyện thiên kim thật giả, nàng giữ trong lòng một năm, nó cũng đã “hành hạ” nàng trọn một năm rồi. Ban đầu, nàng muốn thử dựa vào sức của mình để tra ra chân tướng, nhưng mà manh mối điều tra cứ đứt gãy từ cái này sang cái khác, như thể là luôn có một đôi tay vô hình nào đó xóa đi tất cả mọi dấu vết. Dù rằng nàng đã gia nhập Huyền Kiêu Vệ, đã trở thành một phần của mạng lưới ngầm, nhưng nàng vẫn không thể tìm ra được thân thế thật sự của mình.

Trái lại, sau khi nàng nghiêm túc quan sát những người bên cạnh mình, thì càng ngày nàng lại càng cảm thấy người nhà của mình thật khả nghi. Minh Hoa Chương trông như thể là đã biết rõ bọn họ không phải huynh muội ruột thịt, quan trọng hơn cả là, hình như Trấn Quốc Công cũng biết điều ấy.

Điều này khiến lòng Minh Hoa Thường sinh ra một thứ cảm giác còn kinh khủng hơn cả chuyện thiên kim thật giả – nàng có thể chấp nhận được việc mình không phải là con ruột, nhưng không thể chấp nhận được việc cha huynh lừa gạt nàng.

Trấn Quốc Công và Minh Hoa Chương đối xử với nàng rất tốt, Minh Hoa Thường không muốn phỏng đoán bọn họ theo hướng như vậy, nhưng nàng cũng không có cách nào yên tâm, thoải mái chiếm lấy hết thảy tình yêu thương của bọn họ, nàng bằng lòng đối mặt với sự thật, dẫu rằng, có thể là sự thật ấy không hề có lợi cho nàng.

Nếu như sinh mệnh của nàng cứ nhất quyết phải dừng lại ở năm nàng mười bảy tuổi, nàng nghĩ, ít nhất thì nàng cũng phải sống một cách thật rõ ràng.

Tô Hành Chỉ yên lặng rất lâu, rồi sau đó, như thể là đã thở dài một cái, rồi y khẽ nói: “Không phải.”

Minh Hoa Thường khẽ động đậy đuôi mày, thật sự là nàng không hề bất ngờ gì trước câu trả lời này. Minh Hoa Thường lại hỏi: “Trước khi mất, Tô ma ma có từng nói gì về thân thế của Tô Vũ Tễ với huynh không?”

Tô Hành Chỉ không đáp, đảo khách thành chủ mà hỏi: “Ta không hề biết lai lịch của ngươi, tại sao ta phải nói cho ngươi biết những chuyện này kia chứ?”

“Bởi vì ta muốn giải quyết vụ án sai năm xưa này.” Minh Hoa Thường nhìn vào mắt y, chân thành nói: “Những người biết chuyện năm đó, chết thì cũng đã chết, phân tán thì cũng đã phân tán, bây giờ có truy cứu ai đúng ai sai thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, giải quyết vấn đề mới là điều quan trọng nhất. Nếu như Tô Vũ Tễ thật sự là người Minh gia, ta bằng lòng dẫn tỷ ấy đến gặp cha ta, khôi phục thân phận của tỷ ấy. Nếu huynh không tin ta, ta sẽ hẹn cha ra đây, huynh đến nói chuyện với ông ấy, ta tuyệt đối sẽ không nói hai lời. Tô huynh, rốt cuộc thì thứ mà huynh muốn, là sống tạm một nơi, hay là để cho tỷ ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lần này Tô Hành Chỉ im lặng lâu hơn. Minh Hoa Thường nhẫn nại, yên lặng chờ y.

Tiếng cười nói trong sảnh tiệc cách đó không xa cứ vang lên không ngừng, khiến nơi đây của bọn họ có vẻ yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng của loài chim mà họ không biết tên vang vọng. Cuối cùng, Tô Hành Chỉ lên tiếng, thanh âm của y như át đi tiếng gió: “Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi? Nếu như ngươi moi thông tin từ ta, rồi sau khi trở về không những không thực hiện lời hứa, mà còn gây sóng gió ở trong phủ Trấn Quốc Công, đổi trắng thay đen, vậy thì ta phải làm sao?”

Minh Hoa Thường thở dài, bất lực mà nói: “Tô huynh, có phải huynh đã quên rằng bây giờ huynh là Ngự sử rồi không? Vụ án của phủ Kinh Triệu còn phải qua tay huynh nữa đấy. Vụ án của ông chủ Phùng phải phúc thẩm, án của Tống Nham Bách, Nghiêm Tinh Thành cũng có rất nhiều vấn đề chưa thể làm rõ được, bọn ta còn phải nhờ Sát viện giơ cao đánh khẽ nữa đấy, ta lừa huynh thì ta được lợi lộc gì đây?”

Ánh mắt của Minh Hoa Thường vô cùng nghiêm túc, lý do này đã thuyết phục được Tô Hành Chỉ. Bấy giờ y mới ý thức được rằng, y đã không còn là thiếu niên nhà nông một nghèo nàn với hai bàn tay trắng ở trên núi nữa, mà y đã là Ngự sử giám sát Sát viện của Ngự sử đài Trường An, trước mặt các hào môn vọng tộc này, y cũng đã có tư cách để lên tiếng.

Bấy giờ Tô Hành Chỉ mới thả lỏng hơn một chút, nói: “Thật ra trước đó ta không biết thân phận của muội ấy, nếu không phải là vì tổ mẫu bệnh nặng, không thể không giao phó di ngôn, chỉ e rằng, bà ấy sẽ không bao giờ nói với ta những chuyện này.”

Vừa gặp Tô Hành Chỉ, Minh Hoa Thường đã chú ý thấy y rất căng thẳng, đầy địch ý, giống như là một con nhím vậy. Nhưng Minh Hoa Thường luôn giữ ý cười, giọng nói mềm mỏng, thậm chí nàng còn chủ động lấy quan hệ trên dưới của phủ Kinh Triệu và Ngự sử đài ra để đánh tan sự đề phòng của Tô Hành Chỉ. Quả nhiên, Tô Hành Chỉ cũng đã buông lỏng thái độ đề phòng hơn rất nhiều, Minh Hoa Thường vội “thừa thắng xông lên”, lại hỏi: “Tô ma ma đã nói gì?”

“Tổ mẫu nói về sự đấu đá trong nhà, đứa trẻ bị vạ lây, bà ấy không đành lòng chứng kiến cảnh tượng ấy, vừa hay bà ấy muốn cáo lão hồi hương nên ôm đứa trẻ đi, cho đứa bé ở trong nhà mà nuôi nấng. Mặc dù dòng dõi Công phủ và Tô gia khác nhau một trời một vực, nhưng luôn thật lòng yêu thương Tô Vũ Tễ, đối đãi với muội ấy không khác gì nhi nữ ruột thịt, chắc chắn là không hề thua kém Minh gia.”

“Ta biết.” Minh Hoa Thường vội nói: “Tất nhiên là ta tin Tô huynh, cả Tô ma ma nữa, mọi người đều đối xử với tỷ ấy rất tốt, nhìn vào tính tình kiên cười thẳng thắn của Tô tỷ tỷ là biết ngay, tỷ ấy chưa từng bị tủi thân.”

Sau khi Minh Hoa Thường trấn an Tô Hành Chỉ thì nàng lại đảo mắt, cảm thấy hơi kỳ lạ. Lời giải thích này của Tô Hành Chỉ có gì đó không khớp với suy đoán của nàng, trong mơ nói rằng, Tô ma ma tham lam nên mới đổi hai đứa trẻ với nhau, mà bây giờ Tô Hành Chỉ lại nói là vì nội bộ Minh gia đấu đá, Tô ma ma muốn bảo vệ đứa trẻ nên mới mang Tô Vũ Tễ đi.

Nhưng, dù sao thì đây cũng là do người trong cuộc tự nói thế, nếu như Tô ma ma làm loại chuyện đó thật, thì việc bà ta tự “đánh bóng” bản thân mình lên như thế cũng hợp với lẽ thường tình. Nhưng, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt và đề phòng kia của Tô Hành Chỉ khi y đối mặt với nàng đi, lẽ nào y không biết muội muội ruột thịt của mình bị người ta đánh tráo vào phủ Trấn Quốc Công à?

Nếu là trước kia, chắc chắn là Minh Hoa Thường sẽ liên tục thăm dò, chậm rãi tính toán, nhưng bây giờ nàng cũng không thể sống qua được năm nay, còn có câu nào mà nàng không dám hỏi nữa đâu. Minh Hoa Thường bèn hỏi thẳng: “Nói như vậy thì, huynh mới là huynh trưởng ruột của ta à?”

Vốn dĩ Minh Hoa Thường chỉ muốn biểu đạt ý tốt của mình mà thôi, nếu nàng là người Tô gia thật, thì chắc chắn là nàng sẽ không có ý kiến gì về dòng dõi của mình, cũng nguyện ý chung sống thật hòa thuận với Tô Hành Chỉ. Nhưng biểu hiện của Tô Hành Chỉ lại nằm ngoài dự đoán của Minh Hoa Thường, y nhíu chặt ấn đường, ánh mắt xa cách, như thể là chẳng gì có thể lay chuyển được y, y chất vấn nàng: “Ngươi lại đang giở mánh khóe gì đấy?”

“Hả?” Minh Hoa Thường cũng hoang mang theo, nàng và Tô Hành Chỉ nhìn nhau, hai bên đều cảm thấy khó hiểu. Minh Hoa Thường thử hỏi: “Nếu Tô Vũ Tễ là nữ nhi của phủ Trấn Quốc Công, vậy thì, chẳng phải ta chính là con cái Tô gia à? Lẽ nào huynh quên Tô gia cũng có một nữ nhi rồi ư?”

Tô Hành Chỉ nhìn Minh Hoa Thường, hai hàng mày nhíu lại chặt hơn: “Đúng là ta còn có một muội muội, nhưng mẹ ta nói, Niếp Niếp vì sinh non mà chết yểu, Vũ Tễ là đứa trẻ do tổ mẫu ôm về hòng an ủi nỗi đau mất con của bọn họ.”

Minh Hoa Thường thật sự ngẩn người ra luôn rồi. Tô Hành Chỉ trông thấy vẻ mặt Minh Hoa Thường không đúng cho lắm thì cũng nghiêm túc lên, y hỏi: “Làm sao, chẳng lẽ không phải là như vậy ư?”

Một người mẹ sẽ không nguyền rủa con mình chết sớm, dù là vì muốn bảo vệ nữ nhi ruột thịt, để nữ nhi được đổi đến nhà giàu sang đi chăng nữa, thì cũng sẽ không nói ra mấy lời như là chết yểu như thế. Vậy thì, đây là sự thật ư?

Minh Hoa Thường chợt cảm thấy gió thổi trên mặt hồ rất lạnh, hai tay của nàng siết chặt vào nhau, cố gắng ủ ấm cho những ngón tay đã trở nên lạnh buốt của mình. Nàng lấy lại bình tĩnh, rất lâu sau, nàng mới có sức nói với Tô Hành Chỉ rằng: “Tổ mẫu của huynh và huynh nói rằng, Tô Vũ Tễ được ôm từ phủ Trấn Quốc Công về Tô gia. Mà bên chỗ ta thì lại biết được rằng, vì ham muốn cá nhân mà Tô ma ma đã đánh tráo cháu gái của mình với thiên kim long phượng thai của Trấn Quốc Công. Muội muội của huynh, long phượng thai phủ Trấn Quốc Công, vốn dĩ đây chỉ nên là chuyện của ba đứa trẻ. Nhưng bây giờ ta lại hay tin, Niếp Niếp đã chết rồi, mà đôi long phượng thai của phủ Trấn Quốc Công vẫn còn đây, Tô Vũ Tễ thì được nuôi dưỡng trong nhà huynh. Trong đây đã có nhiều thêm một đứa trẻ nữa.”

“Người được thêm vào, là ai đây?”



Suốt cả đoạn đường, Minh Hoa Chương đều rất bình tĩnh, hắn âm thầm ghi nhớ cảnh vật ven đường. Tỳ nữ dẫn đường, rẽ trái rồi lại rẽ phải, cuối cùng, nàng ta dẫn hắn vào trong một căn phòng, chắp tay trước ngực mà hành lễ với hắn: “Lang quân chờ một lát, nô tỳ đi lấy quần áo sạch cho ngài.”

Minh Hoa Chương gật đầu nói cảm tạ, hắn bình tĩnh nhìn chăm chú tỳ nữ khép cửa rời đi. Sau khi nàng ta đi, sự lạnh lùng mới dần ánh lên trong mắt Minh Hoa Chương.

Quả thật tỳ nữ đó đã rất tận tụy với “lỗi” của mình, nhưng hắn muốn biết người đứng đằng sau muốn làm gì nên không từ chối.

Minh Hoa Chương nhìn xung quanh, bình tĩnh đi dạo trong căn phòng khách tráng lệ này. Căn phòng được bài trí đúng theo phong cách xa xỉ phung phí, rất đúng với tinh thần của phủ Thái Bình Công chúa, vật liệu gỗ quý, gấm vóc mới tinh, một bức bình phong gấm Tứ Xuyên đã ngăn cách căn phòng ra thành hai nửa, nửa trong và nửa ngoài.

Không có mê hương, cũng không có bẫy, vậy thì người đứng đằng sau chuyện này tốn công tốn sức dẫn dụ hắn đến đây làm gì? Chắc sẽ không xảy ra chuyện “ta bắt gặp ngươi thay y phục rồi nên ta quyết phải gả cho ngươi” đâu nhỉ?

Thế thì có vẻ ngu ngốc quá.

Minh Hoa Chương vừa quan sát cách bài trí của căn phòng, vừa thầm suy nghĩ xem người nọ có thể trốn ở chỗ nào. Bấy giờ, có tiếng động vang lên từ phía sau bức bình phong, con dao nhỏ trong tay áo của Minh Hoa Chương trượt đến lòng bàn tay, hắn bình tĩnh nắm chặt nó.

Bức bình phong trong phòng dày hơn nhiều so với cái được đặt trong yến tiệc, một cái bóng mơ hồ hiện lên, âm thanh đinh đang vang lên không dứt, nhưng hắn lại không nhìn thấy rõ mặt của đối phương. Minh Hoa Chương lặng lẽ đến gần bức bình phong, chợt rút dao đâm về phía sau.

Người đứng sau bức bình phong đang xách váy, nghe thấy tiếng xé gió thì đột ngột ngẩng đầu lên, trâm cài tóc vẽ ra vài đường cong nguệch ngoạc vô hình trong không khí, dẫu đang trong tình cảnh này, dáng vẻ của người nọ vẫn không thôi chỉn chu. Giờ đây, Minh Hoa Chương cũng đã thấy rõ tướng mạo của đối phương, lòng hắn kinh hãi, lập tức thu dao lại.

Minh Hoa Chương đột ngột rút lui khi đang tấn công, nên hắn lảo đảo một cái rồi mới đứng vững lại được. Kệ gỗ bên cạnh bị va vào nên cũng lắc lư, bình hoa theo đó mà rơi xuống. Minh Hoa Chương vươn tay, dễ dàng đỡ được chiếc bình hoa, hắn nhìn người trước mặt mình với vẻ mặt kinh ngạc: “Điện hạ?”