Sơn Tặc Du Ký

Chương 4: 4: Trốn Đi







La lão trại chủ mới sáng sớm đã vô cùng bực bội, ngày thường sẽ có một đám người tùy ý để ông sai sử.

Hôm nay gọi rát cả cổ cũng không thấy một mống nào.

Đang muốn đi ra ngoài tìm mấy đứa tính sổ lại chợt nghĩ ra mình đã cho chúng xuống núi hết rồi.

Thế là cố nén bực bội trong lòng, hai mắt nhìn trời thở dài thườn thượt.

Một lát sau, thanh âm trung khí mười phần vang lên:

"Tiểu Tam, ngươi đang ở xó nào? Còn không mau mau lết ra đây cho ta."

"..."

Không có ai trả lời.

"Ngươi mà không ra thì ngày hôm nay nhịn cơm luôn đi." Lão nhân tức giận uy hiếp.

"..."

Vẫn không có tiếng trả lời, uy hiếp thất bại.

Lúc này La trại chủ mới có chút vô lực hướng một gian nhà tranh đi đến, ló đầu vào bên trong gọi:

"Hoa nương, bà có ở đó không?"

Hoa nương đang bận rộn ở phòng bếp nấu nướng, nghe vậy đầu cũng không thèm ngoảnh lại đáp:

"Ông có việc gì?"

"Khụ..


bà có thấy mấy đứa nhỏ đâu không? Tôi gọi mãi mà không thấy đứa nào?".

Truyện mới cập nhật

"Không phải ông bắt chúng nó xuống núi hết rồi sao?" Nói xong khẽ hừ lạnh một cái.

Lão già này không biết loại chuyện cứu người này có bao nhiêu nguy hiểm sao? Thế mà dám để bọn nhỏ đi một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì bà biết sống làm sao? Ừm..