Sơn Tặc Du Ký

Chương 3: 3: Xuống Núi







Bởi vì không muốn tự mình đi cứu người, La lão trại chủ bèn triệu tập tất cả người trong sơn trại đến nhà chính.

Lê Lâm nhìn cái gọi là "tất cả người trong sơn trại" một chút, khóe môi giật giật.

Quay sang nhìn vị "trại chủ" nào đó đang ngồi một bên ung dung nhấp nước trà, nghi ngờ hỏi:

"La thúc, tất cả mọi người đều ở đây hết sao?"

Nếu mắt hắn không có nhìn lầm thì đứng trong này tổng cộng chỉ có năm người, cũng chính là năm người ngày hôm qua chặn đường bọn họ.

La trại chủ liếc mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói:

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Lê Lâm: "..."

Không phải nói là sơn trại hay sao, chỉ với mấy mống này thì có thể làm được cái gì.

Giống như hiểu được suy nghĩ của hắn, mặt già của lão nhân hơi đỏ lên "khụ" một tiếng, có chút xấu hổ mở miệng:

"Tuy rằng sơn trại chúng ta có hơi ít người, thế nhưng ai cũng đều võ nghệ xuất chúng.

Có lẽ mấy đứa này còn kém so với ta, nhưng trong chốn giang hồ cũng đã có thể tung hoành ngang dọc."

Đám người có thể tung hoành ngang dọc: "..."

Lão nhân gia, ngài xác định là hơn so với chúng ta sao?

"Ai da, cái đám này..

đứng đó làm gì, còn không mau ra mắt thế tử Bình An hầu phủ đi." La lão trại chủ có chút chột dạ quát.

Cả đám người không tình nguyện mà bước lên phía trước.

La lão đại ngữ khí trầm ổn chắp tay ôm quyền, tự giới thiệu:

"Tại hạ La Nhất Phong, là đại đệ tử của trại chủ, rất vinh hạnh được ra mắt thế tử." Nói xong liền trầm mặc lui về.

Thân hình hắn vốn cao lớn mạnh mẽ, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn góc cạnh không thể không nói rất có phong phạm của một lão đại.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc trầm ổn của đồ đệ nhà mình.

La lão trại chủ không khỏi có chút đắc ý vuốt chòm râu lưa thưa chỉ còn vài cọng, liếc về phía nhị đồ đệ.

Chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú ôn hòa như gió xuân đập vào mắt, thanh niên tươi cười gấp chiếc quạt đang phe phẩy, hướng Lê Lâm chắp tay:

"Tại hạ là La Nhị Gia, thế tử có thể gọi ta một tiếng Nhị Gia." Nói xong còn không quên chớp cặp mắt hoa đào vô tội.


Lê Lâm: "..."

Có bệnh mới kêu ngươi là nhị gia.

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một vài thanh âm đứt quãng, dường như chủ nhân giọng nói phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới rặn ra được:

"Còn ta tên La..

La Tam Si, Si..

trong si..

si.."