Son Sắc

Chương 13: Nhân tình hai văn




Hân đang loay hoay tâm trung bên đường kim mũi chỉ của nàng, nàng đang khâu vá lại mấy cái cúc áo đã bị bung chỉ của Tít, đúng là con nít lúc nào cũng nghịch ngợm, áo bung cúc lúc nào mà không hay biết

Khiến nàng phải cách một vài bữa lại phải đem quần áo Tít ra coi có sức mẻ chổ nào không đặng mà khâu vá, riết rồi nàng không biết là ai hầu ai nữa, nói nàng hầu cho Tít thì đúng hơn

Tít sau trận đòn khóc sướt mướt vừa rồi thì đã đi ngủ một giấc ngon lành, bây giờ trong thư phòng chỉ còn lại bầu không gian tĩnh lặng, một người ngồi đó lẳng lặng đơm từng cúc áo bà ba nâu tỉ mỉ, còn người kia thì có lẽ bây giờ đã say nồng trong giấc ngủ trưa

Nhưng tất cả những thứ xung quanh cả hai tạo ra một bức tranh yên bình đầy thơ mộng khiến người ta chỉ muốn đắm chìm trong giây phút này mãi mãi

Trước đây Hân là một người rất giỏi thêu thùa may vá, nàng rất khéo tay nên lúc còn ở nhà hội đồng Trịnh, nàng rất hay thêu khăn tay cho má mình, rồi khâu áo cho cha, nói chung về mảnh này thì nàng rất giỏi, nhưng chỉ có những người trong gia đình mới có được đặc ân này thôi

Trong làng chưa từng có cậu thanh niên trai tráng nào nhận được một chiếc khăn tay nào từ nàng, và chưa có một cậu trai nào khiến cho nàng đặt cả tấm chân tình vào để mà yêu thương săn sóc, nhiều lúc nàng muốn biết ái tình là gì, muốn biết những tâm tư mơ mộng của một cô thiếu nữ độ tuổi của nàng nó ra làm sao, nhưng đáng tiếc thay nàng chưa bao giờ trãi qua cảm giác đó

Khi ở bên cạnh cậu Tùng ngoài ái ngại ra thì nàng chưa từng có một cảm xúc gì khác biệt, nếu có thì có lẽ là chua xót tủi thân cho một kiếp chồng lầm lỡ, bây giờ có hối hận thì nàng cũng chả thay đổi được số phận, âu cũng là cái duyên mà cũng là cái nghiệp mà kiếp này nàng trả cho cậu Tùng, cũng như chôn vùi cả tuổi xuân mình vào cái nhà hội đồng Tịnh này

Hân đưa tầm mắt mình sang con bé Tít, nó vẫn ngủ ngon lành trông say mê lắm, nàng chợt mỉm cười, ở độ tuổi của nó nàng cũng vô tư vô lo chỉ biết suốt ngày đèn sách rồi thêu thùa may vá

Nàng ước gì cái tuổi xuân xanh đó của nàng được kéo dài hơn, trước khi được dựng vợ gả chồng thì hay biết mấy, nàng sẽ được đi đây đó, được học hỏi nhiều thứ hơn nữa, chứ không phải suốt ngày phải ngồi trông ngóng tin chồng đi mần ăn ở nơi xa xứ

Nếu cho nàng chọn lại thì nhất định ngày đó nàng sẽ từ chối lời dạm ngỏ của cậu Tùng, đứng lên bảo vệ quyền tự do của bản thân nàng, nhưng đáng tiếc là nàng lúc đó quá yếu đuối và nhu nhược

Tít sau một giấc ngủ trưa dài thì cuối cùng cũng rụt rịch tỉnh giấc, mi mắt nó hơi run run một lúc thì mở mắt ra, hình ảnh nó thấy đầu tiên là một dáng người thiếu nữ đang cậm cụi khâu lại chiếc áo bà ba cho nó, Tít dậy rồi nhưng vẫn thích nằm đó ngắm nhìn mợ Hân một cách say sưa

Không biết sao mỗi lần nhìn mợ Hân là tim nó đập nhanh khủng khiếp, như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy, nhưng nó vẫn thích nhìn mợ Hân như lúc này đây, mợ đẹp, mợ dịu dàng, đằm thắm hơn rất nhiều trông bộ dáng say sưa miệt mài vá áo đó

"Em dậy rồi hả đa"

Hân cảm giác như có ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng, thì nàng đảo mắt lên xem con bé Tít đã dậy chưa, y như rằng con nhỏ đã dậy rồi và đang nhìn say sưa nàng, Hân nở ra một nụ cười dịu dàng nhìn nó

"Dạ..dạ con mới dậy á mợ"

Tít mỉm cười rồi lòm còm bò dậy, do thân thể nó còn khá ê ẩm sau trận đòn vừa rồi nên cử động có chút khó khăn, nó ngồi dậy trên tấm phản rồi thòng chân xuống xỏ đôi guốc mộc đi về phía mợ Hân

"Mợ đang làm gì dạ?"

Tít nó thấy mợ đang đơm áo cho nó, nhưng nó vẫn cố hỏi mợ tại nó muốn nghe câu trả lời từ chính miệng mợ Hân, rằng mợ vẫn còn chăm sóc lo lắng cho nó, chỉ như vậy đủ khiến con nhỏ vui mừng khôn siết rồi

"Không thấy sao còn hỏi, tui vá áo lại cho mấy người đây nè, mà em cũng bớt chạy nhảy va chổ này đụng chổ kia đi, áo bị rát một miếng còn không hay, thiệt hết nói nổi em luôn đó đa"

Hân vừa nói nhưng tay vẫn linh hoạt vá lại cái đường chỉ bị bung ngay phần nách của áo bà ba, đáng lý ra nàng không cần phải lo lắng cho kẻ hầu người hạ như vậy, nhưng nàng vẫn thích chăm sóc cho Tít như vậy đó, chăm cho nó từng cái ăn cái mặc cũng đủ khiến nàng vui rồi, đó giờ chỉ có mình nó là làm nàng phải để tâm đến vậy thôi, chắc do con nhỏ khờ nên nàng thương, nàng mến tay mến chân nó thôi

"Con..con bóp vai cho mợ nghen"

Tít nó thấy mợ vá áo lâu lâu lại xoa vai thì nó biết mợ mỏi vai rồi, cho nên nó đi lại phía sau lưng ghế ngồi của mợ đứng đó xoa bóp vai cho mợ, nó hỏi chơi vậy thôi chớ mợ chưa kịp đồng ý là tay nó đã chạm vào bả vai mợ rồi, nó thuần thục xoa xoa nhẹ nhàng đôi vai mảnh mai của mợ, lâu lâu còn đấm nhẹ vài cái khiến mợ Hân nhắm tịt mắt lại hưởng thụ cảm giác sảng khoái thư giản gân cốt

"Giỏi dữ ta, coi bộ cũng được việc đó hen"

Hân nhắm mắt hưởng thụ nhưng miệng thì vẫn khen rối rít, không thể phủ nhận tay nghề của con bé này hơi bị dữ dội đó đa, làm vai nàng không còn bị mỏi nữa, mà thay vào đó là cảm giác dễ chịu

Cái đà này chắc phải kêu con Tít đấm bóp cho nàng thường xuyên mới được, tuy nàng còn trẻ nhưng hay đau nhức xương khớp, chẳng khác nào một bà cụ non, do nàng hay thức đêm thức hôm lo sổ sách cho cậu Tùng, rồi còn lo công chiện mần ăn ngoài xưởng lúa nữa chớ, nghĩ thôi mà đau đầu rồi, không biết cậu Tùng mần cái giống chi mà lâu về quá đa, làm mợ ở nhà lo cho cái cơ ngơi của cậu thôi cũng phát chán rồi

Nói nhớ chồng thì thật ra không phải là nhớ, do nàng đâu có tình cảm chi với cậu Tùng đâu, nói đúng hơn là vì nàng quá mệt mỏi với mớ công việc chất đóng này của cậu, một mình nàng thì làm sao mà lo cho xuể đây, cũng may là còn có con Tít bên cạnh nàng

Từ ngày có Tít, nàng vui vẻ hơn được vài phần, ít ra thì tối ngủ không có phòng đơn gối chiếc như mấy năm qua mà ngược lại còn ấm áp vô cùng, nàng thích những cái ôm từ Tít, tuy vụn về nhưng cảm giác mang lại chân thật vô cùng, nàng cảm nhận được từng hơi ấm trong mấy chiếc ôm vụn về đó

Nàng không biết lý giải cảm xúc lúc đó của nàng như thế nào, vui cũng không phải mà buồn thì càng không, nàng cảm nhận được sự an tâm trong cái ôm đó, nghĩ lại thì hơi nực cười khi lúc đó nàng chợt suy nghĩ Tít nó có thể bao bọc và chở che nàng, hình như lúc đó nàng quên là nó khờ

Nhưng nàng đâu biết sau này chính con người nàng cho là khờ khạo lại che chở và bảo vệ được nàng

"Aa"

Đang say sưa trong từng mũi khâu nhưng vì những suy nghĩ bâm quơ mà Hân đã làm cho ngọn kim đâm vào đầu ngón tay mình, nàng vừa tính lấy khăn tay trong túi áo bà ba lụa ra, thì chợt bàn tay bị níu lại, Tít cầm lấy bàn tay nõn nà của nàng, nó không suy nghĩ mà đưa ngay ngón tay đang rỉ máu lên miệng ngậm lấy

Cảm giác ấm nóng trong khoang miệng của con nhỏ làm cho hai má Hân ửng đỏ lên, nàng nhìn thẳng vào gương mặt ngây thơ của nó, cái miệng nhỏ của Tít giờ đây đang ngậm lấy ngón tay của nàng, Hân nhịn không được mà phải nuốt nước miếng một cái ực, sau đó rụt tay về để thoát khỏi cái sự thẹn thùng không đáng có này

"Mợ..mợ đau nhiều hông"

Tít thấy mợ rụt tay lại thì nó hơi hụt hẫng một chút, vì nó thấy hình như hành động vừa rồi của nó hơi lố lăng thì phải, mà nó sợ mợ bị đau nên nó mới làm vậy, cậu Thành cũng làm như vậy khi mà nó bị gai đâm chảy máu hôm đi bẻ xoài, nên nó thấy mợ bị chảy máu thì nó cứ bắt chước theo cậu Thành mà làm thôi

"Hông, mợ hết đau rồi"

Hân nhìn Tít cười ngượng ngùng, tim nàng đập nhanh như đánh trống, nó cứ rộn rạo không ngừng làm cho nàng choáng ngợp bởi những xúc cảm mới lạ, liệu đây là thứ gì?

Thứ gì mà khiến cho tâm tình nàng náo động lạ thường, cái chạm đó khiến cho tim nàng rung lên không ít, có một suy nghĩ chợt vụt lên trong đầu nàng nhưng đã bị nàng dập tắt ngay, không thể nào có chuyện đó xảy ra được, Tít là hầu cận của nàng, là người nàng xem là em gái, nên không thể phát sinh ra mấy thứ tình cảm kì lạ đó được, nàng tự dặn lòng mình là như thế

***

"Dạ thưa cậu, có cô mallorie đến tìm"

Hai Văn đang ngồi trong phòng khách đánh cờ cùng cha thì nghe đến cái tên cô gái tìm cậu, thì cậu chợt hoảng hồn vài phần, mặt mài cậu tái mét không còn một giọt máu, cậu đưa mắt nhìn lên ông Huỳnh Quý rồi đưa mắt nhìn cái thằng gia đinh mới chạy vào thông báo

"Cô gái đó là ai vậy Văn"

Ông Quý nhíu mày nhìn con trai mình, sắc mặt nó sao mà thay đổi đột ngột quá làm ông có vài phần nghi ngờ, hình như nó đang che giấu ông thứ gì thì phải, nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của nó làm ông sanh nghi

"Bạn con bên pháp về chơi đó cha"

Hai Văn cười sượng một cái, rồi bỏ ngang ván cờ đang chơi cùng ông Quý, chạy ra ngoài cửa để gặp cô "bạn gái" từ bên pháp về chơi như lời mình nói khi nãy, vừa bước ra nhìn thấy gương mặt thân quen của cô gái, cậu mỉm cười chào đón, nhưng khi tầm mắt lia xuống cái bụng bầu to tròn kia, làm cậu cũng phải cứng hết chân tay, không lẽ..

"Cậu Văn.."

mallorie cất chất giọng ngọt ngào gọi Hai Văn, cô nở một nụ cười tươi rói đi về phía cậu, nhìn thấy sắc mặt cậu tái đi mallorie thầm đoán được phần nào tâm tình của cậu lúc này, nhưng mà mần sao mà cậu thoát được hả cậu Hai Văn

"Em..sao em ở đây"

Hai Văn lấy tay lau sơ qua mấy giọt mồ hôi li ti trên trán, cậu cười ngượng ngùng đáp lại mallorie, đáng lý ra giờ này cô ta phải ở bên pháp mới đúng, nhưng sao tự dưng lại mò về đây, để cha cậu mà biết là toi đời cả lũ như chơi

"Má con em nhớ cậu, nên về đây thăm cậu đó"

mallorie tinh nghịch nhéo lấy má của Hai Văn cưng nựng

"Má con?"

Hai Văn trong thoáng chốc đứng không vững muốn ngã quỵ xuống đất, đứa con này từ đâu ra đây rõ ràng lần cuối cậu gặp mallorie là vào tám tháng trước, nếu mà cô ta không xuất hiện ở đây, có lẽ cậu đã quên bén đi chuyện mình còn có một cô nhân tình bên đất pháp

"Con tụi mình đó cậu, lúc cậu đi là em mang con được một tháng rồi, em tính đợi cậu về bên đó lo công việc rồi khi nào cậu sang em thông báo tin vui cho cậu sau, nhưng mà ai ngờ đâu cậu đi gì mà lâu quá, má con em chờ cậu mỏi mòn luôn đó đa"

Nghe đến đây Hai Văn mặc dù trong lòng đã thoáng run sợ, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ điềm tỉnh để giải quyết cái mớ rắc rối do cậu gây ra, cậu cười khinh miệt nhìn mallorie sao đó cất lời

"Sao em chắc đó là con tôi"

mallorie như đoán trước cậu sẽ nói câu đó, cô ta chỉnh lại cổ áo sơ mi của cậu cho chỉnh chu một chút, sao đó ngọt ngào trả lời

"Thì em ăn nằm với một mình cậu thôi, không phải con cậu chớ là con ai hả cậu Văn, nếu cậu tính quất ngựa truy phong thì cậu đừng trách em tại sao không lưu tình đó nha"

mallorie cười lên thành tiếng, giống như cô ta đã nắm được điểm yếu của Hai Văn vậy, cậu vì cái sự chế giễu đó mà tâm tình trở nên nóng giận, cậu hất mạnh bàn tay đang đặt trên cổ áo mình ra, cậu quát lớn vào mặt nhân tình

"Cô muốn cái gì?"

Cô ta vẫn giữ nụ cười tươi rói trên môi, thái độ không có vẻ gì là sợ sệt trước sự nóng giận của Hai Văn, vì cô ta biết điểm yếu của cậu nên chả có gì phải sợ một kẻ yếu thế hơn mình cả

"Muốn cậu làm cha của con em, làm chồng của em"

"Không được"

Hai Văn phũ phàng buông ra một câu như phủi bỏ mọi trách nhiệm của mình về đứa nhỏ, cha cậu đã hăm he rằng nếu cậu không lấy Giao Ánh làm dâu trưởng thì đừng mong ông chấp nhận đứa con gái nào khác, nếu cậu làm phật ý ông thì một đồng cũng đừng mơ mà nhận được từ ông, chứ huống chi là thừa kế sản nghiệp này

"À, vậy nếu ông Thượng Tá biết chuyện cậu Hai Văn cao quý nhà ông ta làm ra loại chuyện này thì sẽ ra sao hả cậu, rồi ông Thống Đốc có chấp nhận chuyện sẽ gả con gái cho một kẻ lang chạ như cậu không?"

"Cô.."

Tức thời Hai Văn cứng miệng, cậu ta hơi bị bàng hoàng khi mallorie biết chuyện gia đình cậu ta và gia đình Thống Đốc có qua lại với nhau, có lẽ cô ta đã điều tra ra được thứ gì đó rồi, nên bây giờ cậu không thể nào manh động được, bút sa gà chết cậu nên thận trọng thì hơn

"Hôm nay em đến đây để thông báo cho cậu một việc là em đã về Nam Kỳ thôi, địa chỉ nhà của em đây, cậu nhớ tới tìm má con em nha cậu"

mallorie lấy trong túi sách ra một tờ giấy đã ghi rõ ràng địa chỉ căn nhà của mình, cô nhẹ nhàng bỏ tấm giấy vào túi áo sơ mi của cậu Văn, hôn lên má của cậu một cái rồi quay người bỏ vào trong xe, đến khi chiếc xe mất hút thì Hai Văn mới hoàn hồn lại.

Cậu ta vò đầu bứt tóc về cớ sự mà bản thân gây ra, kì này cậu lại gây họa to rồi, chuyện Giao Ánh còn chưa xử trí xong thì bây giờ lại lòi đâu ra thêm mallorie thì cậu biết phải sống làm sao đây, liệu cha cậu có còn cho cậu sống tiếp khi mọi chuyện vỡ lẽ không