"Mợ ơi..mợ đừng giận Tít mà"
Từ lúc ăn xong bữa cơm trưa trong bầu không khí u ám bao trùm đó, là mợ về phòng đọc sách rồi ngồi trong đó luôn chớ không có ra ngoài chơi với nó, Tít nó thấy mặt mợ đang khó chịu nên nó pha một ly nước chanh mật ong mang vô thư phòng cho mợ, nó hông biết sao mợ giận nó nữa
"Ra ngoài đi, mợ muốn một mình"
Hân chăm chú dán mắt vào cuốn sách mà đọc, nhưng thật ra nàng đọc không một chữ nào vào đầu hết, nàng lắng tai nghe coi con bé Tít bên cạnh nó nói cái gì, nhưng nghe thì nghe chứ nàng không trả lời, ghét rồi!
"Hông..con hông ra, con muốn ở đây chơi với mợ thôi à"
Tít bị mợ đuổi ra như vậy thì mếu máo, bình thường mợ cưng nó, không bao giờ mợ đuổi nó như vậy đâu, tự dưng hôm nay nó không có quậy hay gì hết trơn mà mợ giận nó, trong lòng con nhỏ thấy ấm ức
"Mợ đang đau đầu, em lì hả Tít"
Hân bực mình nhìn sang Tít, mặt nàng đanh lại, hiện tại nàng còn tức cái vụ sáng giờ nó bỏ nhà đi theo cậu Thành tới trưa trời trưa trật mới về, bộ chơi vui quá hay sao mà quên luôn đường về không biết, được thôi, thích đi chơi vậy thì nàng cho đi luôn, cho đi theo cậu Thành luôn
"Con..hông có lì, tại con..con nhớ mợ"
Tít nó vừa khóc vừa nói trong bộ dạng uất ức, nàng nhìn mà muốn mềm lòng nhưng không có tha thứ cho nó dễ như vậy đâu, chiều nó riết nó hư không có coi nàng ra gì hết ráo, bữa nay nàng giận nó một bữa cho nó biết mặt, tại nàng hiền quá cho nên nó làm tới đó đa
"Khỏi có nịn nọt, đi kím cậu Thành của em mà chơi, đừng có xớ rớ ở đây một hồi tui đánh đòn thì đừng trách tui ác nghen"
Nghe mợ hù đánh đòn thì Tít nó sợ rồi, nhưng mà nếu nó không năn nỉ tiếp mà bỏ đi có khi nào mợ ghét nó luôn hông, nó sợ bị đau nhưng cũng sợ bị mợ ghét bỏ, mợ mà không thương nó nữa thì nó biết làm sao đây, nó chỉ có một mình mợ thôi à
"Hông...con hông đi đâu hết á"
Tít nói lớn cho mợ nghe, nhưng nó rén lắm, nó sợ mợ đánh thiệt là toi mạng nó luôn, nhưng nó tính sao bằng trời tính, mợ nghe xong là mặt mợ còn giận hơn lúc nãy nữa, mợ không nói năng gì hết trơn, mợ đi lại đầu tủ lấy cây roi mây trên đó xuống, bữa nay mợ phải dạy cho nó một trân nên thân, coi nó còn lì nữa không
"Qua đây nằm xuống"
Hân trợn mắt lấy cây roi mây chỉ về phía tấm phản đối diện bàn đọc sách, Tít nó nghe mợ nạt thì sợ xanh mặt mài hết trơn, vậy là nó bị đánh đòn thiệt hả, nó tưởng mợ nói chơi thôi, tại đó giờ mợ cưng, mợ có đánh Tít bao giờ đâu
"Mợ..mợ ơi..con"
"Còn ngồi ở đó nữa, mợ qua đánh gãy chân em"
Kêu nó qua mà nó không qua làm Hân tức tói trong người, trong nhà này chưa có ai lì lượm như nó hết ráo, hay nàng cưng nó quá nên nó hư rồi, nay còn dám trả treo không nghe lời nàng nữa chứ, đi theo cậu Thành riết rồi hư, nay nàng phải chỉnh đốn lại nó mới được
"Dạ, con qua..con qua liền nè mợ"
Tay chân con Tít nó mềm nhũn hết trơn rồi, nhìn cây roi trên tay mợ mà nó ứa nước mắt tới nơi, nhưng mà không qua thì mợ đánh gãy dò, cho nên nó ráng lết qua tấm phản mà nằm xuống rồi nức nở
"Mợ..mợ đánh nhẹ nhẹ thôi nghen mợ"
Tít nó cầu xin mợ đánh nó nhẹ thôi, chứ nó sợ đau, mợ "um" với nó một tiếng nhưng mà roi đầu tiên mợ quất xuống làm Tít muốn nín thở, nó nhăn mặt vì cơn đau rát từ mông truyền đến
"Vút Vút"
"Aaa...mợ ơi tha..con mợ ơi đau quá"
"Vút Vút"
"Hic..hic đau quá mợ ơi
"Biết đau mà em còn lì lợm hả"
Hai roi đầu tiên đáp xuống thẳng mông Tít, nó la lên oai oái vì đau, công nhận mợ con gái mà sức mợ mạnh thiệt, một roi của mợ đủ làm Tít nín thở mấy giây vì đau rồi, nhưng mà nó đâu biết tại mợ giận quá nên mới đánh mạnh như vậy, đánh cho nó nhớ mà đừng có làm trái ý mợ
"Con..con hông có mà"
"Còn cãi hả"
"Vút Vút"
"Dạ...hic..hong có"
"Ai hông có, em nói chuyện với cái gối hả"
"Vút Vút"
"Dạ..con con hông có"
"Vút Vút"
"Lần sau"
"Vút Vút"
"Mợ nói là phải nghe nha Tít, em còn lì lợm là mợ đánh chết em"
Tít nó ôm mặt khóc nức nở, mợ đánh mạnh tay quá, hông lẽ mợ hết thương nó rồi, từ lúc về đây mợ có bao giờ đánh nó đâu, tự dưng hôm nay lại lôi ra đánh, mà còn đánh roi nào roi nấy đau muốn thấu xương
"Lần đầu cũng như lần cuối nha Tít"
"Vút Vút"
Tít siết chặt vạt áo bà ba nâu đến nhăn nhúm, cơn đau rát từ phần mông kéo đến làm trán nó đổ mồ hôi hột, nhưng cơn giận của mợ Hân hình như vẫn chưa nguôi ngoai, mợ thẳng tay quất cây roi mạnh hết lực xuống mông nó, làm nó đau đến nhăn nhó mặt mài, tiếng khóc của Tít dần lớn hơn
"Dạ..con nhớ..hic...con nhớ mà mợ"
"Nhớ rồi còn tái phạm nữa không"
"Vút Vút"
"Aaaa"
Roi thứ tám rơi xuống làm con Tít giật nảy người vì đau, lằn roi chồng chéo lên nhau thì thử hỏi sao nó chịu nổi đây, gặp da thịt của con nhỏ mỏng tanh à, mợ đánh vậy sao nó chịu được, Tít nó nức nở khóc trong vô vọng
"Còn nữa hết, mở miệng ra nói mau lên"
Đánh nó như vậy Hân cũng xót, nhưng mà nó hư quá nàng biết phải làm sao đây, đó giờ nàng chưa từng đánh đập ai kiểu này hết, nhưng lần này bao nhiêu chuyện dồn lại làm nàng tức kinh khủng, đến mức nàng phải tự tay đánh cho nó một trận nhớ đời
"Dạ hết..con hết con hết"
"Vút Vút"
"Nhớ cho kỹ nghen Tít, còn lần sau nữa em chết với mợ"
"Vút Vút"
Đánh xong roi cuối, nàng quăng cây roi mây cái bẹp xuống đất, nàng đứng đó nhìn con nhỏ khóc nức nở trên tấm phản, tay nàng cầm roi cũng đỏ lên hết rồi, do lực đánh mạnh quá, nàng không biết tại sao nàng lại giận đến mất kiểm soát như vậy nữa
"Hic...hic đau con đau..quá mợ ơi"
Tít nó nằm gục mặt xuống phản mà khóc ròng rã, khóc như một đứa con nít ba tuổi bị lạc mất mẹ, chổ tấm phản bị ướt nhẹp một mảng do nước mắt của nó tuông xuống, Hân lấy lại bĩnh tĩnh rồi ngồi xuống phản cạnh nó, nàng vuốt tấm lưng chảy đầy mồ hôi của Tít rồi hỏi
"Có đau nhiều lắm không"
Tới giờ mà mợ còn hỏi câu đó được, nó đau muốn thấu xương luôn mà mợ còn hỏi vậy nữa, tại mợ đánh nó mạnh tay quá, làm nó cũng quằn mình theo từng ngọn roi mà mợ vụt xuống, bây giờ phải nói nó sợ mợ thật sự, có cho tiền nó cũng không dám cãi mợ
"Dạ..có đau..đau nhiều lắm"
Nó vừa khóc vừa xoa cái mông sưng vù kia, bây giờ đụng vô một cái là cơn đau rát ập tới làm cho con Tít vì rát mà nhăn nhó mặt mài, có khi nào mông nó bị tét rồi hông, sao mà đau dữ vậy hông biết
"Biết đau, vậy mai mốt đừng có lì"
Thấy nó không trả lời mà chỉ nức nở, nàng biết là nó đang đau lung lắm, nhưng đau cho nhớ, mai mốt không có lì lợm nữa, người ta nói thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi, nàng thương nó nên mới dạy cho nó biết thế nào là phép tắt thôi, để cậu Tùng mà về đây, nó mà lì một cái chỉ có nước cậu đánh cho chết thôi.
"Mợ..mợ hông thương con"
Tít vừa xoa mông vừa ngồi dậy, nhưng mông vừa đặt xuống phản một cơn đau rát dữ dội ập đến, làm nó phải la lên một tiếng rồi nhăn mặt, rồi nó quyết định ngã cái ịch xuống phản nằm tiếp, chớ ngồi dậy đau quá nó chịu không nổi
"Em mà còn lì, mợ hông thương em nữa đâu"
Hân xoa xoa cái mông mới bị mình đánh bầm dập lúc nãy, tại nó hư quá mần chi, nàng đó giờ chưa từng đánh ai một roi nào, mà không biết vì cơ ngơi gì mà hôm nay giận đến mức mất kiểm soát mà đánh Tít mạnh tay đến vậy, có điều nàng cảm nhận trong lòng nàng có cái gì đó là lạ, nhưng nàng không biết lạ ở chổ nào
"Hông...hông Tít hông có lì nữa"
Nghe mợ Hân nói hông thương nó nữa thì nó lấy tay dụi dụi mắt, cố gắng nín dứt khỏi cơn khóc của mình, chỉ còn lại tiếng nức nở đến nao lòng, nó sợ nó còn khóc tiếp thì mợ sẽ ghét nó luôn và không yêu thương nó nữa
"Đó như vậy phải ngoan hơn hông, nằm đây đi mợ lấy thuốc mỡ bôi cho em"
Thấy Tít nó chịu nín khóc sau lời đe dọa của nàng, đó ít ra nó phải nghe lời nàng như vậy thì đâu có bị đòn, nàng đi lại ngăn kéo tủ của bàn sách, lụt lọi một lúc thì tìm ra lọ thuốc mỡ, nàng rón rén đi tới bên phản ngồi xuống rồi nhìn Tít
"Em cởi quần ra, mợ bôi thuốc cho em"
Không biết vì lí do gì mà câu này được thốt ra khỏi miệng Hân một cách sượng trân, nàng cảm thấy ngại khi nói như vậy, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là phận đàn bà con gái với nhau, có mất mát cái chi đâu mà sợ, không phải là nàng chưa từng thấy qua thân thể phụ nữ
"Dạ..."
Mặc dù hơi mắc cỡ khi mợ Hân đề nghị như vậy, nhưng con Tít nó vẫn ngoan ngoãn tụt quần xuống theo ý mợ, một phần là vì sợ không nghe lời mợ sẽ giận nó tiếp, phần còn lại là vì mông nó đang rát dữ dần, bôi thuốc mỡ có lẽ sẽ đỡ hơn, bây giờ không cho mợ bôi là thế nào mông nó cũng sưng vù lên, với lại nó ngại cho tụi gia đinh nhìn mông nó nữa, nên thôi để mợ bôi là yên tâm nhất
Cái quần nâu thô sơ được kéo xuống, Hân vừa nhìn đã đơ người, tự thấy cắn rứt lương tâm vô cùng, trên làn da trắng nõn nà kia là nhưng vết roi chồng chéo đến rướm máu, vùng da dưới mông đỏ ửng lên trông rất đáng thương, Hân bôi một tí thuốc mỡ ra tay rồi bắt đầu chạm lên vùng da bị sưng đỏ kia, chạm tới đâu là Tít nó suýt xoa tới đó
"Có đau thì nói mợ nghen hôn"
Nàng nhẹ nhàng dịu dàng hết mức có thể, đối với cơ thể của Tít nàng không muốn mình làm gì tổn hại đến con bé, dù sao nó cũng đang ở độ tuổi xuân nàng không muốn con bé phải để lại sẹo, thật sự thì nàng cũng biết thương hoa tiếc ngọc
Tít nó nằm yên ngoan ngoãn cho mợ Hân bôi thuốc mỡ lên mông nó, ban đầu thì có hơi rát nhưng dần về sau thì cảm giác mát mát dễ chịu lắm, với lại tay mợ Hân mềm mịn không làm cho nó thấy đau, nhưng ngược lại không biết sao da gà của nó nổi hết lên sau từng cái đụng chạm da thịt với mợ Hân
***
"Chuyện tao giao tụi bây xử lí ra sao rồi"
Một người đàn bà xinh đẹp đang ngồi trên một chiếc xe hơi đắt tiền, mắt ả nhìn ra bên ngoài cửa kính xe hơi, bộ dạng như đang suy tư một điều gì đó, tay ả vuốt ve cái bụng bầu đã tròn tám tháng của mình, miệng nở ra một nụ cười khinh miệt
"Dạ thưa cô, tụi con đã xử lí gọn gàng chuyện cô giao rồi ạ"
Tên tài xế của người đàn bà kia lên tiếng, nghe cô chủ hỏi đến vụ việc này làm hắn đổ mồ hôi hột, nếu mà cô chủ biết được bọn nó làm sảy mất con mồi của cô, thì số phận của bọn nó chắc sẽ còn bi thương hơn, nên thôi nó đành bấm bụng nói dối cô vậy
"Tốt, tụi bây cứ đem đốt xác nó là được tránh để lại bằng chứng mắc công cha nó điều tra ra thì toi đời cả lũ"
Giọng nói người đàn bà kia vẫn nhàn nhạt nhưng đầy cay nghiệt, hẵn là cô gái kia phải gây thù chuốc oán với ả ta lắm cho nên mới khiến ả ra tay tàn nhẫn như vậy, sờ lên chiếc bụng tròn trịa của mình, lâu lâu ả còn cảm nhận cả những cái đạp chân của con ả, ả tự nhủ trong lòng không ai có thể cướp đi cha của con ả, không ai có thể cướp đi một mái nhà hạnh phúc mà ả khó khăn lắm mới gầy dựng lên được
Nếu có kẻ muốn cướp thì kết cục nhận lại chỉ có cái chết mà thôi
Chiếc xe hơi dừng lại ngay căn biệt thự màu trắng nguy nga tráng lệ trên mảnh đất Sài Thành hoa lệ, ả ta từ từ bước xuống xe nhẹ nhàng như tránh để ảnh hưởng đến đứa con trong bụng của mình, ả ta nhìn sơ qua ngôi biệt thự rồi nhếch môi cười một cái, ả nhìn xuống phía dưới chiếc bụng tròn trịa, ả thì thầm một câu
Má con mình sắp được gặp lại cha rồi, con yêu ạ