Sói Vương Bất Bại

Chương 477




Tiêu Nhất Thiên tuy rằng đã đi mất nhưng lời của anh vẫn mải quanh quẩn, vang vọng trong tâm trí mọi người! Bất bình thay cho mọi người? Tức giận thay cho mọi người? Thì ra là vậy!

Đây chính là bang Tạc Thiên, từ người đứng đầu bang Tạc Thiên cho đến anh Điêu, tất cả đều là những người kiêu ngạo, quyết đoán, ngông cuồng không gì sánh kịp!

Đạo trời bất công, bọn họ lập tức ra tay xử lý, tức giận thay cho mọi người. Đến như vậy rồi, còn cái gì mà bọn họ không dám làm cơ chứ?

Vốn dĩ sự kiêu ngạo của những người này sớm đã ngấm vào trong xương tủy. Sẵn sàng khiêu chiến, sẵn sàng chống lại đạo trời!

Mọi người tiếp tục xúm xít bàn tán.

Những người may mắn chứng kiến được toàn bộ câu chuyện lúc này cả người đều ngập tràn sự hưng phấn, tụm năm tụm ba quây quần bên nhau, trò chuyện rôm rả. “Bang! Tạc! Thiên!" “Được lắm, bang Tạc Thiên!"

Nhìn chằm chằm về hướng khi nãy Tiêu Nhất Thiên rời đi, Chung Anh Tuấn sau đó thoáng dời mắt ngước nhìn bầu trời, nụ cười hiền hòa trên môi cũng dần dần tắt lịm. Ánh mắt hẳn lúc này xẹt qua tia âm trầm, giọng nói đầy lạnh lùng. "Đi thôi! Chúng ta trở về học viện nào!"

Chung Anh Tuấn vung tay, ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm đặt trên người gia tộc nhà họ Nguyên đang quỳ trên mặt đất.

Đối phương xoay người, đi thắng về phía học viện Đạt Ma, những học sinh phía sau đều thức thời, theo chân Chung Anh Tuấn rời đi. "Tiểu Trì!" "Tiểu Ương!"

Người nhà họ Nguyên lúc bấy giờ mới chật vật đứng lên, chạy như bay tới chỗ Nguyên Trì và Nguyên Ương, hai thi thể lúc này vẫn bị đóng đinh trên ván hòm!

Biểu cảm trên mặt bọn họ ngập tràn tuyệt vọng và uất hận, nước mắt tuôn như mưa!

Chẳng ai có thể ngờ đến chuyện chỉ vì Nguyên Ương làm cái việc thường ngày hắn vẫn hay làm là trêu chọc, bắt nạt một cô gái xuất thân bình thường mà thứ hắn phải trả giá lại chính là mạng sống của mình, chết thảm ngay trước cửa biệt thự gia tộc!

Nước mắt như mưa!

Hơn nữa còn bị đóng đinh vào ván hòm bằng đầu rồng từ gậy chống!

Bang! Tạc! Thiên!

Ông cụ nhà họ Nguyên nghiến răng, trong lòng thề độc tyệt đối đừng để ông nắm được sơ hở và cơ hội. Bằng không, ông nhất định một lưới tóm gọn toàn bộ đám người bang Tạc Thiên, báo thù cho Nguyên Ương và Nguyên Trì!

Mười phút sau.

Chung Anh Tuấn dẫn học sinh trở về học viện Đạt Ma, sau đó một đường tiến thắng vào biệt viện nằm ở phía trong.

Đây là nơi ở của Thương Triết, hiệu trưởng đương nhiệm tại phân nhánh học viện Đạt Ma ở thành Thanh Thủy này!

Lúc này hiệu trưởng Thương Triết đang ngồi thảo luận với những vị trưởng lão tại các học viện về vấn đề trường đại học. Nghe thấy tiếng bước chân vang lên, mọi người đều sửng sốt nhìn về phía cổng. Chỉ thấy Chung Anh Tuấn đi như bay hướng về phía bọn họ. “Hiệu trưởng!”

Chỉ trong nháy mắt Chung Anh Tuấn đã đi tới trước mặt mọi người. Sau khi cúi chào Thương Triết, hắn nhìn về phía các bật trưởng lão, cúi chào thêm lần nữa. “Chào các trưởng lão ạ!” “Có chuyện gì đã xảy ra à?"

Thương Triết trông có vẻ không vui cho lắm, lạnh giọng trách móc. “Luống cuống chân tay như thế còn ra thể thống gì? Thật không giống tác phong ngày thường của cậu chút nào. Cậu không thấy mọi người đang mở cuộc họp hay sao hả?”

Theo như quy tắc ở học viện Đạt Ma, trong lúc hiệu trưởng và các trưởng lão mở cuộc họp, tuyệt đối không một ai được phép làm phiền. "Xin lỗi hiệu trưởng, là do tôi đã quá nôn nóng ạ!”

Chung Anh Tuấn vội vàng xin lỗi, tiếp đến hít sâu một hơi, chậm rãi giải thích. “Tuy nhiên, tôi có chuyện rất quan trọng phải báo cáo với hiệu trưởng cũng như mọi người ngay lập tức!” “Chuyện gì có thể khiến cậu gấp gáp tới mức này? Mau nói mọi người nghe thử xem?” Thương Triết các vị trưởng lão nhìn nhau hồi lâu, sau đó đồng loạt quay sang Chung Anh Tuấn. "Bang Tạc Thiên! Hôm nay đột nhiên ở thành Thanh Thủy xuất hiện một tổ chức kì lạ tên là bang Tạc Thiên. Trước cổng gia tộc nhà họ Nguyên, giết chết hai học sinh ở học viện là Nguyên Trì và em trai của cậu ta, Nguyên Ương..." "Cái gì cơ?” Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Chung Anh Tuấn chưa kịp dứt lời, một vị trưởng lão đã đập bàn đứng dậy, tức giận nói. "Bọn đầu đường xó chợ ở đâu lại dám tới thành Thanh Thủy giết học sinh của học viện Đạt Ma cơ chứ? Cậu đã cho người kiểm tra tường tận chưa?”



Ở thành Thanh Thủy này học viện Đạt Ma và điện Huyền Vương chính là hai cái tên mà bất kì ai cũng không dám động vào.

Từ trước đến nay, không phải chưa từng xảy ra chuyện học sinh của học viện Đạt Ma bị giết nhưng đó đều là do bị ám sát. Chưa từng có ai dám ra tay ngay giữa ban ngày ban mặt cả. Hành động này chính là trắng trợn khiêu khích học viện Đạt Ma. Ngôn Tình Ngược

Chung Anh Tuấn vội vàng xoa dịu đối phương. “Trưởng lão đừng nóng, từ từ nghe tôi nói đã..." Sau đó, Chung Anh Tuấn nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ban nãy. Từ lúc hắn nhận được cuộc gọi của ông cụ nhà họ Nguyên cho đến khi Tiêu Nhất Thiên rời đi. Chuyện lớn chuyện nhỏ, chuyện mình tận mắt chứng kiến, tất cả đều nói ra không sót một từ.

Sau khi nghe xong, ngay cả hiệu trưởng lẫn các vị trưởng lão đều bị dọa cho ngẩn ngơ.

Đặc biệt là vị trưởng lão họ Tôn, khác xa so với vẻ tức giận trước đó, ông bây giờ vô cùng kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn Chung Anh Tuấn. “Cậu chắc chắn toàn bộ những gì cậu nói đều là sự thật chứ?" “Đúng vậy, cậu có chắc không?"

Chính Chung Anh Tuấn vào thời điểm đó cũng khó mà tin nổi, thậm chí còn tưởng bản thân xuất hiện ảo giác thì hiện tại trưởng lão họ Tôn cũng cảm thấy như vậy. Những gì mà Chung Anh Tuấn kể đã vượt quá sự nhận thức thông thường của ông.

Vì vậy, sau khi trải qua sự ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của ông chính là nghi ngờ! "Mọi thứ hoàn toàn là sự thật một trăm phần trăm."

Chung Anh Tuấn nặng nề gật đầu, thanh âm đầy dứt khoát. "Liên quan đến việc người đứng đầu bang Tạc Thiên dùng chiêu Ám Cảnh Trung Kỳ để đánh bại hai cao thủ với năng lực ngang ngửa là chuyện tôi được nghe lại từ người đứng đầu nhà họ Nguyên chứ chưa hề tận mắt nhìn thấy!" "Thế nhưng, người đầu bếp gọi là anh Điều kia đã dùng Cảnh Giới Hoàn Mỹ để đánh bại ông cụ nhà Nguyên, chỉ trong vòng một chiêu duy nhất. Sau đó, cậu ta còn dùng tay không bẻ nạng chống hình đầu rồng được chế tạo từ Tuyết Hàn. Đây là chuyện tôi đã chứng kiến vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không hề bịa ra dù chỉ là một chút!” "Không chỉ mình tôi, lúc đó hơn hàng chục học sinh của học viện cũng có mặt tại đấy. Hơn nữa, gần trăm nghìn người tại thành Thanh Thủy đều có thể là chứng. E rằng ngay lúc này, câu chuyện về bang Tạc Thiên đã được lan truyền khắp thành rồi!" Nghe những lời này, vị trưởng lão họ Tôn nhìn về phía Thương Triết dường như vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật. “Hiệu trưởng, chuyện này...chuyện này làm sao có thể xảy ra? Nếu nói cái người gọi là anh Điêu kia lại lịch thâm sâu khó dò, năng lực thiên phú trời ban, sử dụng thuần thục Cảnh Giới Hoàn Mỹ. Nói chung là một thiên tài có thể trong một chiếu đánh gục được người đứng đầu nhà học Nguyên, cái này nghe qua vẫn có thể tin được!" “Nhưng mà làm sao một người có thể tay không bẻ gãy cây nạng được làm từ Tuyết Hàn được chứ, cho dù đối phương có giỏi Cảnh Giới Hoàn Mỹ đi chăng nữa. Bất kì vũ khí nào được chế tạo từ Tuyết Hàn đều mang luồng ma khí không thể phá vỡ, không thể đánh nát, gọi là Ám Kình. Trừ khi có nguồn năng lượng thuần dương mạnh mẽ chặt đứt tất cả. Đây chính là điều cơ bản mà những người học võ đều biết, là nhận định chung của tất cả mọi người!" Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net

Chính bởi vì đây là nhận định chung, nên vị trưởng lão họ Tôn này mới cảm thấy khó tin đến mức này.

Điều này giống như từ bé bản thân đã luôn nghĩ rằng kiến thức mình được học ở trường là điều đúng đắn nhất, tất cả mọi người đều giống như bạn, cùng chung suy nghĩ như vậy.

Đến một ngày, loại nhận thức bền bỉ qua năm tháng ấy đột nhiên bị lật ngược trở lại, chuyện bản thân từng đinh ninh rằng nó đúng bỗng chốc chợt hóa thành câu chuyện cười không hơn không kém.

Anh có thể chấp nhận sao? Anh có thể tin tưởng được ư? "Anh Tuấn."

Thương Triết mặc kệ vị trưởng lão họ Tôn đang không ngừng lẩm bẩm. Ông suy nghĩ nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Chung Anh Tuấn, không chút báo trước đột ngột vung tay, nguồn năng lượng sáng bừng đột nhiên hiển lộ, khiến cả người Chung Anh Tuấn hoảng hốt lui về sau. “Đây chính là nguồn năng lượng thuần dương, Minh Kình. Cậu chắc chắn rằng đối phương không hề cố tình che giấu thực lực cảnh giới, không dùng tới một chút khí lực nào chứ?"

Thương Triết nhanh chóng hạ tay xuống, nghi hoặc hỏi. Minh Kình.

Tại thành thanh Thủy, phân nhánh học viện Đạt Ma này thì hiệu trưởng Thương Triết là người duy nhất đã bước được nửa chân vào cảnh giới cường giả dành cho kẻ mạnh. Và ông cũng là người duy nhất sở hữu Minh Kình mạnh mẽ như thế này.

Thương Triết cố tình để Chung Anh Tuấn cảm nhận nguồn năng lượng đến từ Minh Kình, ông muốn hắn có thể nhớ lại xem người được gọi là “anh Điêu” kia có bộc phát ra loại khí tức giống như vậy hay không! "Hoàn toàn không có

Chung Anh Tuấn tập trung suy nghĩ, sau đó quả quyết lắc đầu. "Khoảng cách lúc đó giữa tôi và anh ta là mười mét, trên người đối phương chỉ tồn tại duy nhất nguồn năng lượng hắc ám mà thôi."

Không thể nào!

Không phải Chung Anh Tuấn cố tình nói dối mà do Tiêu Nhất Thiên thật sự hề che giấu cảnh giới của bản thân, anh xử lý người đứng đầu nhà họ Nguyên mà chẳng cần sử dụng đến Minh Kình.

Có trách thì trách Tiêu Nhất Thiên là một minh cảnh cường giả mang sức mạnh quá mức kinh khủng. Cho dù so sánh với những minh cảnh cường giả ở các nơi khác thì anh vẫn là người xuất chúng, nổi bật nhất.

Vì lẽ đó nên trong huyết mạch của Tiêu Nhất Thiên đã sớm chảy tràn nguồn năng lượng cực kì cường đại. Sau khi tiến vào trong Minh Cảnh, cảnh giới và thực lực không ngừng được nâng cao, năng lượng Ám Kình mà Tiêu Nhất Thiên sở hữu mạnh hơn rất nhiều so với những cường giả Cảnh Giới Hoàn Mỹ thông thường khác. Vậy nên chỉ cần anh muốn giấu đi thực lực thật sự, người ở cảnh giới thấp hoàn toàn sẽ không thể nhận ra. "Chuyện này."

Thương Triết đương nhiên lựa chọn tin tưởng Chung Anh Tuấn, tuy rằng trong lòng vẫn còn gút mắc nhưng ông không tiếp tục hỏi thêm nữa. Thay vào đó, Thương Triết nhanh chóng chuyển chủ đề. "Vậy cậu biết đối phương hiện tại đang ở đâu không?" "Anh ta đã đi rồi."

Chung Anh Tuấn khẽ thở dài. "Tôi vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để mời người đứng đầu bang Tạc Thiên đến học viện Đạt Ma để học, đồng thời tìm hiểu rõ thật hư chân tướng về sức mạnh này, nếu có thể thu thập thêm tin tức về bang Tạc Thiên thì càng tốt. Chỉ tiếc là..." “Hừm, loại người kiêu ngạo như vậy hắn sẽ không xem học viện Đạt Ma chúng ta ra gì!" "Hơn nữa, sau khi cái người gọi là anh Điều kia rời đi, tôi chú ý liền phát hiện ra dường như có người thuộc điện Huyền Vương theo sau anh ta. Nếu tôi đoán không nhầm, dường như điện Huyền Vương cũng đặc biệt chú ý tới đối phương, xem trọng thiên tài, muốn từ chỗ anh ta làm chút chuyện gì đó chẳng hạn!”

Hóa ra không chỉ có mỗi Tiêu Nhất Thiên chú ý đến lão quái một mắt kia mà Chung Anh Tuấn cũng đã sớm nhận ra.