Sói Vương Bất Bại

Chương 275




"Lên hết đi!”

Tên hổ tướng kia hét lớn lên một tiếng, gã giơ cây đinh ba lên muốn cản đòn đánh của anh lại!

Gào!

Con hổ vằn đen dưới thân gã mở to miệng ra như cái chậu máu, rồi vồ đến chỗ của Tiêu Nhất Thiên, chân trước của nó giống như là một lưỡi dao sắc bén vậy, lúc này nó phối hợp hành động với tên hổ tướng kia!

Vù!

Vù vù vù!

Ngay tại thời khắc mà minh kình của Tiêu Nhất Thiên bùng nổ, thì tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một luồng áp lực khiến cho người ta cảm thấy khó thở, nó chính là cái áp lực vốn có của minh kình đối với ám kình!

Điều này làm cho bọn họ không thể kìm được mà nảy sinh cảm

giác run sợ trong lòng!

Đồng thời!

Cũng khiến cho bọn họ ý thức được, nếu đơn thân độc mã, thì không ai ở chỗ này có thể là đối thủ của Tiêu Nhất Thiên cả!

Một mình chiến đấu!

Sẽ chỉ dẫn đến chết từng người một thôi!

Vì thế nên!

Bon họ cũng không còn thời gian để suy xét hay do dự nữa, lập

tức không hẹn mà cùng nhau xông tới và bao vây Tiêu Nhất Thiên lại, đúng như lời mà tên hổ tướng kia đã vừa nói!

Bảy chọi một!

Bọn họ không tin là Tiêu Nhất Thiên có thể giết sạch tất cả bọn

Râm!

Nói thì chậm, mà mọi thứ diễn ra thì lại qua nhanh!

Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên như tia chớp, bóng người của anh thì giống như ma quỷ. Khi sáu người còn lại vừa kịp phản ứng, thì phía họ! bên này, cây Đồ Sói Bảo Đao ở trong tay của Tiêu Nhất Thiên cũng đã bị cây đinh ba của tên hổ tướng kia chém một cách mạnh bạo!

Bình khí của hai người giao nhau!

Kình khí va chạm!

Cơn gió mạnh đột ngột nổi lên!

Xen lần vào trong cái tiếng nổ ầm ầm nghe chói tai kia, là một tiếng động lạ “Đùng" vang lên!

Theo lý thuyết mà nói!

Cây Đồ Sói Bảo Đao mà Tiêu Nhất Thiên cầm trong tay giống với cây đinh ba mà tên hổ tướng kia đang cầm, đều là món vũ khí được rèn từ thép lạnh ở trên núi tuyết, cả hai đều bền bỉ vô cùng. Nên khi giữa hai người có xảy ra va chạm, thì hẳn là thế lực của cả hai người phải ngang nhau mới đúng!

Hết lần này đến lần khác!

Trận giao tranh ở ngay trước mắt này, có vẻ như có gì đó không được bình thường!

Đi cũng với âm thanh "Đùng" khác thường kia, ngay giấy sau, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ khi thấy cây Đồ Sói Bảo Đao của anh bắt đầu chém xuống, mà cây đinh ba thì lại không thể chịu nổi đòn công kích này, không hề có bất cứ trì hoãn nào, mà đã trực tiếp bị Tiêu Nhất Thiên chém một phát gãy làm hai khúc!

Gãy rồi!

Đồ Sói Bảo Đao của anh đã chém đứt gãy cây đinh ba rồi!

Giống như...

Biết nói như thế nào đây, thật sự giống như là đang cầm một con dao phay để đi cắt một cục đậu hủ vậy!

Dễ như trở bàn tay!

"Mày!"

Khi này, tên hổ tướng kia sợ đến ngây người!

Đôi mắt của gã trợn to lên giống như chuông đồng lớn vậy, tròng mắt cũng suýt chút nữa là rớt ra ngoài hốc mắt rồi!

Khuôn mặt của gã giờ đây hiện lên vẻ như không thể nào tin được!

Nhưng mà!

Gã hoàn toàn chẳng có thời gian để mà tỏ ra kinh ngạc, cũng không có cơ hội để mở miệng nói chuyện!

Sau khi cây đinh ba của gã đã bị gãy làm hai, Đồ Sói Bảo Đạo chiếm thế áp đảo, cứ như thế mà tiếp tục vung xuống. Một tia chớp phảng phất mang theo cơn giá lạnh như băng xẹt qua bầu trời đêm và hạ xuống ở trên đỉnh đầu của tên hổ tướng kia!

Cây đao hạ xuống!

Đầu nứt ra!

Trong phút chốc!

Đầu của tên hổ tướng kia, cả cổ và thân thể... Từ đỉnh đầu đến mông, dưới lưỡi đao ấy đều đã bị đứt lìa ra rồi!

Từ phần chính giữa!

Đã bị đứt lìa ra làm đội!

Ngay cả con hổ vằn đen ở dưới thân gã cũng không thế may mắn thoát khỏi!

Vu!

Sau khi đã chém tên hổ tướng kia một nhát làm đôi, thì sức mạnh

của Đồ Sói Bảo Đao vẫn chưa bị mất hết đi, nó trực tiếp đâm vào lưng

của con hổ vằn đen hổ kia, một nhát thật sâu!

Minh kình mang sức mạnh to lớn cũng theo đó mà truyền vào cây

Đồ Sói Bảo Đao!

Gào!

Cảm nhận được cơn đau thấu tim truyền đến từ phía sau lưng, lúc này con hổ văn đen như ngửi thấy mùi của cái chết, nó gầm lên một tiếng bi thảm. Mặt hổ trông dữ tợn vốn dĩ là để khiến cho người khác không rét mà run sợ, thì giờ phút này, mặt nó chỉ hiện lên mỗi vẻ thống khổ và sợ hãi!

Con thú dữ!

Cũng sợ chết!

Nhưng mà!

Tiêu Nhất Thiên không để nó có có hội sống sót!

Âm!

Tiếng gầm bi thảm của con hổ vừa mới vang lên, thì ngay sau đó, minh kình chảy trong cơ thể con hổ vằn đen bắt đầu bộc phát. Uy lực

của minh mình lớn hơn rất nhiều lần so với ám kinh, nếu nói ám kình có thể như là một quả bom..

Thì minh kình!

Chắc chắn là một quả bom nặng cả tấn đã được nâng cấp!

Điều này!

Có thể nhìn ra được từ kết quả!

Đi đôi với theo tiếng nổ rất lớn, là cơ thể to lớn dài khoảng chừng năm mét của con hổ văn đen lập tức nổ tung theo. Cả ngàn cân máu thịt của nó giống như bắp rang đang nổ vậy, cứ thế mà bằn loạn xạ ra

khắp bốn phía!

Cơn gió mạnh cũng đã trở nên ác liệt hơn rất nhiều!

Thế cho nên.

Một tên hổ tướng khác và một con hổ văn đen khác cũng bắt đầu chạy đến mà tấn công Tiêu Nhất Thiên, cả đám người của Đoàn Anh Tú cũng tiến hành xông lên, nhưng khi bọn họ mới vừa vọt tới trước mặt của Tiêu Nhất Thiên, thì con mẹ nó, con hổ vẫn đen kia đã lập tức nổ tung rồi!

Cú nổ mạnh đã tạo ra một đợt sóng xung kích hất văng bọn họ ra

Veo!

Vèo vèo vèo!

Bọn họ đang xông tới, rồi sao bây giờ lại "bay" về rồi!

Thậm chí!

Còn bay cao hơn!

Bay xa hơn!

Phịch! Phịch! Phịch...

Một lát sau, tất cả bọn họ đều đồng loạt rơi xuống mặt đường nhựa cứng cáp. Lúc này sắc mặt của bọn họ đều trở nên tái nhợt, miệng thì phun ra ngụm máu tươi!

Đừng nói là bọn họ!

Ngay cả đám người Sói Ảnh đang đứng ở một khoảng cách khá xa cũng bị máu thịt của con hổ vằn đen kia bắn tung tóe lên người. Cho dù có sử dụng ám kình để cản lại, thì họ vẫn không nhịn được mà liên tục lùi về sau!

Xoảng!

Kính chắn gió của chiếc xe Bentley Mulsanne - chiếc mà Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đang ngồi ở bên trong, bao gồm cả kính chắn gió

của những chiếc xe xung quanh cũng đều đồng loạt bị nút vỡ ra rồi!

Thậm chí là bể tan tành!

"Thủ lĩnh!"

"Cái này.."

"Mẹ nó!"

"Hơn nửa tháng rồi không được gặp thủ lĩnh, thủ lĩnh tuyệt vời quá di!"

Thật sự rất đáng sợ, đám người Sói Ảnh ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên với ánh mắt giống như là bọn họ đang nhìn một con quái vật vậy!

Cái này cũng không trách được bọn họ!

Trách là chỉ trách!

Tiêu Nhất Thiên tiến một bước vào Minh Cảnh, thực lực của anh giờ đây đã thật sự nhảy vọt lên, so với trước đây thì nó không chỉ mạnh hơn một bậc thôi đầu!

Bọn họ đã đi theo Tiêu Nhất Thiên suốt năm năm! xa! Vào sinh ra tử!

Chinh chiến nơi sa trường!

Thì không ai có thể hiểu rõ thực lực của Tiêu Nhất Thiên hơn bọn họ cả!

Mà bây giờ!

Trước sau gì cũng đều có khác biệt quá lớn!

Một nhát đạo của anh!

Trực tiếp cho nổ tung một tên hổ tướng và một con hổ văn đen thì không nói tới, thế nhưng mà uy lực còn lại của đợt sóng xung kích do minh kình tạo ra đã càn quét toàn bộ hiện trường, không một ai có thể địch lại!

Cái này!

Chính là uy lực của minh kình sao?

Cái này!

Là thực lực của Minh Cảnh đó ư?

Tiêu Nhất Thiên cầm cây Đồ Sói Bảo Đao lên, bóng dáng cao lớn không một chút gợn sóng, mà trong lòng anh thì lại đang nổi lên một trận sóng to gió lớn!

và lực lưỡng của anh đứng yên tại chỗ đó. Trên mặt anh khi này

Không thể không thừa nhận!

Uy lực của minh mình lại to lớn đến như vậy, nó có hơi vượt qua mong đợi trước đây của Tiêu Nhất Thiên!

Nhưng mà!

Suy nghĩ kỹ lại một chút, thì cũng hợp tình hợp lý!

Minh Cảnh!

Hay được gọi là cảnh giới đế vương!

Thứ nghĩ!

Đối mặt với sự vây đánh của ám cảnh viên mãn bậc cao thủ, nếu cường giá bậc Minh Cảnh không thể lấy ít địch nhiều, nghiền nát toàn bộ hiện trường, thì có tư cách gì để trấn giữ thành phố Z, ra lệnh cho cả thiên hạ chứ?

Còn gì là Hoàng Đế!

Gọi cái gì là Vua!

Dù sao thì!

Nhìn bao quát kinh thành và cả nước Đại Hạ, ông quái vật thuộc ám cảnh viên mãn còn chưa tới một trăm, cũng chỉ có tám mươi người, Hoàng Đế cũng chính là cường giả duy nhất có thể tiến vào bậc Minh Cảnh. Nếu ông ta không thể khiến bọn họ khiếp sợ, thì một khi bọn họ liên thủ lại với nhau mà tạo phản, thì há chẳng phải là rất dễ dàng sao? Thế nên!

Cường giả bậc Minh Cảnh cũng đủ để trấn áp quần hùng rồi!

Chỉ có Minh Cảnh!

Mới xứng được gọi là cánh giới đế vương!

Hiện tại, Tiêu Nhất Thiên chỉ mới bước vào bậc Minh Cảnh, mà đã có thể bộc phát ra uy lực mạnh đến như vậy rồi, thể thì Hoàng Đế ở trong thành phố Z mạnh đến cỡ nào chứ?

Thật khó có thể tưởng tượng được!

Mà anh cũng lười suy nghĩ đến chuyện này!

Lúc này, Tiêu Nhất Thiên trừng mắt nhìn đám người Sói Ảnh đang đứng ở bên kia, rồi lớn tiếng mång họ: “Còn thất thần ra đó làm gì hả?”

"Bây giờ không phải là lúc nịnh hót tôi đâu!"

"Mau xông lên hết đi!”

"Giết chết bọn họ!"

"Một tên cũng không tha!”

Dám có chủ ý với Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, mấy tên đó đã không còn lý do để tồn tại trên đời này nữa!

Phải chết hết!

Hơn nữa!

Hẳn là Hoắc Mãng và Để Hạo sẽ nhanh chóng nhận được tin tức,

mà điều động người đến đây, phải sắp xếp ổn thỏa cho Tô Tử Lam và

Tô An Nhiên trước, Tiêu Nhất Thiên cũng chẳng muốn ở đây bây dưa

với bọn họ mãi!

Sau này

Vẫn còn rất nhiều cơ hội!

Thế cho nên!

Cần phải tốc chiến tốc thắng!

“Được!”

Sắc mặt của đám người Sói Ảnh giờ đây tràn đầy sự phấn khích, giống như việc thực lực của Tiêu Nhất Thiên được gia tăng lên còn

vui hơn so với việc bọn họ đột phá cảnh giới nữa!

Thậm chí họ còn cảm thấy kích động!

Mà lúc này

Tên hổ tướng may mắn sống sót và đám người của Đoàn Anh Tú cũng đã đứng dậy, bọn họ chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của họ cuồn cuộn lên không thôi, trái tim thì gần như đập loạn xạ cả lên, ánh mắt của bọn họ giờ đây chỉ chất chứa sợ hãi và tuyệt vọng!

"Mày!"

Tên hổ tướng kia liếc mắt nhìn chằm chằm về phía Tiêu Nhất Thiên một cách hung tợn, gã lên tiếng hỏi anh: “Mày thế mà lại tiến vào bậc Minh Cảnh rồi ư?"

Nhát đao vừa rồi!

Tất cả bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, hơn nữa họ còn bị uy lực còn lại của minh kình đả thương. Lúc này, họ đã thật sự cảm nhận được, cho dù bọn họ có lại không nhạy bén phát hiện ra, hay có không muốn tin đi chăng nữa, thì sự thật cũng đã được phơi bày ra ở trước mắt rồi, bọn họ không muốn tin cũng không được!

Minh Cảnh!

Đó chính là cảnh giới mà suốt mấy năm gần đây, Hoắc Mãng đã miệt mài theo đuổi nó với đầy gian khổ, nhưng mãi vẫn không thể đạt được!

"Không tệ!”

Đối mặt đám người sắp chết, thì dĩ nhiên Tiêu Nhất Thiên cũng chẳng cần phải giấu giếm gì cả. Khi này, anh gật đầu một cái và hạ thấp giọng xuống mà nói với gã: “Nhắc tới đây, tôi còn phải cảm ơn cái tên Hoắc Mãng ngu xuẩn kia nữa!”

“Cảm ơn anh ta vì đã tặng cái con mãng xà đen đó cho tôi!"

Một từ “Tặng" này lọt vào lỗ tai của tên hổ tướng kia, nghe thật sự có chút chói tai!

Cũng có chút nhói lòng!

"Có thể chết dưới minh kình, là vinh hạnh của các người đấy!”

Vừa nói xong!

Tiêu Nhất Thiên cũng không chần chừ gì nữa mà lập tức biến thành dư ảnh, trực tiếp lao thắng về phía tên hổ tướng kia và đảm

người của Đoàn Anh Tú kia!

Còn đám người Sói Ảnh thì phụ trách việc thắt cổ ở bên ngoài để đề phòng có người chạy trốn...

Ở bên trong chiếc xe Bentley Mulsanne!

Lúc này, Tô Tử Lam đang ôm lấy Tô An Nhiên, từ lúc cuộc giao tranh bắt đầu bùng nổ, thì cô đã lập tức đưa tay ra mà bịt kín đôi mắt và lỗ tai của Tô An Nhiên rồi. Cô không muốn để Tô An Nhiên nhìn

thấy cảnh tượng đầy máu tanh của đám người ở ngoài kia, hay là nghe thấy mấy tiếng hét bi thảm kia!

Quá!

Quá thảm khốc rồi!

Máu me văng tứ tung, khung cảnh lúc này trông thảm khốc vô cùng!

Mặc dù là Tô Tử Lam cũng đã ngoảnh mặt sang một bên và nhằm

đôi mắt lại rồi! "Me!"

Tô An Nhiên trốn ở trong lòng ngực của Tô Tử Lam, khi này cô bé nhỏ giọng hỏi cô: “Những người đó đều là người xấu sao ạ?"

"Đúng vậy!”

Tô Tử Lam gật đầu một cái rồi đáp lại cô bé: "Tất cả bọn họ đều là người xấu!”

Nhưng Tô An Nhiên lại không hề cảm thấy sợ hãi, mà cô bé còn tươi cười và nói: “Bố thật là đỉnh quá đi!”

"Bố là một siêu anh hùng!”

"Những người xấu đó, không ai có thể đánh lại bố cả!"

“Các chú cũng nói, con là một trong một triệu kỳ tài võ học. Bây giờ, con cũng có thể đỉnh giống như bố rồi, vậy thì khi nào con có thể giúp bố đánh người xấu đây ạ?”

Giọng nói của cô bé nghe có vẻ hơi non nớt, còn mang theo một tia kiêu ngạo và mong đợi khó có thể che giấu được!

Tô Tử Lam nghe cô bé nói đến đây thì trợn mắt!

Dở khóc dở cười!

Cô thầm nói trong lòng, cái con bé này giống như bị Tiêu Nhất Thiên dạy hư rồi vậy, mỗi ngày con bé đều học võ thuật, quyết tâm sau này lớn lên sẽ trở thành một nữ hiệp...

Mỗi người đều có một vị anh hùng ở trong lòng!

Con gái cô!

Cũng không ngoại lệ!

Cô khẽ than thầm một tiếng, khi này Tô Tử Lam không biết nên nói gì hơn với cô bé: “Khi nào con giỏi hơn bố con, bố con khủng đánh lại con thì khi đó con có thể đi đánh người xấu.”

"Dạ?"

Nghe cô nói vậy thì Tô An Nhiên vểnh cái miệng nhỏ của cô bé

lên, nhất thời cô bé cảm thấy có chút mất mát. Sau khi suy nghĩ một lúc thì đột nhiên cô bé hừ một tiếng và đáp lại cô: "Con muốn ra ba điều kiện với bố, con đánh bố thì bố không được đánh trả lại con! "

"Nếu bố không thể đánh trả lại thì con thắng rồi!"

"Häy!"

Tô Tử Lam cũng cạn lời rồi!

"Ngoài đánh những người xấu kia, bố còn phải đánh mấy con hổ

lớn nữa ạ?"

"Con hổ lớn đó cũng là người xấu sao mẹ?" "Thật là tiếc quá đi!"

"Con còn muốn cưới chúng và tụi con cùng chơi đùa với nhau

nữa..." Mặc dù Tô An Nhiên không nhìn thấy, cũng nghe không thấy rõ, cô bé không hề hay biết gì về những chuyện ở bên ngoài cả, nhưng cái đầu nhỏ của cô bé vẫn luôn không ngừng tưởng tượng, cái miệng nhỏ cứ luyên thuyên mãi không chịu ngừng.

Giống như một cô bé thích nói nhiều vậy.

Một vài phút sau!

Tên hổ tướng kia cùng với đám người của Đoàn Anh Tú đều đã bị giết!

Nhưng mà!

Con hổ vằn đen duy nhất còn sót lại đã may mắn còn sống!

Tiêu Nhất Thiên không giết nó!

Bị đám người Sói Ảnh bao vây lại ở giữa, khi này con mắt của con hổ còn lớn hơn quả đấm đối diện với ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên. Ngay lúc này đây, con hổ vẫn đen kia đã không còn vẻ hung tợn và tàn

bạo nữa, thay vào đó là ánh mắt của nó hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi, nhìn qua trông nó có vẻ có hơi đáng thương!

Chân của nó bắt đầu trở nên run rẩy

Cả da của nó cũng đang run lên!

Lông hổ cũng đều dựng đứng thẳng hết cả lên!

Com hổ bị dọa sợ đến nỗi suýt chút nữa tè ra rồi!

Hiển nhiên là!

Đồng bọn của nó đã chết, chủ nhân nó cũng đã chết, hơn nữa bọn họ còn chết rất bi thảm, nên giờ con hổ vằn đen này đã gần như muốn sụp đổ!

"Mày có hai con đường!”

"Chọn một trong hai!”

Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm về phía con hổ vẫn đen, mà lạnh lùng nói với nó: "Một là, quy phục tao, làm thú cưng của tao!”

"Hai là, chết!"

Con hổ vẫn đen cũng giống như con mãng xà đen, cả hai đều đến từ Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương, rất thông minh, mặc dù nó không có bậc cao như con mãng xà đen, nhưng nó đã được hồ tướng dưới quyền của Hoắc Mãng thuần hóa lâu đến như vậy, thế nên nó vẫn có

thể nghe và hiểu được ngôn ngữ của con người!

Nghe được lời này của Tiêu Nhất Thiên...

Hổ khẽ cau mày lại!

Đồng thời nó còn gầm nhẹ vài tiếng, pháng phất như đang hỏi anh: "Ngài Tiêu, ngài đang nghiêm túc sao?"

Lúc này, Tiêu Nhất Thiên giơ cây đao lên! Phịch!

Con hổ vằn đen lập tức run rẩy kịch liệt, nó hoàn toàn không có

bất kỳ do dự nào, trực tiếp cong hai chân trước lại mà quỳ xuống trước mặt của Tiêu Nhất Thiên, nó nhìn Tiêu Nhất Thiên với ánh mắt khuất phục, giống như đang muốn nói: "Tôi bằng lòng!"

"Chủ nhân, tôi bằng lòng!"

"Chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng, từ nay về sau, tôi sẽ chỉ đi theo ngài!”

"Để ngài cưỡi tôi tùy thích!"

"Ngài muốn cưỡi tôi như thế nào thì liên cưỡi như thế đó.”

Lúc này, nó vẫy đuôi, bày ra dáng vẻ đáng thương cần được thương xót, thoạt nhìn trông nó giống hệt như một con chó Nhật vậy! Bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã là một cường giả bậc Minh Cảnh đích

thực rồi!

Có chỗ dựa là cảnh giới đế vương!

Có câu, một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên!

Nước lên thì thuyền lên!

Đạo lý này, loài người hiểu thì con hổ vằn đen cũng hiểu!

Thế nên!

Tiêu Nhất Thiên đã không tính toán đến hiềm khích trước đâ

bằng lòng tiếp nhận con hổ vằn đen làm thú cưng, nó vừa có thể giữ lại được tính mạng, vừa có thể đi theo cường giả. Thì dĩ nhiên con hổ

vån đen ấy hoàn toàn đồng ý rồi!

"Mẹ nó!"

"Như thế mà đã sợ rồi à?"

"Mẹ nó, đúng thật là một con hổ dễ thay đổi, ngay cả một chút nguyên tắc cũng không có!"

Thấy vậy thì đám người Sói Ảnh đều đứng bàn luận sôi nổi, không hen mà cùng nhìn về phía của con hổ văn đen với ánh mắt tràn đầy sự

khinh bị!

Hứ!

Đúng là con chó Nhật!

Gào!

Nghe bọn họ nói thế, con hổ văn đen liền quay đầu lại mà gầm một tiếng với đám người Sói Ảnh, giống như nó đang nói: “Một đám nhãi con như các người chỉ là mới ám cảnh sơ kỳ, thì có tư cách gì để

khinh bỉ bổn hổ hả?"

“Bổn hổ tình nguyện làm chó ở trước mặt chủ nhân!”

"Nhưng mà!"

"Muốn dạy dỗ các người đây thì bổn hổ đây dư sức nhé!" Nghe đến đây, đám người Sói Ảnh trở nên tức giận!

Có người nhấc chân lên mà đá một phát vào cái mông con hổ vẫn đen. Lúc này, Tiêu Nhất Thiên lại trừng mắt liếc bọn họ, với dụng ý: "Đừng có đứng đó gây náo loạn nữa, không bao lâu nữa Đế Hạo sẽ nhận được tin tức mà điều động người tới!”

"Các người dọn dẹp hiện trường cho sạch một chút!”

Vi the!

Đám người Sói Ảnh đã cùng nhau dành ra vài phút để quăng thi thể của đám người Đoàn Anh Tú vào cánh đồng hoang ven đường và chôn cất!

Tiếp theo đó!

Tiêu Nhất Thiên dẫn con hổ vån đen đi tới chỗ chiếc xe Bentley Mulsanne, khi này anh cười nói và nói với người ở trong xe: "An Nhiên,

con muốn cưỡi con hổ lớn này phải không?”

"Tới đây nào!"

"Bổ bắt cho con một con!”

"Cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng nhau cưỡi nó!"

Nghe anh nói thế!

Chân của con hổ vằn đen hổ muốn mềm nhũn ra, suýt chút nữa

nó đã ngã quy xuống rồi!

Mẹ nó! là

Chủ nhân của tôi ơi, không phải ngài đã nói bốn hồ làm thú cưng

của ngài sao? Ngài quyết định tha cho bổn hổ một mạng, chẳng lẽ không phải là vì thấy bổn hồ có tài năng thiên phú cùng với dáng vẻ to lớn, mà chỉ đơn thuần là muốn làm cho nhóc con này vui u?

"Tốt quá đi!”

"Bố giỏi thật đó!"

Khi này, Tô Tử Lam buông Tô An Nhiên ra, Tô An Nhiên lập tức chui xuống xe mà lao vào trong vòng tay của Tiêu Nhất Thiên, cái miệng nhỏ của cô bé thì không ngừng hôn chụt chụt lên trên mặt của

Tiêu Nhất Thiên!

Đúng như những gì mà con hổ văn đen đã nghĩ!

Nếu không phải nhờ nghe được câu nói đó của Tô An Nhiên trong lúc giao tranh khi nãy, thì Tiêu Nhất Thiên cũng không hề có ý định thủ hạ lưu tình, tha cho nó một mạng sống!

Nếu Tô An Nhiên đã muốn!

Thì dĩ nhiên là Tiêu Nhất Thiên sẽ đáp ứng cô bé!

Thấy hai bố con ôm nhau khăng khít, khung cảnh thảm thiết như thế này thì khóe miệng của Tô Tử Lam khẽ cong lên, phảng phất như là ném một viên đá vào trong hồ nước. Khuôn mặt tiều tụy của cô giờ dây trang day nu cưoi hạnh phúc, giống như trên mặt hỗ tinh lặng gợn lên từng dot sóng!

"Me!

"Me mau tới đay!"

"Mau tói day all

To An Nhiên vô cùng lanh lợi và hiểu chuyện, sau khi cô bé ôm lấy CỐ của Tiêu Nhất Thiên và hôn lên mặt của anh được mot lát, thi cô bé cũng không quên quay đầu sang mà nhìn về phía Tô Tử Lam, khi này có bé vày vay tay với cô, ý bảo: "Bố vẫn còn một cánh tay nhàn rồi

day al"

"Con để lại riêng cho mẹ đó nha!"

Phụ

Tô Tử Lam không nhịn được mà bật cười một tiếng!

Nhưng mà

Cô cười cười một chút thì lại liên khóc!

Khi cô từ trong xe bước ra, thì Tiêu Nhất Thiên đã dùng tay trái mà ôm lấy Tô An Nhiên, tay phải cũng đưa tới, anh tó ra nghiêm nghị mà nói với cô: "Vợ à, mấy ngày nay đã vất vả cho em rồi. "

Tô Tử Lam đi đến trước mặt của Tiêu Nhất Thiên, sau đó cô chậm rãi áp mặt vào trong lòng ngực của Tiêu Nhất Thiên.

"Đúng đó đúng đó!”

Tô Tử Lam còn chưa mở miệng, thì Tô An Nhiên đã nhanh nhảu đáp: "Mấy ngày này mẹ đã phải vất vả rồi ạ!"

"Hơn nữa!”

"Mẹ cũng giống như con. Mỗi tối đều cảm thấy nhớ bố mà ngủ không ngon giấc!”

"Thế nên bố"

“Bố nhất định phải nhớ bồi thường cho mẹ đó!”

Hai tay của Tiêu Nhất Thiên ôm lấy cả hai người, có cảm giác mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được, rất thoải mái và thả lỏng mà!

Có được người vợ như thế này!

Cô con gái như thế này!

Chẳng cần thứ gì khác nữa, chỉ cần như thế này là đủ rồi!

Tiêu Nhất Thiên hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn Tô An Nhiên, rồi anh lên tiếng hỏi cô bé: "Vậy con nói xem, con muốn bố bồi

thường như thế nào cho mẹ đây?” Nghe đến đây, Tô An Nhiên hỏi ngược lại anh: "Bất kể là con có

nói gì thì bố cũng đều sẽ đồng ý phải không ạ?"

"Ů."

Tiêu Nhất Thiên gật đầu một cái và đáp lại: "Tất cả đều đồng ý!"

Dường như Tô An Nhiên đã sớm có mưu tính từ trước, ngay giây sau đó, cô bé đã không thể đợi thêm nữa mà nói: "Lần trước ở nhà ông Phạm, bố và mẹ đã núp với nhau ở trong phòng để sinh cho con một đứa em trai, kết quả là không sinh ra được!”

"Vậy nên.."

"Hì hì!"

"Lần này bố nhất định phải nỗ lực, cố gắng một chút, mau mau sinh cho con một đứa em trai đi ạ. "

Cái quái gì thế này!

Trí nhớ của con bé này cũng không tệ tí nào!

Vẫn chưa quên sao?

Nghe cô bé nói vậy thì cả khuôn mặt của Tiêu Nhất Thiên đã trở nên đỏ bừng, Tô Tử Lam thì lại cứ núp trong lòng ngực của Tiêu Nhất Thiên mãi không chịu ra!

Khà khà!

Mấy thắng nhóc Sói Ảnh kia đứng nhìn cảnh tượng vui vẻ mà không ngại chuyện người lớn, bọn họ liếc nhìn nhau một cái rồi cùng nhau hô to lên: "Sinh một đứa! Sinh một đứa! Sinh một đứa!”

“Cố gắng một chút nữa!”

"Sinh một đứa!"

"Ráng lên một chút nữa anh ơi!"

"Sinh một đứa đi!”

Con hổ văn đen lẳng lặng đứng yên ở một chỗ, nó nhìn Tô An Nhiên và Tô Tử Lam, rồi lại nhìn về phía đám người Sói Ảnh với ánh mắt bất đắc dĩ, nó như đang nói: "Loài người như các người, con mẹ nó, thật biết đùa mà!”

"Mẹ nó!"

"Răng nanh của bổn hồ đều sắp bị các người làm cho chua chết

rồi!”

Tiêu Nhất Thiên cũng không phản đối, anh ôm lấy Tô Tử Lam cùng Tô An Nhiên và nhảy lên một cái. Lúc này, anh trực tiếp ngồi xuống lưng của con hổ văn đen rồi cười nói: “Được, tôi sẽ cố gắng!”

"Nhất định cố gắng!”

“Đi!”

"Quay về núi Vạn Nhân trước!"

Thế là!

Cả nhà ba người Tiêu Nhất Thiên cưỡi trên con hổ vằn đen, còn đám người Sói Ánh thì lái xe, vì để tránh thu hút ánh nhìn của người khác nên họ đã đi đường vòng, hùng hồ chạy tới núi Vạn Nhẫn!